Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Liên Xô Xuyên Không

Chap 26




Chap 26

【 Nếu bầu trời này sập xuống,ai sẽ chống đỡ nó?

Ai sẽ là người thay thế những người đã ngã xuống và không bao giờ trở lại?

Ai sẽ giữ cho ngọn lửa này cháy mãi?

Và ai sẽ tiếp bước những người đi trước? 】

Đế chế Papaldia,thủ đô Esthirant.

Một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa hoàng cung. Cánh cửa xe mở ra,chiếc giày da đen bóng đạp xuống mặt đất.Từng người một đi ra khỏi chiếc xe ngựa.Nhóm chỉ có 4 người,dẫn đầu bởi Givi và đồng nghiệp của anh ấy đến từ Nhật Bản,Đại sứ Asada.

【Ba tháng kể từ ngày đầu tiên mình đến đây,nhỉ?】

Givi tự hỏi.

Sau một khoảng thời gian dài, những người đàn ông mặc vest này lại một lần nữa đặt chân đến thủ đô của Đế chế Papaldia với tư cách là phái đoàn được thành lập để họp bàn điều kiện hòa giải giữa Liên Xô và Nhật Bản với Papaldia. Trong số họ có Asada, người đã từng nỗ lực hết sức để thiết lập mối quan hệ ngoại giao với đế chế.

Tuy phái đoàn ở đây là để hỗ trợ và đặt nền móng cho việc hòa giải, nhưng họ cũng có nhiệm vụ dẫn độ thủ phạm chính đằng sau v·ụ t·hảm s·át công dân của cả hai quốc gia ở Vương quốc Fenn, Remille, đến toà án quân sự. Để chắc chắn rằng họ không đem về một người thế thân,Givi và Asada phải thực hiện cuộc nói chuyện trực tiếp với ả ta. Anh được một số binh lính hộ tống đến nhà giam đặc biệt của Đế chế.

Khu vườn bên ngoài nhà giam đặc biệt có cỏ được cắt ngắn và nhiều loài chim nhỏ đang hót. Thoạt nhìn, đó sẽ là một khung cảnh bình dị. Tuy nhiên, bên trong nơi giam giữ lại vô cùng tối tăm và u ám, vì nó được xây dựng để sao cho không có nhiều ánh sáng lọt vào.

Givi và Asada bước xuống cầu thang theo hướng dẫn của những binh sĩ.Một mùi ẩm mốc của những tầng hầm ẩm ướt hàng trăm năm không được dọn dẹp xộc lên mũi cả hai.Sự yên tĩnh của nơi giam giữ bị phá vỡ bởi những tiếng lộc cộc của những đôi giày.

"Tôi không thích nơi này một xíu nào."

Asada nói.

"Tôi đồng ý,nó cứ như mấy lâu đài bị bỏ hoang trong phim kinh dị vậy,và tôi ghét cái mùi c·hết tiệt này."

Givi phàn nàn.

Cuối cùng, họ đến trước một căn phòng giam. Các song sắt được đóng một cách chắc chắn và sàn phòng giam có nền đá,không có đồ đạc bên trong.

Nó còn tệ hơn cả nhà tù Gulag.Nếu ai đó bị nhốt ở đây,suy nghĩ đầu tiên của họ sẽ là họ sẽ bị thế giới lãng quên và c·ái c·hết hay sự sống của họ sẽ không có ý nghĩa gì với thế giới cả.

Bên trong phòng giam, có một người phụ nữ đang đeo một chiếc vòng sắt quanh cổ tay trong khi chân thì được khóa bằng những quả tạ đang trừng mắt nhìn hai vị khách vừa đế. Hai người nhìn người phụ nữ đó một mắt rồi quay sang nhìn người lính.

“Đã xác nhận thân phận của cô ta."

