Màn trời đêm đen làm nền tô điểm cho vầng trăng khuyết sáng trong, từng đợt gió bắc cuốn lấy sao trời thổi đi những vần mây sương lạnh buốt, cuốn theo lo toan mệt nhọc trong lòng người đang trốn dưới mái hiên đỏ ngòm.
Ánh đèn pin tra xét suốt đêm dài nơi xa ngoài bệnh viện, từng giây phút gồng mình gánh chịu cơn ngái ngủ ập đến để khiến cho những người dân bên trong có được sự bình yên tức thời.
Trong căn phòng chật hẹp nhét đầy người ngủ li bì, Triệu Văn An ngủ được một lúc thì bị tiếng loẹt xoẹt của người bên cạnh đánh thức. Cậu dụi mắt, nhất thời không thể ngủ được nữa. Cầm lên áo khoác mặc lên người cậu nhẹ nhàng tránh đi những người nằm dưới sàn, mở cửa ra ngoài.
Vì không có điện nên trên hành lang chỉ có vài ngọn ánh sáng cam phát ra từ những ngọn nến, không quá sáng nhưng cũng đủ thấy rõ đường đi. Triệu Văn An đi một vòng hành lang ra đến phía ngoài ban công, cậu nắm lấy lan cang, không khí trong lành tràn vào phổi khiến tinh thần thoải mái không ít. Từ đây có thể nhìn ra đến cổng bệnh viện, nơi đó có bày vài túp lều cho binh lính nghỉ ngơi cũng tiện thay phiên canh gác, nhưng đa phần là vì để lại phòng cho người dân.
Nhìn một hồi Triệu Văn An liền thôi, tính toán đi nơi khác xem xem. Đúng lúc xoay người thình lình bị bóng người lướt qua hấp dẫn. Cậu nheo mắt nhìn kỹ, là Lê Thị Trang. Triệu Văn An không để tâm lắm, nhưng dư quang lại thấy trong tay cô có thứ gì đó đang lóe sáng. Ánh mắt một chạm phải liền không rời được, không khống chế được mà bị thứ đó thu hút, cuối cùng vẫn là theo sao Lê Thị Trang.
Thân ảnh nhỏ con của Lê Thị Trang nương theo khúc tối linh hoạt né tránh binh lính tuần tra, cô chạy đến một chỗ ít người sau bụi cây, thở hồng hộc ngó nghiêng quan sát xung quanh. Chắc chắn không có ai mới đưa vật trên tay lên ngắm nhìn. Một hạt châu nhỏ trong suốt bằng đốt ngón cái, trông đêm tối càng có thể rõ ràng nhìn thấy bên trong chứa những tia sáng trắng lưu động xinh đẹp.
Lê Thị Trang mê man nhìn hạt châu trong tay, cô không hiểu vì sao mình lại sinh ra ham muốn ăn thứ này. Nhớ lại lúc sáng khi con quái vật chim nổ tung hạt châu chính là từ trong cơ thể nó bắn ra, không ai chú ý đến nó nhưng cô lại trông thấy rõ ràng. Khi đó quá nhiều người lại có binh lính cô không tiện nhặt hạt châu, chờ đến tối ít người mới có cơ hội nhặt lên.
Cô nuốt nước bọt, đưa hạt châu lên miệng.
"Cậu trốn ở đây làm gì vậy?"
Lê Thị Trang giật nảy mình, theo phản xạ mà bật ngửa ra sau. Thấy Triệu Văn An liền vỗ vỗ ngực, giả vờ bình tĩnh oán trách: "Vă-Văn An, cậu làm tớ hết hồn."
Triệu Văn An xem bộ dạng của cô, cười hỏi: "Cậu đang ăn vụng cái gì đấy?"
"Hả- đâu có, có ăn gì đâu?"
Cậu nhìn tay cô: "Thật vậy sao?"
Lê Thị Trang ậm ừ giấu hạt châu ra sau lưng, nhưng thấy biểu cảm cười như không cười của cậu cô thở dài.
