Liệt Hỏa Kiêu Sầu

Chương 40




Edit: Yển

Beta: Phong Lưu Quân

Tuyên Cơ kinh ngạc nhìn khoảng cách giữa mình với A Lạc Tân, lại cúi đầu ngửi thử người mình, chỉ ngửi thấy mùi gà rán thơm lừng.

Đương khi hắn hoài nghi A Lạc Tân chôn trong tế đàn mấy ngàn năm đã đói đến mức không phân biệt được gà rán với thần điểu, A Lạc Tân đột nhiên nhảy xuống từ trên đèn đường, dưới chân xuất hiện một con bươm bướm xương khô to uỳnh – ý trên mặt chữ, một con bươm bướm to được ghép từ xương khô.

Bươm bướm xòe cánh ra rộng khoảng ba, bốn mét, giống loại kẹp tóc bươm bướm chạm rỗng biết đập cánh, người không có chút khả năng giữ thăng bằng còn không điều khiển được!

A Lạc Tân: “Không có gì phải ngạc nhiên, nếu toàn tộc ngươi đều bị ly hỏa của chu tước thiêu sống, ngươi cũng có thể ngửi được thứ mùi… hư tình giả ý ấy.”

Tuyên Cơ thoạt đầu bị tạo hình lên sân khấu này chấn động, liền sau đó, hắn chậm chạp nhớ tới nhiệm vụ công việc của mình.

“Khoan đã!” Mặt mày Tuyên Cơ xanh mét, “Tộc trưởng vu nhân này không phải là lái thứ này bay thẳng một mạch từ vùng ngoại thành tới đây chứ!”

Tuy là đêm hôm khuya khoắt, nhưng khắp thành phố có bao nhiêu cú mèo, camera trên đường cũng đều không tắt! Nếu ngày mai lên trang nhất, chuyện này bị quy cho ai? Lấp liếm như thế nào?

A Lạc Tân còn khuya mới quan tâm những việc này, chân đạp bươm bướm, nghênh ngang bay tới Tuyên Cơ. Khách sạn này ở ngay trung tâm thành phố, cạnh đầu mối giao thông then chốt, phía trước có ba tầng cầu vượt, thỉnh thoảng có xe phóng qua, tài xế qua lại chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy ban công chỗ Tuyên Cơ.

Lỡ như thật sự có người luẩn quẩn trong lòng ngẩng đầu lên, nhìn thấy A Lạc Tân và “xế hộp” của ông cụ này, chắc chắn sẽ dẫn đến tai nạn giao thông!

“Không thể ở lại đây.” Tuyên Cơ nhủ thầm.

A Lạc Tân dám dùng xương khô thả diều ở khu sầm uất, Tuyên Cơ thì không dám đốt lửa ở gần khách sạn. Cuối thu đầu đông chính là mùa du lịch của Đông Xuyên, khách sạn gần như kín phòng, tòa nhà cao hơn bốn mươi tầng, ai biết phòng cháy chữa cháy có tốt không?

Thế là hắn quay đầu bỏ chạy, trực tiếp nhảy từ trên đài ngắm cảnh tầng sáu xuống, không sải cánh ra, khi rơi xuống đất lại cực nhẹ nhàng, giống như xương cũng nhẹ hơn người khác vài phần, thuận thế lăn một vòng, sau đó mượn lực chui thẳng vào ngõ nhỏ bên cạnh khách sạn, đồng thời gọi điện thoại cho Bình Thiến Như, “Tạo group chat! Mau, kéo hết đám Phong Thần I vào, ra đây giúp tôi một tay… Ngủ cái gì mà ngủ! Ma đầu người ta dậy rồi kìa!”

Hắn chưa dứt lời, gió dữ đã kéo đến sau gáy, Tuyên Cơ không quay đầu lại, nhảy lên thùng rác trước mặt, nắp thùng nhựa bắn hắn lên một mét, thế mà không bị hắn đạp nứt.

Có thứ gì đó bay sượt qua ống quần hắn, “phập” một tiếng chém vào tường xi-măng bên cạnh – chính là làn gió kia!

Lưỡi dao gió chém thủng tường xi-măng, lập tức tan đi. Tuyên Cơ thoáng nhìn ảnh ngược từ một cửa sổ mở toang, thấy “xế hộp” của A Lạc Tân do quá hoành tráng mà không vào được ngõ nhỏ chật hẹp, hai bên cánh đều bị đập rơi một nửa, thành con bươm bướm “bản chụp màn hình không đầy đủ”, trông càng dị hợm hãi người hơn.

