Dịch:
PUH
Beta:
Dii
Phần 14
Hình như Thẩm Hủ Bân chẳng biết mệt gì cứ thế ôm cô.
Thấy cô không có động tác gì, anh như đứa trẻ được khen, càng được nước làm tới.
Hơi sương mờ trong nhà tắm dần tan đi, Châu Thính Hà nhìn anh trong gương, khuôn mặt ửng hồng, tai cũng đỏ chẳng kém.
Tay anh ngoan ngoãn đặt một chỗ, chỉ ôm chặt lấy cô thôi.
“Cậu cầm tinh con chó hả?”
“Không phải tuổi chó, là cún nhỏ, cún nhỏ của Tiểu Hà.”
Hơi thở ấm áp của anh bên tai, khiến Châu Thính Hà cảm thấy có một trận ngứa ngáy. Đến khi eo Châu Thính Hà cảm nhận được vật gì đó kỳ lạ, mới chợt giật mình tỉnh lại.
Ban đầu cô chỉ thấy Thẩm Hủ Bân đáng thương và khó chịu, cái đứa lớn lên từ nhỏ đều nhường nhịn cô, luôn đối xử tốt với cô, nên cô cứ kệ anh.
Nhưng giờ cô chợt nhận ra, anh là alpha đang trong kỳ mẫn cảm… đàn ông ở thời kỳ này không đáng tin chút nào.
“Thích Tiểu Hà nhất.” Anh lại nói.
“Hồi nhỏ cậu cũng từng nói thế…” Châu Thính Hà cạn lời.
Châu Thính Hà hồi nhỏ nhỏ người, tính cách trầm lắng, ít bạn. Chơi trò hai người một tổ, cô đều chỉ có thể cùng tổ với Thẩm Hủ Bân. Dường như để an ủi người hay một mình như cô, hồi lớp 2 cái người này đã nói thích Tiểu Hà nhất.
Lúc này Thẩm Hủ Bân đang tính hôn dái tai cô, Châu Thính Hà bèn lắc đầu tránh khỏi cái hôn này.
Thẩm Hủ Bân dần nới lỏng cánh tay đang ôm eo cô, anh không dám đối nghịch với cô, dù rằng hành động trốn tránh của cô làm anh bất an, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn buông tay.
Châu Thính Hà quay người, đối diện với anh, “Thẩm Hủ Bân.”
“Có tớ.” Anh đáp ngay.
Đột nhiên Châu Thính Hà cười phá lên, thở dài một cách bất lực, ngẩng đầu véo má anh, “Cậu mượn thời kỳ mẫn cảm bắt nạt tớ, quá đáng lắm nha.”
Thẩm Hủ Bân nhìn cô với ánh mắt ngờ vực, không thì sao, anh chỉ thích Châu Thính Hà, dù có gặp omega có độ phù hợp rất cao đi chăng nữa, anh cũng chẳng có phản ứng gì.
Anh chỉ thích Tiểu Hà của anh thôi.
Phần 15
Thẩm Hủ Bân chẳng nói gì, Châu Thính Hà thờ dài, “Tớ đói rồi.” Cô nói tiếp.
Câu nói này khiến Thẩm Hủ Bân nhanh chóng quay về hiện thực, cô làm việc rồi về nhà mà chưa có gì bỏ vào bụng cả.
“Đi ăn cơm thôi, đừng khiến cậu đau bụng vì đói.” Tay Thẩm Hủ Bân đang buông lỏng cạnh eo cô, tiện đà kéo cô đến bàn ăn.
Cái con người cuồng công việc Châu Thính Hà này, chẳng ăn uống đúng giờ gì khiến huyết áp thấp rồi ngất giờ, Thẩm Hủ Bân rất sợ cô không ăn uống đúng giờ, anh nắm nhẹ cổ tay cô, nhỏ quá, hình như cô lại gầy rồi.
Sau đó anh giám sát Châu Thính Hà ăn hết bữa tối phong phú.
Sau bữa cơm anh cũng rất đảm đang đi thu dọn bát đũa, để Châu Thính Hà ngồi nghỉ ngơi.
Tiểu Hà đi công tác mệt rồi, mà anh còn quậy cô nữa, Thẩm Hủ Bân nghĩ trong lòng, nén sự bất an và lo lắng trong lòng để Châu Thính Hà được nghỉ ngơi đầy đủ.
