Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 82: Tòng quân






Edit: Cẩn

Beta: Lan Hương

Những ngày tiếp theo cũng bình lặng trôi qua, tay Như Phong sau khi được Túy Nguyệt châm cứu, rồi ngày đêm tập luyện, hiện giờ cũng đã khôi phục lại khá nhiều, có điều tạm thời không thể quá dùng sức, cho nên Như Phong không thể làm gì khác hơn là tập luyện tay trái.

Bây giờ nàng vẫn ở chỗ của Mộc Vấn Trần, chẳng qua là nàng đã bắt đầu đi học.

Không khí lớp học hiện giờ cũng đã khác trước kia, tất cả mọi người đều biết tứ đại tài tử của Phong Hiền viện giờ đã đi hết ba người, chỉ còn sót lại mỗi mình Như Phong, vì vậy những ánh mắt tế nhị cứ mãi lia sang người Như Phong.

Nhưng thân phận của ba người hắn cũng chưa bị bại lộ, nên bọn họ cứ luôn truy hỏi bọn hắn tại sao muốn nghỉ học, Như Phong chỉ đơn giản nói ở nhà có việc, dần dà thì không còn ai hỏi nữa.

Nhưng kỳ quái chính là sau khi ba người bọn họ đi rồi, nhân duyên của Như Phong so với trước kia tốt hơn nhiều lắm, người cùng nàng chào hỏi hằng hà sa số. Như Phong mặt dù không rõ nguyên do nhưng cũng không muốn tìm hiểu làm gì, chuyện nàng muốn làm lúc này thật nhiều. Lúc lên lớp cũng không ngủ gật, ngược lại rất nghiêm túc đọc sách, làm cho phu tử toàn khoa đều liên tục gật đầu.

Ngoài ra, cả học viện còn tràn ngập một loại không khí kích động hoà lẫn sự lo lắng.

“Như Phong, Như Phong~~” sau khi tan học, có người lớn tiếng gọi Như Phong.

Như Phong dừng lại cước bộ, tay trái ôm sách, quay đầu nhìn lại, hỏi: “Có việc gì sao?”

Người đến là một cậu con trai cao lớn, hắn yên lặng gật đầu, nói: “Như Phong, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.”

Như Phong mỉm cười gật đầu: “Dương Vĩ, ngươi hỏi đi.” Trong lòng không nhịn được mà xấu xa cười thầm, Dương Vĩ? Cha mẹ hắn thế nào mà đặt cái tên này cho hắn a?

”Như Phong, ngươi có đi tòng quân hay không?” Lời này vừa nói ra, Như Phong liền cảm thấy các bạn học cùng đường lúc đó cũng không hẹn mà dừng lại một chút, thậm chí có người quang minh chính đại dừng lại cước bộ mà dỏng tai nghe.

“Tại sao lại hỏi như vậy?” Như Phong mỉm cười, nắng trời ánh trên mặt càng làm nổi bật làn da bạch ngọc.

Dương Vĩ ngẩn người, một hồi lâu sau mới đáp: “Ngươi là cháu của Úy Trì tướng quân, chẳng lẻ ngươi thật sự không đi tòng quân sao? Ta được biết khoá cưỡi ngựa bắn cung của ngươi thành tích tốt lắm, hơn nữa võ công của ngươi rất cao, nhưng tất cả mọi người đều nói ngươi sau này sẽ làm quan văn cho nên sẽ không tòng quân.”

Lúc này, một bạn học cũng đến gần nói: “Đúng vậy, ngươi là tôn tử duy nhất của Úy Trì tướng quân, sau này cũng là tướng quân nổi danh nhất Úy Trì gia, nếu như ngươi nói không đi, vậy nhà các ngươi sẽ không có người kế thừa…”

Như Phong giơ tay phải cắt đứt lời hắn, nói: “Nhớ kỹ, tước vị tướng quân không phải là sở hữu của nhà Úy Trì ta, nó cũng không có tính kế thừa, cho nên ta không nhất định sẽ làm tướng quân, tất cả những ai có bản lĩnh, có năng lực đều có thể làm.”

Vị bạn học nọ ngẩn người, không nói nữa, nhưng không biết từ khi nào, xung quanh Như Phong đã có một đám người vây quanh.

Dương Vĩ lúc này lại nói: “Bây giờ triều đình đã bắt đầu chiêu binh khắp nơi, ta giờ đã không còn ý định đọc sách, ta muốn ra chiến trường giết địch. Chết tiệt! Xuân Đằng quốc vu khống chúng ta làm tổn hại cái gì đó của bọn họ, muốn chúng ta bồi thường, sau đó lại đem chuyện cũ năm xưa lôi ra mà nói, ta đoán hiện giờ không thể không khai chiến rồi. Cho nên ta nhất định phải nhập ngũ!” Nói xong tay tay đã nắm lại thành quả đấm, hướng đâu đó vung vung.

