Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 408




Lúc Vạn thịnh đến nơi rốt cục vẫn chậm một bước, Dương Lạc Thanh đã đi đời nhà ma rồi. Thẩm Phi Hà bị nhốt vào thiên lao, Tiêu Vân Triệt tâm tình quá kích động. Liệt Phong giữ lấy hắn thật là tốn sức lực, nhân cơ hội mọi người không chú ý liền cho hắn một chưởng bất tỉnh nhân sự, bớt việc!

…………………………………………….

Trên bầu trời xanh thẳm điểm xuyết vài cụm mây trắng lững lờ trôi. Thường Hy ở dưới mái hiên cong trong Đông cung yên lặng phơi nắng, không khí yên tĩnh thanh bình bao trùm bốn phía. Nàng hí mắt buồn ngủ nhưng một đạo thánh chỉ sáng nay vẫn khiến nàng hồi hông thôi. Cung đình bí sử đúng là không bao giờ công bố sự thật cho mọi người. Triều đình tuyên bố Lạc phi mắc bạo bệnh bỏ mình. Ngay đêm Thẩm Phi Hà vào thiên lao liền thắt cổ chết, tự sát so với bị chặt đầu thì vẫn tốt hơn. Hơn nữa Thẩm Phi Hà tin rằng Hoàng thượng sẽ không công bố chuyện này cho thiên hạ, chỉ sợ vẫn như cũ được chôn cất ở hoàng lăng. Nếu như vậy thì coi như nàng có chết vẫn là chính thê của Tiêu Vân Triệt, tương lai nếu hắn tái giá thì người sau cũng chỉ được phong thiếp, thủy chung không hơn được nàng. Sau này Tiêu Vân Triệt nếu qua đời sẽ hợp táng cùng nàng, bọn họ sẽ mãi mãi ở bên nhau.

Hoàng thượng cũng sẽ vì nhớ đến nàng đã bảo vệ uy nghiêm hoàng thất cho hắn mà không dễ dàng làm khó Thẩm gia, chỉ khiến cho bọn họ lưu vong, giữ lại hơn trăm mạng người. Một người chết đổi lấy hơn trăm người sống, đáng giá!

Tiêu Vân Triệt bị bệnh, cả ngày nhốt mình trong Đông Lăng vương phủ không ra ngoài nửa bước. Mọi người đều cho rằng hắn đau lòng ái thê qua đời cho nên mới triền miên giường bệnh mà không biết được nội tình ở bên trong.

Kế tiếp trong cung tổ chức tang sự của Lạc phi. Lũ triều thần cho rằng lấy trình độ sủng ái của Hoàng thượng đối với Lạc phi nhất định sẽ hạ táng nàng ở nơi trang trọng trong hoàng lăng ai ngờ cuối cùng lại thấy phần mộ của Lạc phi nằm trong một góc nhỏ hẻo lánh. Mọi người bí mật nghị luận một thời gian rồi cũng không dám tiếp tục bàn tán.

Ba tháng tang kỳ đi qua, hôn sự của Ngu Thụy Lân và Minh Sắt cũng được thúc đẩy tiến hành. Khoảng cách đến ngày sinh nở của Thường Hy cũng đã rất gần nhưng là ca ca, tẩu tẩu nàng thành thân cho nên Thường Hy vẫn một mực xin Hoàng thượng đến chúc phúc cho bọn họ. Mặc dù lão Hoàng đế có chút lo lắng nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Thường Hy cao hứng đến nỗi hô to Hoàng thượng thánh minh!

Sau Thường Hy mới biết được người đả thương Dương Lạc Thanh tối hôm đó là Chuyên Tôn Nhạc Đan. Có lẽ lần này hắn muốn nhìn muội tử xuất giá rồi mới yên tâm theo bước Tấn vương vân du tứ hải. Trải qua mấy phen bàn bạc, Minh Sắt quyết định không muốn xuất giá từ trong cung cho nên cuối cùng mọi người đành phải chọn nhà của Mạnh Điệp Vũ, Mạnh phủ. Mạnh lão phu nhân cũng rất là cao hứng, la hét Mạnh phủ đã lâu không có việc vui rồi, phân phó mọi người chuẩn bị đầy đủ từ trên xuống dưới!

