Liệt Hỏa Kiêu Sầu

Chương 120




Edit: Yển

Beta: Phong Lưu Quân

Đạn Bí Ngân là thiết kế riêng nhằm vào áp lực về “tỷ lệ thương vong” của người chạy việc bên ngoài, độ chính xác trong việc tránh người thường của đạn Bí Ngân đời mới nhất có thể đạt tới trong vòng “năm centimet”. Tức là, chỉ cần khoảng cách từ nòng súng đến mục tiêu lớn hơn năm centimet, là đạn Bí Ngân có thể vòng qua mục tiêu “không phải người mang khả năng đặc biệt”, đảm bảo không rụng một sợi lông.

Nó có thể giảm thiểu hết mức áp lực tâm lý khi chấp hành nhiệm vụ của người chạy việc bên ngoài, bảo đảm an toàn cho người bình thường, cũng là để bảo vệ những người chạy việc bên ngoài vốn đeo “gông xiềng” trên người.

Đạn Bí Ngân là phát minh vĩ đại nhất trong mấy chục năm gần đây của viện nghiên cứu, không gì có thể sánh bằng.

Nhưng nó vốn được dùng để đối phó với thể năng lượng dị thường, vào giờ phút sống còn này lại bị lọt ra ngoài, họng súng sẽ nhắm vào ai đây?

Những người sợ hãi khả năng đặc biệt, người không thể chấp nhận kẻ khác loài, người bất hạnh từng bị sửa ký ức, người nghi thần nghi quỷ hoài nghi mình đã bị sửa ký ức…

Tiêu Chinh đột nhiên phát hiện, sắc mặt mấy người chạy việc bên ngoài mang khả năng đặc biệt bên cạnh đều trở nên khó coi.

Trong rừng rậm nguyên thủy của Xích Uyên đã nổi lên chướng khí mù mịt. Chim chóc, côn trùng có thể chạy đều đã chạy hết, ngoại trừ tiếng gió, chỉ còn lại tĩnh mịch.

Củng Thành Công bỏ điện thoại xuống, quay đầu nói với ảnh nhân tự coi mình là yêu vương: “Đợt súng Bí Ngân đầu tiên đã phát xuống rồi.”

Nói đoạn, lão lấy từ trong túi quần ra một chiếc túi nhỏ hơi trong, đựng một quả cầu nhỏ màu bạc, tương đối giống bánh flan vừa đông, run rẩy chảy trong túi.

Củng Thành Công cảm khái: “Chỉ cần vào đấy đi một vòng, rắc vài hạt giống, lại tay không đi ra, là có thể lặng lẽ vận chuyển ra mấy tấn vũ khí Bí Ngân mà không ai hay biết, ai nói khả năng đặc biệt hệ thực vật chỉ có thể làm hậu cần? Cục Dị khống đúng là có mắt như mù mà.”

Ảnh của yêu vương vẫy tay, viên đạn Bí Ngân trong tay Củng Thành Công bay vào tay hắn: “Đủ dùng không?”

Củng Thành Công lại nói: “Chúng ta đã có được kỹ thuật hoàn chỉnh, mặc dù Nguyệt Đức công đã bị bắt, nhưng lần trước, bọn họ đã có thể phục chế thành công đại bác Bí Ngân, lần này phục chế đạn cũng sẽ không có vấn đề gì. Tuyến sản xuất đều có sẵn, tối đa trong vòng mười ngày nửa tháng là có thể tạo mới hàng loạt. Trên Hội nghị Bồng Lai, trừ Cục Dị khống, có tổng cộng mười môn phái lớn, do Ngọc bà bà dẫn đầu. Thúy Ngọc vừa chết, đám thuộc hạ hèn nhát của bà ta tự động về phe chúng ta. Nhánh Nguyệt Đức công thảm hại hơn, từ bản thân Nguyệt Đức công đến đám đại đệ tử dưới trướng bị Cục Dị khống hết bắt đến giam, số còn lại suýt nữa rã đám, ngoại trừ bệ hạ ngài, cũng không còn nơi khác để nương nhờ. Trong tám nhà còn lại, đã có năm nhà liên hệ với tôi, ba nhà khác là cáo già, chắc còn đang quan sát. Nhưng ngài yên tâm đi, những môn phái dân gian này là người có thể giữ vững truyền thống nhất, bọn họ biết mình thuộc về phe nào.”

