Edit: Nhoktho
Beta: LHương
Từ lớp học trở về, bốn người cùng đi, mặc dù trang phục đều giống nhau nhưng tư sắc bên ngoài lại khác nhau hoàn toàn, Dục Tước văn nhã cao quý, Thiên Trạch tuyệt mỹ ôn nhu, Như Phong mạo tựa Phan An, Dục Tuyên tà mị không kềm chế, làm ọi người lóa mắt không thôi, vừa nhìn thấy họ thì phong cảnh xung quanh cũng trở nên sống động không ít. (F4, F4 kìa ss XD)
“Như Phong, gần đây bận cái gì vậy? Đi học mà không chăm chú gì cả!” Do Dục Tước và Vân Thiên Trạch ngồi ở đằng trước Như Phong và Dục Tuyên, nên trong giờ học Dục Tước rất khó có thể quan sát Như Phong làm cái gì ở phía sau.
Như Phong nhướng mày lên, đắc ý nói: “Ta đang tiến hành sáng tác ra tác phẩm hạng nhất!”
Dục Tuyên ở bên cười giễu cợt lên tiếng: “Sáng tác? Hắn lại làm lãng phí mực.”
Như Phong trừng mắt: “Ngươi quản được sao? Ngươi đố kỵ tài năng viết của ta nên mới nói thế!”
Vân Thiên Trạch mở chiết phiến, chậm rãi phe phẩy, không tham gia trận cãi vã của bọn họ, trong bốn người, hắn luôn luôn điềm tĩnh nhất, ngẫu nhiên mới xen vào một hai câu, nhưng đều là câu từ chí lý, hoặc là sau khi hắn nói chen vào thì đều là có ý kết thúc câu truyện. (chiết phiến: quạt)
Như Phong ghen ghét mà trừng mắt nhìn vào chiết phiến của Vân Thiên Trạch, phiến bính cùng phiến cốt đều là dùng ngà voi chế thành, nên biết rằng ngà voi thuần mịn cứng cỏi, dễ dàng cho điêu khắc, lại không bị ngã màu, là nguyên liệu danh giá đắt tiền xa hoa dùng chế tạo quạt. Vân Thiên Trạch mà có đã không còn là điều lạ, cũng vì vậy mà gặp bọn cướp, nhưng giờ phút này Như Phong đố kỵ không phải vì ngà voi, vì phàm là người giàu có một chút đều có thể dùng, điều Như Phong đố kỵ là trên mặt chiết phiến của Vân Thiên Trạch.
Đó là tác phẩm của Dục Tuyên, từ sau khi tham gia “thi họa”, thì tác phẩm của Dục Tuyên ở Tương Châu thành càng lúc càng nổi danh, rất nhiều người đến cầu tranh, nhưng Dục Tuyên cái gì cũng không thiếu, người cũng lười, nên không ai mà thành công, bởi vậy mới có câu “Bạch Kim khó cầu tranh Dục Tuyên”. (thấy gớm =.=)
Từ lúc đó trở đi, Như Phong lại nhìn ra cơ hội kiếm tiền, liền năn nỉ muốn Dục Tuyên vẽ tranh cho nàng. Vốn là Dục Tuyên rất vui vẻ, lại còn có chút đắc ý chuẩn bị triển khai thân thủ, kết quả là trong lúc vô tình nghe được ý định của Như Phong muốn đem đi bán sau đó, sắc mặt liền thay đổi nhanh chóng, chết cũng không chịu vẽ. Vân Thiên Trạch đúng lúc ấy nằm ở trên giường có chút nhàn nhã mà phe phẩy chiết phiến trước mắt, Như Phong cũng ở đó, Dục Tuyên liền mượn chiết phiến của Vân Thiên Trạch, vẽ lên một bức tranh có một nam nhân ở dưới tàng cây nhìn lên con chim nhỏ, nam tử đó giống Như Phong cũng bảy tám phần, ý nói “Muốn có mà không được”.
