Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 97: Ám sát






Edit: Cẩn

Beta: LHương

Như Phong sửng sốt, vô thức làm rơi quyển sách trên tay. Nhị hoàng tử? Đó… đó chẳng phải là Vân Thiên Trạch sao?

“Như Phong, Như Phong!” Úy Trì Hòe Dương không vui nhìn bộ dạng thất thần của Như Phong.

Như Phong bừng tỉnh, ngượng ngùng nhìn Úy Trì Hòe Dương: “Gia gia, người vừa mới nói gì ạ?”

Ánh mắt Úy Trì Hòe Dương nhìn Như Phong dò xét một hồi rồi thở dài nói: “Thấy phản ứng của con vừa rồi, chẳng lẽ con có quan hệ gì với tên nhị hoàng tử kia sao? Con biết hắn à?”

Như Phong đưa mắt nhìn gia gia của mình rồi khom lưng xuống nhặt lại quyển sách, không nói lời nào.

Úy Trì Hòe Dương cũng không ép Như Phong, chỉ nói: “Mặc kệ thế nào, một khi đã ra chiến trường, các ngươi chính là địch nhân, giao tình ngày xưa cũng tan thành mây khói, con phải nhớ kĩ thân phận của bản thân mình.”

Như Phong cung kính gật đầu: “Dạ con đã biết, gia gia, con tự có chừng mực.” Như Phong chung quy vẫn cảm thấy gia gia thật ra đã biết hết chuyện của Vân Thiên Trạch với mình, chỉ là ông ấy không nói ra mà thôi. Tuy nhiên, ông đã không nói thì Như Phong cũng không chủ động đề cập đến.

Úy Trì Hòe Dương hài lòng gật đầu, nói: “Đến, chúng ta trở lại phân tích địa hình xung quanh sông Tảo một chút.”

Như Phong lên tiếng đáp ứng, tiến lên cùng Úy Trì Hòe Dương bàn chuyện, nhưng thật ra tâm tư đã sớm bay đến chỗ nào rồi.

Buổi tối, sau khi Như Phong tắm rửa xong ở bên ngoài trở về vẫn nằm trằn trọc ở trên giường không ngủ, nàng lẳng lặng nằm đó, trong màn đêm tĩnh mịch mà nghĩ ngợi.

Vân Thiên Trạch muốn tới, tuy nói là tới làm giám quân nhưng dù sao cũng là gia nhập vào chiến trường, không chừng hắn sẽ nhúng tay làm chút gì đó, vậy lần này thật sự phải gặp lại trong cảnh binh đao rồi sao. Dù cho Tử La quốc cùng Xuân Đằng quốc chiến tranh liên miên nhưng Như Phong ít khi nào đem Vân Thiên Trạch và Xuân Đằng quốc gộp lại một chỗ, trong thời khắc hiện tại, hắn lại muốn tới rồi, vậy mình và hắn đã trở thành thù địch, không bao giờ…có thể xem như là bằng hữu nữa rồi.

Ôi, rốt cục phải tới bước đường này.

Như Phong nhớ lại tình cảnh cuối cùng gặp Vân Thiên Trạch, mình khi ấy cả người đều phẫn nộ và khổ sở thế mà hắn chỉ nói vài câu, lúc đó cảm thấy tất cả mọi người đều có trách nhiệm của riêng mình, cho nên khi hành sự không thể để tình cảm riêng của bản thân làm ảnh hưởng đến, nhưng cuối cùng Vân Thiên Trạch lại giao viên châu đó ra, vì vậy làm cho Như Phong cũng không quá đau lòng, dù có đau lòng đi nữa cũng là vì sau này không thể gặp lại được Vân Thiên Trạch mà thôi.

Không ngờ sắp tới lại gặp nhau trong tình cảnh này.

Cảnh còn người mất! Như Phong bỗng nhớ đến bốn chữ này, có lẽ mọi thứ ở học viện chưa từng thay đổi nhưng người ở đấy đã đổi thay rồi, vì vậy mình cũng rời khỏi học viện đi tới chiến trường này, không ngờ tới chuyện phải gặp vẫn là gặp phải.

Như Phong ngẩn ngơ suy nghĩ, cân nhắc xem có nên kể chuyện này cho người khác không, tỷ như Mộc Vấn Trần, hắn biết hết chuyện của mình và Vân Thiên Trạch, còn có Dục Tước cùng Dục Tuyên nữa, nhưng không chừng không cần mình mở miệng thì bọn họ đã sớm biết rồi.

