Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 397




Cha mẹ của Dương Lạc Thanh cũng đều đã mất, sau này nàng phải lấy thân phận ca cơ để tiến cung. Dương Cẩm Phượng này cùng nàng có rất nhiều điểm giống nhau, nhưng càng như vậy lại càng khiến người ta cảm thấy chán ghét, không người nào muốn nhớ lại quãng thời gian thê thảm trước kia của mình. Dương Lạc Thanh lạnh lùng nhìn Thường Hy một cái rồi mới lên tiếng: “Họ Dương trong thiên hạ này rất nhiều, cũng chưa chắc có liên quan gì đến nhà ngoại của bổn cung.”

Thường Hy cười nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: “Vậy cũng đúng, thân phận Dương Cẩm Phượng thấp kém làm sao có thể so sánh với nương nương. Huống chi ta cũng chỉ nhìn hoàn cảnh nàng đáng thương mới cho làm cung tỳ. Lại nói nàng đúng là đứa nhỏ số khổ, cha thì háo sắc, mẹ lại yêu chồng của chị gái mình, hai người sống không yên ổn, cả ngày đều suy nghĩ tính kế hại người khác, cuối cùng cũng không có kết quả tốt. Cha nàng đầu thân hai nơi, mẹ thì phát điên rơi xuống sông chết đuối chỉ còn lại một mình Dương Cẩm Phượng. Ta thấy nàng rất đáng thương nên thu dùng bên cạnh mình.”

Được rồi, hiện tại Mạnh Điệp Vũ cảm thấy hợp tác cùng Thường Hy là lựa chọn vô cùng sáng suốt. Giờ nàng tận mắt nhìn thấy biểu cảm tức giận phức tạp, tận lực kìm nén của Dương Lạc Thanh mà âm thầm vui vẻ run rẩy hết cả người. Có cái gì có thể so với việc ta ở trước mặt quở trách quá khứ của ngươi mà ngươi lại không thể cãi lại một câu? Thường Hy nói thêm một câu, sắc mặt của Dương Lạc Thanh lại khó coi hơn một phần, ánh mắt nhìn Mạnh Điệp Vũ lại càng trở nên nghi ngờ, ngay cả thân thể cũng phát run. Thật là hả lòng hả dạ!

Thẩm Phi Hà cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhìn vẻ mặt Dương Lạc Thanh đang từ từ trở nên đáng sợ. Nàng không hiểu Thường Hy đang nói về cung nữ bên cạnh, nàng ta bị kích thích làm cái gì? Ánh mắt nghi hoặc vòng tới vòng lui trên người bọn họ, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra được điều gì.

Nhưng Thẩm Phi Hà cũng không muốn để tình huống tiếp tục đi xuống như vậy, lập tức đổi đề tài, nhìn Thường Hy nói: “Nghe nói gần đây Thái tử gia công vụ bề bộn phải ngủ ở thư phòng?”

Ánh mắt Thường Hy chợt lóe, trong lòng thầm nói: đến rồi! Nàng nhìn Thẩm Phi Hà, nói: “Cũng không phải sao, Hoàng thượng đem thật nhiều công vụ giao cho Thái tử, Thái tử cũng chỉ có thể chong đèn thâu đêm mà xử lý, phiền lòng quốc sự, vì dân vì nước đây là chuyện phải làm.”

“Lời tuy nói như vậy nhưng ở thư phòng cũng không thoải mái, huống chi Đông cung cũng không cách xa Minh Tín điện, chỉ có vài bước đường không đúng sao? Thái tử phi hiện tại mang thai, bên cạnh lúc nào cũng phải có người ở cùng, cũng không thể khinh thường.” Thẩm Phi Hà nhẹ nhàng thử dò xét, muốn từ trong câu chữ mà nghe ngóng ra chút thông tin gì đó.

“Ta có gì phải bận tâm, có thể ăn có thể ngủ, nào có ai tốt số như ta? Thái tử gia không ngại cực khổ, đây là vì lê dân bách tính, vì quốc gia xã tắc, ta làm sao có thể để Thái tử buông xuống quốc sự mà ở cùng với ta? Vậy ta há chẳng phải trở thành gian phi rồi hả?” Thường Hy lên tiếng phủ nhận chuyện mình bất hòa với Thái tử, nhưng nàng càng che giấu thì càng thuyết minh bên trong có điều khó nói, càng khiến người ta trở nên hoài nghi. Cần biết nằng nữ nhân luôn luôn để tình cảm lên đầu, nhất là trong thời điểm mang thai, nào có ai có thể lý trí như vậy?

Trong lòng Thẩm Phi Hà có chút chắc chắn, ánh mắt nhìn Thường Hy cũng càng tỏ ra châm chọc, thuận miệng nói: “Thái tử phi cũng nên quan tâm Thái tử nhiều hơn mới phải. Nếu như Thái tử phi không giúp được, bên này Lạc phi nương nương có rất nhiều người, có thể giúp Thái tử phân ưu giải lao.”

Lạc phi nghe vậy liền vội vàng cười nói: “Nếu Thái tử phi không ngại thì có thể dẫn đi hai, ba người.”