Điều này làm cho Như Phong rất tức tối, Vân Thiên Trạch thì lại thích thú, đã tới cuối mùa thu rồi, vẫn luôn lấy ra phe phẩy, nói rằng Như Phong ở trong bức tranh này rất đẹp.
Nghĩ vậy, Như Phong hầm hừ mà nói: “Thiên Trạch, đừng quạt nữa, coi chừng bị người ta trộm đấy, nhìn ngươi, cây quạt này thật sự là đáng giá!” Như Phong lại nhìn cây quạt, nhân gia bính lương (thật sự em không tra ra nổi bính lương là cái giề L)thượng, trung, hạ bộ phận lại còn khảm có khắc hoa mặt ngoài, quyển vân câu liên hổ phách và điêu quỳ long khảm đại mạo hộ bày, phía dưới hoàn lại treo một người ngọc Thạch phiến trụy. Tấm tắc, giá trị cây quạt thật sự đủ một người bình thường sống trên một hai năm. Như Phong thật hận không thể đoạt lấy.
“Ha ha, nếu muốn liền tặng cho ngươi?” Đây là lần thứ năm mươi mốt Vân Thiên Trạch đưa ra vấn đề này.
“Đừng đưa! Cẩn thận hắn lấy đi bán.” Dục Tuyên ngăn cản.
“Không cần! Tự ta viết tiểu thuyết đi kiếm tiền.” Như Phong rất có cốt khí mà lắc đầu.
Dục Tước một bên rất bất đắc dĩ, sao mỗi lần hắn hỏi chuyện gì, Như Phong cùng Dục Tuyên đều lại chuyển đến hướng khác thế? Đang thắc mắc nên hắn mới hỏi là Như Phong gần đây bận bịu cái gì, không nghĩ tới bây giờ nói tới vấn đề cây quạt.
Lúc trở lại túc xá, Như Phong đảo mắt, kích động mà lén trốn ra khỏi viện, lúc trở về thì trên tay cũng cầm một cây quạt, lắc lắc trước mắt Dục Tuyên.
Đây là một cây quạt cán làm bằng mạch, lấy mạch cán biên thành biển mang, như chậu nước rửa mặt lớn nhỏ, dùng trúc phiến hai mặt kẹp chi vi bính, mạch màu vàng óng ánh mà nhuận, nhẹ nhàng nhanh và tiện, trung tâm dán năm màu lăng đoạn làm một chuồng, một bên tú một bức thư sinh cuồng ngạo đồ, một khác sườn dùng trắng tuyến tú “Trời sinh ta tài tất có dùng, thiên kim tan hết hoàn lại phục đến” mấy người chữ nhỏ, tự thể tuấn dật hào hiệp, vừa nhìn là biết chữ viết của Nhu Phong
Ss bó tay, chẳng hiểu cây quạt của Phong muội muội ra sao cả, hihi
“Thế nào? Cây quạt này đẹp không?” Như Phong thầm đắc ý trước mặt Dục Tuyên và Vân Thiên Trạch.
Dục Tuyên cười nhạt: “Cây quạt này của ngươi, cũng chỉ vài đồng tiền, huyền diệu chỗ nào cho xem đi.”
Như Phong vui vẻ cười nói: “Ta là người nghèo, đương nhiên ta cần cây quạt phù hợp với thân phận của ta, cây quạt này tuy nói chỉ dùng để quạt mát, trình độ chưa tinh xảo, nhưng quan trọng là cái này đây, chữ này đây, là do ngôi sao Vũ Yên nổi tiếng cả nước, nhảy múa giỏi nhất tặng cho ta, xem đây, có phải nó rất đắc giá sao?”
“Ngươi lại đi tìm Vũ Yên? Ngươi không phải nói sẽ không đi sao?” Vân Thiên Trạch trầm tĩnh đột nhiên hỏi.
