Liên Quân Mobile - Cuộc Chiến Với Đế Chế Thây Ma - Phần 2

Liên Quân Mobile - Cuộc Chiến Với Đế Chế Thây Ma - Phần 2 - Chương 66: P2: Sự thật




Và mục đầu tiên là cả đám nhắm đến chính là Lucifer. Hắn đã phản bội mọi người. Tôi lẩm bẩm:



- Kì này phải tát tên Lucifer thật dữ mới được! Hắn dám ...



- Đúng vậy. Không thể chấp nhận nổi! - Sakura nói thêm.



Đám đi tới thế giới này gồm tôi, Sakura, Meniel và Payna. Cả đám bước đi theo chỉ dẫn của tôi, vì tôi là người có nhiều thông tin nhất, mặc dù không biết chính xác hay không. Tôi nói:



- Có thể hắn đang ở gần chúa Quỷ.



- Nhóc nói cũng phải, vì chúa Quỷ là cha của hắn. Người ta nói "cha nào con nấy" mà.



Payna đột nhiên nói:



- Này mọi người!



- Sao? - Cả đám ngạc nhiên.



- Hắn kìa!



Lucifer đang ngồi trong một quán nước, thảnh thơi ăn uống. Tôi bước lại, gọi:



- Tên kia!



- Ai đấy ... A là nhóc đấy à? Lâu quá không gặp nhỉ.



Tôi tát Lucifer một phát, rồi nói to:



- Lâu cái gì mà lâu! Ngươi dám ... dám phản bội tụi này sao ...



- Này nhóc nói gì thế?



- Còn hỏi nữa hả! - Tôi tát Lucifer thêm một phát nữa. Tôi đã nóng lắm rồi, mà Lucifer cứ như giả nai vậy. Lucifer đứng dậy, nói:



- Này anh nói cho nhóc nghe: anh không hiểu nhóc đang nói cái gì hết! Giờ nhóc kể lại toàn bộ sự việc đi.



- Được thôi. Chúa Quỷ kéo quân xâm lược Athanor, nên ta cứ tưởng ngươi đến Athanor để thông báo cho mọi người. Nào ngờ ... ngươi dám sử dụng ma thuật gϊếŧ chết bạn bè của ta ...



Sakura bước lại, rút kiếm và vọng xuống đất, nói:



- Đúng đấy! Mau trả anh ấy lại cho tôi, nhanh lên!



Lucifer lúc nãy cũng nổi nóng không kém. Hắn ta rút súng lục ra, nói to:



- Mấy đứa đừng có chọc tức anh nữa coi! Anh không hiểu chuyện quái quỷ gì đang xảy ra hết!



- ... - Tôi không nói, và lao vào đánh Lucifer túi bụi. Sakura cũng theo tôi đánh Lucifer. Nhưng Lucifer đã lộn về phía sau, nói to:



- Đứng yên! Mấy đứa bước tới, anh bắn.



Sakura bước tới một bước. Lucifer bắn, nhưng tôi đã dùng thuật "dịch chuyển tức thời" làm phát bắn ấy lại trúng Lucifer. Lucifer bèn bật chiêu cuối để đỡ đạn, rồi nói:



- Được rồi! Vậy thì ... tử chiến thôi!



Lucifer rút súng trường, rồi bắn đạn túi bụi. Payna và Meniel chạy tới để hỗ trợ cả hai người. Payna tung chiêu cuối. Tôi, Sakura và Meniel chỉ việc lao vào đánh Lucifer thôi. Hắn ta không thể nào trụ nổi, nên nằm bẹp xuống. Tôi nói to:



- Meniel! Dứt hắn!



- Ơ vâng ...



Meniel hơi run, giơ cao thanh kiếm và đâm vào người của Lucifer. Nhưng mới được nửa đường, thì Meniel lại không đâm nữa. Tôi ngạc nhiên:



- Sao không gϊếŧ hắn đi!



- Chị cảm thấy ... trong vụ này có gì đó không ổn.



- Không ổn? - Cả đám ngạc nhiên. Payna nghĩ: "Vậy là có thêm một thám tử nữa à?".



Meniel nói:



- Giờ phải hỏi hắn một tí. Tên kia, nói đi: ngươi đã làm gì hả? Sao ngươi lại dám đến Athanor gϊếŧ mọi người chứ!