Thẩm Hủ Bân không nũng nịu hay dính lấy cô dường như đã trở về trạng thái thường ngày, chỉ là ánh mắt nhìn cô nóng rực hơn trước.
Châu Thính Hà ngồi xem ti vi ở phòng khách nhìn dáng vẻ đảm đang dọn bữa tối, cô nhếch lông mày, chuẩn rồi, dáng vẻ ban nãy hôn cô của Thẩm Hủ Bân là do anh đang trong thời kỳ mẫn cảm mà thôi.
Châu Thính Hà không biết, Thẩm Hủ Bân sau bữa tối lại đi uống thuốc ức chế để áp chế phản ứng vật lý trong người xuống.
Phần 16
Thẩm Bủ Bân tưởng Châu Thính Hà đi công tác về sẽ nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, ai dè hôm sau cô đã đi làm luôn rồi.
Sau bữa sáng, Thẩm Hủ Bân kéo ngón tay cô lại hỏi, “Hôm nay cậu định đến công ty à?”
“Được rồi được rồi, bình thường cậu cũng cuồng công việc mà, nhân đợt này đang trong thời kỳ mẫn cảm thì nghỉ ngơi đi, có việc gì thì cứ tới tìm tớ nhé”, Châu Thính Hà nghĩ rồi bổ sung thêm, “Tối nay tớ sẽ về ăn cơm nhé.”
“Ừ.” Anh trả lời, anh chẳng muốn xa cô đâu. Trong lòng thì tính toán bữa tối nay sẽ nấu món gì cho cô.
Sau đó, Châu Thính Hà lái xe rời khỏi biệt thự, cũng rời khỏi tầm mắt của anh.
Thẩm Hủ Bân nghĩ mình sẽ đợi Châu Thính Hà về nhà vào buổi tối, nhưng đầu anh cứ ong ong hết cả lên.
Anh tính làm bữa trưa, nhưng nghĩ đến việc bữa này chỉ có một mình mình, cảm giác khó chịu kỳ lạ trào dâng trong lòng.
Phiền quá, Châu Thính Hà đã rời khỏi nhà 3h55’.
Anh muốn được gặp Châu Thính Hà quá.
Phần 17
Cho dù Thẩm Hủ Bân là chồng trên danh nghĩa của Châu Thính Hà, dù cho anh là Tổng giám đốc của Thẩm thị, thì khi đến Châu thị anh vẫn phải đặt lịch hẹn với trợ lý của Châu Thính Hà.
Anh chờ cô ở phòng họp, có 8’ nhưng đối với anh là rất rất lâu, cuối cùng thì Châu Thính Hà đã xuất hiện.
“Sao cậu tới công ty thế? Có thể gọi cho tớ trước mà, đặt lịch hẹn làm chi?” Bây giờ Châu Thính Hà không còn ngửi thấy mùi tin tức tố của Thẩm Hủ Bân, nghĩ kỳ mẫn cảm của anh sắp hết rồi.
“Mang bữa trưa cho cậu, biết cậu hôm nay có cuộc họp quan trọng chắc chắn sẽ quên luôn bữa trưa, rồi cậu định ăn mì tôm hoặc gặm chocolate hoặc bánh qua bữa đúng không?” Thẩm Hủ Bân mở lời.
Châu Thính Hà chợt thanh giọng, mỳ tôm ăn ngon mà, “Đâu, đâu có. Cậu đến đúng lúc đó, tớ đang đói lắm nè!”
Cảm giác được cần tới, khiến tâm trạng Thẩm Hủ Bân tốt hơn nhiều, cầm hộp cơm đi vào phòng làm việc cùng Châu Thính Hà.
Châu Thính Hà chạy về phòng làm việc cởi áo vest ra, xắn tay áo, vui vẻ chuẩn bị ăn trưa.
Anh quan sát phòng làm việc của cô một vòng, thực ra đây là lần đầu anh tới văn phòng cô.
Đột nhiên Thẩm Hủ Bân cau mày, anh ngửi thấy mùi tin tức tố của ai đó.