“Chỉ bắn tộc ta, không bắn nhân tộc.” Ảnh của yêu vương cầm viên đạn Bí Ngân be bé, cười khẩy nói, “Thịnh Tiêu mở miệng ra là ‘Chúng sinh có linh đều có nơi sống yên ổn’, sống yên giống một ảnh nô à?”

Củng Thành Công cười: “Thì đấy, tộc nhân của chính chúng ta còn đội ơn đội đức, cảm thấy mình vĩ đại, quang vinh, chính xác. Để đảm bảo định vị chính xác, đạn Bí Ngân đã phải bớt đi một phần sức sát thương, chỉ cần phong ấn Xích Uyên được giải, chúng ta lấy lại sức mạnh của mình…”

Ảnh của yêu vương bóp vỡ túi bảo vệ đạn Bí Ngân. Viên đạn chạm đến thể năng lượng dị thường sẽ phát nổ, ảnh của yêu vương không chút để ý mà nắm bàn tay lại, viên đạn phát nổ ngay trong lòng bàn tay hắn, nhưng chỉ cứa một vết thương nhỏ, lại bị sức mạnh của ba đại nhân ma hắn nuốt nhanh chóng chữa lành. Chất lỏng màu bạc xuôi theo kẽ tay hắn, chảy vào trong Xích Uyên.

“Ngươi làm tốt lắm.” Ảnh của yêu vương thản nhiên nhìn lão một cái, nói, “Vất vả rồi.”

Củng Thành Công là một “người bình thường có dòng máu khả năng đặc biệt” điển hình, do huyết thống quá loãng, trong tình huống Xích Uyên bị phong, lão không thể hiện ra bất cứ dị năng nào. Lão giống với tất cả những kẻ dã tâm không cam lòng làm “người hạng hai” ở Cục Dị khống, khát khao quyền và lực.

Nhưng ảnh của yêu vương cứ cảm thấy không chắc chắn.

La Thúy Thúy muốn thoát khỏi sự khốn khổ của người bên rìa, Ngọc bà bà bị ảnh nhân mê hoặc, sợ hãi già yếu, Tri Xuân muốn sống, Tất Xuân Sinh muốn chết… nhược điểm của những người này đều ở sẵn trên đầu, chờ hắn đi chọc thủng, nhưng Củng Thành Công không có. Hơn nữa, khác với những người bị ảnh của yêu vương mê hoặc, Củng Thành Công chủ động tìm đến.

Mặc dù lão không có khả năng đặc biệt, nhưng có thể lên đến vị trí Chủ nhiệm Phòng Khắc phục hậu quả thì không ở bên rìa một chút nào. Ở trong Cục Dị khống, lão rất khôn khéo, ngay cả thóp của nguyên Cục trưởng, lão cũng nắm trong tay, nhiều năm qua vơ vét vô số của cải, ở trên Hội nghị Bồng Lai còn mắt đi mày lại với một đám khả năng đặc biệt dân gian, cấu kết khắp nơi. Ảnh của yêu vương hoài nghi biện pháp dở hơi tự mình hạ chú, tự mình giải của đám Nguyệt Đức công chính là lão bày cho.

Củng Thành Công giống như một cây gậy chọc cứt mang kỳ tài trời ban, là cái kén xấu xa tự mình phát dục.

“Chưa lớn bằng hi sinh của Lão La chúng ta,” Củng Thành Công nói, “ngay đến thân thể mình cũng không cần nữa.”

“Sao lại nói thế,” La Thúy Thúy đang chuyên tâm vào âm vọng lạnh lùng lên tiếng, “đây là điều tự tôi lựa chọn, tôi không cảm thấy là mình hi sinh. Chủ nhiệm Củng, chính ông không dám làm, không làm được, thì đừng ở đây chỉ trỏ người khác.”