Givi, người đang nắm quyền chủ động tuyệt đối và Remille, người đã b·ị b·ắt giữ và bị phế truất. Sau nhiều tuần, cuộc trò chuyện đầu tiên giữa bọn họ sắp bắt đầu.

Bên trong nhà tù mờ mịt, hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài. Trong bầu không khí im lặng ngột ngạt ấy, âm thanh duy nhất phát ra đến từ những giọt nước nhỏ giọt ngắt quãng. Bên ngoài buồng giam, có một số người đàn ông mặc vest đen, trong khi bên trong là một người phụ nữ bị khoá lại với vòng cổ sắt và xích sắt.

Ả phụ nữ kia trừng mắt nhìn những người đàn ông một cách căm thù đến mức nếu như ánh mắt có thể g·iết người,hai người đàn ông sẽ phải c·hết hàng trăm nghìn lần.

"Không quá lâu kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau nhỉ?"

Givi là người lên tiếng.

Remille lẩn tránh khỏi ánh nhìn của anh bằng cách cúi đầu xuống.

“…… Thật đáng hổ thẹn.”

Ả thực sự trông đáng thương lúc này. Nhưng, khi ả thừa nhận nó,cả cuộc đời và sự giáo dục như một phần của gia đình hoàng gia cùng với niềm tự hào mà họ dành cho ả đã làm bùng lên ngọn lửa giận dữ trong ả.

“Ngươi thực sự nghĩ rằng sự xấc xược này sẽ được cho phép sao? Dám bắt giữ một công dân của Đế chế Papaldia, một siêu cường, một thành viên Hoàng gia … Ngươi thực sự nghĩ rằng ngươi sẽ được tha thứ cho điều này ư? Ta tự hỏi kẻ nào cho các ngươi lá gan đó!?”

Tất nhiên là ả nhận thức rõ vị trí của mình ở hiện tại, rằng ả chỉ là một tù binh và đế chế đáng tự hào của ả đã sớm chỉ còn là quá khứ. Tuy nhiên, niềm kiêu hãnh trong ả không cho phép ả thừa nhận điều đó, và ả đã làm mọi cách để tự lừa dối bản thân.



“Các ngươi đều chỉ là một lũ man rợ. Cho dù chúng ta có g·iết bao nhiêu kẻ trong số các ngươi đi chăng nữa… Những kẻ thấp kém như các ngươi dám nhìn ta với ánh mắt đó! Ta, một thành viên Hoàng tộc của một siêu cường! Các ngươi đều sẽ không được tha thứ!”

Givi nhìn cô ta như thể thừa biết cô ta sẽ nói gì.

"Dưới cái nhìn của tôi,thưa công nương Remille,cô là kẻ duy nhất phù hợp với hai chữ man rợ này.Hi vọng cô vẫn giữ được cái thái độ đó trước toà án quân sự."

"Gh-!!!" - Remille giận dữ đến mức khuôn mặt ả trở nên vặn vẹo.

“Ta là thành viên của hoàng gia! Những kẻ mà ta đã ra lệnh xử tử… bọn chúng đều chỉ là lũ dân đen thấp kém!!! Ta không làm sai!!”

Asada tức giận đến mức gân trên trán anh ta căng phồng lên.

"Vậy thì sao?! Mày nghĩ lý do đó là đủ để mày được tha thứ ư?! Mày không nghĩ người dân ở khắp mọi nơi trên thế gian này cũng có trái tim, cũng có cảm xúc của mình ư?! Họ đều đã có gia đình!!! Bao nhiêu người đã phải bật khóc vì hành động của mày?! Bao nhiêu mạng sống đã b·ị c·ướp đi hoặc bóp méo… đã bao giờ mày nghĩ đến điều đó chưa?! Không lẽ mạng sống của những người khác đều không có ý nghĩa gì trong mắt mày? Con người không thể-"

Asada hét vào mặt Remille,nhưng lời nói của anh ta bị Givi cắt đứt giữa chừng.