Một ngày kia, trời xanh như ngọc bích, nắng đẹp như mật vàng.

Trong ngoài Mạnh phủ đã sớm giăng đèn kết hoa, đèn lồng dán đầy chữ hỷ màu vàng. Toàn bộ đều được bao trùm bởi không khí sung sướng vui mừng. Trên đường lớn trước cửa Mạnh phủ đã được quét dọn sạch sẽ, còn trải thêm một tấm thảm đỏ kéo dài từ trong cổng ra ngoài đường.

Thường Hy ngồi trong phòng của Minh Sắt nhìn toàn phúc phu nhân thay nàng chải đầu, trang điểm. Hỷ phục đỏ rực đẹp đẽ thật khiến người ta hâm mộ. Thường Hy không khỏi khẽ cắn răng, nàng gả cho Tiêu Vân Trác còn chưa có cử hành qua nghi thức đâu. Nhưng khi nhìn đến cái bụng tròn vo của mình nàng lại bất đắc dĩ thở dài, ai kêu nàng lên xe trước mới mua vé bổ sung chứ, không thể oán người khác được. Đời này chỉ sợ nàng cũng không thể vui vẻ thuận lợi mà gả một lần, thật là vô cùng sa sút tinh thần!

Minh Sắt nhìn khuôn mặt buồn bực của Thường Hy, cười nói: “Ngươi buồn cái gì, còn có nghi thức sắc phong Hoàng hậu vô cùng long trọng kia kìa, không phải uy phong hơn thành thân hay sao?”

Ánh mắt Thường Hy lập tức sáng lên, đúng nha, thế mà nàng lại quên mất vụ này, nhất thời khuôn mặt lại tươi cười toe tóe. Nàng nhìn Minh Sắt nói: “Chị dâu đúng là hiểu rõ ta. Ngươi nói nữ nhân cả đời cầu nhất là cái gì? Thời điểm xinh đẹp nhất, sáng chói nhất còn không phải là ngày thành thân? Ngươi nói nếu như không có lễ phong hậu chẳng phải ta sẽ nghẹn mà chết?”

“Thôi đi, ngươi cũng chỉ được cái nói miệng. Nếu để ngươi thành thân lại một lần đoán chừng ngươi chạy so với người khác còn nhanh hơn!” Minh Sắt không chút nào thương tình nói, nhìn toàn phúc phu nhân cài kim quan lên đầu mình mà nói cảm ơn một tiếng rồi mới đem người ta tống ra ngoài.

“Mạnh Điệp Vũ như thế nào? Liệt Phong buông tha chưa?” Thường Hy tò mò hỏi. Nàng đều ở trong cung nên tin tức mất linh thông. Một chết sống không muốn lấy chồng, một chết sống phải kết hôn, rốt cuộc hai người này ai thắng ai thua, chiến sự như thế nào rồi?

Nói đến cái này Minh Sắt liền không nhịn được cười, nhìn Thường Hy nói: “Thái tử gia không nói cho ngươi biết?”

Lông mày Thường Hy giương lên: “Hắn cũng biết chuyện này?”

Minh Sắt hồ nghi nhìn Thường Hy rồi mới lên tiếng: “Nào chỉ có biết, ta xem chừng hắn còn ở phía sau bày mưu tính kế, bằng không lấy Liệt Phong miệng lưỡi kém cỏi, tư tưởng cổ hủ, phản ứng chậm chạp, Mạnh Điệp Vũ đã sớm chạy mười tám lần rồi. Nhưng cho đến bây giờ nàng ta một lần còn chưa có chạy thoát, ngươi nói có phải kỳ lạ hay không?”

Thường Hy bắt đầu hơi hơi tức, Tiêu Vân Trác ở sau lưng động tay động chân lại không nói cho nàng, không biết nàng tò mò muốn chết à?

“Hắn làm cái gì?” Thường Hy hỏi, Thái tử ra tay cũng không đến nỗi quá thua kém chứ?