Cả người La Thúy Thúy “tan” giữa đám trầu bà, không phân biệt được đâu là cành, đâu là cơ thể người, thoạt nhìn thì thấy là một phần cơ thể người hóa thành cành nhờ vào khả năng đặc biệt, nhưng nhìn kỹ mới thấy mạch máu dưới da người lại giống gân lá – thì ra thân thể này từ lâu đã không còn là thân người.

“Trong trấn Thanh Bình, lần đó hắn ‘bắn hạt’, ta đã nên nhận ra. Đều do đám ảnh nhân bán hàng đa cấp kia nói nhăng nói cuội khiến ta phân tâm.” Tuyên Cơ cầm nửa chiếc áo khoác của Thịnh Linh Uyên trong tay, cách vải chọc chọc người La Thúy Thúy trên chiếc vạc đồng thau, “Ngươi là một kẻ ‘muôn cây héo rũ’, nhưng dây trầu bà của hắn lại dám bò lên người ngươi, nếu không phải nạp mạng, chỉ có thể chứng tỏ độc tính của hắn lớn hơn, đến thiên ma cũng không sợ.”

Cây trầu bà này suốt ngày “hu hu hu”, lải nhải đòi “thuyên chuyển công tác”, y như bị con gái nhà lành bị bức ép, bị bắt chạy theo họ ra tiền tuyến, hèn nhát đến mức gây ấn tượng sâu sắc. Nhưng miệng hắn thì hô rõ to, mà kể từ sự kiện âm trầm tế Xích Uyên, đi đâu cũng có mặt hắn. Phòng Khắc phục hậu quả không phải tất cả mọi người đều cần đi công tác, thực ra có gần bảy phần suốt ngày ru rú trong văn phòng, phụ trách viết báo cáo, hạch toán phí tổn… La Thúy Thúy là một người có tuổi nghề, nếu thực sự không muốn đi công tác, thật ra cũng chẳng cần xin, trực tiếp gọi mấy người trẻ tuổi đi thay hắn là được rồi.

Và trong sự kiện Tất Xuân Sinh, cậu bé với bài đăng trên diễn đàn nhiễu loạn tầm mắt của họ, trực tiếp dẫn đến âm trầm tế thành công, cũng là do La Thúy Thúy cho hắn xem trên máy bay, chỉ sợ người phụ trách Phòng Khắc phục hậu quả như nhân viên thời vụ này không chú ý đến.

Tuyên Cơ nói xong, chờ cả buổi không thấy Thịnh Linh Uyên tiếp lời, quay đầu mới phát hiện hắn đang quỳ một gối giữa đám lá cây, ngón tay bị cọ trầy vuốt ve bộ xương dưới cành lá um tùm, không biết đang nghĩ gì.

“Chậc, Linh Uyên, nhìn này,” Tuyên Cơ búng tay một cái, chỉ ngực mình, “muốn sờ thì sờ ở đây được không? Vừa ấm áp vừa co dãn, sờ đã lắm. Mặc dù bản nhân… bản thần điểu cũng cảm thấy chuyện ‘sau khi chết còn phát dục’ này vô cùng khó tin, nhưng bất kể nói như thế nào, nó cũng chỉ là một cái xác bị lột ra…”

Thịnh Linh Uyên hoàn hồn, không khỏi bật cười. Trước kia nghe người nuôi chim nói, lũ động vật nhỏ có cánh này đều rất hay ghen tị, càng thông minh càng là thế, không chấp nhận được người khác hơi lơ là. Chỉ cần cảm thấy sự nổi bật của mình bị thứ khác cướp mất, chúng sẽ ra sức vỗ cánh, cất giọng ca vang, quyết phải thu hút lại sự chú ý của người ta.

Thật là giỏi làm nũng.