"Đừng phí lời với cô ta,anh bạn người Nhật."

Sau đó hai người rời đi cô ta.

Cô ta đứng đó,im lặng một lúc rồi thổn thức.

"Ahhhghhh...Uahhhhg!"

Mặc kệ tiếng rên rỉ của cô ta,Givi và đồng nghiệp người Nhật đến trước mặt một binh sĩ.

"Đưa cô ta đi."

Người lính gật đầu rồi cùng một người khác tiến vào căn phòng rồi không chế ả ta mang đi.

Cưu quý tộc,công nương Remille đã bị Hồng quân Liên Xô còng tay và áp giải ra ngoài!

"Ta đã sai ở đâu cơ chứ…"

Remille liên tục nghĩ lại những gì mình đã làm.

Để đạt được sự thần phục và trung thành tuyệt đối thông qua nỗi sợ hãi, Remille đã chọn t·hảm s·át, một trong những phương pháp để khuất phục các quốc gia kẻ thù, và là một phương pháp đã được sử dụng nhiều lần bởi Đế chế.

Có một quốc đảo nằm ngoài vùng văn minh ở phía Nam, Balusa, đã bị Đế chế chiếm mất một trong số các thị trấn của nó với cái giá là vài trăm sinh mạng. Từ một khía cạnh nào đó thì nghe có vẻ cực đoan, nhưng kết quả là bọn chúng đã nhanh chóng đầu hàng và số n·gười c·hết chỉ dừng ở mức đó. Thay vào đó, nếu chúng dám chống cự thì thiệt hại đã có thể lên tới hàng chục nghìn người. Do đó, có thể hiểu rằng việc hành quyết một phần thiểu số là một sự thương xót để cứu sống đa số còn lại.

Đó là những gì ả muốn đạt được thông qua mạng sống của những người Liên Xô và Nhật Bản đó. Tuy nhiên,thay vì chúng bị khuất phục trước đế chế,thì lần này,hai quốc gia này đã nổi giận.Và kết quả là đế chế sụp đổ chỉ sau vài tuần và 73 quốc gia thuộc địa đã lấy lại quyền độc lập.

Chả bao lâu nữa,ả ta sẽ bị áp giải đến Liên Xô và sẽ không bao giờ có thể quay trở lại Esthirant,nơi thanh lịch,văn minh và thịnh vượng nhất Khu vực văn minh thứ ba,thủ đô của siêu cường Papaldia xinh đẹp. Nghĩ đến đó,nước mắt ả ta trào ra.

Ả ta bị những người lính vũ trang đưa đến bến cảng từ đây cả nhóm lên một chiếc thuyền nhỏ không có buồm và rời khỏi cảng.

"Nó nhanh thật!"

Chiếc thuyền này nhanh hơn bất kì chiếc thuyền nào mà cô ta biết.Chả bao lâu,con thuyền gần hạm đội t·àu c·hiến khổng lồ của Liên Xô leo đậu ngoài khơi. Con thuyền xé toạc những con sóng khi nó lao về phía trước, nhưng, mặc dù họ đang di chuyển rất nhanh đến như vậy, hầu như không có bất kỳ sự rung lắc nào. Một chiếc thuyền tuy trông nhỏ bé nhưng rõ ràng là một sản phẩm chất lượng cao.

"Gh!"

Đế chế nghĩ rằng họ đã biết hết về Liên Xô, rằng nó là một quốc gia hùng mạnh có khả năng đánh bại Đế chế. Họ cũng đã nghe về sức mạnh của Liên Xô từ đại sứ của Mu, và họ đã khắc sâu trong tâm trí của mình tất cả những gì đã biết. Tuy nhiên, khi được tận mắt trải nghiệm công nghệ của Liên Xô, toàn bộ cơ thể của ả vẫn trở nên cứng đờ vì sốc. Nhưng quan trọng hơn,ả ta sốc trước quy mô của họ.Chiếc tàu nhỏ nhất trong hạm đội của Liên Xô đều lớn hơn soái hạm lớn nhất của đế chế.