“Còn có thể làm cái gì ngoài hai chiêu quấn quít chặt lấy, theo sát không buông? Chiêu số này mặc dù không cao minh nhưng lại cực kỳ có tác dụng, Liệt Phong mỗi lần đều có thể đem Mạnh Điệp Vũ đang âm thầm chạy trốn bắt trở lại.” Minh Sắt cười cười, ánh mắt lóe sáng. Nàng nhìn được lần thứ N Mạnh Điệp Vũ bỏ chạy bị bắt trở lại, trên cổ tay còn nhiều thêm một dây xích sắt, một đầu ở tay nàng một đầy gắn vào tay Liệt Phong. Chậc chậc, lần này thật sự là hết đường chạy trốn!

Thường Hy nghe Minh Sắt kể mà cười không khép nổi miệng, cuối cùng lại nhìn Minh Sắt hỏi: “Ta rất kỳ quái, tại sao Liệt Phong lại cứ cố bằng mọi cách muốn lấy Mạnh Điệp Vũ? Không có nguyên nhân đánh chết Liệt Phong cũng không làm loại chuyện tình quấn quýt lấy người khác thế này!”

Minh Sắt lại nhìn Thường Hy kinh ngạc: “Ngươi không biết?”

“Ta không biết, không ai nói cho ta ta làm sao mà biết được?” Thường Hy nhìn vẻ mặt Minh Sắt liền đoán chắc rằng nàng biết rõ nguyên nhân.

“Nghe nói, chẳng qua là nghe nói, ban đầu Liệt Phong theo lệnh của Thái tử gia đi theo dõi Thẩm Phi Hà, lúc ấy đi ngang qua một khách điếm. Lại nói cũng khéo, đằng sau khách điếm ấy có một kho chứa củi lâu ngày, đêm hôm đó gặp hỏa hoạn, thế lửa lan ra cả khách điếm. Liệt Phong không nghĩ tới gặp hỏa hoạn như vậy nên phi thân lên mái nhà tránh, ai ngờ xà nhà bị lửa đốt cũng không lấy làm chắc chắn gì, Liệt Phong không biết liền giẫm trúng phải chỗ xà nhà mục nát mà rơi xuống. Chỗ hắn rơi xuống thật sự là quá tốt, vừa đúng là phòng của Mạnh Điệp Vũ nữ giả nam trang đang trên đường hồi kinh báo thù. Mạnh Điệp Vũ đang tắm rửa không biết khách điếm bị cháy. Lần này trên trời rớt xuống một nam nhân, vừa hay nhìn thấy một bức mỹ nhân xuất dục đồ như vậy, ngươi nói lấy đầu óc của Liệt Phong còn không đi chịu trách nhiệm sao?” Minh Sắt vừa nói cười vừa khoa tay múa chân.

Trời ban nhân duyên, nàng tin là thật!

Trong lúc bất chợt bên ngoài vang lên ba tiếng pháo nổ chói tai, chính là lúc chú rể tới đón tân nương rồi. Thường Hy nhìn ngoài cửa xông vào rất nhiều người, biết là đến để phủ khăn voan cho Minh Sắt nên nàng lặng lẽ lui ra ngoài. Nàng ra cửa lại thấy được Chuyên Tôn Nhạc Đan đang đứng dưới mái nhà cong yên lặng ngẩn người.

Thường Hy chậm rãi đi tới, cười nói: “Đã lâu không gặp!”

Chuyên Tôn Nhạc Đan quay đầu nhìn về phía Thường Hy, nụ cười vẫn trong sáng như xưa, thanh sầu giữa hai hàng lông mày đã tản đi rất nhiều, ôn hòa nói: “Đã lâu không gặp!”

Bốn mắt nhìn nhau. Thường Hy vốn có rất nhiều điều muốn hỏi tuy nhiên trong lúc nhất thời lại không biết nên hỏi cái gì mới tốt, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chỉ bật thốt ra một câu: “Gần đây có tốt không?”

“Rất tốt. Đi theo sư phụ du sơn ngoạn thủy, có nhiều điểm thích ý không nói nên lời. Yêu hận tình thù ta đã sớm quên lãng, bây giờ ta rất hạnh phúc.” Chuyên Tôn Nhạc Đan yên lặng cười cười, ánh mắt nhìn Thường Hy vẫn trước sau như một.

