Liếm Mật

Chương 19




- Edit: Mie

- Beta: Una

- --------------------------

Gần đến ngày Tết, các khu đô thị sầm uất đều trở nên vắng vẻ hơn, trên đường dường như cũng ít người qua lại hơn. Cảm nhận rõ ràng nhất là ở những con đường luôn phải chen chúc mỗi khi đi làm, mấy ngày nay lại thông thoáng hơn không ít. Văn phòng có không ít đồng nghiệp xin nghỉ về nhà sớm, Cao Bỉnh Đình cũng dứt khoát quyết định tổ chức lịch họp cuối năm sớm.

Nhân số của văn phòng không nhiều lắm, chỉ có hai mươi mấy người, nên cuộc họp cuối năm cũng không quá khắc nghiệt giống như những công ty lớn, một đám người ăn uống xong xuôi, không biết là ai đề nghị đi quán bar nhưng rất nhanh đã được đại đa số mọi người tán thành.

Có vẻ dù bất kể là thời điểm nào, quán bar vẫn cứ náo nhiệt như vậy. Vừa đến nơi này, không cần biết là tâm trạng có xuống thấp đến đâu, vẫn sẽ bay lên cao dù là vài giây.

Trang phục hôm nay của Ngôn Hạ không phù hợp lắm với nơi này, áo len trắng và chân váy xanh lam, bên ngoài là một chiếc áo khoác măng tô. Tuy vậy, cô cũng không để ý đến việc quần áo có thích hợp hay không, nữ đồng nghiệp vừa mới tới có chút ngại ngùng nên muốn cô ra nhảy chung, cô không nói hai lời liền lôi kéo nữ đồng nghiệp kia bước vào nơi có ánh sáng lập lòe của sàn nhảy.

Quán bar đối với cô là nơi cực kì quen thuộc, cô không chút lưỡng lự mà mang theo nữ đồng nghiệp còn đang xấu hổ kia cùng 'high'. Trên sân khấu, ca sĩ gào thét đến khàn cả giọng, giọng hát cao đến nỗi khiến người ta phải hoài nghi rằng ngay sau đó cổ họng của hắn sẽ bị phế bỏ. Quả nhiên sau khi bài hát kết thúc, ban nhạc thay đã đổi sang một bản nhạc nhẹ nhàng, ca sĩ kia thuận tay cầm theo một chai nước rồi xuống sân khấu để nghỉ ngơi.

Ngôn Hạ nghe được chuyện này từ nữ đồng nghiệp nhảy chung với cô khi nãy, lúc này hai người đã trở lại khu ghế dài, trên bàn được bày đủ các loại rượu màu trắng đỏ khác nhau, có lúc còn xen lẫn mấy ly đồ uống bình thường.

Ngôn Hạ không uống rượu, thời tiết gần đây trở lạnh, cô lại xuất hiện một vài dấu hiệu cảm mạo, không thể uống rượu làm tăng thêm các triệu chứng. Nữ đồng nghiệp bên cạnh uống vài ly, nhìn thấy ca sĩ xuống sân khấu, cô ấy liền tới gần Ngôn Hạ, chậm rãi kề tai cô nói mấy câu: "Ngôn Hạ, có thể... có thể ra ngoài với tôi một lát không?"

Ngôn Hạ cảm thấy đồng nghiệp hơi say, bởi vì trên mặt cô ấy đã nổi lên đỏ bừng, ngay cả lớp trang điểm cũng không che hết được, thế nhưng đôi mắt của cô ấy vẫn sáng ngời, khi nói chuyện cũng không vấp váp, khiến Ngôn Hạ bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình. Cô rất không kiên nhẫn với mấy cô gái làm gì cũng phải đi cùng, có điều nơi này dù sao cũng là quán bar, nên cẩn thận một chút cũng không sai.

Cô uống hết ly đồ uống trong tay, đứng lên nói: "Được, đúng lúc tôi định đi nhà vệ sinh."

Nữ đồng nghiệp đưa cô đi, không biết có phải là cô ấy từng đến nơi này hay là do trời sinh cô ấy đã có cảm nhận phương hướng tốt nữa, Ngôn Hạ bình thường đều phải nhìn mấy tấm biển chỉ đường, nhưng người đồng nghiệp này lại như rất quen thuộc mà dắt Ngôn Hạ đi.

Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~

Ở trên một hành lang dài, bước chân của nữ đồng nghiệp dừng lại. Ngôn Hạ nhìn về phía trước thì nhận ra ca sĩ lúc nãy hát trên sân khấu, mái tóc nhuộm màu trắng bạc trông khá khí phách, trên tay và cổ cùng với hai bên tai đều là các loại trang sức khác nhau, phong cách y như một ca sĩ nhạc rock, riêng khuôn mặt thì dù hóa trang đến thế nào, vẫn có thể cảm nhận được ca sĩ này là một người lạnh lùng và trầm tính.

