Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 58: Bế mạc






Edit: Nhoktho

Beta: LHuong



Như Phong cầm theo thang thuốc chạy vội trên đường, phải nói từ sau khi nàng luyện khinh công, bình thường cũng không chịu bước đi bình thường, luôn muốn thi triển khinh công, có thể sánh bằng xe ngựa, cũng không uổng công nàng tập luyện, lúc đầu còn bị sư phụ muốn bệnh tim tới nơi.

Một hồi sau đến phòng Vân Thiên Trạch, Như Phong đem thang thuốc đưa cho Tiểu Thanh, sau khi dặn dò tường tận tỉ mỉ sắc thuốc như thế nào, Như Phong buồn cười liền nhào người mình lên giường Dục Tước.

Dục Tước cùng Dục Tuyên vốn đang ôm bụng đầy nghi ngờ, bây giờ thấy Như Phong với cái bộ dạng này thì càng thêm tò mò.

“Lùn đông qua, nói mau, ngươi có chuyện gì giấu diếm khai mau?” Dục Tuyên đi qua đi, trực tiếp kéo áo Như Phong.

Như Phong buồn cười, trực tiếp đấm đánh gối đầu.

Dục Tuyên mất hứng, hơi dùng sức một chút liền bỏ tay ra khỏi áo, cho dù Như Phong mặc áo lụa màu trắng bên trong, nhưng vẫn lộ ra một phần cổ trắng nõn cùng một phần lưng. (phi lễ chớ nhìn J)



Như Phong còn chưa có ý thức chuyện gì xảy ra, bọn Dục Tuyên thì đã ngây ngốc một hồi, cổ Như Phong thoạt nhìn trắng mịn, hoàn toàn không giống màu da nên có của nam tử, so với Vân Thiên Trạch chỉ có hơn chớ không kém.

Trong lòng Dục Tuyên chấn động, tay lại không tự chủ được mà hướng tới cái cổ đó sờ một chút.

Như Phong kêu lên một tiếng “A”, quay đầu tức giận mà nhìn Dục Tuyên: “Ngươi để làm gì đây? Phi lễ hả?”

Dục Tuyên không cãi lại giống như bình thường, chỉ là đứng lên, thanh thanh yết hầu nói: “Lúc nãy sơn trưởng cùng ngươi nói cái gì thế? Sắc mặt ngươi không tốt lắm.” Trong lòng cũng không an, lúc nãy cảm xúc đụng Như Phong ở tay so với nữ tử thì hoàn toàn giống nhau, khó trách ca ca lại để tâm đối với Như Phong.

Như Phong ngồi dậy, sửa sang áo lại một hồi, làm mặt quỷ với Dục Tuyên: “Xem ra trong chúng ta, kẻ đoạn tụ là ngươi, ngay cả tiện nghi của ta cũng muốn chiếm đây mà.”

Dục Tước nhìn chằm chằm trái cổ Như Phong trên dưới vẫn di chuyển một hồi lâu, ánh mắt buồn bã. (trái cổ: hình như là yết hầu í)

Vân Thiên Trạch nằm ở trên giường mặc dù cách Như Phong khá xa, không rõ Dục Tuyên làm cái gì, nhưng nghe Như Phong nói, lại nhìn đến động tác của Như Phong, thì đoán được đại khái.

Vì vậy liền giải vây nói: “Như Phong, nói đi, bọn họ còn đang chờ câu trả lời của ngươi đó?”

Như Phong vừa nghĩ đến chuyện này, liền đau đầu mà nói: “Sơn trưởng, hắn nói muốn làm ca ca của ta.”

“Cái gì?” Dục Tước cùng Dục Tuyên tất cả đồng thanh mà gầm lên.

Như Phong lại càng hoảng sợ, nhảy cách bọn họ vài bước, kinh ngạc: “Sao lại giật mình như vậy?”

Dục Tước cùng Dục Tuyên liếc mắt nhìn nhau một cái, Dục Tuyên vội vàng thấp giọng nói: “Chúng ta chỉ là kinh ngạc thôi, vậy ngươi đáp ứng rồi sao?”

Dục Tuyên vừa nói ra lời này, vốn Dục Tước cùng Vân Thiên Trạch đang suy tư cũng đồng loạt nhìn Như Phong.