Thường Hy lúc này mới gật đầu cười một cái, nói: “Hạnh phúc là tốt rồi. Minh Sắt ở Vân Đô, có nghĩ tới đến định cư ở Vân Đô hay không?”

Chuyên Tôn Nhạc Đan lắc đầu một cái: “Thụy Lân là người tốt, Minh Sắt chắc chắn sẽ hạnh phúc, ta ở lại nơi này cũng vô dụng. Ta đã nói sẽ cùng sư phụ đi khắp thiên hạ, nơi chưa đi qua vẫn còn rất nhiều.”

“Đi được khắp thiên hạ cũng là một loại may mắn. Lúc đi cũng không cần nói lời từ biệt với ta.” Tiêu Vân Trác thản nhiên nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan nói.

Gương mặt Thường Hy rơi đầy hắc tuyến, quay đầu nhìn Tiêu Vân Trác cắn răng nói: “Chàng không nói được lời nào dễ nghe hơn sao?”

“Lời này còn không dễ nghe à? Đừng quên kẻ này thích nàng, ta có thể nói với hắn hai câu đã là rất độ lượng rồi!” Tiêu Vân Trác gương mặt ghen tức nói, ánh mắt nhìn Thường Hy tràn đầy bất mãn.

Thường Hy ngây ra, muốn nói vài lời xin lỗi với Chuyên Tôn Nhạc Đan nhưng khi xoay người lại chỉ kịp nhìn thấy vạt áo của hắn biến mất nơi cuối hành lang.

Nhìn thần sắc Thường Hy, Tiêu Vân Trác lập tức đổi đề tài: “Đi, ta dẫn nàng đi xem náo nhiệt!”

Vừa nghe đến có náo nhiệt Thường Hy đã lên tinh thần, hỏi: “Náo nhiệt gì?”

“Mạnh lão phu nhân làm chủ khiến Điệp Vũ với Minh Sắt cùng gả vào ngày hôm nay, gả cho Liệt Phong.” Tiêu Vân Trác xấu bụng cười. Mặc dù nói Liệt Phong không có chân chính trở thành tình địch nhưng tóm lai Thường Hy cũng đã từng có ý tưởng với hắn, hiện tại hắn thành thân mình cũng yên tâm. Hôn sự này do chính hắn một tay thúc đẩy, có thể không cao hứng sao?

Thường Hy đi theo Tiêu Vân Trác ra ngoài cửa thấy Minh Sắt được nâng lên kiệu hoa. Đại ca của nàng khuôn mặt vui mừng sắp ngất, nhảy lên ngựa đón tân nương trở về. Cùng lúc đó cũng thấy Mạnh Điệp Vũ một thân hồng y nhảy lên nóc nhà nhanh chóng bỏ chạy, trong nháy mắt Liệt Phong hỷ phục đỏ thẫm cũng theo sát đuổi theo…

Thường Hy lôi kéo tay Tiêu Vân Trác nói: “Đám người có võ công này hình thức thành thân thật kỳ quái, tân nương bỏ chạy chú rể đuổi theo. Không ngồi kiệu, không cưỡi ngựa, đạp gió mà đi. Đúng là nồi nào úp vung đấy, vật họp theo loài, quá xứng đôi!”

Tiêu Vân Trác không nhịn được cười, tiếng cười quanh quẩn xa xa truyền vào không khí náo nhiệt xung quanh.

Sau lại nghe nói Liệt Phong dùng gánh đem tân nương gánh vào tân phòng…

Tiếp tục nghe nói tân phòng náo loạn một đêm, mặt chú rể bầm dập thê thảm, ba ngày không dám làm nhiệm vụ.

Còn nghe nói nữa khi Chuyên Tôn Nhạc Đan đi, sau lưng có đi theo một người, dáng dấp vô cùng giống Đông Lăng vương.