Như Phong phe phẩy cây quạt, đáp: “Ta không phải đi lén đâu? Buổi tối Vũ Yên chắc chắn không rảnh, nhưng ban ngày thì có, cho nên ta đi tìm. Ôi, ở Tương Châu thành ta chỉ quen có vài nữ nhân, vốn muốn tìm sư muội của ta, nhưng mà nàng cầm kim châm thì có thể, nhưng cầm kim may lại không được, nghĩ lại lúc ở trên núi, còn giúp nàng khâu lại vết rách đó, kĩ thuật của nàng so với ta còn tệ hại hơn!”
“Mặc kệ như thế nào, nơi như thế sau này ngươi nên hạn chế đi thì hơn.” Vân Thiên Trạch giáo huấn, Dục Tước đang đi vào nghe được, phụ họa gật đầu.
Như Phong bĩu môi, nghĩ tới lúc đầu chính bọn hắn kéo mình tới đó, bây giờ liền quên rồi.
“Có nghe không?” Dục Tước thân mật mà bóp mũi của Như Phong.
Như Phong đẩy tay hắn ra, làm mặt nhăn mặt nhăn cái mũi, kêu lên: “Biết rồi biết rồi, đừng có bóp niết nữa, mũi ta thẳng như vậy mà gãy thì rất tiếc nha.”
Mọi người phì cười.
Từ đó, Vân Thiên Trạch phe phẩy chiết phiến quý hiếm của hắn, Như Phong phe phẩy mạch cán phiến của nàng, tạo thành một cảnh viên mãn.
Lúc viện sắp cho nghỉ học, dược thiện điếm cùng thư phường của Hàn Sơn đã mở được hồng hồng hỏa hỏa.
Ăn vi thiên dược thiện điếm nhằm vào những quan khách nhân sĩ thuộc bậc trung, món ăn đặc biệt của quán là món ăn tên gọi Gà hoa, ấn thủ pháp của Như Phong, ở bên trong con gà có thịt nạc, tôm, cua, nấm đông cô thơm ngát, mùi thơm nồng, nguyên nước nguyên vị, dinh dưỡng phong phú, chả trách mọi người thích, nhất là đệ tử Phong Hiền viện đến giờ được nghỉ là thích mua một phần về ăn.
Vì trong viện, Như Phong là người phong khoán nghĩa hiệp, tốt chín phần, vì thế đến giờ nghỉ, rất nhiều đệ tử cũng tình nguyện đến “Ăn vi thiên dược thiện điếm” để ăn một trận cho đã, mặc dù giá cả có hơi đắt, nhưng nơi này toàn người đa phần là địa chủ, nên chút tiền ấy cũng có là bao.
Bây giờ trời vào đông làm cho những món ăn nóng càng được ưa chuộng, lợi nhuận lại càng rực rỡ như mặt trời lên cao, mỗi người đã mở được một phân điếm rồi.
Mà Minh Bác thư phường thì mở cách Phong Hiền viện cùng Lạc Lâm viện không xa, bên cạnh ăn vi thiên dược thiện điếm, cửa hàng của hai người chỉ cách nhau một con phố. Minh Bác thư phường có hai tầng, trang trí chủ yếu đơn giản, lầu một bán sách, các loại các dạng đều có, kiêm bán giấy và bút mực, đương nhiên nếu ngươi chịu thế chấp một khoản tiền thì ngươi cũng có thể thuê sách, khi trả lại sẽ tính tiền sau; lầu hai là khu vực đọc sách, phân thành hai gian cho nam và nữ, gian dành cho nữ có vẻ nhỏ hơn.
(Minh bác: Uyên bác + thông thái)(đạm nhã:thanh đạm + trang nhã)
Những người ở khuê phòng tại Tử La quốc cũng có chút tri thư đạt lý, học gì đó cũng nhiều, cho nên cũng có nữ tử đi ra mua sách, chỉ là đọc sách ít hơn, kỳ thật Hàn Sơn nói có nữ tử trong gian đọc sách chủ yếu là vì do Như Phong, Túy Nguyệt bắt gặp bọn họ thường xuyên ở nơi đó thảo luận vấn đề về hắn.
Điều đặc biệt nhất của Minh Bác thư phường là điều mới lạ của cây bút.