Như Phong suy nghĩ miên man cả đêm, hơn nữa không có ý muốn ngủ, trong đầu một mảnh hỗn loạn, suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Đến nửa đêm, lúc Như Phong đang mơ mơ hồ hồ đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng chém giết, hình như rất hoảng loạn. Như Phong cả kinh, thắt lại đai lưng rồi chạy ra ngoài, những người cùng doanh trướng cũng đồng thời chạy ra.

Nhìn về nơi phát ra tiếng động lớn, dường như là ở đại trướng của nguyên soái, Như Phong kinh hãi, không dám trễ nải, bật người thi triển khinh công bay đi, thoáng chốc đã bỏ lại rất nhiều người ở phía sau.

Chờ đến lúc đám người Như Phong chạy tới thì chỉ có thể nhìn thấy ba người áo đen cùng các binh sĩ khác đang quầng ẩu, binh lính bên cạnh cầm vũ khí vây họ ở giữa. Như Phong không nói hai lời liền gia nhập chiến cuộc, ngắm chuẩn địch nhân, bảo kiếm trong tay tung ra chiêu thức mãnh liệt như Trường Giang cuộn sóng, ngân quang lập lòe, khí thế bức người.

Có Như Phong gia nhập tình thế đột nhiên xoay chuyển, chỉ trong chốc lát ba hắc y nhân đã bị bắt, nhưng đến lúc Như Phong chạy sang thẩm vấn đã có hai người cắn lưỡi tự vận, người còn sống rõ ràng là tên tướng lĩnh địch quân bị Như Phong bắt sống về.

Như Phong kinh ngạc, sợ hắn tự vận liền điểm huyệt đạo của hắn, ra lệnh: “Người đâu, lôi hắn xuống, canh chừng kỹ, đừng cho hắn tự sát!” Ngẫm lại vẫn thấy lo, kêu thêm mười tinh binh đứng ngoài doanh trướng đến, nói: “Các người trông coi hắn cẩn thận, không cho phép bất cứ người nào tiếp cận hắn, nhớ kỹ, nhất định không để cho hắn tự sát!” Như Phong hoài nghi sự tình hôm nay không hề đơn giản chút nào.

“Vâng!” Mười người cung kính đáp lời, sau đó lập tức kéo người đi, bọn họ đều là tử sĩ bên cạnh Úy Trì Hòe Dương cho nên đã sớm biết thân phận của Như Phong, chỉ không để lộ ra mà thôi.

Vì vậy, lúc Như Phong vội vàng cùng những người có liên quan chạy vào trong doanh trướng của nguyên soái thì bên trong đã có rất nhiều người, mọi người đa phần đều quần áo không chỉnh tề, trên mặt đầy vẻ lo âu.

Như Phong chấn kinh, vội hỏi: “Có chuyện gì?”

Mọi người xoay mặt sang nhìn, thấy người đến là Như Phong cũng không ai trả lời, thế nhưng động tác của bọn họ lại làm cho Như Phong rõ rõ ràng ràng thấy được bộ dạng Úy Trì Hòe Dương nằm trên giường, trên ngực ông đang chảy máu, quân y bên cạnh đang chẩn trị.

Hôm nay đến phiên Chung Anh gác đêm, cho nên Chung Anh sốt ruột trả lời: “Tối hôm nay có người đến hành thích, người đến võ công cực kì cao, tổng cộng có chừng mười tên, nguyên soái bất cẩn để bọn chúng đắc thủ, tình hình hiện giờ không rõ.” Tiếng Chung Anh khá nhỏ nhưng đủ để tất cả mọi người ở đây nghe rõ ràng.

Như Phong đẩy đám người ra, cường ngạnh đi vào, nhìn lão quân y mái tóc đã điểm bạc, Như Phong nhận ra ông ta là gia gia của Dịch Hàm, là quân y giỏi nhất ở đây, vài vị quân y mới chạy tới cũng đứng đầy bên cạnh, kể cả Túy Nguyệt cũng đã đến.

“Như thế nào rồi?” Phó nguyên soái Cao Uy không kiềm được hỏi một câu.

Như Phong nhìn vết thương trước ngực gia gia, là bị kiếm đâm, còn toàn thân gia gia lúc này lại hồng nhuận, màu đỏ hồng lan ra khắp người, thế nhưng đôi môi lại trắng bệch kinh người, hô hấp cũng yếu ớt, đôi mày cau chặt, bộ dạng quá mức quỷ dị.