Châu Thính Hà ngồi trên sofa, thấy Thẩm Hủ Bân nhìn mình vẻ mặt kỳ lạ bèn hỏi, “Sao thế?”
Chỉ thấy đôi mắt anh tràn ngập sự tủi thân nhìn cô.
Châu Thính Hà nhớ lại quãng thời gian quen biết anh suốt hai mươi mấy năm qua, cô đâu có làm gì có lỗi với anh đâu nhỉ.
Thẩm Hủ Bân ngồi xuống cạnh cô, đưa tay ôm cô vào lòng, anh ngồi mà cũng cao hơn cô nhiều, cúi người tựa vào vai cô, cọ người làm nũng với cô.
Châu Thính Hà tin chuyện hôm qua anh bảo mình là cún nhỏ rồi.
“Chỗ này của cậu có mùi của alpha và omega khác.” Anh nói.
Châu Thính Hà hít vài cái, “Có đâu, văn phòng tớ toàn có mùi không khí không à.”
Beta vốn không nhạy cảm với tin tức tố, khi alpha và omega ở thời kỳ mẫn cảm, beta chẳng hề ngửi được mùi tin tức tố.
“Tớ ngửi thấy.” Anh nói, rồi nắm chặt tay.
Châu Thính Hà nghiêm túc suy nghĩ, chỉ có trợ lý là hay tới văn phòng cô, “Vậy có khả năng là tin tức tố của trợ lý tớ, dù sao tớ cũng chẳng ngửi thấy.”
“Cậu có người khác sau lưng tớ.” Anh nói lời này có vẻ như một câu đùa, nhưng giọng điệu rất tủi thân.
Dù gì thì Châu Thính Hà cũng đã hiểu sao mình chưa từng thấy dáng vẻ Thẩm Hủ Bân ở thời kỳ mẫn cảm rồi, từ hồi cấp ba được phân hoá, tháng nào anh cũng biến mất mấy ngày còn chuẩn hơn kỳ kinh nguyệt của cô nữa…
Mà dáng vẻ anh đang trong kỳ mẫn cảm, dính người tới mức Châu Thính Hà còn phải nghi ngờ đây có phải là Thẩm Hủ Bân mình quen không nữa.
“Cậu nghĩ gì thế, trợ lý của tớ đều là nữ.” Châu Thính Hà có hơi đau đầu, sao mà, anh ghen với cả con gái thế này?
Cô có mấy trợ lý, đều là những cô gái rất ưu tú, mà bọn họ là omega, beta hay alpha đều đủ cả.
“Bọn họ đều có alpha, beta, cả omega nữa, lỡ mà cậu thích bọn họ thì sao?”
Châu Thính Hà khựng người, hình như Thẩm Hủ Bân nói cũng không sai, cô chưa yêu đương gì, cô cũng chưa có định hướng rõ ràng về tính hướng của mình…
Cô vỗ vai anh, “Tớ vẫn có đạo đức nên có, đang kết hôn không thể ngoại tình, cậu yên tâm.”
Nên khi ly hôn, anh không thể quản được cô.
Đúng rồi, họ là vợ chồng mà. Thẩm Hủ Bân nhớ tới giấy chứng nhận kết hôn được anh trân trọng đặt ở giữa phòng.
Anh cúi đầu, đôi mắt hơi mơ màng, tay anh nâng cổ cô lên.
Tuy hai ngày nay cô bị Thẩm Hủ Bân xoay vòng, nhưng Châu Thính Hà vẫn bị động tác này của anh làm giật mình, tay anh dùng thêm sức, cô không thoát ra được. Cho tới khi cô suýt ngợp thở cần có thêm không khí.
Cô thở gấp, đánh vai anh mấy cái, “Cậu làm gì thế, đây là văn phòng làm việc đấy.”
Dường như cô ngửi thấy có mùi cà phê phảng phất trong phòng.
“Văn phòng của cậu có mùi của người khác được, thì cũng có thể có mùi của tớ.” Lời anh nói cứ như phi tần đang tranh sủng.
Cơn giận tràn ngập con tim anh, ngứa ngáy tê dại, như cái gai vậy.
Tại sao cô có thể thoải mái chấp nhận tin tức tố của alpha và omega khác, còn ở nhà thì ghét bỏ mùi tin tức tố nồng đậm của anh.