“Nếu chỉ là xác không, Mạnh Hạ sẽ không mang nó đến đây.” Thịnh Linh Uyên nói, “Trước kia, ta luôn cho rằng thiên ma tế năm ấy là do Đan Ly dựng nên, hiện nay xem ra là Mạnh Hạ chi phối. Trước khi thiên ma tế thành, Đan Ly chưa hóa thân hết, rất nhiều việc đại khái cũng không thể tự quyết định… Ta đã nói mà, ông ta là tượng thần chu tước, sao có thể nhẫn tâm như vậy, nỡ luyện hậu duệ cuối cùng còn sót lại thành kiếm, cả đời không được tự do, bị nhân tộc sai sử.”

“Ta có một câu hỏi,” Tuyên Cơ nói, “tại sao ta và Tri Xuân đều chỉ có thể tu luyện rất nhiều năm trong đao kiếm mới tu ra được thực thể, mà đám xác chết trẻ con trong mộ cao sơn vương lại có thể thay đổi tự do giữa hình người và đao kiếm, bảnh như vậy?”

“Ta đoán đám xác chết trẻ con đó ‘từ sống thành chết’, vật chết luyện thành thân đao kiếm, chỉ có thân kiếm, không có linh.” Thịnh Linh Uyên nghĩ ngợi một chút, trả lời, “Còn ngươi với Tri Xuân là ‘từ chết thành sống’, vật chết sẽ không thay đổi, cũng sẽ không lớn lên. Mà ngươi… bao năm qua luôn được chôn cùng chiếc vạc đồng thau, mặc dù chỉ còn lại một bộ xương, lại từ bằng bàn tay lớn lên thành như vậy, ta cảm thấy không thể coi nó là ‘chết’.”

“Nhưng cũng không thể coi là sống mà,” Tuyên Cơ cười khổ, “xương gà đã gặm cũng không sạch bằng nó.”

Thịnh Linh Uyên: “…”

“Lịch sử có ghi lại, tộc chu tước trông coi Xích Uyên, nắm giữ quyền khống chế Xích Uyên.” Tuyên Cơ nói, “Các chu tước khác chết hết rồi, chỉ có mình ta dở chết dở sống, quyền khống chế Xích Uyên không còn chỗ khác để đi, đại khái chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi rơi vào bộ xương này. Khung xương này bị Mạnh Hạ chôn ở vị trí trái tim của đồ đằng chu tước, đầu quay về Xích Uyên, nếu năm ấy bà ta không bị ngươi bắt được ở bước cuối cùng, mà xây dựng thành công trận pháp này, thì sẽ thế nào?”

Ánh mắt Thịnh Linh Uyên dừng trên xác La Thúy Thúy.

Cùng lúc đó, tròng trắng mắt La Thúy Thúy phía trên Xích Uyên hằn lên “tia máu”, những tia máu đó cũng là xanh biếc, khiến ánh mắt hắn càng u ám hơn: “Nhớ năm ấy, thiên ma kiếm linh có là cái thá gì? Bất kể là giống gì, chẳng phải hắn cũng chỉ là một quả trứng ấp không nở sao? Nếu không phải được thiên ma tế luyện thành kiếm linh, ngay cả cơ hội mở mắt nhìn cảnh đời hắn cũng không có. Mất đi thân thể bẩm sinh yếu ớt, lại thành linh vật bất lão bất tử… sống giữa nhân gian như cá gặp nước, còn kế nhiệm Chủ nhiệm Củng ông. Ông có cảm thấy hắn hi sinh không? Còn tôi, tôi vốn là một kẻ hệ thực vật bị Cục Dị khống xử lý như phế phẩm, bây giờ bỏ đi nhục thể vô dụng kia, thăng hoa thành linh, tôi chẳng những có thể đạt được quyền hành của chu tước thông qua cộng cảm, muôn vàn dây leo trên đời còn đều là thân của tôi. Thân xác đã là lao tù, tại sao không thể đập đi xây lại? Thế nào là ‘thân thể mình cũng không cần’? Chủ nhiệm Củng, suy nghĩ hạn hẹp này của ông có khác gì với ‘thân thể tóc da được cha mẹ ban cho’ mà người cổ đại nghĩ?”