Như Phong nhất phái tự nhiên: “Ta không đáp ứng, ta đâu biết gì về sơn trưởng, tuy nói ta không có đồ gì để cho người ta, nhưng cũng không thể tùy tiện nhận ca ca về nhà chứ, mắc công đến lúc đó gia gia không tha cho ta.” (í chị bảo là chị không có gì để anh sơn trưởng lợi dụng)

Dục Tước và Dục Tuyên đồng thời buông lỏng người, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Dục Tước nói: “Không muốn đáp ứng thì không cần đáp ứng, ngươi đã có hai người chúng ta còn chưa đủ sao? Ta cùng Tiểu Tam đều là ca ca của ngươi.” Lúc nói lời này, đáy lòng lại cười khổ, mình cũng không muốn là thân phận một người “Ca ca” a! Nhưng mà còn cách nào khác đâu, Như Phong lại còn nhỏ như vậy, mà chính mình… Ôi, rối như tơ vò. Kế hay nhất cũng chỉ có thể làm đại ca của Như Phong trước, những cái khác sau này sẽ từ từ mà tính.

Vân Thiên Trạch cũng vội vàng thêm vào: “Đúng thế, Như Phong có chúng ta là được, có làm hay không ca ca cũng không sao cả.”

Như Phong đương nhiên gật đầu, cười tủm tỉm hỏi: “Các ngươi có ai biết lai lịch của sơn trưởng sao? Ta hỏi người khác cũng chỉ biết sơn trưởng về phương diện văn tài nghệ rất sâu, hơn nữa có vẻ là nhà có sản nghiệp nhỏ bé, nhưng thêm nữa thì không biết gì hết.

Dục Tước đi tới, chạm vào những sợi tóc của Như Phong đang buông xuống sau lưng, nói: “Sơn trưởng lai lịch thần bí, rất ít người biết nhà của hắn, cho nên ngươi hỏi cũng như không, dù sao ngươi biết hắn không gây bất lợi với ngươi là được rồi, cái khác ít quan tâm một chút đi.”

Như Phong cũng biết, Dục Tuyên luôn luôn có tin tức linh thông: “Tuyên ca ca này, cũng không biết luôn sao?”

Trong lòng Dục Tuyên có chút hỗn loạn, nhưng phản ứng cơ mẫn: “Như Phong thì chỉ có lúc nhờ vả ta mới gọi là ‘Tuyên ca ca”, ngày thường thì kêu loạn lên ‘này này này’.”

“Vậy ngươi rốt cuộc có biết không?” Như Phong không nhịn được rồi, cố chừng mà nói hắn, có quỷ!

“Biết cũng không nói cho ngươi, đi thôi, trời đã sắp tối rồi, chúng ta đi dùng bữa nhanh lên đi.” Dục Tuyên kéo cánh tay Như Phong muốn rời đi.

Vân Thiên Trạch lại nói: “Như Phong, ngươi còn chưa nói ngươi mới vừa rồi tại sao lại bật cười?”

Như Phong vừa nghe, vội vàng tránh khỏi tay Dục Tuyên, cười nói: “Biết vừa nãy ta trở về nghe được một tin gì không?”

Thấy ba người bọn họ điều không hiểu cho nên Như Phong càng đắc ý: “Hắc hắc, biết không? Bốn người chúng ta bây giờ đã nổi danh rồi, mệnh danh là ‘tứ đại tài tử’, phó sơn trưởng đắc ý vô cùng.”

Ba người vừa nghe, biểu hiện cũng như thường, Như Phong không hài lòng, nói: “Các ngươi chẳng lẽ không cảm giác được ta mà được tôn sùng là rất khó tin sao? Ta nửa vời như thế mà lại còn được gọi là tài tử đấy, cười đau chết người đi được.” Như Phong nói chưa hết đã ra vẻ mình là người đứng đầu tứ đại tài tử, ra vẻ bởi vì mình có võ, nhưng lại là học trưởng Phong Hiền viện.

Dục Tước mỉm cười: “Như Phong ngươi cần gì phải khiêm tốn? Tài nghệ của ngươi cũng do học luyện được mà thành, sao có thể nói mình là nửa vời như vậy. Phải biết rằng ngày hôm qua, ngươi rất uy phong đó.”