"Thì... cũng không phải ăn cái gì, chỉ là nhìn nó đột nhiên muốn ăn." Cô giơ hạt châu ra, cười gượng: "Tớ có phải biến thái lắm không? Haha."
Triệu Văn An nhìn chằm chằm hạt châu, khẽ rũ mắt, che giấu đi đáy mắt âm trầm.
Không đâu, Lê Thị Trang không biến thái.
"Cậu lấy thứ này ở đâu? Thật xinh đẹp." Triệu Văn An cầm lấy hạt châu, đưa lên trước mắt, xuyên qua những sợi ánh sáng bên trong nhìn những vì sao trên bầu trời.
Lê Thị Trang chần chờ nhìn hạt châu, nói: "Tớ lượm nó ở sân..."
"Chỗ con quái vật nổ tung đúng không?"
"Sao... sao cậu biết." Cô ngạc nhiên mở to mắt.
Triệu Văn An mỉm cười không đáp. Cậu trả lại hạt châu cho cô, nhìn đồng hồ trên tay. Kim đồng hồ tích tắc nhích tới mười một giờ năm mươi chín phút, chỉ năm giây nữa liền tới nửa đêm.
"Khuya lắm rồi, cậu cũng nên nghỉ ngơi đi, đừng có đi lung tung nguy hiểm lắm." Nói, cậu xoay người rời đi.
"Tớ biết rồi. " Lê Thị Trang giữ chặt hạt châu, đang định nói mai gặp thì bất chợt ngừng lại. Triệu Văn An cũng dừng lại bước chân.
Không biết từ khi nào xung quanh lại xuất hiện vài đốm sáng nho nhỏ, còn tưởng rằng là đom đóm nhưng càng ngày đốm sáng càng nhiều, thậm chí là dày đặc. Hàng ngàn hàng vạn quang điểm bạch kim bay dập dềnh giữa không trung, bao vay toàn bộ tầm nhìn, thắp sáng cả bệnh viện.
Binh lính canh gác cũng bị những quang điểm này làm cho thất thần, bọn họ ban đầu còn đứng nghệch ra ngắm chúng nhưng rất nhanh liền vội chạy đi báo cho cấp trên hiện tượng lạ này. Người dân ngủ say cũng dần dần được đánh thức, mọi người đều hướng mắt ra ngoài xem những quang điểm xinh đẹp không biết từ đâu ra này.
"Đây là cái gì?" Lê Thị Trang thử chụp lại quang điểm nhưng một chạm nó liền xuyên qua tay cô. Vừa ngước mắt đã thấy Triệu Văn An chạy đi đâu, cô do dự không biết có nên đi theo hay không, nhưng nhìn hạt châu trong tay cô đứng tại chỗ, hồi lâu cho nó vào miệng.
Lê Thị Trang bị hàng ngàn quang điềm vây quanh, từ xa nhìn lại chỉ thấy thân hình cô đứng thẳng, đầu ngửa lên trời, không biết đang làm gì.
Triệu Văn An chạy lên sân thượng, từ nơi này cậu có thể dễ dàng quan sát tình hình hơn. Bây giờ trong tầm mắt tất cả đều là những ngọn quan điểm lập lòe lóe sáng trong đêm, chúng gần như thắp sáng cả thành phố, thậm chí là xa hơn, đến tận chân trời.
Sống lưng cậu chợt lạnh, một dự cảm không lành đánh úp vào đầu khiến Triệu Văn An nổi hết da gà.
Tiếng thanh thanh đột ngột vang vọng cả khoảng trời, đồng tử Triệu Văn An co rút lại. Chỉ nghe thấy chói tai một tiếng, sau đó là các loại sóng âm từ các quang điểm phát ra. Mọi người không kịp phòng ngừa lỗ tai đau đớn một trận. Điên cuồng tra tấn màng nhĩ làm người chỉ biết bịt chặt tai cuộn tròn dưới đất chịu đựng. Nhất thời trong bệnh viện phát ra từng tiếng rên rỉ thảm thiết, kêu oán khóc la. Đến khi sóng âm kết thúc, người nhẹ tai chảy ra máu, nặng thì bất tỉnh nhân sự.
