[Levi x Reader] Crimes Of Heart - Tội Ác Của Trái Tim

Chương 22: Dove Chưa Bao Giờ Có Tội




Năm 850 - Buổi huấn luyện



"Tên lùn đang nghi ngờ mình". Dove đã biết khi nhìn thấy Levi ở hiện trường. Cô nhận ra trong ánh mắt ấy có sự nghi ngờ quá lớn đối với những gì anh ta thấy ở cô. Cô biết chắc chắn sẽ khó qua mắt được anh ta nên cố tình tạo ra vết thương cho mình.



Ngay khi bóng hình Christa khuất sau bóng cây, Dove tự gieo mình xuống dốc đá. Ngay lúc còn tỉnh táo, Dove dùng cành nhọn rạch sâu vào vết thương mà Thomas cào rồi dùng đá tự đập vào đầu mình. Dù bất tỉnh, Dove vẫn biết mình được cứu.



Năm 850 - Án mạng thứ hai



Dove không thể cứ trốn tránh sự thật rằng cô đã gϊếŧ người bằng chính con dao của bố mình. Dù cho chuyện này thật đáng chết nhưng cô vẫn không thể để mất con dao được. Dù sao vụ lục soát đã qua đi, Dove sẽ không còn nguy hiểm nữa.



Nghĩ vậy, Dove lập ra hẳn một kế hoạch để đánh lừa mọi người. Khác với vụ án của Thomas không hề có bằng chứng ngoại phạm thuyết phục, nay để chứng minh mình chỉ ở gần dãy nhà nữ, Dove đã tết rơm thành hình nộm với dáng điệu giống như cô và dùng ống sắt được cô chế tạo từ rất lâu để ngụy trang thành mình phía sau dãy nhà nữ. Chuẩn bị xong xuôi, Dove lén lút ra gốc cây giấu con dao để đào lên.



Không ngờ ngày hôm ấy, Mina lại nổi hứng đi dạo. Có lẽ vì thế mà cô gái vô tội này bị sát hại trong sự bàng hoàng của hung thủ, Dove.



Tiếng hì hục đào đất và va đập của cái xẻng làm Mina tò mò. Cô ta mò đến gần chỗ trong rừng, hiếu kì nhìn bóng đen nhỏ thó trước mặt.



- Dove? - Giọng cô ta run run - Sao tay cậu lại cầm dao?



Lại một lần nữa, Dove vô tình gϊếŧ người. Hành động của cô có lẽ là bần cùng, túng quẫn chứ không phải là có mục đích. Dove vốn chỉ muốn chạy đến và giữ Mina lại, giải thích mọi chuyện. Nhưng cô ta lẻo mép, sợ hãi, muốn chạy ngay đến phòng của Hanji và Levi để báo tin cho hai người họ. Trong một phút nông nổi, bàn tay ấy lại đâm hẳn vào chính giữa động mạch của cô gái khiến cô ta chết ngay tại chỗ. Dove phải rời đi để ánh sáng không rọi hẳn vào khuôn mặt đáng thương ấy.



Năm 850 - Án mạng của Petra





Dove thấy Levi rời phòng ăn từ rất sớm và cũng viện cớ là đi theo anh và chuồn đi từ lúc nào không biết. Trước khi về phòng mình, Dove có ghé qua phòng Petra và xem xét kết cấu phòng một lần nữa. Trước đó cô đã vào phòng chị nhưng chưa thực sự tin tưởng vào trí nhớ của mình nên quyết định kiểm tra lại.



Một cái nhìn sơ đã đủ để một kẻ trộm như Dove nhớ được những vị trí quan trọng có thể cất giấu được chìa khóa:



Ngăn tủ gần giường ngủ, ngăn dưới của tủ quần áo, hai bên bàn làm việc và rất có thể là trong túi của chiếc áo treo trên giá.




Theo Dove nhớ thì Petra có việc ở bên Đoàn nên rất muộn mới trở về, đây chính là thời cơ thích hợp để tìm kiếm chìa khóa của phòng hồ sơ. Nhưng Dove thề sẽ không nhuốm máu người lần nữa.



Bằng kĩ năng mình có khi còn là tên trộm dưới thành phố ngầm, Dove nhanh chóng vạch ra một kế hoạch ngắn gọn ngay trong buổi tối hôm ấy. Khi tất cả đều đã ngủ say, cô rón rén từng bước một vào phòng của Petra, và lục lọi từng ngăn kéo một mà cô nghi ngờ. Rất tiếc, đến cả khi Dove thất vọng tìm chìa khóa trên bàn làm việc của Petra, cô vẫn không tìm thấy bất cứ chìa khóa nào. Thời điểm cô lục tung toàn bộ hồ sơ trên bàn lên cũng là lúc Petra trở về.



Thấy cô trong bộ dạng này là một điều chị không hề mong muốn. Khuôn mặt hiền dịu ấy nay bỗng cau có đến khó chịu. Phải nói rằng Dove đã làm chị thất vọng tràn trề.



Chị rọi thẳng chiếc đèn vào mặt Dove, lớn giọng tra khảo:



- Hãy nói xem, em làm gì trong phòng chị vào giờ này?



Chị thầm mong lí do sẽ là vì Dove muốn tìm gặp chị tâm sự. Nghe thì có vẻ hoang đường nhưng có lẽ nó còn tốt hơn là nghe những lời khó nghe của Dove.