Thường Hy nhìn hai người, hé miệng mà cười cười, nói: “Bên cạnh Lạc phi nương nương cố nhiên là mỹ nữ, chẳng lẽ bên cạnh bổn cung còn kém? Hai người sau lưng ta tuy không nói là diễm quan quần phương nhưng cũng mỗi người mỗi vẻ, có phải hay không? Lạc phi không bằng đưa cho Đông Lăng vương phi. Ta nghe nói Đông Lăng vương ngay cả một thị thiếp cũng không có, trước kia Nhụ tần, Bảo lâm bệnh bệnh chết chết hơn phân nửa. Đông Lăng vương so với Thái tử không bận rộn bằng, nói vậy thời điểm nhàn tản sẽ rất tịch mịch, ngài đưa đến mấy người nói không chừng vương phi phải cảm tạ ngài đấy.”

Thường Hy nhìn Thẩm Phi Hà xanh cả mặt, lại nói tiếp: “Nghe nói thời điểm trước kia vương phi rơi xuống nước, khó trách đến tận bây giờ vẫn chưa có tin tức. Hoàng gia lấy con cháu làm trọng, tình cảm cá nhân làm nhẹ, vương phi vẫn nên suy nghĩ vì đại cục, vì vương gia con cháu đầy đàn mà tính toán mới phải.”

Minh Sắt thật sự là bội phục Thường Hy, ý niệm trong lòng càng trở nên kiên định, về sau chọc ai cũng không thể chọc nàng, hậu quả thật thê thảm a!

Trong mắt Thẩm Phi Hà lóe lên một tia sắc bén, nhìn Thường Hy cười nhàn nhạt mà nói: “Thái tử phi thật sự là quá lo lắng rồi. Không nói bổn vương phi, Vi An vương phi không phải cũng không có tin tức sao? Trường Tín vương phi, Hải Hà vương phi cũng vậy, ngài nếu muốn đưa người cũng không nên thiên vị đúng không?” Thẩm Phi Hà thầm mắng trong lòng một tiếng, ta xem ngươi cũng không thể đắc tội tất cả cùng một lúc!

“Bên cạnh bổn cung cũng không có nhiều người dạy dỗ tốt mà tùy thời đưa ra như vậy, này phải xem ý tứ của Lạc phi nương nương rồi.” Thường Hy nhẹ nhàng chuyển một cái đem đề tài ném cho Dương Lạc Thanh. Dù sao Dương Lạc Thanh vốn cũng chính là muốn đem người tiến vào các vương phủ, nàng chỉ gợi ý mở đướng chút thôi.

Dương Lạc Thanh nghe vậy quả nhiên thần sắc khẽ biến, ngay cả Thẩm Phi Hà cũng hơi cau mày, chẳng lẽ Ngu Thường Hy biết được điều gì? Nếu không vô duyên vô cớ làm sao lại nói những điều này? Trong lòng hai người kinh nghi vẫn còn chưa định đã thấy Thường Hy đứng dậy nói: “Quà tặng đã đưa đến, bổn cung cũng nên trở về. Vương phi ngày sau nếu rảnh rỗi có thể đến Đông cung chơi một chuyến, dù sao chúng ta cũng đã cùng nhau vào cung, tình cảm vẫn có.”

Thẩm Phi Hà cắn răng nhìn Thường Hy dẫn hai người nghênh ngang rời đi, nhất thời sắc mặt trở nên xanh mét, quay đầu nhìn Dương Lạc Thanh không khách khí chút nào, nói: “Nàng có phải đã biết cái gì hay không?”

Thần sắc Dương Lạc Thanh cũng không khá hơn chút nào, nhìn Thẩm Phi Hà nói: “Ta cảm thấy lời nàng ta nói hôm nay có ý gì đó khiến ta vô cùng bất an? Nàng ta thật sự đã biết được điều gì sao?”

Hai người vừa nói vừa vào phòng trong. Sắc mặt Thẩm Phi Hà vô cùng ngưng trọng, hồi lâu mới lên tiếng: “Nếu như nàng ta thật sự đã biết được điều gì đó thì chúng ta không thể đợi được nữa, phải hành động ngay. Nhưng vương gia lại bảo chờ tin tức của hắn…” Nghĩ tới đây nàng hơi hơi nhíu mày.

Dương Lạc Thanh nhìn cành lá lê ngoài cửa sổ đang đung đưa theo gió, tiếp lời Thẩm Phi Hà: “Ngươi biết rõ vương gia hắn… Chuyện này không thể hoàn toàn nghe theo hắn. Nếu như hắn mềm lòng muốn thu tay thì phải làm sao?”

Thẩm Phi Hà than nhẹ một tiếng: “Làm sao? Tuyệt đối không thể để có chuyện gì xảy ra. Ta xem Ngu Thường Hy rõ là biết được chuyện gì đó, chúng ta không thể mạo hiểm, tối nay phải lập tức hành động. Bảo người của ngươi nhìn kỹ đối tượng, không được phép lầm người!”

Dương Lạc Thanh khuôn mặt không vui nói: “Không đến nỗi cả người nào cũng không phân biệt được, họ đều đã gặp qua Thái tử và vương gia, làm sao có thể nhận lầm? Ngươi nghĩ cũng quá nhiều rồi!”