Ngòi bút bằng lông, sau khi trải qua xử lý thì lông tạo thành ngòi bút cứng và nhỏ, khi sử dụng phải chấm mực nước mới có thể viết. Ngòi bút lông còn có thể hút mực, quá trình viết cũng hiệu quả do ngòi bút liên tục duy trì tình trạng thấm ra mực. Điều này mà Như Phong thích là bút làm từ lông quạ đen tạo thành, do Như Phong viết chữ nhỏ thanh, vì thế Dục Tuyên bèn cười nhạo nàng sẽ bị xui xẻo.
Có bút máy, dùng nước tẩy rửa quặng mỏ vật Thạch Mặc, khiến Thạch Mặc biến thành Thạch Mặc phấn, sau đó đồng lưu hoàng, tùng thơm mát thành hỗn hợp, lại đem hỗn hợp này điều chế, bên ngoài lại dùng hai điều mộc điều đối với hảo, niêm hợp, tạo được bút máy đơn giản, mặc dù nếu so ra thì kém bút ở hiện đại, nhưng dù sao cùng vừa ý được Như Phong.
Sau khi hai loại bút này được tung ra, không lâu liền được sự hoan nghênh của các học sinh, vì khi đi học đem theo rất tiện.
Còn có một đặc sắc lớn nữa, nơi này có rất nhiều tiểu thuyết, tỷ như 《 tây du kí 》, đang rất ‘hot’, đương nhiên, còn có tiểu thuyết khác, vì Như Phong còn chưa viết xong. Ngoài ra lại còn có rất nhiều tiểu thuyết thông thường, ngôn tình tiểu thuyết lại càng được các thiếu nữ yêu thích, Như Phong trong đầu nhớ rất nhiều đoạn Kiều kinh điển, mỗi lần nàng đem ý tứ nói sơ qua cho Hàn Sơn, Hàn Sơn sẽ tìm người đem chuyện xưa viết đầy đủ, sau đó một quyển tiểu thuyết liền ra đời.
Từ phân công nhau mà làm, Như Phong chiếm được lợi nhuận ở cả hai tầng, trở thành một tiểu phú ông. Do đó, khi Như Phong ở trước mặt Dục Tuyên là rất hãnh diện.
“Hắc hắc, bây giờ chúng ta cũng có tiền rồi, Dục Tuyên, ta mời ngươi đi ‘ăn vi thiên’ ăn món Gà hoa có được không? Ta gọi ra con gà hoa đất, cho ngươi thưởng thức.” Như Phong tỏ ra chính mình là địa chủ, cao hứng mà nói.
“Tốt thôi, khó mà được gà thiết công keo kiệt vô cùng của chúng ta hôm nay muốn rút lông, ta đây cần phải nói cho hai người bọn họ biết mới được.” Dục Tuyên cũng không thèm để ý, buông họa bút trong tay, sau khi đánh giá kỹ một phen mới trả lời.
Như Phong phất tay, hào phóng mà nói: “Đi thôi đi thôi, ta đương nhiên sẽ sẽ kêu Tước ca ca cùng Thiên Trạch.” Trên thực tế, nàng còn muốn kéo theo Mộc Vấn Trần, nhưng mà sợ ba người bọn họ không được tự nhiên, cho nên liền bỏ ý định này.
Mỗ thiên, lúc ăn cơm cùng Mộc Vấn Trần, lúc này khí trời đã chuyển lạnh, Như Phong nhìn thức ăn trước mắt, thở dài nói: “Mùa đông rồi, ta phải lập tức trở về nhà, ôi, sẽ là thời gian lâu lắm không thể nhìn thấy ngươi rồi, làm sao bây giờ? Ta sẽ rất nhớ ngươi.” Vừa nói lại còn quay người phía sau nhìn Mộc Đồng, nói: “Ta cũng sẽ thật nhớ ngươi, … nhớ thức ăn của ngươi.” (Nhoktho: *Bịch* Ui da! Mông của ta! Đau quá)
Khóe miệng Mộc Đồng co chặt lại, còn vẻ mặt Mộc Vấn Trần lại như đang kiềm chế, nhíu mi nói: “Ngươi phải về nhà? Không thể không quay về sao?”