Dove bỏ tập hồ sơ trên tay xuống, vẻ mặt không chút hối hận khi bị phát hiện mà còn bình tĩnh đáp lại:



- Tôi chỉ muốn tìm một thứ rất quan trọng.



- Nhưng như thế là em đang lục lọi đấy có biết không? Đi theo chị ra ngoài.



Petra nắm cánh tay Dove và kéo cô ra khỏi bàn làm việc nhưng bị cô kéo giật trở lại. Cô nói thẳng với chị rằng cô sẽ không đi đâu nếu chưa tìm được thứ mình muốn.



Chị tiếp tục tạo áp lực:



- Hãy ra ngoài. Nếu em còn làm như vậy, chị sẽ xin Đoàn trưởng để em rời đội.



Chị quay bước và tiến về phía cửa. Vốn trong đầu chị chưa từng có chút suy nghĩ nào về việc đuổi Dove đi cả. Ngày đầu tiên nhìn thấy cô, chị đã rất quý mến và coi Dove như em gái. Ngược lại, bản tính ương ngạnh của Dove đã khiến cô dần xa cách với chị. Chị không muốn để Dove cứ mãi làm điều dại dột nên mới dọa cô như vậy, thật không ngờ Dove đã dám cầm dao lên và đâm chị từ phía sau.

Chị cảm thấy sinh lực đang rút dần khỏi cơ thể và đôi mắt chị mờ đi trông thấy. Chỉ trong một tích tắc sau đó, Petra đã không còn trên cõi đời này nữa và tất cả chỉ vì hành động quá đà của Dove.




Dove không hiểu, không ai hiểu ma xui quỷ khiến kiểu gì khiến tay Dove làm những chuyện dại dột đến vậy. Cô chỉ biết một lần nữa, máu người đã đổ và bàn tay này đang dần chìm vào hố sâu của tội ác. Không ai có thể gột rửa được tội lỗi này nhưng cũng không ai muốn trách móc hay trả thù cô vì những gì cô đã gây ra. Họ chỉ thương cảm cho đứa trẻ thiếu sự dạy dỗ của cha mẹ, xót xa cho số phận thiếu vắng tình yêu thương cần thiết của mỗi con người khi được sinh ra. Lỗi không phải ở Dove, lỗi không phải ở Petra, lỗi là tại số phận đã biến con người cô trở thành như vậy.

*



Năm 850 - Buổi nói chuyện của Levi và Hanji



Hanji nói giọng bông đùa rằng chị biết điều gì về cô gái tên Dove và bảo Levi hãy đến tìm gặp chị nếu anh thực sự muốn biết về cô gái này. Anh đồng ý.



Ở một nơi tối tăm của trụ sở, Hanji đứng dựa tường chờ Levi tới như đã hẹn. Cả hai giữ tối đa khoảng cách để không ai có thể nghi ngờ và chạy theo để nghe ngóng tình hình. Cảm thấy xung quanh đã an toàn, Hanji mới bắt đầu lên tiếng:



- Anh muốn biết tại sao tôi nhốt cô bé đó ư? Đơn giản lắm, vì cô ta là kẻ nói dối.



- Cô nói gì? - Levi chau mày.



- Dove nói mình bị trúng độc từ khi xuống tầng hầm mà không hề ăn uống gì cả, đúng chứ? Như vậy chỉ có thể là độc được phát tán trong không khí nên xâm nhập qua đường mũi. Nhưng khi xuống tầng hầm và lấy mẫu không khí, tôi không hề thấy điều gì khả nghi cả.

- Từng đó để cô khẳng định cô ta nói dối?



- Chưa hết. - Hanji tiếp tục - Anh có biết tại sao lại như vậy không? Buổi chiều ấy là ngày tập quân của tân binh, chắc chắn sẽ rất đông người. Vậy tại sao cô ta lại phải giả vờ mình bị trúng độc? Hơn nữa lại là loại độc phát tán trong không khí? Vì cô ta muốn rời lịch tập quân. Nếu thực sự độc lây trong không khí thì chắc chắn Đoàn trưởng sẽ không bao giờ để đám tân binh đến đây chừng nào chưa có phương hướng giải quyết. Cô ta chắc hẳn đang có mục đích gì đó nên mới cô tình làm như vậy. Tôi đã tìm hiểu về loại độc này và được biết nó là độc thông dụng ở thành phố ngầm. Anh từng ở dưới đó nên chắc cũng đã nghe qua cái tên "Liodias" phải không? Dove đã dùng uống thứ thuốc này để đầu độc chính mình. Nhưng điều quan trọng hơn cả là cô ta có thuốc giải.

- Có nghe qua. - Levi suy nghĩ - Nhưng cô ta đã không tự dùng thuốc giải để chữa trị cho mình.



- Đúng. Loại độc này khó chữa vô cùng. Nếu cô ta tự nhiên khỏe mạnh trở lại chắc chắn sẽ bị nghi ngờ...



- Thế nên cô đánh cược tính mạng để cô ta thừa nhận sự thật sao?



- Đúng vậy. Nhưng cô ta ranh mãnh và khôn ngoan. Có thể để mình chết chứ không đời nào lộ mặt thật. Tôi đã báo với Đoàn trưởng và anh ta sẽ cho tân binh tập hợp vào ngày kia. Trong lúc đó, tôi buộc phải khóa cửa để không cho cô bé này làm loạn.