Qua mấy tháng sau, Thường Hy thuận lợi sinh hạ một tiểu hoàng tử. Ngày tiểu hoàng tử đầy tháng cũng vừa lúc ba thầy trò Tấn vương đi qua Vân Đô, lập tức đến chúc mừng. Gặp lại Tiêu Vân Triệt, Thường Hy thấy được hắn cũng giống như Chuyên Tôn Nhạc Đan, thanh lãnh xa cách. Thời điểm ba thầy trò rời đi, đằng sau lại nhiều thêm một thân ảnh. Thánh chỉ vốn được viết sẵn lập tức mang ra công bố cho bàn dân thiên hạ.

Hoàng đế Minh tông nhường ngôi cho Tiêu Vân Trác, bỏ lại giang sơn bắt tay giảng hòa với tình địch đi du sơn ngoạn thủy. Biến cố đột nhiên này khiến Tiêu Vân Trác rất là luống cuống. Hắn còn muốn mang theo nàng dâu, ôm con trai chơi thêm vài năm nữa, ai biết lão cha nhà hắn lại giảo hoạt như vậy… Trực tiếp bỏ trốn!

……………………………………….

Ngày X tháng X năm X. Trên một đoạn đường nào đó.

Minh tông nhìn Tiêu Vân Triệt, khuôn mặt tràn đầy tò mò hỏi: “Năm đó tiểu nha đầu viết cho ngươi thư gì lại khiến ngươi vui vẻ chạy vào cung, còn đem Tiêu Vân Trác ra đánh một hồi?”

Tiêu Vân Triệt không nghĩ tới chuyện qua lâu như vậy rồi phụ hoàng còn hỏi tới, suy nghĩ một chút liền lấy từ trong ngực ra một cái hà bao đưa cho Minh tông.

Tấn vương và Chuyên Tôn Nhạc Đan cũng lập tức tiến lên, chuyện năm đó bọn họ cũng có nghe được một chút, khác đều biết cả nhưng riêng lá thư này bọn hắn lại không rõ nội dung, tò mò a tò mò…

Ba người Minh tông nhanh chóng mở ra hà bao chỉ thấy bên trong có một tờ giấy đã hơi ố vàng, trên giấy là hai hình vẽ, một hình có một đôi nam nữ gây gổ cãi nhau, nữ tử nhìn trăng mà rơi lệ. Một hình là nam tử mang theo gậy gỗ nổi giận đùng đùng xông vào… Diện mạo nam nhân kia trông có vẻ rất giống với Tiêu Vân Triệt!

Ba người quay đầu lại nhìn Tiêu Vân Triệt, ánh mắt mang theo vô hạn thương hại, cái này không phải là mỹ nhân khổ nhục kế sao?… Người ta vừa nói chịu uất ức hắn đã xông vào cung đánh Tiêu Vân Trác… Mặc dù thế lại không có đánh thắng, hắn ăn đấm cũng khá nhiều. Nữ nhân quả thật là họa thủy! Nhìn bốn người cô đơn bọn họ, ngoại trừ Minh tông ra thì ba người còn lại đều bị tình yêu xát muối. Ô hô thương thay, sao mà bất hạnh!

Minh tông nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan, lại nhìn Tiêu Vân Triệt sau đó hướng về phía Tấn vương nói: “Nữ nhân đều là họa thủy. Nhất là lại mang trong người lời tiên đoán, họa thủy trong họa thủy!”

Đang trêu chọc chơi cùng tiểu hài tử, Thường Hy trong lúc bất chợt liền hắt xì mấy cái. Tiêu Vân Trác phê duyệt tấu chương bên cạnh liền quay sang hỏi: “Sao vậy? Có muốn gọi thái y đến xem một chút hay không?”

“Chỉ là hắt hơi mấy cái, gọi cái gì thái y. Chàng đừng cái gì cũng làm quá lên khiến ta giống như động vật cần bảo vệ, ra ngoài người ta thấy cười cho!” Thường Hy mặc dù oán trách nhưng vẫn đưa tay ôm con trai vào trong ngực, trên mặt nở ra nụ cười hạnh phúc.

Tiêu Vân Trác nhìn thấy Thường Hy chơi đùa với nhi tử liền bỏ bút lông trong tay xuống đi tới gia nhập. Một nhà ba người ấm áp bên nhau, tiếng cười vui vẻ thỉnh thoảng lại truyền ra ngoài, vẽ lên một bức tranh gia đình hạnh phúc.

END.