Như Phong lắc đầu: “Không được, đã tám tháng nay ta không gặp người thân rồi, giờ muốn cùng nhau ăn tết năm mới.” Thật sự là tháng trước người nhà Như Phong đã bắt đầu gửi thư hỏi lúc nào trở về, nghĩ tới bộ dáng bọn họ đang vui mừng hy vọng, Như Phong cũng đành phải tiễn biệt rồi.
“Ồ.” Mộc Vấn Trần lên tiếng, cũng không nói thêm, một lần nữa nhấc đôi đũa ăn cơm.
Như Phong rất thất vọng, vốn đang muốn hỏi hắn là không về nhà lễ mừng năm mới, nghĩ tới nhân cơ hội biết nhiều một chút về chuyện của hắn, vì mấy tháng nay, Như Phong cũng không có cơ hội hiểu rõ, gia thế Mộc Vấn Trần, một là bởi vì Mộc Vấn Trần bình thường sẽ không nói chuyện nhiều, đều là Như Phong nói; hai là bởi vì Như Phong cũng không muốn hỏi, những người khác cũng không biết, chỉ biết là nhà Mộc Vấn Trần hẳn là rất có quyền thế.
Ôi, còn có mười ngày sẽ về nhà rồi, mình còn không biết nhà hắn ở nơi nào, trong nhà có mấy người, thật sự là thất bại! Trong lòng Như Phong nghĩ đến đó, ăn cơm cũng không yên lòng, không có “hình ảnh tàn nhẫn ” như ngày thường, điều này làm cho Mộc Đồng ghé mắt nhìn.
Lúc rời đi, Như Phong lưu luyến, lần nữa mà cố năn nỉ, không để ý đến ánh mắt nóng nảy liên tiếp của Mộc Đồng.
“… Sơn trưởng…” Như Phong có chút nhăn nhó mà gọi một tiếng, thấy Mộc Vấn Trần chăm chú nhìn mình, trống ngực nhất thời nhanh hơn, “Vấn Trần, ta… Ta…” Nói không nên lời.
Như Phong như thế này đừng nói Mộc Vấn Trần, ngay cả Mộc Đồng cũng chưa từng thấy, cho nên hai người cũng rất tò mò mà nhìn Như Phong.
Như Phong chớp mắt, nói: “Trước tiên Mộc Đồng ra ngoài trước đi.”
Mộc Đồng vốn không chịu, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt của chủ tử mình, vội vàng đi ra ngoài, nhưng vẫn ở ngoài cửa lắng nghe.
Như Phong thấy Mộc Đồng đi rồi, áp lực cũng giảm, một hơi nói xong: “Vấn Trần, ta có thể ôm ngươi một chút được không?” Nói xong liền lẳng lặng mà nhìn thẳng vào Mộc Vấn Trần, không buông tha một phản ứng nào của hắn.
Mộc Vấn Trần rất là kinh ngạc, hai mắt chớp chớp vài cái rất nhanh, nghiêm túc nhìn thẳng vào ánh mắt Như Phong, nửa ngày, mới nói: “Có thể.”
Như Phong nhất thời mừng rỡ, sợ Mộc Vấn Trần hối hận, lập tức tiến đến hung hăng mà áp vào lòng Mộc Vấn Trần, hai tay bám sau lưng hắn. Sau đó lại hít một hơi thật sâu, một mùi thơm ngát nói không nên lời, mang theo một chút mùi đàn ông thơm mát bay vào của mũi nàng, làm cho tâm nàng run lên, lại tinh tế mà cảm thụ được chiều rộng dày hoài bão, nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn.