- DM ... tôi tới đó hồi nào! Mấy bữa nay bệnh mệt muốn chết, lết còn không nổi. Bữa nay mới khỏe được một tí nên mới cố hết sức ra đây ăn cho đỡ mệt, tự nhiên mấy người lại tới.



Tôi nói:




- Thế ngươi giải thích đi, tại sao mọi người lại bị gϊếŧ? Đặc biệt, là chỉ có đám không thật sự thuộc về Athanor mới bị gϊếŧ! Nói đi!



- Chậc chậc ... thì mấy người không phải thuộc về thế giới này nên bị gϊếŧ là phải. Quan tòa quy định như thế mà.



- Quan tòa? Hắn là ai? - Cả đám ngạc nhiên.



Lucifer lúc này mới ngồi dậy một cách mệt nhọc. Meniel đỡ hắn dậy, rồi nói:



- Hắn là ai?



- Hắn chính là Bieber.



- Cái gì chứ! - Meniel ngạc nhiên. Đến tôi cũng còn phải ngạc nhiên nữa. Cô ấy ấp úng:

- Sao ... sao chứ?



Lucifer nói:



- Hắn ta thật ra là một người trong tòa án ở đây. Hắn ta thường hay đến những thế giới khác để tiêu diệt những người đến với thế giới ấy.



Meniel lẩm bẩm:



- Không ngờ ... sư phụ của mình ...



- À hiểu rồi! - Sakura đột nhiên nói.



- Hiểu gì? - Cả đám hỏi.



Sakura giải thích:



- Bieber đã hóa trang thành Lucifer, và đến Athanor gϊếŧ mọi người. Bởi thế, Lucifer của chúng ta không biết gì là phải.



- Có lẽ vậy ... - Lucifer nói khẽ.



Meniel rất sốc, nhưng cô cũng bình tĩnh lại và nói:



- Thôi được rồi. Giờ chúng ta phải đi gặp Bieber, để giải ma pháp cho mọi người.



Thế là Lucifer dẫn mọi người đến gặp Bieber. Bieber thật ra là người của thế giới Truy Kích, thường được mọi người gọi với cái tên thân mật là "Râu quai nón". Sở dĩ gọi như vậy, là vì Bieber có một bộ râu quai nón.

Bieber đang ngồi trong phòng làm việc thì cả bọn bước vào. Lucifer hỏi:



- Bieber! Ông cũng vừa phải thôi chứ!



- Ủa Lucifer! Ông tới đây làm gì? Còn nữa, con tới đây làm gì, Meniel?



Meniel ngạc nhiên:



- Ủa ... chả phải râu của sư phụ màu trắng à?



- À râu đó là râu giả thôi. Muốn đến thế giới khác phải hóa trang một chút chứ ...



- Nhưng tại sao sư phụ lại phải làm mọi người hôn mê hả! - Meniel nói to.



Bieber đáp:



- Hôn mê? Hồi nào?



- Hả ... đừng có nói là có kẻ lại giả mạo Bieber nha ... - Tôi hơi run.



- Ha ha ha! Đúng vậy! - Tiếng cười vang lên khiến cả đám giật mình. Bieber nói to:



- Tên nào đấy!



Hắn liền bước ra. Bieber giật mình:



- Ngươi ... ngươi là ...



- Ha ha ha! Ta là Bieber Gold! Nhưng việc hóa trang thành ngươi đối với ta không là vấn đề.



Tôi nói:



- Được lắm! Ta sẽ tiêu diệt ngươi!



- Ha ha ha! Cứ thử đi, rồi thấy!


Tôi lấy thanh kiếm, lao thẳng tới chém hắn. Không ngờ, hắn chết tức khắc. Tôi ngạc nhiên:



- Ủa ủa sao hắn ... hắn yếu quá vậy?



- Ờ chị cũng không hiểu tại sao nữa. - Sakura đáp.



Đúng như Flyrad nói, thằng Hiếu, Loan và Tú đều đã tỉnh dậy. Nhưng còn Hải thì khác. Hải bị Bieber Gold gϊếŧ chết, nên nó vẫn cứ nằm đấy. Cả đám quyết định trở về Athanor, mặc kệ mọi chuyện khác. Lucifer bị Payna ép đi theo, để xin lỗi mọi người.



*



Đi giữa đường, bất chợt cả bọn nhìn thấy Hải đang nằm dưới đất. Tôi lay nó dậy:



- Này! Dậy đi, ngủ ở đây không tốt đâu!



- Không. Nó chết rồi. - Meniel đáp.



