Lần nữa gặp lại Giang Dục đã là chín năm sau. Lúc đó anh đã là kẻ có địa vị cao trên thương trường, làm người ta kính sợ.
Anh tìm được chứng cứ, chứng minh Tống Lâm Diễn đâm chết Giang Tùy.
Tống Lâm Diễn bị bắt vào tù. Nhưng chuyện mà tôi không ngờ được...
Năm đó, là mẹ tôi giúp Tống Lâm Diễn tiêu hủy xe máy gây ra chuyện, chôn vùi chân tướng vào bụi đất.
Cho nên Giang Dục triển khai trả thù nhà tôi, đánh sập công ty mẹ tôi.
Mẹ tôi không chịu nổi, trúng gió bại liệt. Tôi gánh nợ nần trên lưng, vì trả nợ mà làm khiêu vũ ở quán bar.
Khi đến quán bar, tôi bị bắt thay váy nhảy hở hang.
“Hinh Hinh, leo lên bàn nhảy đi.”
Toàn bộ quán bar chỉ có một bàn có khách, bọn họ là thương nhân giàu có, vài người trong số họ là chủ nợ của tôi. Giang Dục cũng có mặt.
Anh ăn mặc chỉnh tề, phong độ hơn người, không quan tâm gì hết mà uống rượu, dường như thờ ơ hết thảy mọi thứ trước mắt.
Người bảo tôi nhảy trên bàn là Chu Khoan, hắn từng theo đuổi tôi nhưng bị từ chối. Thế cục này là do hắn an bài.
Tôi xoay người muốn đi thì bị Chu Khoan siết cổ tay. Hắn không có ý tốt gì mà đánh giá tôi, ánh mắt nhớp nhúa giống hệt chuột cống.
“Hinh Hinh, em đẹp lắm, bộ dạng này thật là mê người. Anh không có được em thì ngày nghĩ đêm mong. Hay là vầy đi, một lần trăm vạn, em để chúng tôi tùy tiện chơi đùa em, thế nào?”
Tôi nhìn Giang Dục theo bản năng. Anh lạnh mặt quan sát tôi khổ sở.
Buồn cười, tôi dựa vào cái gì nghĩ rằng anh sẽ cứu tôi?
Bang!
Tôi cầm bình rượu, nện lên đầu Chu Khoan, làm hắn vỡ đầu chảy máu.
“Mày nghĩ mày vẫn là đại tiểu thư nhà họ Trần à! Mày ỷ vào ai chống lưng cho mày, dám đối xử với ông đây như vậy!”
Chu Khoan giơ tay đánh tới. Tôi bất khuất nhìn hắn, còn trong lòng cực kỳ sợ hãi, tuyệt vọng không thôi.
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, Giang Dục chặn tay Chu Khoan lại, nện một quyền vào mặt hắn.
“Cô ấy ỷ vào tôi đấy, đủ chưa!”
Nhóm người này hình như rất sợ Giang Dục, rối rít thu hồi tâm địa háo sắc, im lặng như ve sầu ngủ đông.
Chu Khoan không dám kiêu ngạo nữa, cúi đầu khom lưng nhận lỗi.
“Giám đốc Giang, tại tôi có mắt như mù... tôi không biết cô Trần đây là người ngài coi trọng.”
Giang Dục đứng trước mặt tôi, rõ ràng có cười nhẹ nhưng tôi lại biết anh đang tức giận lắm.
Anh đè sau gáy tôi, giam cầm tôi trong lòng anh, không một kẽ hở.
“Buông ra... Anh là đồng bọn với họ! Anh... khốn kiếp!”
Đôi mắt Giang Dục tối lại, cong lưng, thô lỗ hôn tôi.
Đó là nụ hôn đầu tiên của tôi.
Anh hôn thật hung ác, tôi cảm thấy đau quá, sắp hít thở không thông.
Thật lâu sau đó, anh buông lỏng một ít, cho tôi hô hấp.
Hơi thở chúng tôi gần kề, có vẻ thật thân mật.
“Trần Nhạc Hinh, kết hôn với tôi.”
Bên tai tôi chợt thấy lạnh lẽo, là chuỗi hạt Phật trên cổ tay anh chạm vào tôi.
Giang Dục mang chuỗi hạt quanh năm, nghe nói là để cầu cho em trai an giấc ngàn thu.
Ma quỷ ăn chay niệm phật, vậy mà muốn ép buộc tôi gả cho anh.
“Anh điên à?”
“Đúng vậy, tôi điên rồi. Điên đã lâu năm.”
Anh tiếp tục hôn tôi, khàn giọng nói: “Nợ em thiếu tôi còn chưa trả xong, tôi muốn em dùng cả đời chuộc tội.”