Nếu bất kỳ ai đọc quyển sách này thuộc về một tổ chức tôn giáo dựa trên một nền tảng yếu đến nỗi tổ chức đó không thể đối mặt với các sự kiện và những bằng chứng khắc nghiệt được trình bày xuyên suốt tác phẩm thì tôi gợi ý rằng sẽ khôn ngoan thận trọng hơn nếu họ kiểm tra môi trường xung quanh và cân nhắc khả năng đáng buồn là niềm tin của họ có thể đã bị đặt nhằm chỗ.
Trong bất kỳ nỗ lực nghiêm túc khám phá chân lý đích thực, những khác biệt về tôn giáo trong quá khứ của chúng ta nên được đặt qua một bên và không có thông tin nào nên bỏ sót. Không cái nào hết. Nói cách khác, không phế địa, di tích, hiện vật, giáo lý, chuyện hoang đường, huyền thoại, hóa thạch, Kì vật nào nên bị xem là quá nhỏ hay không quan trọng để được bao gồm vào những bí ẩn và được kiểm tra cho sự liên quan thích đáng của chúng. Vì nếu không có tất cả bằng chứng, việc tìm ra bất kỳ câu trả lời thực sự nào về quá khứ của chúng ta là điều không thể và không là gì cả ngoài một lý thuyết hão huyền.
Vấn đề là thế này, hỡi độc giả gan dạ của tôi, khi bạn thực sự quan tâm vào vấn đề này và nhìn xem dữ liệu dữ kiện nào thực sự tồn tại, hầu hết là dưới dạng những bằng chứng hữu hình rõ ràng, điều này hoàn toàn và dữ dội làm tan rã đi cả thế giới hàn lâm và thần học trong lịch sử – bạn nhìn thấy sự thật này củng cố bởi vô số các bản văn cổ, sau đó bạn chứng kiến thấy một đoạn đường xa bất thường rằng một số chính quyền và cả hai cộng đồng hàn lâm và tôn giáo sẵn sàng để đi, chỉ để giữ thông tin ra khỏi con mắt công chúng, nó trở nên thật khó để giữ cho cụm từ “thuyết âm mưu” (conspiracy theory) khỏi nảy sinh. Và bạn có thể quên đi các phương tiện truyền thông.
Đương nhiên, tôi nhận thức được rằng bất cứ khi nào có người đề cập đến danh từ âm mưu vào thời đại này, đặc biệt khi đề cập đến cộng đồng khảo cổ hay khoa học, tức là họ đang đi trên một lớp băng mỏng và đang đùa giỡn với uy tín của chính họ. Thế giới hiện đại đang có xu hướng ngờ vực về thuyết âm mưu trừ khi chúng ta đang nói về Al Qaeda, hoặc có lẽ một vài tên khủng bố ném bom có thực hay được tạo ra, và cộng đồng khoa học tự xem bản thân nó là không thể đâm thủng được sau bức tường hàn lâm đã được tạo ra cho chính nó và họ chỉ đơn giản là ghét những ai cố gắng đào một địa đạo và đi vào đằng sau bức tường đó và làm lung lay tấm bằng tiến sĩ của họ…
Chúng ta đã được lập định một cách sâu sắc để liên hệ ngay lập tức từ ‘âm mưu’ và từ ‘thuyết’ xong nếu một ai đó phân tích bản chất của âm mưu thực sự thì nó đột ngột trở nên dễ dàng để thấy rằng chúng đang xảy ra xung quanh chúng ta, hầu như mỗi ngày.
Một âm mưu thực ra là được tạo nên bởi hai hay nhiều người, có thể thậm chí là một ủy ban, quyết định làm như vậy để đạt được những lợi ích hỗ tương cho chính họ – và không kể cho một ai khác biết về điều đó. Một người chỉ cần nói “Này nếu như tôi làm điều này và bạn làm điều kia, rồi điều này sẽ xảy ra và chúng ta sẽ khá hơn!” và Păng! Bạn có một âm mưu. Chỉ nhìn vào hiện tượng giao dịch nội gián, có một âm mưu nhỏ tốt đẹp dành cho bạn.