- Cái gì! - Tôi và Sakura ngạc nhiên. Lần này, Sakura lại ngã gục xuống. Cô cứ nghĩ Hải vẫn đang hôn mê thôi. Tôi nói với Sakura:




- Này! Dậy! Dậy! Meniel hồi sinh được mà!



Nhưng cô ấy vẫn không tỉnh dậy. Tôi liền nói:

- Mọi người ở đây lo cho Hải đi, em đi một chút.



Thế là vừa vác Sakura đi, tôi vừa chạy vào rừng. Tôi đặt cô ấy dựa vào gốc cây, rồi lấy nơ ra đổi thành giọng Hải:



- Em ơi.



- ... - Sakura vẫn không chịu tỉnh. Tôi ngồi nghĩ: "Mình làm sao để cho cô ấy tỉnh bây giờ nhỉ?".



Nghĩ một lúc, tôi lại nổi máu. Tôi liền nghĩ: "Thằng Hải vẫn chưa hồi sinh. Giờ tranh thủ cơ hội hiếm có ... nhưng mà ... lỡ nó biết thì sao nhỉ? Nhưng mình ngứa quá rồi, chịu không nổi nữa!".



Ngồi dằn vặt một hồi, cuối cùng tôi đã đi tới một quyết định. Dạo này không được xoạc, là tôi ngứa lắm rồi. Nhưng mà xoạc Sakura thì Hải đánh tôi chết chắc. Bởi thế, tôi chỉ tạm làm khúc dạo đầu thôi.



Tôi quyết định hôn cô ấy. Tôi đặt môi lên, rồi nhắm mắt lại mà tận hưởng cái cảm giác ấy. Tôi không thể tả được cảm giác ấy ... kiềm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng được giải phóng. Sẵn dịp ngứa tay, rồi tôi sờ lên ngực Sakura luôn. Tôi vừa hôn, tay thì vẫn mân mê sờ ngực Sakura. Có lẽ như cô ấy vẫn chưa chịu tỉnh. Tôi lẩm bẩm:

- Vẫn chưa tỉnh à?



Tôi quyết định tiếp tục. Tôi lấy tay thoa nhẹ đầu ti của cô ấy. Hình như cô ấy đã mở mắt nhẹ, rồi lại nhắm. Tôi nghĩ: "Có lẽ như mình nên tiếp tục thôi.".



Thế là tôi liền cởϊ áσ của Sakura, và hôn khắp ngực cô ấy. Tôi sẵn tiện lấy tay sờ xuống đùi của Sakura. Tôi chợt nhận ra cô ấy đã có phần tỉnh dậy. Tôi đứng trước hai sự lựa chọn: một là làm tiếp, hai là bỏ. Tôi đang loay hoay suy nghĩ thì chợt Sakura gọi tôi:



- Nhóc à, làm tiếp đi.



- Hả hả ... cái gì cơ? Chị nhắc lại được không?



Sakura đáp:



- Chị bảo là nhóc làm tiếp đi.



- Ế ế ế ... chị định gϊếŧ em à ...



- Cứ làm đi, có gì chị bảo kê nhóc cho.



Tôi hỏi lại một câu theo thói quen:



- Thế có bảo lãnh không?



- Tất nhiên rồi.



Nhưng thật sự tôi không muốn làm tiếp. Lí do là vì tôi hơi sợ Hải. Mà Sakura cứ đòi như thế thì tôi cũng không thể bỏ được. Tôi ngồi xuống, và hỏi:

- Hải có bao giờ làʍ ŧìиɦ với chị chưa?



- À có ... nhưng mà lần đó là lần đầu của chị. Anh ấy không biết, đâm thẳng một cái ... làm chị đau muốn chết. Mà thôi hỏi nhiều làm gì, nhóc làm tiếp đi.



Tôi quát to:



- Dẹp đi!



- Ơ sao lại thế? Chị đang muốn mà ...



- Em thà làʍ ŧìиɦ với Krixi còn hơn! - Tôi dõng dạc đáp lại. Sakura nghe xong cũng không muốn gì nữa. Cô ấy đứng dậy, mặc áo vào và đi về. Còn tôi, tôi bước đi những bước nặng trĩu. Lí do là vì tôi chả biết tại sao tôi lại nói thế. Tôi tự hỏi: "Nói thế có phải là tôi ích kỉ hay không?". Tôi quyết định trở về cung điện ...



_____________________