Như Phong cau mày, một lát sau mới nói: “Người nhà ngươi đồng ý cho ngươi ra chiến trường sao?” Theo Như Phong biết, địa vị người bạn học trước mắt này chính là tiểu nhi tử của một viên quan nhị phẩm trong triều.

Dương Vĩ sửng sốt, đấm tay đang vung chợt buông thỏng, nói: “Nam tử hán đại trường phu, nên vì quốc gia mà dốc sức, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa*, tại sao phải được người nhà đồng ý?” [thiên kinh địa nghĩa: đạo lý hiển nhiên]

“Vậy chẳng nhẽ ngươi không sợ người nhà lo lắng sao?” Như Phong lại hỏi.

Dương Vĩ kiên định nói: “Trong nhà ta còn có đại ca, nhị ca, tam ca, bọn họ có thể thay ta tẫn hiếu, ta thân là người Tử La quốc, làm sao có thể trơ mắt nhìn người Xuân Đằng quốc khi dễ dân chúng nơi biên cảnh của chúng ta? Hơn nữa Dương Vĩ ta mặc dù không có năng lực gì kinh thiên động địa, nhưng ta nguyện đem tất cả tài cán của mình vì nước nhà cống hiến!”

Một đoạn kia nói ra vô cùng dõng dạc, vô cùng phẫn nộ, mấy bạn học bên cạnh đều bị giọng điệu của hắn đánh động đến, đấm tay siết chặt đến nỗi tựa như lập tức có thể xông ra chiến trường.

Như Phong mỉm cười, nói: “Các ngươi có thể xử lý tốt việc nhà là được, ta đi trước, đến giờ dùng cơm trưa rồi.”

Dương Vĩ vội kéo áo Như Phong lại, nói: “Ngươi còn chưa nói ngươi có đi tòng quân hay không?”

Như Phong xoay một cái, cả người thoát khỏi tay Dương Vĩ, nàng hì hì cười: “Ta đương nhiên sẽ đi.”

Có nhiều người ngơ ngẩn, thế nhưng Dương Vĩ lại rất vui mừng, sáp lại nói: “Vậy ngươi đi cùng ta nha.”

Chuyện Như Phong không ngờ tới chính là tin tức này cư nhiên lại truyền ra khắp nơi, thường có người chạy lại hỏi này nọ. Như Phong buồn bực, chẳng lẽ việc mình tòng quân là sự kiện làm cho tất cả mọi người ngạc nhiên sao?

Sau đó, người đã vài tháng không gặp – Dung Ức Ảnh, cũng đã xuất hiện.

Tại quán Thực Vi Thiên, Như Phong ngồi đối diện với hắn.

“Nghe nói ngươi muốn tòng quân? Vậy việc học của ngươi sẽ làm sao?” Dung Ức Ảnh bắt đầu mở miệng.

Như Phong không đáp, ngược lại hỏi: “Còn ngươi? Gần đây bận cái gì? Haiz, bọn họ đi hết rồi, ngươi cũng không đến nhìn một cái.”

Dung Ức Ảnh nhìn Như Phong, nói: “Ta đã sớm biết bọn họ cùng ta không phải cùng một loại người, bọn họ cũng không phải người thường, cho nên chúng ta sớm muộn gì cũng tách ra thôi.”

Như Phong nhìn hắn một thân y phục đơn giản, lại nhìn hắn động tác trước sau tao nhã, lắc đầu, nói: “Ngươi cũng đâu phải người thường.”

Dung Ức Ảnh cười: “Ta chỉ là thường dân, chẳng qua ta có một sư phụ không bình thường thôi.”

Như Phong không tiếp tục truy hỏi, Dung Ức Ảnh lại nói tiếp: “Ta sẽ đi nhập ngũ, ngươi ngày nào đi? Chúng ta có thể đi cùng nhau không?”

Như Phong nhìn hắn, nói: “Khoảng hơn tháng sau ta mới đi.” Bởi vì còn có chút chuyện muốn làm.

Dung Ức Ảnh gật đầu: “Ta chờ ngươi đi cùng.”

Như Phong vuốt cằm đồng ý, thật sự là cảnh còn người mất, mới đây mình còn cùng ba người bọn họ ở gian phòng này dùng cơm, không ngờ chưa qua bao lâu, toàn bộ bọn họ đều rời đi, cái gì cũng mang theo, chỉ lưu lại ình hoài niệm.

Dung Ức Ảnh nhìn ánh mắt hoảng hốt của Như Phong, thấp giọng nói: “Trường bọn ta có rất nhiều người đều đã đi nhập ngũ.”

Như Phong bị tiếng nói của hắn kéo về thần trí, không nhịn được hỏi: “Vậy chuyện học hành của các ngươi làm sao giờ?”

Dung Ức Ảnh kỳ quái nhìn Như Phong: “Chúng ta cũng không phải là đệ tử của Phong Hiền viện, người đến Lạc Lâm viện đại đa số là muốn tòng quân đánh giặc, sau này ra làm võ tướng, hiện tại sắp có chiến loạn, mọi người đương nhiên sẽ ra sức giúp một tay, đối với tương lai của bản thân chỉ có lợi không hại.”