Lão quân y lắc đầu, nghẹn ngào: “Tình hình rất không tốt, trên kiếm có bôi độc dược trí mạng, nguyên soái…nguyên soái…người…”

“Ngươi cứ việc nói thẳng, rốt cục có trị được hay không?” Như Phong quát, “Không được cà lăm!”

Dịch lão quân y lập tức đáp: “Ta không trị được!”

Tựa như ngũ lôi oanh đỉnh, tất cả mọi người đều ngây ngẩn, Như Phong cũng phát ngốc rồi, bất thình lình nàng nhớ tới hai viên dược trước khi đi Mộc Vấn Trần đã đưa ình, vì vậy nhanh chóng bước lên, lấy dược bình giấu trong ngực ra, kêu lên: “Túy Nguyệt, đến đây.”

Túy Nguyệt đã sớm không thể kiềm được nữa, nàng liền từ trong đám người bước ra, cầm lọ thuốc của Như Phong đưa lên mũi ngửi, trên mặt nàng tỏ vẻ kinh hỉ, lập tức ngồi xuống, đem viên thuốc lớn bằng ngón tay trỏ cẩn thận chuẩn bị cho Úy Trì Hòe Dương nuốt xuống.

Dịch lão quân y quát: “Các ngươi định làm gì? Làm sao có thể cho người nuốt lung tung thứ gì đó?”

Mấy người bên cạnh cũng trợn mắt nhìn.

“Mộc Như Phong, đừng tưởng thường ngày nguyên soái xem trọng ngươi thì ngươi có thể vô pháp vô thiên, trong mắt ngươi có còn xem chúng ta ra gì hay không?” Một vị tướng quân quát lớn, người chừng bốn, năm mươi tuổi, khí chất có điểm giống trí giả, thường không ưa gì Như Phong, là cấp dưới của Úy Trì Hòe Dương, tên gọi Lãnh Vệ Điền.

Như Phong kiềm chế xúc động muốn gầm lên, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ ta sẽ hại gia gia của ta sao?” Như Phong cũng đã sớm nhìn hắn không vừa mắt, cậy già lên mặt, lúc nào cũng bới lông tìm vết, vạch lá tìm sâu với mình.

Có người người xôn xao, kinh ngạc nhìn Như Phong, có người sắc mặt như thường, trên mặt chỉ đầy lo lắng, Như Phong đều thu vào tầm mắt, ghi nhớ trong lòng.

Như Phong hừ lạnh một tiếng, nhìn Túy Nguyệt đang bắt mạch bên cạnh, vội vàng hỏi thăm: “Túy Nguyệt, tình hình sao rồi?” Lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, trống ngực như sấm.

Sắc mặt của Túy Nguyệt cũng không tốt lắm, nói: “Quả nhiên là Nhất Túy Hồng!”

Lão quân y lúc này đã biết Như Phong là cháu của Úy Trì Hòe Dương cũng tin tưởng nàng, bổ sung nói: “Nhất Túy Hồng là độc dược trí mạng, người trúng độc toàn thân ửng đỏ, tựa như đang say rượu mà thật ra mỗi một khắc còn sống đều giống như bị thiên đao vạn quả*, đau đớn tận xương tủy, chờ đau đủ ba ngày thì chết, trong lúc đó, người bị trúng độc vẫn hôn mê bất tỉnh.”

“Có thuốc giải không?” Cao Uy lên tiếng trước.

Lão quân y bi thương lắc đầu: “Thứ độc dược này gần như là trí mạng, chưa từng nghe nói có người chế tạo giải dược thành công.”

Có người thất thanh kêu lên, bầu không khí nhất thời lạnh xuống, tầm mắt mỗi người đều hướng nhìn về phía Úy Trì Hòe Dương, trên mặt lộ ra nét kinh hoảng cùng đau thương.

Như Phong cố nén bi ai, nói: “Chung quy là sẽ có, vạn vật tương sinh tương khắc, Túy Nguyệt?” Ngữ khí có một tia cầu khẩn.

Túy Nguyệt đứng lên, nhìn Như Phong nói: “Sư huynh, muội sẽ cố gắng, khối dược hoàn của huynh có thể kéo dài thêm mười lăm ngày, ta sẽ cố hết sức chế ra giải dược.”