Bộ dạng te tua xơ mướp ấy bỗng nhiên khiến người ta nhớ tới những bộ xương đầu mình tách rời trong mộ vu nhân.

Trong lòng Tuyên Cơ trỗi lên một chút cảm giác không nói rõ được, hắn cố gắng trao đổi: “Rốt cuộc tại sao ngươi nhất định không chịu bỏ qua cho ta? Tộc trưởng, tỉnh táo lại đi!”

Tiếc rằng trình độ cổ ngữ của hắn chỉ giới hạn trong miễn cưỡng có thể nghe, khẩu ngữ thật sự không ổn, nói “cổ kim kết hợp”, hoàn toàn không đúng điệu. A Lạc Tân không có thiên phú ngôn ngữ vượt trội như bệ hạ, không biết tự mình suy đoán phiên dịch, cho nên miễn dịch với tất cả “lời ngon tiếng ngọt” của hắn, ống tay áo mở ra, bị gió đêm phần phật phổi phồng lên, lưỡi dao gió vô hình thứ hai sắp sửa thành hình. Lưỡi thứ nhất bị Tuyên Cơ tránh thoát, lưỡi thứ hai này thì dài hơn hai mét, nằm ngang có thể lấp kín ngõ hẹp.

Trong tình thế cấp bách, Tuyên Cơ kêu to một tiếng: “Đan Ly!”

Rốt cuộc, A Lạc Tân đã nghe hiểu một từ trong miệng hắn, động tác hơi khựng lại.

“Mình không tin hôm nay không nói rõ ràng được việc này.” Tuyên Cơ thở hổn hển, mũi chân chạm nhẹ xuống đất, dùng đến ngôn ngữ cơ thể sử dụng để trao đổi với bạn bè nước ngoài, chỉ vào mình, “Ta – không phải – Đan Ly.”

A Lạc Tân hơi nghiêng đầu, chăm chú nhìn hắn múa may tay chân, “Ừm, ngươi không phải.”

Cuối cùng đã hiểu rồi, Tuyên Cơ suýt nữa lệ nóng tràn mi.

“Đúng vậy! Anh ngươi lừa gạt ngươi! Lương tâm của anh ngươi…”, Tuyên Cơ trỏ ngực mình, thay cho “tâm”, hắn nhất thời không nghĩ ra nên dùng động tác gì để hình dung lương tâm này, thế là một tay bịt mũi, một tay cầm “lương tâm” giơ ra rất xa mình, giống như đang xách một cái tã còn nóng hôi hổi.

Lương tâm của anh ngươi chính là khai rình như vậy!

Ai ngờ A Lạc Tân nhìn hắn, lại chỉ bình tĩnh gật đầu, “Ta biết.”

Tuyên Cơ: “…”

Thế chúng ta nửa đêm rầm rộ chơi parkour như thế này là đang làm gì?

A Lạc Tân ngửa đầu thoáng nhìn bầu trời đêm, song bầu trời đêm nội thành Đông Xuyên bị các loại ánh đèn lóa mắt quấy nhiễu, từ lâu đã không còn sự trong veo sáng ngời năm đó, ánh sao ảm đạm. Nửa tấm mặt nạ trên trán hắn lộ ra một chút biểu cảm phiền lòng, dường như cũng cảm thấy nơi này quá om sòm.

“Nhưng ta vẫn phải giết ngươi,” A Lạc Tân nói. “Hắn đã nói, muốn Xích Uyên cháy lên một lần nữa, trước tiên phải kết liễu ‘thủ hỏa nhân’, ngươi chính là thủ hỏa nhân.”

Tuyên Cơ sửng sốt, “Hắn? Hắn là ai?”

Sau khi âm trầm tế thành công, Tất Xuân Sinh đã đưa ra mấy yêu cầu cho Thịnh Linh Uyên mà chị ta triệu hồi – đúng rồi, mấy yêu cầu trước vẫn là báo thù riêng, câu “đốt lại lửa Xích Uyên” cuối cùng thì quá kỳ lạ, cũng chính là câu nói ấy thật sự chọc giận đại ma đầu.

Dựa theo điều này, tộc trưởng tộc vu nhân cũng là bị âm trầm tế đánh thức, nếu thế, hắn cũng phải nhận yêu cầu của kẻ triệu hoán, dù sao không phải ai cũng có thể nhẫn tâm với mình như Thịnh Linh Uyên, ngay cả thiên đao vạn quả và thiên lôi đánh cũng chẳng coi ra gì.