Triệu Văn An từ dưới mặt đất đứng dậy, chiếc áo khoác đen của cậu dính đầy bụi bặm và vết máu khô, cổ áo trắng tinh đã nhiễm một tầng hơi mỏng máu tươi. Tai đau nhức một lúc mới nghe lại được âm thanh. Gương mặt Triệu Văn An trắng bệch, lau đi vết máu nơi khóe miệng, đôi mắt nhạt màu nổi đầy gân đỏ nhìn những quang điểm càng lúc càng sáng trong.
Sau trận tạp âm một giọng nói máy móc phát ra trên khắp mọi nơi.
"Đã tải toàn bộ thông tin ở hành tinh Trái Đất. Xác nhận lại thông tin: Nhân loại - Chủng tộc thống trị Trái Đất..."
"Tích! Phát hiện lỗi. Yêu cầu quét lại toàn cầu."
"Đang quét lỗi..."
"Phát hiện dị tộc - kẻ xâm lấn."
"Đang gửi thông tin đến chủ tinh..."
"Đồng ý dị tộc được thông qua."
"Xác nhận lại thông tin: Nhân loại - Chủng tộc thống trị Trái Đất, Sett - Chủng tộc xâm lấn Trái Đất. Thông qua. Thành công tải dữ liệu. Hệ thống 002 yêu cầu trạm mở ra."
"Trạm chính xác nhận, đồng ý mở trạm sau mười ngày. Mô hình tiến hóa chính thức mở ra."
Trước mặt Triệu Văn An hiện ra một cái bảng nửa trong suốt màu vàng nhạt, chúng giống như những cái bảng trong game 3D chiến đấu, có vẻ không chân thật đến diệu kỳ. Bên trên bảng nhảy lên hai lựa chọn: Đồng ý hoặc từ chối.
Triệu Văn An cảm giác đầu mình ong ong như muốn nổ tung. Trong đầu toàn là những câu chữ mà giọng nói máy móc kia vừa nói ra.
Hệ thống 002, chủng tộc Nhân loại, chủng tộc Sett, trạm, mô hình tiến hóa...
Cậu cứ ngỡ như mình đang chơi game không bằng.
Nhìn xuống sân đám người trong bệnh viện cũng đứng chết chân tại chỗ, mặt ngây ngốc nhìn cái bảng vàng trước mặt. Những ánh sáng vàng nhạt nhẹ nhàng chiếu lên từng gương mặt thấp thỏm,sợ hãi, lo lắng hay phẫn nộ, nhưng phần nhiều là dại ra.
"Hệ thống 002 yêu cầu chủng tộc Nhân loại và chủng tộc Sett tiến vào mô hình tiến hóa, trở thành người thách đấu trạm. Hãy lựa chọn đồng ý hoặc từ chối."
Nghe đến đây mọi người mới phản ứng lại, mở tròn mắt nhìn hai lựa chọn hiện ra trên bảng vàng. Hàng loạt người xôn xao ầm ĩ, bệnh viện loạn thành một đoàn.
"Cái bảng gì thế này, giọng nói ở đâu phát ra?"
"Hệ thống 002 là cái gì?"
"Nó nói lựa chọn đồng ý hoặc từ chối..."
Sĩ quan cấp cao trong quân đội cũng đồng loạt bước ra ngoài, điều lệnh quân lính tập trung canh gác tránh để lũ động vật thừa cơ xâm nhập vào, lại phái ra một bộ phận quân trấn an người dân. Nhưng không đợi quân đội vào công tác trên bảng vàng hiện lên số giờ đếm ngược 30 giây. Thúc giục mọi người lựa chọn.
Người dân hoảng hốt, ngay cả quân lính hay sĩ quan cấp cao cũng sợ hãi ghim chặt mắt vào bảng vàng.
29s, 28s, 27s,... 10s, 9s____
Theo số ngày càng nhỏ đi mọi người trở nên luống cuống không biết làm sao. Có người ấn chọn đồng ý, cũng có người ấn từ chối, nhưng càng nhiều người không chọn gì cả.