Mọi người vui mừng, lão quân y kích động đến nỗi chấn động cả người, Dịch Hàm vội vàng đi tới đỡ lấy thân thể lung lay sắp ngã của ông, an ủi nói: “Gia gia, vậy ông có thể yên tâm rồi.”

Lão quân y nhìn Túy Nguyệt nói: “Túy Nguyệt cô nương, cô nương muốn cái gì thì cứ nói, ta nhất định dùng hết khả năng của mình giúp đỡ!” Ông quen biết Úy Trì Hòe Dương đã hơn bốn mươi năm, giao tình so với ai khác đều sâu nặng hơn, thời khắc này nghe nói có thể cứu được Úy Trì Hòe Dương, nước mắt không kiềm được đã chảy xuống.

Túy Nguyệt lúc này đã đắp xong thuốc trị thương cho Úy Trì Hòe Dương rồi băng lại, vì vậy nói: “Ta sẽ tận lực.”

Mọi người nghe nói cứu được rồi cũng không nhịn được mà thở dài một hơi, chân mày Như Phong vẫn như cũ nhíu chặt, Túy Nguyệt chỉ nói là cố hết sức nhưng lại chưa nói là nhất định sẽ chữa khỏi, cho nên gia gia…

Như Phong ngồi xuống nắm chặt bàn tay to đầy vết chai sần của Úy Trì Hòe Dương, nói: “Gia gia, người nhất định phải qua được cửa này nha!” Cố nén nước mắt sắp trào ra, Như Phong quay đầu lại nhìn mấy người phía sau, nói: “Mọi người về nghỉ ngơi trước đi, tăng cường thủ vệ, gia gia ở đây có ta chăm sóc là được rồi.”

Miệng Lãnh Vệ Điền đóng rồi mở, cuối cùng vẫn không nói được gì, Cao Uy kiên trì ở lại, mọi người nhìn rồi nhìn, cuối cùng cũng rời đi.

Sau khi chờ mọi người đi hết, một âm thanh the thé vang lên: “Ôi chao, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra đây hả? Nửa đêm nửa hôm lại ồn ào náo loạn cả lên là muốn làm cho chúng ta mất ngủ hay sao?”

Người đến mặt trắng râu nhẵn nhụi, đôi mắt dài nhỏ, một thân hồng lục cẩm y, trên người tỏa ra mùi thơm, trên tay cầm một chiếc khăn thơm, đây là Giám quân Vương Vi được triều đình phái tới, vốn là một tên thái giám, chẳng qua là được thái tử cực kì tín nhiệm cho nên mới được làm giám quân.

Như Phong rất không thích kẻ vừa mới đến được vài ngày này, không phải vì nàng kỳ thị thái giám, mà là người này thật sự quá mức ghê tởm, mấy ngày nay đều dùng ánh mắt quỷ dị để nhìn mình, thái độ làm người cũng không rõ ràng lắm, nhưng Như Phong rất chán ghét hắn, đây là do trực giác.

Cùng Cao Uy trao đổi ánh mắt trong chốc lát, Cao Uy liền lạnh lùng dùng hai ba câu đuổi hắn ra ngoài. Không biết vì sao, tên Giám quân Vương Vi này trừ Úy Trì Hòe Dương ra, những người khác cơ hồ đều sợ hãi mấy trò tùy hứng xằng bậy của hắn, nhưng Cao Uy lại không sợ, luôn dùng lời nói lạnh nhạt với hắn, hết lần này đến lần khác Vương Vi đều bị cho ăn cái kiểu nói như thế này.

Lúc này, trong doanh trướng chỉ còn lại Phó nguyên soái Cao Uy, Như Phong, Túy Nguyệt cùng Túy Trúc, còn có Úy Trì Hòe Dương đang nằm ở trên giường.

Như Phong và Cao Uy tìm một chỗ ngồi xuống, trên mặt hai người đều tỏ vẻ lo lắng.

“Túy Nguyệt, việc cứu gia gia của ta ngươi nắm được bao nhiêu phần?” Như Phong vội hỏi.