Ả ta tự cười vào sự ngu ngốc của bản thân.

Chiếc thuyền đến gần một trong những con tàu của hạm đội,nó có kích cỡ ở mức trung bình so với những con tàu khác trong hạm đội.Ả ta được đưa đến một căn phòng nhỏ trong tàu,đây sẽ là nơi giam giữ ả ta.Một vài quân nhân canh giữ trước cửa phòng,có cả nam và nữ.Ả ta lo lắng về việc mình có thể bị c·ưỡng h·iếp nhưng sự xuất hiện của nữ quân nhân trong số đó phần nào trấn an cô ta.

Chiếc t·àu c·hiến này tuy có rung lắc nhẹ, nhưng công bằng mà nói thì điều đó không đáng kể lắm. Ngoài ra, nhiệt độ trong phòng luôn được duy trì ở mức thoải mái, thậm chí còn có hẳn một chiếc giường và một vài vật dụng trong căn phòng.



Với sự mệt mỏi đã tích tụ từ lâu, Remille, người đã cố ép mình phải tỉnh táo quá lâu, lập tức chìm vào giấc ngủ.

Khi tinh lại,cô ta nhìn ra cửa sổ.Trời đã tối.

Một vài con t·àu c·hiến khác đang di chuyển gần con tàu giam cô ta,có vẻ như là để hộ tống.

Không lâu sau,tiếng gõ cửa phá vỡ sự yên tĩnh.

"Cô dậy chưa!?."

Một quân nhân hỏi cô ta.

"Ta...Ta đã tỉnh."

Nghe được lời cô ta,người lính mở cửa ra rồi tiến vào với một cái khay với đầy đồ ăn trên tay.

"Đây là bữa tối của cô.Lhi dùng xong cô hãy thông báo cho lính gác,sẽ có người đến dọn dẹp."

Anh lính nói rồi đặt khay đồ ăn lên trên chiếc bàn nhỏ gần giường.

"Ta...biết rồi."

Đồ ăn khá nhiều,một phần salad rau củ,một chén cháo kiều mạch,một phần thịt viên,gà hầm và bánh quy với pate,còn có một quả táo với một hộp sữa.

Hơn một tuần sau.

"Được rồi,dậy đi!."

Một nữ sĩ quan lên tiếng.

Có vẻ như họ đã đến Liên Xô.

Viên nữ sĩ quan giải thích rằng họ sẽ xuất phát từ căn cứ hải quân tại Leningrad,một thành phố thuộc Liên Xô rồi từ đây sử dụng "tàu cao tốc"một phương tiện cơ khí giống như tàu hơi nước ở Mu, đến thủ đô Liên Xô tên là Moskva, trước khi bị áp giải đến một cơ sở giam giữ nào đó. Ả tự hỏi không biết thủ đô Liên Xô sẽ trông như thế nào…

Remille tỏ ra vô cùng quan tâm đến thủ đô của đất nước từng phá hủy cả một siêu cường như Papaldia.

Ả được đưa lên một chiếc tàu cao tốc. Chuyến tàu này ngày hôm không hề có khách,những toa tàu đều được các sĩ quan và binh sĩ sử dụng, Remille được đặt tại toa tàu chính giữ đoàn tàu với 7 sĩ quan nữ khác.

Toa tàu có 4 gian phòng với 2 người mỗi gian.Cô được đặt ở một gian phòng với một nữ quân nhân. Gian phòng của cô ta có một cánh cửa sổ thủy tinh,từ đây có thể nhìn ra thế giới bên ngoài.

Chả mấy chốc đoàn tàu di chuyển,tốc độ của nó nhanh chóng đạt đến 400km/h,những công trình trong thành phố nhanh chóng hiện ra dưới ánh mắt cô ta. Cô ta có thể nhìn thấy những tòa nhà chọc trời đang đứng sừng sững ở khắp mọi nơi.