A Lạc Tân không trả lời, hai tay lại lần nữa ngưng tụ lưỡi dao gió.

“Khoan đã!” Trong đầu Tuyên Cơ mau chóng lướt qua mấy ý nghĩ, “Ta có chuyện muốn nói!”

A Lạc Tân từ trên cao nhìn xuống hắn, lưỡi dao gió thành hình lơ lửng giữa hai tay. Nhưng gã thật sự lâu lắm rồi không nói chuyện với ai, trong thế giới này, không mấy người có thể hiểu ngôn ngữ của gã, gã cũng không biết người khác đang nói gì, chỉ khi ở gần Thịnh Linh Uyên mới có thể nghe được vài câu tiếng vu nhân biến mất đã lâu.

Nhưng nhân hoàng bệ hạ chẳng hề sẵn lòng nói chuyện nhiều với gã, trừ phi là vì dụ gã vào tròng.

Người đó quá vô tình, quá keo kiệt.

A Lạc Tân dừng lại, Tuyên Cơ vội vàng nhân cơ hội, vừa ra dấu vừa nói: “Tộc trưởng, ngài khi còn sống đã luôn bị người ta lừa, không thể sống theo ý mình, sao giờ vẫn thế? Ngài biết người triệu hoán ngài là hạng gì không, mà dám tin tưởng hắn như thế? Trong Xích Uyên đều là vong hồn từng chết trận, ngài nhẫn tâm quấy rầy họ ư, lửa Xích Uyên cháy lên, thế giới chắc chắn không còn hòa bình, điều đó có lợi gì cho ngài? Ngài xem bây giờ, nếu không phải bởi vì có người lập kế dùng âm trầm tế văn quấy rầy ngài yên giấc, tế đàn tộc vu nhân đang yên đang lành có thể sập sao? Cứ có một số nhân vật phản diện, sự nghiệp theo đuổi cả đời chính là hủy diệt Trái Đất, ta không hiểu, thế giới tan tành thì bọn họ có tiền à? Chẳng phải là tốn công vô ích sao? Còn âm trầm tế trói buộc trên người ngài, ta cảm thấy không phải là không thể giải quyết, trên thế giới vạn sự vạn vật đều tương sinh tương khắc, ngài phải tin tưởng khoa học kỹ thuật đương đại. Yên tâm, trở về bọn ta sẽ lập tức thành lập tổ chuyên gia, nhất định giải quyết êm xuôi vấn đề này cho ngài.”

Hắn một mặt cố gắng kéo dài thời gian, một mặt cũng là muốn thăm dò A Lạc Tân.

A Lạc Tân khi còn sống là người dân tộc thiểu số chất phác, quả nhiên dễ lừa hơn Vũ Đế bệ hạ, sau khi trầy trật hiểu được ý của Tuyên Cơ, gã trả lời câu hỏi hết sức thẳng thắn: “Ngươi là thủ hỏa nhân, vậy mà không biết à?”

Tuyên Cơ sửng sốt.

Thủ hỏa nhân mặc dù là sinh tử truyền thừa, nhưng kết cục của thủ hỏa nhân thường đều quá thảm thiết, Xích Uyên tựa như địa ngục có thể thiêu đốt hết thảy trong truyền thuyết, khi nổi giận căn bản không phân biệt được ai là tù phạm, ai là người canh cửa, có mấy nhiệm thủ hỏa nhân sắp chết, thần trí đều không còn tỉnh táo, truyền thừa đương nhiên cũng giống tượng gỗ bị giấy nhám chà đi chà lại.

Đến đời thứ ba mươi sáu, mặt mũi đã hơi mơ hồ rồi.

“Trong Xích Uyên không chỉ chôn vong hồn,” A Lạc Tân chậm rãi nói, “còn có…”

Hắn nói một từ, nhưng Tuyên Cơ nghe không hiểu, “Có cái gì?”

A Lạc Tân nhẹ giọng nói: “Yêu tộc thông thiên triệt địa, ảnh tộc qua lại hai chốn âm dương, cao sơn tộc ban sự sống cho sắt thường, tộc ta được non nước phù hộ, thông hiểu chú văn, đều bắt nguồn từ đây.”

Tuyên Cơ choàng tỉnh ngộ, “À, đã hiểu, bọn ta bây giờ gọi là ‘năng lượng dị thường’.”