Như Phong mặt nhăn mày cau: “Dù sao ta cảm thấy có điểm không thích hợp, thôi quên đi, có được hư danh cũng rất tốt, hắc hắc, sau này bước ta đi đều có uy phong rồi.” Như Phong ngẫm lại liền mở miệng cười, cho dù không phải là chính mình học, như vậy thì thế nào? Nói sao đều là ở trong óc của mình.

Dục Tuyên thấy Như Phong cao hứng, chính mình cũng cao hứng, vội nói: “Chúng ta nên đi ăn cơm rồi đó?”

Như Phong lại chạy tới, kéo tay Vân Thiên Trạch, rất nghiêm túc mà nói: “Thiên Trạch, thiếu chút nữa lại quen mất việc này rồi, ta trịnh trọng mà cảnh cáo ngươi, lần sau đừng lỗ mãng như vậy mà thay ta cản bóng đó… Ngươi cũng biết thân thể của mình rồi đó, đụng một cái là không dậy nổi luôn, không giống như ta da thô thịt dày, một trăm bóng ném lại đây cũng không có việc gì, ngươi không biết, ngươi bị hộc máu làm mọi người chúng ta sợ hãi vô cùng.”

Vân Thiên Trạch vốn đang có chút mất hứng, nhưng thấy sự quan tâm trong mắt Như Phong, lại nhìn hắn cầm nắm tay mình, nên không tự chủ được mà gật đầu, nói: “Biết rồi, lúc ấy cũng là tình thế cấp bách nhất thời, quên mất Như Phong ngươi có luyện võ rồi.”

Như Phong lúc này mới hài lòng gật đầu, nếu còn một lần như vậy nữa, phỏng chừng Tiểu Thanh không thể không ình ăn mấy cái tát.

Dục Tước đi nhanh tới, kéo tay Như Phong qua nói: “Đi thôi, cùng đi ăn, sau đó đem thức ăn về cho Thiên Trạch.”

Vì vậy, ba người cùng nhau rời đi.

Vân Thiên Trạch nằm trên giường nhìn theo bóng dáng bọn họ song hành rời đi, cúi đầu nhìn lại tay của mình, trong mắt ẩn chứa tâm tình không thể tả.



Buổi sáng ngày kế tiếp là lễ bế mạc đại hội, điểm chính của lễ bế mạc này là phần phát thưởng, hễ là người lọt vào top 3 ở đại hội là được quan ngự sử thành Tương Châu ban thưởng, cho nên đây là cơ hội được diện kiến người.

Tuy nhiên, người bên Lạc Lâm Viện không có vẻ gì là vui mừng, chỉ cần nhìn không khí bên đám người bọn họ là biết.

Trái với Lạc Lâm viện, người bên Phong Hiền Viện thì vui vẻ tưng bừng, còn Mạ Côn vẻ mặt làm như không có gì, nhưng đáy lòng lại vô cùng sung sướng, xem ra lần này không có ai phản đối Phong Hiền viện là viện giỏi nhất rồi.

Lúc nghe qua tin tức như thế, người nhà của Úy Trì thật có tâm trạng thật phức tạp. Nhưng phức tạp là chỉ Úy Trì Hòe, Úy Trì Tùng đương nhiên là phấn khởi vui mừng, nhưng Úy Trì Hòe vốn là võ tướng, đương nhiên hy vọng Lạc Lâm viện giỏi hơn, nhưng Như Phong lại ở Phong Hiền viện, lại là chủ sự đại hội, cho nên tâm tình hắn đầy phức tạp.

Ngoài ra, trong lễ bế mạc, triều đình còn truyền thánh chỉ tới, có thể nói cách khác là lần này đại vận hội tại Tương Châu thành làm rất tốt, phát hiện ra nhiều người tài giỏi thì sau này có thể làm quan giúp cho nước nhà, tóm lại là thưởng cho chút gì đó vân vân, làm cho chủ thành nói hoài không hết, cả nửa canh giờ còn không ngưng.

Kỳ này bọn người Như Phong đã nổi danh nhưng ngày sau sẽ có phiền toái đây. Như Phong thế mới biết cả nước có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào Phong Hiền viện cùng Lạc Lâm viện.

Lễ Bế mạc một người rồi lại một người nói, lúc cuối cùng Như Phong đột nhiên cất cao giọng nói: “Lần này quản lý vận động hội thành công là kết quả cố gắng của mọi người , hôm nay là Phong Hiền viện chủ sự, sang năm tới là viện khác, bây giờ hoạt động cũng đã kết thúc, tất cả chơi một trò chơi để kỉ niệm hoạt động này của chúng ta.”