Nữ đồng nghiệp buông bàn tay vừa lôi kéo Ngôn Hạ từ nãy đến giờ, khuôn mặt cô ấy bỗng nhiên lại ửng đỏ, nhìn không giống với nét đỏ do rượu gây ra.

Ngôn Hạ thấy dáng vẻ này của cô ấy, gần như đã đoán trước được sự việc kế tiếp sắp diễn ra. Cô vén tóc, nói với nữ đồng nghiệp mình muốn đi vệ sinh.

Nữ đồng nghiệp bỗng nhiên luống cuống: "Ngôn Hạ, cô có thể đi theo giúp tôi một chút không, cùng đến xin WeChat của anh ấy." Lúc này, đồng nghiệp kia dừng một chút rồi nói tiếp: "Cô xinh đẹp như vậy chắc chắn anh ấy sẽ muốn làm quen."

Ngôn Hạ cảm thấy nực cười, nhướng mày, "Sau đó thì sao, nếu tôi đến xin WeChat, anh ta cảm thấy không có hứng thú với tôi, thì cô sẽ phải làm thế nào đây?"

Một câu này khiến nữ đồng nghiệp nói không nên lời, Ngôn Hạ cũng không rảnh để ý đến tâm trạng cô ta tốt hay xấu, trực tiếp đi về hướng nhà vệ sinh. Cô cho rằng tính tình mình như thế cũng là tốt lắm rồi, mấy kiểu người hay lợi dụng người khác bằng mấy chiêu trò cũ rích như vậy cũng quá nhàm chán đi.

Trên hành lang có các ký hiệu chỉ đường rõ ràng, Ngôn Hạ nhìn thoáng qua, hướng về phía chỉ rõ WC. Chỉ là năm nay số cô xui xẻo, vừa mới rẽ vào một góc, liền đụng phải Trần Văn.

Thời gian bảy tám năm thật sự có thể thay đổi một người, khoảng thời gian này cũng đủ dài, có thể khiến một người thay đổi hoàn toàn. Nhưng hiển nhiên Trần Văn không nằm trong số này.

Hắn dựa vào tường hút thuốc, làn khói màu xám lượn lờ thành một vòng rồi dần tiêu tán. Bên cạnh hắn là các mẩu thuốc lá chồng chất nhau, xếp thành đống trên hòn đá nhỏ. Ngôn Hạ theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, đây không phải là khu vực hút thuốc, nhưng Trần Văn rõ ràng đã đứng đây rất lâu, có thể thấy được rằng thiết bị cảnh báo khói thuốc ở quán bar này không dùng được.

Ngôn Hạ không để ý đến người này, tiếp tục đi về phía trước.

Trần Văn cúi đầu, sự nóng nảy giữa hai đầu lông mày cơ hồ sắp tràn ra đến nơi, dường như hắn cũng không phát hiện ra Ngôn Hạ, chỉ chuyên tâm cúi đầu hút thuốc, điếu thuốc giữa hai ngón tay kia cũng sắp cháy hết.

Nhưng vào lúc Ngôn Hạ sắp đi qua, người đàn ông với thân hình cao lớn kia cười một tiếng: "Tính tình của cậu vẫn vậy."

Bước chân của Ngôn Hạ dừng lại, cô nhìn vào Trần Văn, sau đó 'a' một tiếng.

Ánh đèn hành lang sáng rực chiếu xuống từ trên cao tạo nên bóng đen mờ mờ giữa hai đầu lông mày của Trần Văn. Hắn dí điếu thuốc sắp cháy hết trong tay lên viên đá để dập tắt nó.

Nếu đổi thành trước kia, thời điểm còn ở trường học, nếu Ngôn Hạ đối xử lạnh nhạt như vậy với hắn, thậm chí có thể nói là coi nhẹ hắn, Trần Văn cho dù không nổi cáu, thì sắc mặt hắn cũng không tốt chút nào.

Nhưng ngày hôm nay, hắn chỉ là nhíu mày, nhìn dáng vẻ thì không có chút tức giận nào, ngay cả vẻ điên cuồng ngày xưa cũng giảm đi không ít.

"Tôi còn cho rằng lúc nhìn thấy tôi, câu đầu tiên của cậu hẳn là đã lâu không gặp."

"Thật ngại quá, cậu đoán sai rồi." Tầm mắt Ngôn Hạ chỉ dừng trên mặt hắn trong nháy mắt, sau đó cô quay đầu lại, "Ôn chuyện đến đây là đủ rồi, tôi còn có việc."

Trần Văn không ngăn cô lại, cũng không có làm gì với cô, hắn dựa vào tường, vẫn là tư thế cũ. Khi hắn mở miệng nói câu tiếp theo, thanh âm khó có được mà nhu hòa hơn: "Nếu cậu có chuyện gì, có thể tới tìm tôi."