A Lạc Tân cười khẩy, “Các ngươi? Các ngươi chỉ có cơm thừa rượu cặn, năm đó trên đại địa Cửu Châu cao thủ khắp nơi, hiện giờ đi đâu cả rồi? Chút tài mọn này của các ngươi, còn không nhiều trò bằng huyễn thuật. Bởi vì năm đó, để cân bằng lại, có người làm cho mấy tộc cản tay lẫn nhau, tiêu mòn lẫn nhau. Vong hồn… cùng với sức mạnh đã đi theo bọn ta từ khi sinh ra, đều bị hút vào hỏa ngục Xích Uyên, gột rửa gần hết linh khí nhân gian, từ đó thế gian chỉ còn lại phàm nhân tầm thường!”

Tuyên Cơ khó khăn bắt được trọng điểm trong cách dùng từ của gã, “Ý ngươi là, dưới Xích Uyên phong rất nhiều ‘năng lượng dị thường’!”

Tỉ lệ ra đời của khả năng đặc biệt vẫn đang liên tục giảm xuống, người mới Cục Dị khống tuyển lứa sau không bằng lứa trước, đám Nguyệt Đức Công thậm chí không hoàn thành KPI, bắt đầu tính chuyện tà ma ngoại đạo… thì ra đều là vì vậy?

“Dị thường…” Mặt nạ của A Lạc Tân kéo khuôn mặt như cười như khóc, sau đó, mặt nạ và chủ nhân cùng nhau cười sằng sặc.

Đây là thế giới mấy ngàn năm sau, không có yêu, không có tộc giống người, phần lớn pháp và thuật đều thành truyền thuyết không biết thật giả trên trang giấy, Xích Uyên cuồn cuộn không ngừng mà hấp thu linh khí, thỉnh thoảng bị rơi rớt, sẽ trở thành “phản ứng năng lượng dị thường” khiến trong cục như gặp đại địch.

Phồn vinh và thái bình như vậy.

“Xích Uyên một lần nữa cháy lên, thế gian sẽ khôi phục nguyên dạng.” A Lạc Tân thì thào, “Sơn thần Đông Xuyên sẽ dựng dục ra tộc vu nhân mới, chúng ta là…”

Con của sơn thần.

Lông tơ Tuyên Cơ dựng ngược, “Ngươi nghĩ gì vậy! Ngươi có căn cứ khoa học không? Ngươi cho rằng người là củ cải, còn có thể mọc dưới đất lên hay sao?”

A Lạc Tân: “Câm miệng! Câm miệng!”

A Lạc Tân vừa gào lên, thần kinh Tuyên Cơ lập tức căng thẳng. Quả nhiên, ngay sau đó, lưỡi dao gió đợt thứ hai đã quét ngang đến trước mặt hắn. Tuyên Cơ vốn định né tránh, nhưng sau lưng là một nhà trọ – là loại quán trọ nhỏ thường thấy ở khu du lịch, thống nhất giả vờ mang phong cách cổ, có cửa sổ bên ngõ này.

Chắc là cách âm không tốt lắm, khách ở quán trọ bị tiếng cười to thê lương của A Lạc Tân quấy rầy, bật đèn đi đến cửa sổ. Tuyên Cơ liếc thấy một bóng người sau cửa sổ, đang lắc lư muốn giơ tay kéo rèm…

Nếu hắn né đi, người đó nhất định sẽ bị chém ngang eo!

Một du khách vô tội quan trọng, hay thủ hỏa nhân cuối cùng quan trọng đây? Lợi và hại của hai bên không khó cân nhắc, song con người trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thường chỉ có thể phản ứng theo bản năng, không kịp suy tính quá nhiều.

Tuyên Cơ chợt quay người, cánh bật ra thành tấm khiên, chặn không được cũng đành vậy!

Đồng thời, hắn giơ tay phá cửa sổ quán trọ, che tấm rèm trên mặt du khách kia, một đồng tiền xu bay qua đánh ngất người ta.

Du khách hơi loạng choạng, sắp sửa ngã quỵ, lưỡi dao gió lạnh lẽo đã sượt qua lông vũ trên cánh.

Đúng lúc này, đột nhiên có người hô to: “Một giây!”

Thời gian dừng lại.

Tuyên Cơ lập tức phản ứng, tiền xu bắn đến giữa không trung tức khắc biến thành xích sắt, thoáng cái kéo du khách kia ngã xuống đất. Hắn nhảy vọt lên khỏi mặt đất.

Giây tiếp theo, lưỡi dao gió bị ép buộc dừng lại bay qua bằng tốc độ nhanh gấp đôi, tường quán trọ bị chém một nửa như đậu hũ.