Ngón tay Triệu Văn An để trước chữ từ chối nhưng không biết là ma xui quỷ khiến thế nào vào hai giây cuối cùng ngón tay lại lia đến chọn đồng ý.
Số giờ trên bảng vàng về đến số 0, gân trán Triệu Văn An giật giật, trên bảng vàng hiện ra dòng chữ.
[Bạn đã tiến vào mô hình tiến hóa, trở thành người thách đấu trạm, xin hãy nhanh chóng đến đền thờ chờ đợi trạm đầu tiên mở ra.]
Đến đền thờ...
"AAA!!"
Tiếng thét thảm thiết kéo suy nghĩ Triệu Văn Văn trở về thực tại. Cái giọng nói máy móc không cảm xúc kia lại vang vọng.
[Đã xác nhận thông tin, những người tiến vào mô hình tiến hóa được thông qua, những người từ chối tiến vào mô hình tiến hóa bị loại bỏ, còn lại người xin hãy đưa ra lựa chọn nếu không hệ thống 002 sẽ tự động quy hoạch thành từ chối."
Bệnh viện mỗi một góc đều có thể dễ dàng thấy được có người thân thể biến thành hàng ngàn đốm sáng nhỏ, những đốm sáng này lại hòa vào đại dương quang điểm bạch kim, chậm rãi biến mất bên trong. Những ai lựa chọn từ chối tham gia vào mô hình tiến hóa đều hối hận đến điên lên, bọn họ sợ hãi la lối, nhìn tứ chi bản thân từ từ hóa thành những đốm sáng xinh đẹp mà khóc lóc cầu xin người xung quanh cứu chính mình.
"Cứu, cứu tôi với!"
"AAA! Tay của tôi, không... chân tôi!"
Người lựa chọn đồng ý lại sốc đến nói không ra lời, có người hoảng loạn quay cuồng xung quanh những người đang biến mất, lại có người chết lặng như tờ chỉ biết đứng chôn chân như vại, chân chân nhìn người khác biến mất. Còn lại những ai không chọn đáp án thì vội vàng ấn chọn đồng ý, sau khi nhảy ra thông báo đã tiến vào mô hình tiến hóa liền quỳ rạp xuống đất thất thần.
Chờ đến khi những người đang biến mất kia chỉ còn lại duy độc phần đầu, bọn họ bắt đầu chửi bới người khác, đôi mắt oán độc căm hận nhìn những người không biến mất chết tiệt kia. Đến khi tất cả những người đó đều biến thành hư vô, tiếng chửi rủa nghẹn ngào vẫn thoang thoảng đâu đó trong quanh đây.
Thân thể truyền đến từng đợt lạnh căm, đôi mắt thiển màu của Triệu Văn An như muốn hóa thành thực thể chém vào một đoàn quang điểm bay vờn quanh trước mặt. Cậu nắm lấy quang điểm nhỏ, tưởng chừng nó sẽ xuyên qua tay như mọi lần nhưng lạ thay khi cậu mở từng ngón tay ra quang điểm không thấy tăm hơi đâu nữa, giống như bị bóp nát. Triệu Văn An cúi đầu ghé vào vách tường, bên tai vang lên từng tiếng thoi thóp của những người dưới sân. Đáy mắt chỉ có hình ảnh hàng vạn ngọn đèn thắp sáng toàn bộ thành phố.
Ở đâu đó trên thế giới vô vàn những chiều không gian bị xé rách, từ bên trong những vết rách đó đi ra thật nhiều kẻ dị hoặc. Bọn họ ngũ quan tinh xảo, tai nhọn tinh tế và đặc biệt là làn da trắng bạch tưởng chừng như trong suốt, một vài kẻ trên đầu còn có sừng nhọn. Sau khi đã nhìn ngắm đủ thế giới được bao phủ quang điểm xinh đẹp này những kẻ đó không chút do dự tách ra, ẩn mình vào trong màn đêm tăm tối, chờ đợi ánh bình minh ngay mai.
Bọn họ chính là những kẻ xâm lấn - Chủng tộc Sett.