*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: demcodon
Biết được Hứa Ninh đã âm thầm đăng ký kết hôn với Thạch Khải, Chu Tử Uyên thở dài một hơi: "Cậu cứ vội vàng lấy cô ấy như vậy à?"
Hứa Ninh không hề tức giận, đắc thắng phản kích: "Cậu muốn tìm người kết hôn, tìm được người chưa? Chó độc thân, ha ha ha ha..."
Chu Tử Uyên nghĩ thầm: tên này không cứu được.
Nhưng giây tiếp theo, hắn mặt dày nói: "Nếu đều là người một nhà nên để cô ấy xem cho tớ một quẻ chứ."
Hứa Ninh khịt mũi con thường: "Ai là người một nhà với cậu? Cậu họ Chu, còn tớ họ Hứa đấy.
Hay là sau này cậu định theo họ của tớ?"
Chu Tử Uyên vỗ ngực nói ngay thẳng: "Mặc dù chúng ta không có quan hệ huyết thống, nhưng tình cảm của chúng ta như anh em ruột!"
"Cũng không có." Hứa Ninh yên lặng phản bác.
Nhưng đùa giỡn thì đùa giỡn, cậu vẫn gọi Thạch Khải đến: "Vợ ơi, Tử Uyên tìm em xem bói."
Thạch Khải nhìn chằm chằm Chu Tử Uyên một hồi, nhìn đến khi người nổi da gà lên.
Sau đó xòe tay ra: "Tiền tư vấn 1000 đồng."
Chu Tử Uyên ngạc nhiên nhìn lại.
Không phải hắn tiếc tiền, chỉ là trước đây hắn muốn trả tiền thì người nào đó không chịu lấy.
Bây giờ sửa lại tác phong làm cho người ta rất không quen.
"Không phải trước đây em nói xem bói giúp anh không đủ trả ân tình sao?" Chu Tử Uyên nghi ngờ.
"Trước khác, nay khác." Thạch Khải nói một câu nho nhã.
Sau đó sờ mũi nói: "Kết hôn rồi dìu già dắt trẻ, không nắm chặt cơ hội kiếm tiền thì làm sao em nuôi anh ấy nổi?"
Vừa nói, Thạch Khải vừa vuốt ve đầu Hứa Ninh.
Cậu thuận thế cọ cọ đầu vào tay cô, vẻ mặt thích ý.
"..." Hình như có gì đó không ổn.
Chu Tử Uyên cảm giác mình tốt nhất nên ngồi xuống bình tĩnh một lúc.
Nhưng trước khi bình tĩnh lại, hắn lấy ví tiền ra và đếm mười tờ 100 đưa cho cô: "Nếu không có vấn đề gì thì bắt đầu xem đi."
"Công ty lại có chuyện gì à?" Thạch Khải tò mò.
"Không phải công ty.
Hừ, chỉ cần anh nghiêm túc, có chuyện gì có thể làm khó được anh chứ? Việc rất nhỏ." Chu Tử Uyên kiêu ngạo ưỡn ngực.
"Ồ? Vậy tại sao bác trai lại giúp anh dọn dẹp đống lộn xộn hai lần?" Thạch Khải đột nhiên đâm một dao.
Chu Tử Uyên ngẩn ra, lập tức bật khóc: suýt chút nữa đã quên, cô gái này cái gì cũng xem ra.
Hắn giải thích: "Đó là chuyện của một tháng trước.
Hiện tại đã hoàn toàn bắt đầu."
"Không xem công việc, vậy anh muốn xem gì?" Thạch Khải càng thêm kỳ quái.
Chu Tử Uyên ngẩng đầu nhìn trời, nhỏ giọng nói: "Hôn nhân.
Em xem giúp anh thử nửa kia tương lai của anh đang ở đâu."
Hứa Ninh ở bên cạnh che miệng cười trộm, người nào đó xuân tâm nhộn nhạo à.
"..." Thạch Khải trả lại tiền, nói mà không có biểu cảm gì: "Điều này em không xem, em không làm mai giúp anh."
"Hả?" Chu Tử Uyên ngẩn ra: "Thế nào, không thể xem sao?"
"Anh định để em mai mối cho anh với phụ nữ trên đời này sao?" Thạch Khải rất muốn trợn mắt: "Nếu như anh thích ai thì dẫn người đó đến, em sẽ giúp anh xem tương lai."
Chu Tử Uyên nhụt chí một hồi.
Sau khi suy nghĩ, hắn hỏi: "Nếu sau này công ty gặp rắc rối, anh có thể tìm em giúp đỡ không?"
"Việc lớn thì có thể, việc nhỏ mặc kệ." Thạch Khải nghiêm túc nói: "Cuộc sống vẫn phải dựa vào bản thân." Không ai biết một ngày nào đó dị năng lại sẽ bỏ nhà trốn đi.
"Vậy cũng được." Chu Tử Uyên cười thỏa mãn: "Ở ngã rẽ quan trọng của cuộc đời.
Nếu như có thể tìm được một người đáng tin cậy để tư vấn, anh sẽ cảm giác rất tốt."
--- ---
Tiễn bạn thân đi, Thạch Khải lầm bầm nói: "Em còn tưởng rằng Chu Tử Uyên rất thích Lữ Tĩnh chứ."
Hứa Ninh buồn bực: "Lữ Tĩnh là ai?"
"Chính là nữ cảnh sát giao thông kia.
Chu Tử Uyên không phải thường xuyên đậu xe lung tung để cho người ta viết hóa đơn phạt cho anh ta sao?" Thạch Khải nhắc nhở.
Hứa Ninh nhìn trời: "Tử Uyên không phải là người
.