Một âm mưu có thể có nhiều hình thức, một số phức tạp hơn những cái còn lại. Xem xét về việc ấn định giá; và bạn nghĩ những nhà Lãnh đạo thế giới đang làm gì khi họ gặp nhau sau những cánh cửa khép kín? Xã hội hóa ư? Chơi phi tiêu sau khi uống với nhau vài ly bia và nói chuyện về vườn tược sao? Tất nhiên họ sẽ không làm vậy rồi. Họ lên kế hoạch tiến lên cho tương lai – ‘đàm phán’; nói rằng, ‘Nếu bạn làm điều này, tôi sẽ thực hiện điều kia’. Trời đất, nghe có vẻ như – (bạn hiểu rồi đó) một ‘âm mưu’. ‘Những nhà lãnh đạo của xã hội’ được bầu cử công khai họ ‘âm mưu’ riêng tư thảo luận những vấn đề liên quan đến cộng đồng ngoài tầm nghe của công chúng. Họ đã ‘được âm mưu để âm mưu xa hơn’ nếu bạn thích gọi như vậy. Bạn biết nó diễn ra thế nào rồi đó…
Hãy thực tế một chút, bọn tội phạm thường xuyên bị buộc tội về âm mưu, thực sự rằng hai người có tiền án tiền sự chỉ việc đối thoại cùng nhau tức thì sẽ phải gánh chịu trách nhiệm về tội âm mưu. Xong khi một người nào đó đề cập đến từ âm mưu đối với chính phủ hay đặc biệt cộng đồng học viện hàn lâm, lúc nào cũng có một cơn bão phương tiện truyền thông khổng lồ khuấy động quanh họ và họ bị công khai nhạo báng.
Vậy thì chúng ta sẽ giả định rằng không ai ngoài bọn tội phạm hoặc bọn khủng bố sẽ lên kế hoạch bí mật để đạt được một kết quả nào đó có lợi cho chúng sao? Ý tôi là trong thực tế, không phải chính trị cũng đích thị là tất cả những cái đó sao? Đó là lí do vì sao các nghị viện có những cuộc họp kín: để lên kế hoạch, ‘để âm mưu’, để họ đều rõ bước tiếp theo là gì, toàn bộ các nền kinh tế có thể hưng thịnh hay loạng choạng từ kết quả của những cuộc họp như vậy, nó được gọi là chính trị, nếu hoàn thành trên mức độ hợp tác chúng ta gọi đó là giao dịch nội bộ, nội gián và bạn sẽ đi tù. Hiển nhiên một chút thôi nhưng trong thực tế, trong thế giới thật, âm mưu xảy ra hầu như trong mọi lúc mọi nơi.
Các tiêu chuẩn kép hiển nhiên liên tục được thổi hết mức vào cái nhìn của công chúng trong khi bị từ chối một cách xảo trá có thể luôn là một chủ đề hấp dẫn nhưng, khi bị sử dụng bởi các chính phủ quyền lực những người thậm chí không màng che giấu nữa, nó trở nên cũng đáng sợ một chút. Đừng hiểu lầm tôi, tôi không thích nghĩ tệ cho người khác, nhưng hãy nhìn vào điều đó một cách hợp lý và thực tế; sau tất cả, cái gì là sự xâm lược trắng trợn của Afganishtan và Iraq bởi ‘sự liên hiệp ý chí’ (hay là một liên hiệp cưỡng chế kinh tế?) nếu không phải là một âm mưu để đánh lừa các dân tộc của ít nhất ba quốc gia, nếu không muốn nói là cả thế giới.
Dĩ nhiên, khi bắt đầu bất kỳ sự lừa dối quần chúng như vậy, cách tốt nhất để ngăn chặn bất kỳ âm mưu thật sự khỏi việc bị phơi bày là để tạo ra một môi trường chế giễu bất tận xung quanh bất cứ ai có tuyên bố nhắm đến điều đó. Điều này là vì bạn có thể làm cho người ta trông ngu ngốc ở nơi công cộng – dù cho họ có như vậy hay không, thậm chí bằng cách thả các ý kiến nhỏ giả mạo đây đó tại những thời khắc chính xác, sau đó những người khác chẳng muốn lắng nghe những gì mà người đó nói – ngay cả khi nó rất quan trọng và liên quan nhiều đến họ. Bạn có được cái hội chứng ‘Vâng nhưng có một vài người nói…’; đại loại thế này:
“Một vài người nói cái thuyết đó thật ngu ngốc! …Sao, bạn tin nó hả? Giỡn hoài! Nhưng khoan đã… bạn không ngu ngốc quá đúng không?” …đó là một công thức đã được thử và đã thành công.