【 Gì chứ……!!!】

Không chỉ có một hai tòa nhà. Hầu hết mọi tòa nhà đều là nhà cao tầng, và theo cách hiểu thông thường của ả thì chúng cao đến không thể tưởng tượng nổi.

Trên mặt đất, những con đường đang chật cứng bởi những chiếc cỗ xe đang phóng vi vu khắp nơi. Số lượng người đi bộ xung quanh cũng vậy,Esthirant thậm chí còn không thể sánh nổi bằng một phần của nó, và họ đều mặc trên mình những bộ quần áo đẹp với thiết kế nổi bật.

Từ những hình ảnh mà đại sứ Mu đã cung cấp, ả đã có ý tưởng về việc Liên Xô sẽ trông như thế nào, nhưng, như người ta hay nói: “Trăm nghe không bằng một thấy.”

Những tòa nhà cao ngất ngưởng, những phương tiện giao thông đang di chuyển nườm nượp, những cỗ máy bay khổng lồ bay lượn trên bầu trời… mỗi cảnh tượng mới mà ả thấy đều khiến ả không khỏi rùng mình.

Ả vốn đã luôn nghĩ rằng thủ đô của Papaldia, Esthirant, đã phát triển mạnh mẽ đến mức không một thành phố nào khác có thể làm được. So với thủ đô của các siêu cường quốc khác, ít nhất nó sẽ không bị thua kém quá xa, với đầy hứa hẹn về sự thịnh vượng ngoài sức tưởng tượng.

Tuy nhiên…

Theo những gì thấy trước mắt, Esthirant cũng chỉ trông giống như một vùng thôn quê.Không,có lẽ vùng quê của Liên Xô có khi còn hơn cả Esthirant bởi dù sao những gì mà cô ta thấy chỉ là một thành phố ở mức trung bình trong Liên bang chứ không phải là một thành phố lớn như Washington hay Stalingrad.

“Mình… Mình…”



Remille đang trải nghiệm sức mạnh của Liên Xô bằng mọi giác quan, tất cả đều đang mách bảo rằng Liên Xô hùng mạnh đến mức cho dù Đế chế có cố gắng đến đâu thì cũng không bao giờ có thể giành được chiến thắng; thậm chí trong 500 năm, họ vẫn sẽ không bao giờ có thể tiệm cận được tới mức độ phát triển này… Lần đầu tiên, ả cuối cùng cũng có thể nhận ra sự chênh lệch không thể vượt qua về sức mạnh giữa hai quốc gia.

“Kết quả… đã được quyết định ngay từ đầu rồi…”

Hối tiếc…

Tuyệt vọng…

Trái tim của Remille đã bị nghiền nát dưới sức nặng của thực tế tàn khốc này.

Bộ ngoại giao, Moskva.

"Tình hình khá tốt,ít nhất tôi không nghĩ rằng đó là một cuộc đảo chính với ita thiệt hại như vậy."

Hơn một tuần kể từ lúc chính phủ mới nắm quyền điều hành Papaldia.Đế chế phải trả lại độc lập cho 73 nước thuộc địa,có nghĩa là đế chế đã bị xẻ ra thành 74 quốc gia.

Theo suy đoán ban đầu của các cấp lãnh đạo,đế chế có thể sẽ lâm vào khủng hoảng và hỗn loạn trên toàn đế chế trong ít nhất 2 tháng,do đó 8 trong số 10 sư đoàn bộ binh và cơ giới của Liên Xô tại khu vực văn minh thứ ba được phân bố khắp lục địa để bảo đảm an ninh khu vực.Có lẽ do việc đầu tư mạnh mẽ vào các lực lượng cảnh sát địa phương và việc thẳng tay trừ khử các thế lực nổi loạn sau c·hiến t·ranh với sức mạnh áp đảo nên tình hình của khu vực này vẫn ở mức ổn định,ít nhất không có rắc rối lớn nào và các chính phủ non trẻ mới đều được ra mắt công chúng thành công.