Ngôn Hạ không hiểu ra sao cả, ngoảnh đầu nhìn hắn một cái, cô có thể xảy ra chuyện gì mà lại phải đi tìm đến hắn.

Cô tìm được nhà vệ sinh, đứng trước gương sửa soạn lại, son môi của cô đã sớm phai màu, để lộ ra màu môi vốn có. Ngôn Hạ mở nắp thỏi son, để phù hợp với kiểu trang điểm hôm nay, cô đã chọn màu son thật nhẹ nhàng, nhưng nhìn đi nhìn lại, cô vẫn thích những màu son đỏ hơn.

Cố ý đợi trong nhà vệ sinh vài phút, Ngôn Hạ mới đi ra ngoài, Trần Văn đã không còn đứng ngoài hành lang nữa.

Cô quay trở lại nơi vừa tách khỏi nữ đồng nghiệp, cô ta đang đứng dựa vào tường, vẫn luôn cúi đầu xem di động, trên mặt mỉm cười vui vẻ đến nỗi Ngôn Hạ đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy.

Thấy Ngôn Hạ trở lại, cô ta cười rồi cất điện thoại đi, hai vệt đỏ hồng trên má càng rõ ràng, so với người say rượu còn muốn đỏ hơn. Nữ đồng nghiệp giống như quên mất câu nói không khách khí lúc nãy của Ngôn Hạ, thân mật kéo tay cô, nói cô đã đến rồi, chúng ta liền quay trở về đi.

Ngôn Hạ 'ừ' một tiếng, thế nhưng cô vẫn không quen với việc nắm tay những người không thân thiết, vừa nãy nhảy nhót cô có chút cao hứng nên không để ý tới, lúc này yên tĩnh lại cô mới cảm thấy cả người không dễ chịu. Ngôn Hạ tìm một sợi dây chun, tự nhiên mà rút tay về, tùy tiện buộc tóc thành kiểu dáng đuôi ngựa.

Nữ đồng nghiệp không quan tâm, hoặc là nói là cô ta căn bản không chú ý tới việc Ngôn Hạ đã rút tay về, cô ta cứ mải nhìn điện thoại di động, độ cong nơi khóe miệng vẫn chưa từng hạ xuống.

Đoán chừng là vì đã có được WeChat của vị ca sĩ kia.

Trở lại ghế dài, một đám người đều đã uống rất nhiều, không còn lại mấy người tỉnh táo. Cao Bỉnh Đình hiển nhiên chính là người đã uống đến không phân biệt được ai với ai, cũng may tính tình sau khi say rượu của hắn khá tốt, cho dù mặt hắn so với ánh đèn hồng trên sân khấu còn muốn hồng hơn vài phần, say rượu cũng chỉ an tĩnh ngồi yên một chỗ, một câu cũng không nói.

So với ngày thường hắn yêu tĩnh hơn khá nhiều.

Dù sao hắn cũng là thầy của Ngôn Hạ, cô đem mấy ly rượu trước mặt Cao Bỉnh Đình chuyển hết sang phía khác, sau đó đặt xuống một ly nước. Dù sao khi hắn say, cũng chẳng phân biệt được nước và rượu.

Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~

Sau khi nữ đồng nghiệp ngồi xuống cũng không động vào đồ ăn và rượu trên bàn, cô ta cùng một đồng nghiệp khác thì thầm nói chuyện ở trong góc, thi thoảng còn ngước mắt nhìn lên sân khấu, ca sĩ trên sân khấu đã sang phong cách nhạc đồng quê.

Rượu gọi tới mọi người đã uống gần hết, người phục vụ liền tiến tới đem vỏ chai rượu thu dọn sạch sẽ, rồi lại lấy ra thêm vài chai rượu trong xe kéo. Ngôn Hạ liếc nhìn một cái, cô còn tưởng là do đồng nghiệp gọi, mà mấy bình rượu này, nhìn vào biểu tượng in trên đó liền biết giá không hề rẻ.

Một số ít nam đồng nghiệp còn tỉnh táo gọi người phục vụ lại, chỉ vào bình rượu rồi lắc đầu: "Chúng tôi không gọi thêm rượu, có phải cậu đưa nhầm bàn rồi không?"

Người phục vụ liếc mắt nhìn ghế dài chỗ bọn họ ngồi một cái, cười nói: "Không có đưa nhầm, là ông chủ của chúng tôi mời các vị ngồi đây."

Đồng nghiệp nhìn quanh một vòng, hỏi: "Ai quen biết ông chủ của quán bar thế, người ta mời rượu chúng ta kìa."

Một đám ma men đầu óc mê muội, không một ai nghe lọt tai lời nói của hắn.