Chẳng ai muốn cảm thấy họ có thể bị cho là ngu ngốc hay kì quặc, phải vậy không? Các chính khách và các phương tiện truyền thông có xu hướng sử dụng phương pháp này thường xuyên, trong khi mạng tin tức Fox dường như đã tinh chế nó thành một hình thức nghệ thuật. Họ làm vậy là để thúc đẩy đường lối của đảng, nhưng dường như luôn quên đề cập ai thực sự là ‘Một vài người’. Tất nhiên, nhờ các phương tiện truyền thông xảo quyệt mô tả, để khiến cho một âm mưu xuất hiện mà hầu như không tồn tại đối với công chúng, bạn chỉ cần đặt từ ‘thuyết’ trong cùng một câu hay thậm chí chỉ công khai gọi nó là một tuyên bố âm mưu (conspiracy claim) và tiềm thức của công chúng sẽ tự liên hệ nó với từ ‘thuyết’ và xem người tạo ra tuyên bố như là một ‘thuyết âm mưu giả’ (chữ giả trong học giả) (conspiracy theorist) sau đó mọi người bắt đầu suy nghĩ về các “Tập tin X”, “Vật thể bay không xác định (UFO)” và “thành phần cực đoan quá khích” và nó sẽ biến mất tất cả. Gieo loại hạt giống này trong trí óc của một người nào đó là hoàn hảo để loại bỏ tự do và suy nghĩ độc lập. Như một lần đã được chỉ ra trong bài viết hài hước điển hình và dí dỏm vô cùng của nhà soạn nhạc dày dặn Frank Zappa:
Nhiều người, khi phải đối mặt với cái gì đó đòi hỏi suy nghĩ hay quan điểm nghiêm túc, hay có lẽ có thể đòi hỏi họ suy nghĩ ra ngoài những ‘quy tắc đã được chấp nhận’ dường như sẵn sàng hạ thấp hình ảnh về trí tuệ-xã hội của họ và phải trải qua một tính chất kỳ lạ của “ca sửa mũi tinh thần tự thực hiện tại nhà” – hầu như mỗi ngày, để duy trì danh hiệu ‘Một trong những Người’ của hắn. Như ông chỉ ra: Nhiều người hiện đại đối xử với trí thông minh như một loại biến thể ghê tởm và để “phẩu thuật thẩm mỹ” nó, họ sẵn sàng hạ thấp mức IQ nhận thức của họ để có thể nói về chuyện vô vị với những người ở đẳng cấp đó. Hãy đối diện với nó, thật không tốt tí nào khi xuất hiện quá thông minh bởi chẳng ai muốn ‘chơi’ với người nhạy bén hay hiểu biết hơn họ, điều này đơn giản là không ‘vui.’
Không biết bạn có biết câu chuyện Bộ quần áo mới của Hoàng đế của Hans Christian Andersen?
Câu chuyện kể lại Nhà vua đã cho một thợ may tài ba và danh tiếng nhiệm vụ làm bộ trang phục mới cho ngài như thế nào. Cái tôi của nhà vua rất lớn và ông đã trả công cho người thợ may một số lượng lớn vàng để làm cho ông một bộ đồ lộng lẫy nhất vùng, xong khi bộ đồ đã hoàn tất nhà vua khẳng định rằng sao ông chẳng mặc gì hết! Người thợ may khéo léo quả quyết với nhà vua rằng bộ đồ là có thật, được dệt từ những sợi tơ được hóa phép mà chỉ những ai sở hữu trí thông minh tuyệt vời mới nhìn thấy được, còn đối với những người ngu si thì sợi vải sẽ trở nên vô hình.
Tất cả các thành viên trong cung điện của ông cùng một lúc quả quyết với nhà vua rằng loại vải ông mặc là tốt nhất và bộ đồ mới của ông hoàn toàn tráng lệ và tuyệt vời, thực sự lộng lẫy và rực rỡ nhất mà họ từng thấy. Vì vậy sau đó nhà vua quay sang họ và nói ông rất hài lòng họ không ngu ngốc và, không muốn mình xuất hiện ngu ngốc trước các thành viên cung điện, ông đi khắp vương quốc trần truồng và diễu hành để khoe thị trấn bộ trang phục mới của mình.