Tuyên Cơ chợt quay sang Thịnh Linh Uyên: “Ý của ngươi là, nếu trận pháp hình thành, Mạnh Hạ có thể dùng tám cây đinh của thiên ma tế ghim mình ở đây, gián tiếp đạt được quyền khống chế Xích Uyên thông qua cộng cảm.”

“Ngươi…” Thịnh Linh Uyên ngớ ra, phì cười trước suy nghĩ đơn thuần này của hắn, “Bảo ta phải nói gì với ngươi đây? Chỉ có kẻ ngốc mới đóng đinh mình lên đây, thân xác trời sinh đất nuôi, nếu không phải bất đắc dĩ, há có thể tùy tiện thay đổi? Đương nhiên là lừa một kẻ chui đầu vào rọ đến xả thân, chờ đến khi phong ấn Xích Uyên vừa giải thì nuốt chửng kẻ đó. Chẳng phải năm ấy, yêu vương đã nuốt thần điểu chu tước mới có được sức mạnh của Xích Uyên hay sao?”

Tuyên Cơ: “…”

Bệ hạ, có thể đừng chửi thẳng mặt “kẻ chui đầu vào rọ” là thiếu đầu óc ngay trước xác người ta không?

Đám âm mưu gia này, sao đều xấu xa như thế!

“Nhưng trước mắt, Xích Uyên đang bị phong ấn, ba mươi sáu khúc xương chu tước còn…” Nét cười chỉ thoáng qua trên mặt Thịnh Linh Uyên, lập tức lại biến mất, sắc mặt hắn trở nên nặng nề, “Ngươi còn nhớ năm xưa, lửa Xích Uyên cháy lên là bởi vì cái gì không?”

“Đại thiên tai, với cả chiến loạn nữa, kiểu chiến loạn mà nhân khẩu có thể chết một nửa.” Tuyên Cơ không cần nghĩ ngợi, nói, “Xích Uyên là nguồn của ma khí, nếu nhân gian hỗn loạn đến mức độ nhất định, Xích Uyên sẽ cộng hưởng cách phong ấn, xô vỡ xương chu tước phong ấn cũng là chuyện thường xảy ra.”

Ba ngàn năm sau, mặc dù ba mươi sáu khúc xương chu tước chỉ còn lại một khúc lung lay sắp đổ, phong ấn trở nên yếu ớt vô cùng, quần ma rục rịch, nhưng trừ phi là sao chổi va vào Trái Đất, trong khoảng thời gian ngắn, có vẻ như khả năng nhân gian có cuộc đại nạn nào giết chết một nửa nhân khẩu là không lớn.

Ảnh của yêu vương hao tổn tâm cơ nuốt ba nhân ma, vất vả lắm mới “ăn” cho bản thân ra chút hình dạng, đương nhiên cũng tiếc rẻ lấy mình làm củi đốt cháy Xích Uyên.

Thế… nếu như có thể trực tiếp đổ những oán nộ trong lòng người vào Xích Uyên thì sao?

La Thúy Thúy đóng “chính mình” lên xương chu tước, dung nhập vào cả đồ đằng chu tước. Đồ đằng chu tước trải rộng khắp đại lục, tất cả thực vật trên mặt đất đều thành “hóa thân” của hắn.

Hắn dùng âm vọng chia rẽ người mang khả năng đặc biệt với người bình thường, mà một khi xung đột leo thang, nỗi sợ hãi chưa biết sẽ biến thành thù hận. Ngày càng nhiều người chấp nhận mấy lời nhảm nhí truyền bá trong âm vọng của hắn, sẽ ngày càng nhiều ý thức gia nhập, cộng hưởng sẽ càng lúc càng lớn, cho đến khi…

Tại điểm phát thiết bị chặn, sự nghi ngờ và phản đối của người dân mỗi lúc một lớn hơn. Vương Trạch giật lấy một chiếc micro, chỉ vào tai mình, nói: “Các vị, các vị! Chính chúng tôi cũng đeo, nếu thiết bị chặn có hại, chúng tôi ăn no rửng mỡ tự mình thử độc trước à?”