Hai người đã dựa sát vào nhau một hồi lâu, Như Phong không chủ động rời đi, Mộc Vấn Trần cũng không thúc dục, chỉ là chậm rãi, tay Mộc Vấn Trần vuốt nhẹ mái tóc đen của Như Phong. Như Phong chấn động, cánh tay ôm càng chặt.(Mơ màng~ing~~)
Giờ phút này, nàng cảm giác được thân phận mình chính là nữ nhân trong hành động này, ở trong lòng Mộc Vấn Trần, nàng cảm giác được sự nhỏ bé đáng yêu của mình, cảm giác được sự cao lớn của hắn mang đến cho nàng một loại cảm giác an toàn, loại cảm giác này rất xa lạ, nên nàng cũng không biết làm sao để phản ứng.
“Ngươi, trở về ăn tết thật tốt rồi chúng ta sẽ gặp nhau rất nhanh.” Mộc Vấn Trần nhẹ giọng nói.
Như Phong nghiêng đầu, lại tiếp tục cọ xát trong lòng hắn.
Lúc này đây, Mộc Đồng ngoài cửa hai tay ôm đầu, chạy đến một thân cây trong viện không ngừng mà đập vào, trong lòng đang bấn loạn không ngừng mà hò hét: trời ạ, cái tư thế kia của bọn họ! Đoạn tụ đó, đoạn tụ rồi aaaa —— nên làm cái gì bây giờ? Thì ra chủ tử không chịu gần nữ sắc là bởi vì hắn thích nam nhân!
Sét đánh giữa trời! Thừa nhận điều này làm cho tâm trạng luôn trầm ổn của Mộc Đồng phải kinh động mãi thôi.
Ôi ôi… Đều là… Đều là lỗi của Như Phong! Tìm được một người phát tiết, Mộc Đồng rất nhanh bừng tỉnh lại, ý định kế tiếp trong cuộc sống là toàn tâm kháng địch, không cho Như Phong cùng chủ tử có bất kì tiếp xúc nào về thân thể, kiên quyết đem chủ tử đang lạc lối quay trở về.
Vừa nghĩ như vậy, toàn thân Mộc Đồng lại tràn ngập ý chí sau khi từ “Rút lui”, hắn đã thật lâu không hưng phấn như vậy, lại là lần nữa hắn đã tìm được mục tiêu trong cuộc sống!
Còn Như Phong không hề hay biết do tình hình vẫn còn chìm đắm trong ôn nhu khó có của Mộc Vấn Trần, không biết đã có người coi mình như là vi khuẩn độc hại.
Buổi tối ngày đó lúc quay về phòng, Như Phong như tung bay trở về, ngay cả tắm cũng quên, chỉ biết là mình thật vui vẻ.
Dục Tuyên cau mày nhìn nàng hồi lâu, không lâu liền bĩu môi, ý định không thèm để ý tới nàng.
Theo thời gian gần tới kỳ nghỉ, cũng là song song với cuộc thi kiểm tra cuối kì của bọn Như Phong đã sắp bắt đầu, đám người vội vàng thiên hôn địa ám, đau đớn cùng vui sướng nha! Dù sao qua mỗi kì thi của mỗi môn đều có ý nghĩa ngày trở về gia đình cũng đã sắp gần.
Đừng nhìn bộ dạng trầm ổn bình thường của đệ tử trong viện, kỳ thật bọn họ rất nhiều người đều là lần đầu tiên rời nhà đi lâu như vậy, cho nên nhớ nhà cực kỳ, cho nên dù phải chuẩn bị cho cuộc thi sắp đến, mặc dù trong miệng oán giận cuống quít, nhưng phải phục tùng bên cạnh nhiệt tình.
Trong sự bận rộn này, thời gian rất nhanh liền qua đi, Như Phong trong mười ngày này cũng không có thời gian đi đến chỗ Mộc Vấn Trần một lần, vì ngày thường nàng vội vàng viết tiểu thuyết, cho nên hắn phải học chuẩn bị cho cuộc thi nhiều hơn người khác, rồi đừng nói tới phải giữ vị trí đứng đầu của mình.
Lại một lần nữa, Như Phong phải cảm tạ trí nhớ cao siêu của mình, vì đã giúp cho nàng rất nhiều.