Toàn bộ thị trấn tán thưởng và ca ngợi bộ quần áo mới của Hoàng đế và tất cả bàn tán về sự lộng lẫy của bộ áo quần tuyệt vời và chất lượng của mũi khâu cho đến khi một cậu bé nông dân nhỏ chẳng biết gì về cái tôi dám hỏi: Tại sao là một ông vua trần truồng?
Và đó là sự thật. Nhà vua thực ra không gì hơn một gã ngốc trần truồng được bao quanh bởi những kẻ ngốc lớn hơn mà tất cả đều bị kiểm soát bởi cái tôi của chính họ.
Vâng, một kịch bản gợi nhớ đến một cảnh từ câu chuyện của Anderson, bây giờ có đủ bằng chứng thực tế để hoàn toàn bác bỏ lịch sử mà chúng ta bị ép để tin, nhiều trong số chúng dù đang nằm ngay trước mắt nhưng chúng vẫn bị lờ đi, trong một vài trường hợp bị từ chối thẳng thừng bởi các học viện chính quy. Những người cố gắng điều tra về sự thật để đưa đến công chúng, những vấn đề có thể thỉnh thoảng đi ngược lại với “ước lệ”, bị nhạo báng, thường bởi những người có bằng cấp và luôn luôn sử dụng vị trí của họ về kiến thức giả định như là một phương tiện để hoàn toàn bỏ qua và hủy đi uy tín những nghiên cứu quan trọng và những sự kiện trọng yếu. Không có bằng chứng đối chiếu nào từng được trình bày bởi các nhóm học giả, và các nhà nghiên cứu nghèo, độc lập sau đó thường phải chịu một loạt các cuộc đả kích cá nhân lăng mạ được tạo ra để hướng sự chú ý ra xa những bằng chứng thực mà họ đang cố gắng để thể hiện ngay từ đầu. Nếu họ sau đó cố gắng phản đối và quay lại vấn đề thực tế, họ thường bị xách nhiễu, bị cấm vận từ các trang mạng khảo cổ và khiến cho gánh nặng về các tin tức xấu được đưa ra vô số cho đến khi họ ngậm miệng và biến đi chỗ khác. Toàn bộ vấn đề sau đó được khép lại, bưng bít và quên đi càng nhanh càng tốt, hi vọng không bao giờ nhìn thấy ánh sáng ban ngày. Thật đáng buồn, nhưng không may, càng ngày càng thấy nhiều trường hợp hoàn cảnh về một nhà khảo cổ học, nhà nhân chủng học hoặc học giả ‘nặng kí’ những người bị đẩy lùi vào góc tường bởi những bằng chứng không thể chối cải, đột ngột bắt đầu giơ bằng cấp của họ ra và khởi xướng một loạt những cuộc tấn công cá nhân gay gắt chống lại phe đối lập của họ, chỉ đơn giản bởi vì họ không thể tìm ra sự bác bỏ mang tính khoa học có giá trị để tranh cãi sự thật lạnh lùng cứng rắn mà họ được trình bày.
Thật không may khi quá nhiều cuộc tranh luận xung quanh những vấn đề này được tiến hành liên tục và lập lại theo cách thức có thể dự đoán được và hoàn toàn phản khoa học như vậy, sau một thời gian thật khó để suy nghĩ một cách đủ bay bổng để xem nó là bất kì cái gì khác ngoài một âm mưu.
Trong tất cả thực tế, bất kì lý thuyết hợp lý nào cần được đánh giá trọn vẹn. Tất cả những đội khảo cổ học dẫn đầu trên thế giới cần kết hợp nguồn thông tin của họ, tất cả thông tin sẵn có cần được truy cập và xem lại cùng nhau một cách tổng quát tổng thể; tất cả các di tích cần được kiểm tra “hàng loạt” và tất cả các văn bản cổ xưa đang tồn tại từ tất cả các quốc gia cần được nghiên cứu cùng nhau tổng quát tổng thể, tuy nhiên vì lý do dân số tình trạng liên tục cãi vả về tôn giáo và phân biệt chủng tộc dẫn đến khả năng rằng điều đó có thể sẽ không bao giờ thực sự xảy ra.