Như Phong lúc này mới hiểu rõ mà gật đầu.

“Sưuu, sưuu, sưuuuuu”, trong viện, Như Phong không ngừng bắn tên về phía bia tập cách đó một trăm bước, sau lưng nàng vốn có đeo một giỏ tiễn, nhưng bây giờ nó lại nằm trên đám cỏ non xanh biếc bên cạnh, sau nữa là một cái bàn đá, phía trên có đặt một ấm nước sôi, kế bên có một cái chén sứ thanh hoa.

Bia tập bắn xa xa kia chính là làm tạm từ cây cỏ, trên bề mặt tuỳ ý cắm vài cây tên, thân tiễn hình dạng khác nhau, cao thấp bất đồng, chỗ duy nhất giống nhau chính là đều cắm giữa hồng tâm, mặc dù Như Phong không ngừng bắn tên nhưng những chỗ khác trên bia đều không có mũi tên nào xuyên qua.

Lần nữa kéo cung, nhắm vào, bắn tên…mấy cây tên đã yên vị tại hồng tâm.

Như Phong mỉm cười, buông ra cung trong tay, đi tới bàn đá rót một chén nước, ngẩng đầu uống cạn, sau khi dùng ống tay áo lau lau khoé miệng thì dĩ nhiên phát hiện Mộc Vấn Trần đã đứng bên cạnh nhìn mình, ánh mắt âm trầm khó lường.

Như Phong ngẩn người hỏi: “Ngươi không phải đang đọc sách ở thư phòng sao? Là ta ầm ĩ kinh động đến ngươi?” Trong mắt của Như Phong, Mộc Vấn Trần sống rất có quy luật, nhưng cực kỳ nhàm chán, bởi vì thời gian rãnh rỗi của hắn cũng sẽ dùng để đọc sách, đánh cờ và đánh đàn, rất ít ra ngoài, so với các tiểu thư khuê các chân chính còn muốn tiểu thư khuê cát hơn, đương nhiên, lời này Như Phong không dám nói với hắn.

[tiểu thư khuê các: là người con gái thời phong kiến ấy, ngày ngày học cầm, kì, thi hoạ, một chân cũng không bước ra khỏi cửa, tối ngày ở nơi khuê phòng.]

Mộc Vấn Trần nhìn chăm chú Như Phong hồi lâu, nói: “Nghe nói ngươi thật sự muốn tòng quân? Vậy chuyện học hành của ngươi làm sao? Từ bỏ sao?”

Như Phong lau mồ hôi, nói: “Đúng đó, ta không phải đã nói với ngươi rồi sao? Chuyện học hành của ta, ta tự có biện pháp, ta không muốn đi học nữa.”

“Đối với ngươi bọn hắn có ảnh hưởng lớn đến vậy sao? Lớn đến nỗi ngươi vì bọn hắn ngay cả học cũng không muốn học?” Tuy giọng điệu của Mộc Vấn Trần vẫn như thường ngày, nhưng Như Phong nghe như trong lời đó có ẩn chứa giận dỗi.

Như Phong kỳ quái nhìn hắn: “Chuyện này thật ra cũng không có liên quan đến bọn họ, bọn họ không ở cùng chỉ là cái cớ của ta thôi. Ta không phải đã nói với ngươi rồi sao? Ta vốn không thích đọc sách. Hơn nữa, theo tình huống hiện tại, cho dù ta không muốn đi, gia gia của ta cũng sẽ bắt ta đi thôi.” Mấy ngày hôm trước Như Phong vừa nhận được thư, tổng cộng hai bức.

Úy Trì Hòe Dương bảo mình lập tức ra biên cương tìm hắn, tòng quân, lời thư cấp bách, dường như hận không thể kéo Như Phong lập tức đến.

Úy Trì Tùng và Lâm Dĩ Lam thì hi vọng mình tiếp tục đọc sách, ngàn vạn lần không nên nhập ngũ, bằng không thì gả Như Phong đi, bảo nàng tự chọn lấy.

Như Phong nghe bọn họ nói, cũng đã tự chọn lựa.

“Vậy ngươi không nghĩ tới, ngươi~~” Mộc Vấn Trần vẫn do dự không nói ra.

Như Phong phẩy phẩy, vuốt vuốt tay, nói: “Tay phải của ta đã khỏi hẳn, cũng đã gần một tháng rồi còn gì.”

Mộc Vấn Trần liếc tay Như Phong một cái, nói: “Chuyện này ta so với ngươi càng biết rõ hơn, bằng không ngươi cho rằng ngươi có thể đứng ở chỗ này bắn tên sao?”

Như Phong le lưỡi, nói: “Thế nào? Kỹ thuật bắn cung của ta không tồi đúng không?”

Mộc Vấn Trần hừ một tiếng: “Cùng một dạng như vậy, nhưng nếu là trên chiến trường, địch nhân cũng sẽ không giống như bia tập, đứng bất động chờ ngươi đến bắn.”