Nghe được tin này, Dove thẫn thờ quỳ xuống. Cô ngửa mặt lên cho từng hạt mưa rửa trôi sự đau đớn và nghẹn ngào không nói nên lời của mình, đau đớn gào thét:
- Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao cứ mãi cướp đi những người tôi yêu thương như vậy? Farlan, Isabel, mẹ, Kenny giờ là anh ấy nữa. Tôi đã làm gì để bị trừng phạt như thế này? Nói đi... HÃY NÓI ĐI!
Dove khóc lóc than trách, tuyệt vọng đến tột cùng trong khi đám phái Jaeger lại có vẻ rất hài lòng về cái chết của Levi. Bọn chúng còn đùa với nhau:
- Giờ chẳng còn chiến binh mạnh nhất nhân loại nữa!
- Phải, tưởng gì... Chết dưới tay ngài Zeke là quá dở!
Dove tức tối phản bác:
- Các anh nghĩ chết chóc là điều tốt sao? Nếu một ngày, bố mẹ, người thân anh chết đi như vậy, anh có còn nói đùa được không?
Dove gạt nước mắt, tiến đến bên Levi. Cô định ôm lấy Levi thay cho lời từ biệt thì bị Hanji đẩy mạnh ra và chị đột ngột nhảy xuống sông, kéo theo cái xác tàn tạ của Levi. Dove kích động, gọi với:
- Chị Hanji!
Dove đã lấy đà để nhảy theo nhưng bị một người ôm eo cản lại. Người đó từ tốn nói với cô:
- Dove...
Dove gào thét:
- Thả ra... Levi... Tôi phải đi theo anh ấy!
- Không có ích gì... Ở lại với anh...
Dove quay đầu lại, chạm mặt với Zeke:
- Anh không thể ép tôi!
- Anh không ép, anh chỉ muốn mang đến điều tốt nhất cho em mà thôi!
- Thả ra! – Dove vùng vẫy.
- Kết thúc rồi Dove. Levi chết rồi.
Dove réo lên thảm thiết nhưng Zeke vẫn cứ giữ cô lại trong vòng tay mình. Anh nhẹ nhàng bế cô lên, đi theo phái Jaeger về xe ngựa. Dove ấm ức khóc không thành tiếng, tay vẫn cuộn tròn hình nắm đấm. Dove đã sẵn sàng để tấn công Zeke ngay vào lúc anh vòng tay ôm lấy cô. Rốt cuộc, cô vẫn không làm được.
Khi về đến xe ngựa, Zeke đặt Dove ngồi xuống. Anh khẽ nói:
- Anh đã tưởng mình sẽ chết. Anh không hề nghĩ dòng máu hoàng tộc đã giúp mình đến được Tọa độ và hồi phục một cách nhanh chóng đến vậy. Nhưng anh buồn, Dove ạ. Buồn vì em đã chọn Levi thay vì anh. Em có biết vì sao anh lại không đồng ý ở bên em những ngày cuối đời không? Vì anh không muốn nhìn thấy em đau khổ nữa.
*
Năm 850 – Nhà ngục Marley
- Zeke... Anh có đồng ý để tôi theo đuổi anh không? – Dove nói với Zeke qua song sắt.
- Theo đuổi? Vì sao? – Zeke hỏi ngược lại.
- Tôi muốn trở thành bạn gái anh và người kế thừa sự nghiệp của anh.
- Tôi chẳng có gì để yêu và ngưỡng mộ đâu, suy nghĩ lại đi. – Zeke đứng dậy, ung dung bước đi.
- Tôi biết anh đã có cuộc sống khổ cực, Zeke. Grisha đã không phải là một người cha tốt. Tôi... cũng như vậy. Nếu anh còn thời gian, anh có thể nghe tôi kể về cuộc đời mình.
- Được thôi. - Zeke dừng bước - Tôi sẵn sàng nghe ngay bây giờ.
Zeke cố tìm kiếm điểm chung giữa mình và cô gái này. Anh có linh cảm rằng cô sẽ đồng cảm với những suy tư trong anh.
- Ngày tôi còn bé, mẹ đã bỏ tôi mà đi. Khi tôi nhận thức được điều đó thì mẹ đã không ở bên tôi nữa. Tôi đã phải sống những ngày tháng khổ cực ở thành phố ngầm, không tiền bạc, không thức ăn và không có tình thương.
Kí ức tuổi thơ của Zeke bất chợt hùa về. Anh vô thức nhớ lại những ngày phải cực nhọc để trở thành một chiến binh như sự kì vọng của bố mẹ, phải vừa làm hài lòng họ, vừa phải đóng kịch trong quân đội Marley. Cuộc đời Zeke chẳng khác nào là của một diễn viên, ở nhà là một vở còn đi học là một vở kịch khác. Zeke chưa bao giờ có được tình thương đủ đầy của cha mẹ giống bao nhiêu đứa trẻ Eldia khác. Thay vào đó, họ đã đặt quá nhiều hi vọng vào Zeke, áp đặt anh trở thành một niềm tin cho cả hội Phục hưng. Zeke đã đau khổ, tổn thương đến thế nào khi phải sống cuộc sống như vậy và có lẽ, Dove cũng chẳng khác anh là mấy.