Nhiều trong số những câu chuyện cổ xưa này luôn luôn được xem là huyền thoại và tưởng tượng, nhưng khi những ‘huyền thoại’ cổ xưa này được chứng thực lẫn nhau và bởi các bằng chứng vật chất hữu hình và khi những bằng chứng không thể giải nghĩa đó ngược lại được giải thích một cách đầy đủ bởi các huyền thoại, sau đó dựa theo logic và lý lẽ rằng một nghiên cứu cẩn thận chi tiết hơn bắt đầu có thể được đưa vào trật tự.
Một số kinh hay văn bản cổ này có thể chứa những thông tin khoa học phức tạp, tiềm ẩn bên trong những chuyện kể dưới các hình thức mã hoặc số học như Newton và nhiều người khác đã tin hay không?
Sắp có một cuộc ‘Thời Chiến’ (Armageddon) phải không?
Có phải chúng ta đang mong đợi một cuộc chiến tranh phá hủy toàn cầu?
Có phải một thảm họa toàn cầu, chẳng hạn một ‘sự kiện’ vũ trụ hay sự đảo ngược cực trái đất, được ám chỉ đến thường là những gì chúng ta được cảnh báo trong các văn bản cổ và huyền thoại?
Có phải đó là những gì mà các công trình vĩ đại và trật tự tinh tú đang cố gắng nói với chúng ta?
Chúng có nói cho ta biết nhìn các dấu hiệu thiên cảnh hay thiên văn nào đó cảnh báo về thảm họa đang lơ lững không?
Đã có nhiều tác giả giả thiết rằng nó thật sự là vậy. Quả thực, gần đây người ta khám phá ra rằng có một mã máy tính hay thuật toán chạy xuyên suốt toàn bộ Kinh Thánh Do Thái đã được xác nhận là thực bởi nhiều nhà toán học hàng đầu thế giới. Tác giả phát hành nghiên cứu của ông về mật mã tin rằng nó cho chúng ta biết về Chiến tranh Thế giới sắp tới. Mật Mã này biểu hiện để nói về hay dự đoán tất cả các sự kiện thế giới chính trong quá khứ, hiện tại và tương lai và đơn giản không có quyền, có khả năng ở đó trừ khi ai đó đặt nó ở đó một cách có chủ đích, và rằng ai đó phải là một khách du hành thời gian biết tất cả các sự kiện từng xảy đến với Trái Đất, hay đã sống hàng ngàn năm, hay có thế thậm chí cái gì đó khác, trí thông minh nào đó to lớn hơn nhiều.
Điều này có nghĩa rằng Trời là có thật sao? Thời gian có chu kỳ như một số người đã phỏng đoán sao? Trong Kinh thánh nói rằng ngày tận thế sẽ là ngày khởi đầu, và ngụ ý nhiều trong các văn bản hay truyền thuyết khác. Nhưng có phải cả hai đều có những khoảng thời gian đã đến rồi đi trước đây không?
Loài người được định mệnh lặp lại những thứ đã xảy ra trong quá khứ?
Chủ đích của cuốn sách là để tìm lời đáp cho những câu hỏi này trong nỗ lực cung cấp một hiểu biết sâu hơn về quá khứ của chúng ta, tương lai của chúng ta, chính chúng ta và tình huống hiểm họa chúng ta đang tìm kiếm chính mình trong đó.
Chuyến du hành đến tương lai bắt đầu từ những hiểu biết về quá khứ vì vậy trước tiên tôi muốn trình bày với bạn, một bộ sưu tập các hiện vật thú vị hơn, chỉ để bạn có thể thấy loại ‘kì vật’ nào thực sự đã được tìm thấy xung quanh hành tinh của chúng ta có thể gợi ra một cuộc điều tra rộng hơn về quá khứ thật sự của chúng ta là vô cùng cần thiết. Có vô số những phát hiện khá bất thường đã được thực hiện, một số gần đây, một số từ nhiều năm trước và tất cả các hiện vật đại diện cho những khám phá cần được gom lại như các mảnh ghép của trò chơi xếp hình nếu chúng ta từng thu được bất kỳ hình ảnh quá khứ xúc tích nào của chúng ta.
Vì vậy hãy kiên nhẫn hỡi loài người bởi khi bạn thực sự bắt đầu xem xét một số khám phá hấp dẫn rồi bắt đầu nắm bắt các hiểu biết thực sự và ý nghĩa thật của chúng cũng như nơi chúng đã đến, các kết luận có thể khá đáng kinh ngạc đấy.