“Ai biết có phải giống nhau hay không?”

“Chắc anh chỉ đeo mô hình thôi chứ gì?”

Vương Trạch giật thiết bị chặn trên hai tai mình, nhét vào tay một người phản đối, lấy một bộ mới từ điểm phát: “Không tin thì chúng ta đổi, được không?”

Vương Trạch trực tiếp ngồi xếp bằng trên chiếc bàn của điểm phát: “Phải, chúng ta đúng là không giống nhau, tôi có chút khả năng đặc biệt, tôi biết phun nước, ngày lễ ngày tết còn toàn đi làm cá chép cho người ta. Nhưng ba tôi, mẹ tôi, cô dì chú bác nhà tôi phần lớn đều là người bình thường; mười tám đời tổ tông nhà lãnh đạo đơn vị tôi cũng chỉ có mình anh ta là khả năng đặc biệt, chúng tôi bức hại người bình thường có khác gì bức hại cha mẹ mình? Có lợi ích gì cho chúng tôi? Bây giờ các vị chê chúng tôi, kì thị chúng tôi, không chừng ngày mai tự mình đẻ một đứa con chính là khả năng đặc biệt, tin không? 2018 rồi, sao còn bày trò kì thị chứ?”

Đám đông yên tĩnh lại trong giây lát, la hét ồn ào biến thành xì xào bàn tán.

Yên Thu Sơn lặng lẽ trà trộn vào đám đông, có người thấy hắn đi đứng bất tiện, rất tốt bụng đỡ hắn ngồi xuống. Yên Thu Sơn thừa cơ nói với người xung quanh: “Nếu không chúng ta có thể thử xem, đâu dễ dàng bị tẩy não như vậy? Tôi bày cho mọi người một biện pháp, chẳng phải trên di động bây giờ đều có ghi chú hay sao, sau khi đeo, chúng ta ghi lại các suy nghĩ ngay lúc này, nếu có gì khác thường, đối chiếu với ghi chú là có thể nhận ra. Đến lúc ấy tháo ra vẫn kịp, đúng không?”

“Việc này… hình như…”

Bên cạnh lại có một người nói: “Nếu không đeo, nhỡ đâu trong không khí thực sự có vật chất có hại thì làm thế nào?”

Yên Thu Sơn đưa mắt nhìn về phía người nói chuyện, nhận ra đó là một đồng nghiệp có khả năng đặc biệt. Người đó đứng giữa đám đông, dáng vẻ rất quen thuộc với mọi người xung quanh, hình như sống ngay khu này. Gặp ánh mắt Yên Thu Sơn, đồng nghiệp ấy khẽ gật đầu.

Yên Thu Sơn hiểu ý. Xem ra Cục Dị khống cũng không phải là hoàn toàn bị động chịu đòn, rất nhiều khả năng đặc biệt của Cục Dị khống xuất thân từ gia đình bình thường, lúc này không để lộ thân phận, trà trộn vừa giữa hàng xóm láng giềng, ngấm ngầm hóa giải mâu thuẫn.

Tri Xuân trốn trong lòng vỗ vỗ ngực hắn: dù sao các tộc đã sống lẫn lộn ba ngàn năm rồi.

Anh chàng trà trộn trong người thường kia phát hiện những người bên cạnh nghe mình khuyên xong, lập trường trở nên không kiên định, đang định tiếp tục cố gắng. Song đúng lúc này, một ánh bạc đột nhiên lóe lên, trực tiếp đâm xuyên vào sau cổ anh ta.

Yên Thu Sơn bỗng chốc mở to hai mắt – đạn Bí Ngân!

Đạn Bí Ngân bắn vào cổ người mang khả năng đặc biệt nọ, lập tức phát nổ, nuốt cả người anh ta vào trong ánh sáng trắng. Đám đông rít lên như bị tâm thần.