"Cậu nói đúng. Tôi đã lo lắng rằng hỗn loạn sẽ bùng phát, nhưng rốt cuộc thì những người dân địa phương đều vui mừng khi giành lại đất nước cũ của họ một lần nữa từ tay Đế chế. Hầu hết các chính phủ mới cũng đều đang khởi đầu trong thận trọng, vì vậy có vẻ ít nhất lúc đầu sẽ không có gì bị trật bánh.Dù sao chúng ta cũng sẽ giúp họ về mặt quân sự và dân sự cho đến khi họ có thể đủ sức để tự giải quyết các vấn đề trong nước."

Tất cả các nước được giải phóng khỏi ách thống trị của Đế chế đều muốn chủ động xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Liên Xô và Nhật Bản.

Điện Kremlin,văn phòng của Tổng bí thư Đảng cộng sản Liên Xô.

Căn phòng treo đầy những bức hình của các vị lãnh tụ tiền nhiệm như Lenin,Stalin,Khrushchyov,v.v..

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi."

Cánh cửa căn phòng mở ra,một nữ nhân viên bước vào với một sấp tài liệu trên tay.

"Ngài tổng bí thư,đây là báo cáo của bộ quốc phòng và bộ ngoại giao gửi lại cho ngài."

"Tóm tắt giúp tôi bản báo cáo,cảm ơn đồng chí."

"Tất nhiên rồi.Báo cáo phía bộ quốc phòng:Cần tăng thêm ngân sách thêm khoảng 3.000 tỷ rúp cho các dự án nghiên cứu v·ũ k·hí được cường hoá bằng cổ ngữ,ngân sách hiện tại cho các dự án đang tiêu hao với tốc độ khá nhanh,nguyên nhân do....

...Việc thả tự do cho các tù binh của Papaldia đang bị giam tại Qua Toine...

...Ngoài việc này,phía q·uân đ·ội còn phát hiện một lục địa mới cách chúng ta khoảng 10.000 km về phía đông và một khu vực với nhiều lục địa ở phái bên kia bán cầu.Có ghi nhận sự xuất hiện của các nên văn minh khác nhau.

Đó là báo cáo của bộ quốc phòng.

Còn đây là báo cáo của bộ ngoại giao:

Bộ ngoại giao đã cố gắng thiết lập quan hệ với thánh quốc Milishial,quốc gia được cho là mạnh nhất tại thế giới này.Dù vậy vẫn chưa có tiến triển gì.Chúng ta cũng chưa liên hệ được với đế chế Gal Valkas,quốc gia được cho là có sở hữu v·ũ k·hí h·ạt nhân."

"Đó là tất cả thưa đồng chí tổng bí thư."

"Cảm ơn đồng chí,hãy để chỗ tài liệu đó ở trên bàn làm việc của tôi.Đồng chí có thể rời đi....À mà hãy gửi lời hỏi thăm của tôi đến cha của đồng chí,cậu Viktor."

"Cảm ơn ngài."

Ngay khi cô gái định đi ra khỏi căn phòng,một sĩ quan khác lại tiến đến và đưa cho cô một tờ tài liệu khác.

Cô lại quay lại phía vị tổng bí thư.

"Thưa đồng chí,một tin tức khác. Thánh quốc Milishial đã yêu cầu chấp thuận việc họ phái một phái đoàn đến đây trước khi bắt đầu các cuộc đàm phán ngoại giao.”

“Ồ, vậy ra họ đã chủ động trước sao.Vậy thì cứ để phía bộ ngoại giao giải quyết đi.”

Chính phủ Liên Xô đã chấp thuận yêu cầu tiếp phái đoàn ngoại giao của Thánh quốc Mirishial.