- Tôi đã phải trộm cắp để sống qua ngày, mong tích đủ tiền để lên trên mặt đất tìm mẹ. Trong suốt khoảng thời gian ấy, tôi đã gặp được ân nhân của mình là chị Isabel và anh Farlan. Cả hai đã cứu tôi khi tôi bị đánh cho thừa sống thiếu chết ở khu chợ. Họ cho tôi quần áo, thức ăn và sợi dây buộc tóc này. - Dove chỉ lên tóc mình - Năm tôi mười tuổi, một người đã tốt bụng để tôi sống trên mặt đất. Đó là khi tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa Grisha và những đứa trẻ con của nhà Reiss. Tôi biết anh cũng từ đó, Zeke Jaeger. Không lâu sau, thành Maria thất thủ. Tôi hòa mình vào cùng đám trẻ con từ quận Shiganshina gia nhập quân đoàn. Lúc ấy, tôi mới biết Isabel và Farlan đã chết vì bạn của họ - Levi đã đầu độc họ chỉ để thăng chức trong Trinh sát Đoàn. Thế nên tôi cố gắng để trở thành Trinh sát, một là để tìm mẹ, hai là để gϊếŧ chết Levi. Tôi đã khát khao được gϊếŧ chết anh ta đến cỡ nào khi chỉ vừa thấy anh ta thôi, tôi đã có thể động thủ và phi dao về phía anh ta. Thế nhưng, tôi phát hiện ra Levi không phải kẻ xấu. Anh vốn dĩ chỉ là một người muốn bảo vệ Isabel và Farlan nhưng lại không thể níu giữ họ trước sự truy đuổi của titan. Từ lúc ấy, Levi đã chính thức xóa bỏ định kiến của tôi về anh. Xuyên suốt thời gian trong quân đoàn, tôi đã gϊếŧ... ba mạng người. Tôi đáng ra phải bị xử tử vì tội ác của mình. Thế mà, Levi đã đứng ra bảo vệ, bao che tôi và còn hứa giúp tôi tìm mẹ. Tôi cảm nắng anh từ ấy. Nực cười nhỉ? Từ kẻ thù không đội trời chung, Levi đã trở thành người thân cận nhất của tôi khi tôi gia nhập Trinh sát Đoàn. Nhưng trớ trêu thay, chúng tôi lại là anh trai và em gái. Mẹ Levi là cô ruột của tôi. Trong một khoảng thời gian, tôi đã không thể chấp nhận được điều ấy. Sau này, khi biết mẹ tôi cũng đã không còn trên đời, tôi đã cố gắng kết liễu đời mình. Levi đã cản tôi và cứu tôi trước bàn tay của tử thần. - Dove lắc đầu - Tôi chỉ muốn một lần nói chuyện với anh cho rõ ràng nhưng tôi càng cố gắng bao nhiêu, Levi lại cố tình tránh xa tôi bấy nhiêu. Vì thế, tôi đã bỏ đi.
Zeke nhìn khuôn mặt bất cần của Dove. Anh lắc đầu đáp lại:
- Cô chỉ muốn chạy trốn khỏi Levi thôi sao?
- Không chỉ vậy. - Dove nói - Nếu không vì thảm kịch titan chết tiệt này, tôi có lẽ đã có được cuộc sống hạnh phúc bên mẹ và không bao giờ gặp Levi. Tôi đã ước không có titan trên đời này nữa! - Dove bộc bạch.
Zeke xúc động quay ngoắt lại, nhìn thẳng vào mắt Dove:
- Dove... Tôi không biết vì sao... Nhưng tôi muốn nói rằng... Nếu tôi nói tôi sẽ giúp cô xóa bỏ thảm kịch này, cô có hứa sẽ theo tôi đến cùng không?
Zeke thấy bản thân mình ở Dove. Một con người chỉ khát khao tình yêu thương, cuộc sống yên ổn giống hai người đâu đáng phải chịu nhiều tổn thương đến vậy? Anh đã từng ước chỉ cần được sống yên ổn bên gia đình suốt đời, thế là đã đủ. Nhưng cuộc sống này đâu để anh thực hiện ước nguyện này dễ dàng như vậy. Chúng đã đẩy anh đến bước đường cùng, ép anh phải tố cáo cha mẹ và gián tiếp biến họ thành titan. Vậy cớ sao anh phải làm những chuyện vô ích như vậy? Tất cả vì dòng máu chảy trong anh đây có thể hóa thành titan. Nếu anh có thể kết hợp với Titan Thủy Tổ để xóa đi khả năng sinh sản của dân tộc Eldia thì trong vòng gần năm mươi năm nữa, sẽ không có đứa trẻ Eldia nào được sinh ra và không ai có thể lợi dụng dòng máu của họ được nữa. Người Eldia sẽ chết trong êm đẹp. Đó chính là những gì mà Zeke và chú Xavier đã bàn với nhau từ trước khi Zeke kế thừa Titan Quái Thú. Và bây giờ, Zeke thật lòng muốn chia sẻ nó cho Dove.
- Tôi hứa. - Dove gật đầu.
Có lẽ giữa hai người họ, kế hoạch này chưa từng được nói thành lời nhưng họ đã quá thấu hiểu nhau để có thể nhận ra suy nghĩ của đối phương. Cũng chính vì điều này, Dove đã tin tưởng vào Zeke ngay từ lần đầu tiên gặp mặt vầ giờ đây, cô đã sẵn sàng cùng Zeke thực hiện kế hoạch của mình.