Túy Nguyệt nhíu mày, nói: “Chỉ nắm được năm phần, loại độc này không dễ giải, nếu không cha muội và sư phụ đã không không ngừng nghiên cứu như vậy, muội còn chưa nắm chắc được đâu, cho nên muội muốn cùng người khác nghiên cứu tỉ mỉ một chút, chỉ là…sư huynh, cho dù muội có thể giải được nhưng cũng phải tốn rất nhiều thời gian, lúc đó có chuyện gì cũng khó mà nói trước được, hơn nữa, cho dù giải được rồi cũng phải cần thời gian rất lâu để cho thân thể hồi phục lại, thế nhưng tình huống của Úy Trì gia gia các người cũng biết rồi đấy, ông ấy là chủ soái, nếu như một tháng ông ấy còn chưa khôi phục, vậy các người…?”

Như Phong nhìn Cao Uy, vẻ mặt hắn nghiêm túc, dáng ngồi ngay ngắn, nói: “Chuyện này quả thực phải bàn tính kỹ lưỡng mới được, trong quân không thể một ngày không có nguyên soái, nguyên soái giờ lại là như thế này?”

Đang nói thì dừng một chút, liếc nhìn Như Phong một cái, hỏi: “Chuyện này ngươi thấy thế nào?”

Như Phong vừa nghĩ tới liền cau mày: “Cao thủ bên người gia gia nhiều như mây, thế nào lại dễ dàng bị người ta đâm bị thương như vậy? Cả đống người ở cạnh người để làm cái gì?” Chủ soái bị đâm, không cần nói cũng biết toàn quân khủng hoảng thế nào, phỏng chừng ở bên ngoài lúc này đã sớm nháo loạn ngất trời rồi.

Cao Uy lắc đầu: “Đã thiệt hại mười tinh binh, đối phương chỉ phái mười tên võ công cao cường tới.”

Như Phong nói tiếp: “Cái tên tướng lĩnh bị ta bắt về nhốt trong lao kia cũng trốn ra được, vừa nãy mới bắt về. Xem ra…” Như Phong cùng Cao Uy nhìn nhau, thấy sự lo lắng và sốt ruột trong mắt đối phương, “Xem ra, trong quân doanh có nội gian rồi.” Nội gian, rất nhiều người sợ hãi điều này, bởi vì nó sẽ làm ngươi chịu tổn thất rất nặng.

Túy Trúc vẫn luôn im lặng ngồi nghe, rốt cục không nhịn được xen vào nói: “Vậy cuối cùng là ai sẽ ra chủ trì đại cục đây?” Đôi mắt đẹp vẫn nhìn thẳng vào Như Phong.

Như Phong nhìn qua Cao Uy, phụ thân của Cao Càng Tề nhìn mộc mạc hơn Cao Càng Tề, nhưng phụ thân hắn lại lạnh lùng nghiêm nghị hơn cả hắn.

Cao Uy nhíu mày, không nói một câu, lâu lâu lại nhìn qua Úy Trì Hòe Dương nằm trên giường, lúc này Túy Nguyệt đang ở bên cạnh kiểm tra thân thể của ông ấy.

Như Phong suy nghĩ, trước mắt, người có khả năng nhất để tiếp nhận chức vị nguyên soái này chính là Phó nguyên soái Cao Uy, nhưng tất cả mọi người cũng sẽ không nói ra miệng, bởi vì tuy Cao Uy trong quân doanh nắm giữ chức phó nguyên soái nhưng phải nhờ Úy Trì Hòe Dương mới có được, Cao Uy là người nghiêm khắc, không tha thứ một điểm sai lầm của người khác, trị quân so với Úy Trì Hòe Dương còn nghiêm khắc hơn, thường thường không lưu tình, không nể mặt ai nên rất nhiều binh lính bất mãn nghi kỵ, tuy lập nhiều công lao hạng mã nhưng lại không được lòng người.

Còn một người khác có thể lựa chọn thay thế chính là kẻ vừa mới lên tiếng kia – Lãnh Vệ Điền, chức vụ so với phó nguyên soái chỉ thấp hơn một bậc nhưng lại có thế lực gia tộc cường đại, hơn nữa còn là nhân vật nguyên lão trong quân, không giống với Cao Uy mặt lạnh, hắn luôn lộ vẻ tươi cười, cho nên có uy vọng rất cao trong quân, rất được lòng người.

Đương nhiên, còn một người khác trong danh sách dự tuyển nữa chính là Úy Trì Như Phong.

Như Phong nhìn gia gia, trong lòng thầm nói: Gia gia, người nằm nghỉ nhưng lại cấp cho chúng ta một cái nan đề.

* thiên đao vạn quả: bị chém ngàn vạn nhát đao