Vì thế đồng nghiệp chỉ có thể quay đầu lại, đi hỏi người phục vụ: "Ông chủ của cậu quen với ai? Để tôi chuyển lời lại cho."

Người phục vụ quay đầu lại, nhìn thoáng qua Ngôn Hạ cười, liền mang theo vỏ chai rượu đã thu dọn rời đi.

Đồng nghiệp theo tầm mắt người phục vụ chuyển tới trên người Ngôn Hạ, hắn cười đầy ẩn ý: "Hóa ra là quen biết với nữ thần của văn phòng chúng ta."

Tại phòng làm việc, chỉ cần là nữ liền bị người đồng nghiệp này gọi là nữ thần, Ngôn Hạ quay đầu lại nhìn người phục vụ đi đến chỗ một đám người. Ở quầy bar, tốp năm tốp ba người ngồi, người pha chế cúi đầu, đặt một lát chanh vào trên ly rượu. Trần Văn cầm lấy ly rượu vừa được pha chế, hắn hướng về phía Ngôn Hạ nâng ly.

Ánh sáng chỗ quầy rượu sáng hơn một chút, Trần Văn nâng đôi mắt chứa đầy sự mỏi mệt, cười với cô một cái.

Ngôn Hạ quay đầu, đồng nghiệp cũng nhìn thấy tình huống nơi quầy rượu, tò mò hỏi một câu: "Là bạn trai của cô sao?"

"Không phải." Thanh âm Ngôn Hạ thậm chí có phần lạnh nhạt, cô nói: "Không thân."

Những chai rượu đó cuối cùng vẫn không có ai động tới, nguyên do không phải là vì câu nói kia của Ngôn Hạ, mà là người ở phòng làm việc thật sự không ai uống thêm nổi. Ca sĩ của quán bar đã chuyển sang hát những ca khúc heavy metal rock*, Ngôn Hạ và mấy đồng nghiệp còn thanh tỉnh đỡ mấy con ma men, bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo rời khỏi quán bar.

(* Heavy metal: là một thể loại nhạc rock phát triển vào cuối những năm 1960 và đầu 1970, chủ yếu ở Anh và Mỹ. Bắt nguồn từ blues-rock và psychedelic rock, các ban nhạc tạo nên cho heavy metal những âm thanh dày, mạnh, đặc trưng bởi âm rè khuếch đại mạnh, những đoạn solo guitar dài, nhịp mạnh, và nói chung là ồn ào. Lời hát và phong cách biểu diễn của heavy metal thường mang đậm chất nam tính và khỏe khoắn.)

Cô hiếm khi tốt tính mà giải quyết hậu quả hộ những người này, từng người đều được cô gọi đồng nghiệp thân thiết hoặc bạn bè tới đón bọn họ trở về.

Cuối cùng dư lại một vài người, ba nam ba nữ, vừa lúc đủ để ghép thành ba cặp, các đồng nghiệp nam đều đứng ra đảm nhận việc đưa các đồng nghiệp nữ về. Hiện tại đã rất khuya, cho nên ngoại trừ Ngôn Hạ thì hai người còn lại ai cũng đồng ý.

"Tôi đã có người tới đón rồi." Cô nói.

Lần này Ngôn Hạ không viện lí do để từ chối mà cô nói thật, Trình Trác Nhiên so với anh họ thì càng giống anh của cô hơn, biết rằng đã muộn như vậy cô còn chưa về nhà, hắn cảm thấy không yên tâm nên lập tức lái xe đi đón, ngay cả cơ hội để từ chối Ngôn Hạ cũng không có.

Các đồng nghiệp còn lại đều rời đi hết, cô đứng ở cửa quán bar, chờ Trình Trác Nhiên tới. Một chút tàn đỏ trong khói thuốc bay theo làn gió đêm tới trước mặt cô, rồi nhanh chóng tiêu tán trong bóng đêm.

Trần Văn không biết đã ra đây từ khi nào, hắn ngậm điếu thuốc, làn khói xám cứ thế phiêu đãng trong gió.

Ngôn Hạ coi hắn như là không khí, tầm mắt tập trung vào những ngọn đèn đường.

Xe của Trình Trác Nhiên nhanh chóng chạy tới, thân xe màu trắng ở trong đêm tối cực kì rõ ràng. Hắn hạ tấm cửa kính xe xuống, cũng không xuống xe, hướng về phía Ngôn Hạ kêu tên cô một tiếng.

Lỗ tai Ngôn Hạ vừa mới nghe âm thanh quỷ khóc sói gào trong quán bar, hiện tại cũng không cảm thấy Trình Trác Nhiên kêu to đến chói tai.

Thanh âm Trần Văn từ phía sau truyền tới, giọng nói trầm thấp bị khói làm cho khàn khàn.

"Người mới?" Hắn lại cười cười một chút, nói: "Dụ Bạc vẫn chưa giết chết tên đó?"