Mọi người ngạc nhiên, trò chơi?

Dục Tước cùng Dục Tuyên phía dưới rất có hứng thú, Như Phong luôn luôn là quỷ bày trò hơn người, tỷ như đại hội lần này tại lễ khai mạc, lễ bế mạc, nói chung là cùng một bộ trò.

Kỳ thật Như Phong cũng không có ý khác, cái chính là hòa lẫn người của Phong Hiền viện và Lạc Lâm viện, sau đó chia làm hai đội, chơi trò “Nối vòng tay lớn”. Lúc nàng học đại học ở kiếp trước, trong khóa tâm lý giáo sư dạy học sinh chơi một trò chơi, quy tắc như sau: mọi người nắm tay làm thành một vòng tròn, mỗi người nhớ kỹ phải nắm tay một người bên cạnh, sau đó phải chạy loạn lên, vị trí thay đổi, thì nắm tay người mới bên cạnh, lúc này thì tất cả mọi người đều xen lẫn nhau nắm tay thành một vòng tròn, nhất định tay phải nắm tay nhau.

Sau khi Như Phong nói quy tắc trận đấu, hai đội liền chạy đi, mọi người tay nắm tay, nhìn người bên cạnh mình, có vài người là cùng viện, có vài người là viện đối thủ, vốn không muốn chơi, nhưng ngại quan sử đại nhân cùng các chư vị quan lớn mất hứng thú, nên chỉ có thể kiên trì chơi cho đến cùng.

Dục Tuyên tay trái lôi kéo Dục Tước, tay phải lôi kéo một người không biết là ai, trong miệng thấp giọng oán giận: “Ca, chúng ta đây làm vậy để làm chi? Con nít muốn chết, Như Phong làm cái quỷ gì thế không biết nữa?”

Dục Tước có chút tự đắc hơn, cười nói: “Nháo nhào cũng không có cách, dù sao không có việc gì mà.”

“Nhưng là bọn hắn nhìn chúng ta như xem khỉ đó, ngươi nói đây có thể là Như Phong cố ý chỉnh ta không? Tối hôm qua hình như ta giành một miếng thịt bò của hắn.” Dục Tuyên đột nhiên hình như giác ngộ ra.

Dục Tước quay người sang trợn mắt nhìn, thật không biết Tiểu Tam nghĩ đi đâu nữa, sao hắn đối với Như Phong xử sự như là con nít vậy ? Ngay cả giành thức ăn mà cũng làm. Nhưng hắn không nói gì, bởi vì trò chơi đã bắt đầu rồi, mọi người vừa mới bắt đầu đều cảm thấy không thích, nhưng sau khi thấy tách ra, lại lôi kéo nắm tay người bên cạnh, lại phát hiện người đã loạn cả lên, xem ra muốn khôi phục lại vòng tròn như mới như vừa rồi thì thật khó khăn.

Bởi vì có một yếu tố khác, dường như ai cũng nóng nãy không muốn bị thua đội khác.

Vì vậy liền đều tự giác như thế nào cũng không sao, ai là ai thì mặc kệ, ở đâu tới cũng mặc kệ, cả đội thống nhất là một đoàn.

Quan ngự sử cao hứng mà nhìn đám học tử nháo nhào thống nhất thành một đoàn ở phía dưới, cười gọi Như Phong lại, hỏi: “Phong, ngươi xác định bọn họ có thể cùng nhau chơi sao?”

Như Phong liếc mắt nhìn Mộc Vấn Trần ngồi ở kế bên, thấy hắn nhìn phía dưới, cũng không thèm nhìn mình một cái, trong lòng không khỏi có chút chán chường, chẳng lẽ hắn còn tức giận?

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng miệng lại cung kính mà đáp lời: “Bẩm đại nhân, Như Phong có thể cam đoan chỉ cần bọn họ đều nắm tay thì nhất định sẽ thành công.“

Quan ngự sử cười tủm tỉm nhìn Như Phong, thịt béo trên mặt càng đùn lại một chỗ, so với phật Di Lặc còn muốn hòa ái hơn: “Như Phong, ngươi thật sự là người còn trẻ mà có tài, lại tuấn tú lịch thiệp, nếu như nữ nhi của ta xuất giá trễ hai năm thì tốt quá rồi.” Lời nói với giọng điệu có chút tiếc nuối.