Vài bóng người đồng thời dừng ở ngõ hẹp, ba đội viên Phong Thần I ngay cả áo ngủ cũng chưa thay đã chạy ra đây, tình cảnh nhất thời như bữa tiệc gối.

“Phòng Khắc phục hậu quả ở lại xử lý hiện trường, những người khác theo tôi dẫn gã rời khỏi đây!” Đội trưởng Vương lại lần nữa quên mất thân phận hậu cần của Chủ nhiệm Tuyên, hô hắn, “Chủ nhiệm, sao ông tay không tấc sắt vậy, kiếm đâu?”

Tuyên Cơ bực tức nói: “Vứt rồi!”

Đội trưởng Vương lần đầu nghe nói còn có người giận lẫy kiếm, hoang mang nói: “Ôi chao, ai mà chẳng laf miễn cưỡng quây quần, còn có thể chia tay à?”

“Còn nói nhảm nữa! Dụ gã khỏi khu sầm uất trước!”

“Được thôi,” Đội trưởng Vương dõng dạc chỉ đường, “đi theo tôi, hướng nam!”

Tuyên Cơ còn chưa biết Đội trưởng Vương cũng chuyên bóp đồng đội, không ý kiến gì phóng thẳng lên trời, bay về phía nam. Con bươm bướm xương khô “răng thò răng thụt” của A Lạc Tân lại không hề bay chậm hơn hắn, đuổi riết không buông!

Trên mộ vu nhân, diễn biến câu chuyện trong hiển ảnh sương trắng đóng đinh toàn bộ đội chạy việc bên ngoài tại chỗ, nhất thời không phân biệt được người bên cạnh là địch hay bạn. Đúng lúc này, sương trắng lại đột nhiên co cụm, ngưng tụ thành một thanh kiếm giống như thực thể, trên thân kiếm chú văn quay cuồng, mơ hồ có ánh điện.

Trên “hiển ảnh” còn có chồng thêm phù chú khác!

Cùng lúc đó, trời chợt âm u, mây đen dày đặc, tiếng sấm rền từ phương xa vọng đến, cộng hưởng với thanh kiếm do sương trắng ngưng tụ thành.

Mũi kiếm từ từ nghiêng đi, chỉ về phía một người chạy việc bên ngoài trong đoàn.

Cái hố bệ hạ đào ra, đương nhiên không thể chỉ là một “camera”, khi hắn lần thứ hai phong ấn A Lạc Tân, hắn đã để lại “hiển ảnh” và một đạo “cửu thiên thần lôi” trên xác chết.

Kẻ sau màn bày âm trầm tế văn vòng vèo tốn công như vậy, cho thấy hắn hành động nhất định là bị hạn chế, thậm chí có khả năng không có thân thể. Nếu là thế, sau khi hắn một lần nữa nhổ đinh trên người A Lạc Tân, khả năng lớn nhất chính là ở lại tại chỗ, trà trộn vào đội viên Cục Dị khống, bám trên người ai đó – như vậy chẳng những có thể nắm trong tay toàn cục, còn tiện tránh né Thịnh Linh Uyên.

Còn A Lạc Tân…

Thịnh Linh Uyên hiểu gã, khi còn sống chính là một kẻ khư khư cố chấp, sau khi chết càng cố chấp hơn, sẽ không vì bị đóng đinh trong quan tài hai lần mà được giáo huấn, Thịnh Linh Uyên đoán gã sẽ còn đến tìm mình.

Chỉ tiếc ngàn tính vạn tính, không ngờ lửa mà tiểu yêu tự xưng “thủ hỏa nhân” kia canh giữ chính là mồi lửa Xích Uyên này.

Khi A Lạc Tân xuất hiện ở gần khách sạn, Thịnh Linh Uyên đã cảm nhận được, lúc ấy hắn đã đi tám vòng trong bãi đậu xe dưới tầng hầm như mê cung.

Hắn vốn không muốn quá gây chú ý, trong tình thế cấp bách cũng không để ý được nhiều như vậy. Nếu kẻ sau lưng âm trầm tế văn biết thân phận thật sự của thủ hỏa nhân, tên điên A Lạc Tân kia chắc chắn sẽ xé xác tiểu yêu ấy.

Thịnh Linh Uyên ngẩng đầu phẩy tay áo một cái, trần gara lập tức sập một tảng, các loại tiếng cảnh báo đồng thanh gào lên. Thịnh Linh Uyên trực tiếp chui ra ngoài qua lỗ thủng, đi tới đại sảnh siêu thị tầng một, đập vỡ kính, phá cửa sổ xông ra.