Sáng sớm hôm sau, Giang Dục tìm được thuốc tôi giấu dưới gối đầu.
Sắc mặt anh tối sầm, ném thuốc vào người tôi.
“Em lấy đâu ra tiền mua thuốc!”
“Em nhặt ve chai để dành tiền.”
Giang Dục giận quá mà cười, đè sau gáy tôi, cảm giác áp lực đột kích tới.
“Trần Nhạc Hinh, cho dù phải nhặt ve chai cũng phải giết chết con tôi à. Em không muốn sinh con cho tôi đến thế sao!”
Tôi trợn trắng mắt, ai bảo anh lần nào cũng không chịu làm phòng ngừa. Hơn nữa anh còn là học sinh xuất sắc đấy, học sinh vật kiểu gì mà... ngủ xong đâu có lập tức thụ thai được.
Con cái ở đâu ra!
Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng anh: “Giang Dục, con cái là kết tinh của tình yêu. Chúng ta kết hôn vì yêu hả?”
Giang Dục nhìn tôi, hầu kết lên xuống hai lần, muốn nói lại thôi.
“Nếu không yêu nhau thì tại sao phải sinh con để nó chịu tội?”
Lúc này, điện thoại Giang Dục vang lên. Bệnh viện gọi tới, nói là mẹ tôi qua đời vào tối hôm qua.
Tôi sửng sốt thật lâu, nước mắt rơi như mưa, thân mình run lẩy bẩy. Giang Dục ôm tôi, cúi đầu hôn lên mắt tôi, không ngừng an ủi tôi.
“Mẹ em qua đời tối hôm qua... vì sao... bây giờ bệnh viện mới báo cho anh?”
Tôi túm lấy cổ áo Giang Dục, căm hận tuôn trào: “Tất cả là tại anh! Anh không cho em dùng điện thoại, em không nhận được cuộc gọi nên bỏ lỡ cơ hội nhìn mặt mẹ lần cuối! Là anh! Anh làm nhà em phá sản, mẹ em mới chịu không nổi kích thích mà chết vì bệnh!”
“Giang Dục, em hận anh! Hận anh muốn chết!”
Tôi cắn bả vai anh, máu tươi ngập tràn trong miệng, muốn xé rớt một miếng thịt xuống.
Giang Dục để tôi tùy tiện phát giận, ôm tôi thật chặt.
“Vậy... hận tôi đi. Bởi vì hận cũng là tình ý dài lâu.”
...
“Trần Nhạc Hinh, nghe hiểu không?”
Tôi hoàn hồn khỏi hồi ức, nhìn các bước giải đề của Giang Dục. Thật ra đề này tôi biết làm. Tôi chột dạ nói: “Hiểu... hiểu rồi.”
Tôi đi tìm anh là vì Túy Ông, không vì rượu.
“Mình còn có thắc mắc.”
Tôi chống cằm cười với anh, mi mắt cong cong: “Mình thêm bạn vào danh sách bạn tốt QQ, chấp nhận đi mà bạn học Giang.”
Không đợi đến khi anh từ chối, tôi nhanh nhảu nói: “Để khi nào mình đụng phải đề bài không biết làm thì hỏi bạn cho tiện.”
Giang Dục lấy điện thoại ra, chấp nhận lời mời kết bạn ngay trước mặt tôi.
“Tan học chờ mình, về nhà cùng nhau nha.”
Tôi không cho anh cơ hội từ chối, trêu chọc xong thì chạy.
Tôi quay về phòng học, vô cùng vui vẻ, vậy mà phát hiện ra sách giáo khoa bị người ta xé nát, còn rải chất bẩn lên, trong ly nước có con gián chết.
Tống Lâm Diễn phá vỡ mặt nạ ngụy trang trước mặt tôi, dẫn đầu bắt nạt tôi.
Rèm bị kéo lại, cửa trước cửa sau bị người ta đóng kín. Mấy nữ sinh đè tôi xuống. Tống Lâm Diễn cầm máy uốn tóc nóng bỏng dí sát mặt tôi.
“Hinh Hinh, tự nhiên em thân thiết với Giang Dục thế, anh giận lắm đấy. Chỉ cần em đồng ý không nói chuyện với hắn thì anh sẽ cưng chiều em như lúc trước, chịu không?”
Hắn là đồ điên.
Kiếp trước có lần tôi đi đến phòng thiết bị trả lại quả bóng. Mặt mày Giang Dục tái nhợt ngồi dựa tường, mũi còn đang chảy máu. Lúc đó tôi không biết Giang Dục mới vừa trải qua một màn bắt nạt học đường.
Sau lưng anh vừa bị Tống Lâm Diễn dùng máy uốn tóc làm bỏng, máu mũi cũng là do Tống Lâm Diễn đánh ra.
Tôi ngồi xổm trước mặt anh, lấy khăn tay giúp anh bịt máu mũi lại.
“Bạn ơi, có cần mình đỡ bạn xuống phòng y tế không? Nhìn bạn có vẻ... không ổn lắm.”
Giang Dục như bị điện giật, dùng tay đẩy tôi ra rồi che mặt lại: “Không cần! Tôi... tôi bị tụt huyết áp chút thôi, ngồi một lát là tốt rồi.”
Tôi lấy bình giữ nhiệt từ cặp sách ra. Tại bà dì của tôi đến nên bên trong có nước đường đỏ.
“Uống đi.”
Giang Dục thấy là nước đường đỏ, đoán được tôi bị cái kia, lỗ tai anh đỏ ửng.
“Uống đi, không phải bạn bị tụt huyết áp sao?”
Tôi đẩy bình giữ nhiệt đến bên miệng anh, đút anh uống một ngụm. Lúc đó tôi mới phát hiện anh lớn lên đẹp trai, làn da trắng nõn, lông mi rất dài, đôi mắt là loại đặc biệt tinh xảo, ẩn chứa tình ý.
“Hinh Hinh, em làm gì ở đây vậy?” Tống Lâm Diễn vội vã kéo tôi lên, lôi tôi rời đi.
“Hinh Hinh, cách xa Giang Dục một chút! Mẹ nó chết vì bệnh xã hội, nó bẩn lắm!”
“Bạn đó là Giang Dục? Anh đừng nói bạn ấy như vậy, kỳ này bạn ấy đi thi đạt hạng nhất, em thấy bạn ấy lợi hại lắm.”
Tôi quay đầu, liếc nhìn Giang Dục.
Thiếu niên cúi đầu, ngồi ở góc phòng nơi ánh sáng không chiếu rọi, vân vê chiếc khăn tay dính máu.