Sau mười ngày, đến lúc trở về nhà. Đệ tử trong viện đều vội vàng chuẩn bị hành lý, lúc này điểm thi không cần lo lắng, được về nhà sớm mới là chính yếu.
Trong các khuôn viên của viện, không khí thật sự sôi nổi, các học viên hỏi nhau xem có ở gần nhà nhau hay không, thật là tốt nếu về chung đường, dưới chân núi cổng lớn của viện đã chật ních chỗ đậu các xe ngựa đủ kiểu, đó là người hầu của bọn họ tới đưa đón.
Như Phong thừa dịp lúc rảnh, liền vội vàng trốn đến chỗ của Mộc Vấn Trần để nói lời cáo biệt, cuối cùng cũng cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.
Trở về túc xá nhìn thấy Dục Tước và Dục Tuyên thì cảm xúc lại bắt đầu dâng lên, ôi, sẽ tới mấy tháng không được gặp hai người bọn họ. Vì Dục Tước và Dục Tuyên ở kinh thành, nằm ở hướng Bắc, hoàn toàn khác đường về của Như Phong, làm cho Như Phong ở chỗ này liền cảm thấy buồn buồn.
Dục Tước và Dục Tuyên cũng không tốt hơn là bao, thấy ánh mắt lưu luyến của Như Phong, trái tim cũng mềm hẳn một phần, nhất là Dục Tước.
“Được rồi, được rồi, đừng khổ sở nữa, chúng ta hẳn là rất nhanh gặp mặt, nếu như có thể đi Quang châu thăm nhà ngoại công chúng ta, đến lúc đó đi qua Càng châu, chúng ta chắc chắn ghé thăm ngươi có được hay không?” Dục Tước sờ sờ đầu Như Phong, cảm giác hình như lại nhớ tới tình cảnh lúc Như Phong ba tuổi, khi đó thật khác, mình còn có thể đem Như Phong nho nhỏ ôm vào trong lòng, bây giờ… Mười ba năm trôi qua rồi, Như Phong những năm qua, hắn muốn ôm còn phải được Như Phong đồng ý.
Dục Tước vừa nói như vậy thì trong lòng Như Phong cùng tốt hơn một chút, nghĩ đến vẫn có thể gặp mặt liền bỏ qua chuyện đó bật người chuyển sang đề tài khác.
Dục Tước và Dục Tuyên nhìn bộ dáng Như Phong hết sức phấn khởi thu dọn hành lý, hai mặt nhìn nhau không nói gì, bộ dạng thương cảm mới vừa rồi đi đâu mất rồi?
Lúc về nhà, Như Phong đem theo Hàn Sơn và Túy Nguyệt, chủ yếu về cho người nhà biết qua. Hơn nữa, nàng cùng Vân Thiên Trạch, Dung Ức Ảnh là cùng hơn nửa đoạn đường, cho nên có thể cùng nhau đi.
Vân Thiên Trạch như thường là bài trận hoa lệ lệ, phía sau có rất nhiều hắc y nhân, Như Phong cùng Túy Nguyệt, Hàn Sơn, Dung Ức Ảnh một chiếc xe ngựa, Hàn Sơn cùng Dung Ức Ảnh thay phiên đánh xe, vốn là Dung Ức Ảnh là không chịu cùng Như Phong ngồi cùng xe ngựa, hắn muốn cưỡi ngựa, nhưng vì bây giờ trời lạnh gió lớn nên không thể làm gì khác hơn là bị Như Phong kéo vào.
Đương nhiên là vô tình Như Phong được hưởng sự xa xỉ theo Vân Thiên Trạch, trên đường mọi người nói nói cười cười, đánh xe cũng không cảm thấy khổ cực.
Trên đường ai nấy đều vô sự, vô tình có đụng đám sơn tặc thì cũng bị Như Phong cùng đám hắc y nhân kia đuổi đi. Thẳng tiến đến tới đoạn đường khác, mọi người mới tách ra tự đi.