Mặt Như Phong thiếu chút nữa thì đen thui, muốn ngất thôi, với dung nhan của hắn, thì nữ nhi của hắn chẳng lẽ không được di truyền sang? May mắn là được gả sớm, bằng không chẳng phải là gặp nạn lớn rồi sao?

Như Phong lau lau mồ hôi, nói: “Đại nhân quá khen rồi, Như Phong thẹn không dám nhận đâu.”

Quan ngự sử lại cùng Như Phong nói thêm vài câu nữa rồi thôi. Như Phong lui xuống, len lén mà nhìn Mộc Vấn Trần.

Đáng tiếc Mộc Vấn Trần như không thấy, mắt mũi chăm chăm nhìn không chớp mắt vào đám người nháo nhào bên dưới đều hòa nhập thành một đội, mọi người ở các viện khác đều cười đùa với nhau, chỉ chỉ trỏ trỏ, ra mưu hoa sách.

Như Phong bĩu môi, đồ quỷ hẹp hòi, như vậy mà cũng tức giận? Không phải chỉ là mình không chịu làm đệ đệ của hắn sao? Làm đệ đệ thì có cái gì tốt đâu, tốt hơn hết là làm… (làm cái gì ai biết không >_^)

Như Phong ngẩn người, cũng không rõ nên làm cái gì mới tốt, theo lý thuyết, lần này xem như Mộc Vấn Trần lần đầu chủ động đối tốt với mình, hẳn là mình nên thuận theo tâm mà đồng ý, nhưng đệ đệ? Hay là thôi đi, lỡ sau này khôi phục phận nữ nhi thì đó không phải là phiền phức sao.

Như Phong nhìn mũi Mộc Vấn Trần cao thẳng băng, mắt đẹp cao quý, không có một tí thịt dư, người như vậy chắc là lực ý chí kiên cường và có thể là người không muốn bị lừa gạt.

Con ngươi lại nhìn Mộc Đồng luôn theo ở phía sau, lại đúng lúc thấy Mộc Đồng đang nhìn nàng, hơn nữa… hơn nữa trong mắt còn có một chút hả hê.

Hai mắt Như Phong trừng to, hay lắm hả, sao Mộc Đồng lại có biểu hiện như vậy chứ?

Không đợi nàng suy nghĩ kỹ càng, trò chơi phía dưới đã tiến hành đến phần cuối.

Tiếng hoan hô không ngừng, vang dội một phương, lúc này không ai nhớ kỹ ngươi có phải là đổi thủ của mình hay không, Như Phong thấy vừa đúng lúc, liền nhân cơ hội nói: “Tên gọi trò chơi này là ‘Nối vòng tay lớn’, kỳ thật trong cuộc sống trong lòng mỗi người đều có rất nhiều ‘nối’, nhưng kỳ thật chỉ cần mỗi người chúng ta cùng cố gắng, có lẽ rất nhiều khúc mắc sẽ có thể vì vậy mà giải khai. Ví dụ như ngươi cho người đáng ghét trước kia một cái mỉm cười khi gặp mặt, hắn sẽ nhớ kỹ ‘ân huệ’ của ngươi, thời gian rất dài, các ngươi có thể không trở thành bạn tốt, nhưng chính ngươi cũng sẽ không phiền não.”

Như Phong chỉ mới nói ngắn gọn nhưng mọi người cũng điều hiểu được rõ ràng là nói về khúc mắc giữa Phong Hiền viện và Lạc Lâm viện.

Sau khi lễ bế mạc kết thúc thành công, Như Phong tạm biệt Dục Tước, trong lòng rất vui mừng chuẩn bị đi tìm Mộc Vấn Trần để nói chuyện.

Sau đó… kết quả là… rốt cục nàng đã biết tại sao Mộc Đồng lại nhìn mình với vẻ mặt hả hê rồi, bởi vì… bởi vì căn bản là nàng không vào được nơi ở của bọn họ, con đường mòn nhỏ rõ ràng ngay trước mắt, nhưng dù mình đi sao cũng không được, đã đi vào sẽ tự động đi ra.

Như Phong cuối cùng cũng đã rõ câu nói kia của Mộc Vấn Trần “Nơi này không phải người nào cũng có thể đi vào”, thì ra nơi này có cơ quan bí mật a.

Hết chương 58