Edit: ss Lan Hương
Beta: Nhoktho
Việc Bạch Nhất Quân nói đã làm cho Như Phong có phần bất an, nhưng do thân thể mệt mỏi hơn nên Như Phong chẳng muốn suy nghĩ nhiều đến việc này nữa. Chỉ nghĩ một chút, cũng không nghĩ tới Bạch Nhất Quân sẽ dùng cái thủ đoạn gì đối phó nàng, trước kia Bạch Nhất Quân cũng chỉ là cậy thế làm khó dễ Như Phong một chút mà thôi.
Như Phong rất nhanh liền đem chuyện này để ra khỏi tâm trí, nàng bước nhanh trở về phòng của mình, trong phòng Dục Tuyên đã cởi chỉ còn lại có một cái nội khố bốn góc.
Lúc Như Phong đẩy cửa đi vào thấy hết hồn: “Dục Tuyên, ngươi sao có thể như vậy? Nơi này cũng không phải phòng tắm, ngươi cởi hết như vậy để làm chi?”
Dục Tuyên nháy mắt vô tội mấy cái: “Ta nóng mà, ra nhiều mồ hôi như vậy, hơn nữa nơi này cũng gần phòng tắm vậy.” Vừa nói liền khoe ra thân thể khỏe đẹp, Như Phong trừng mắt to, cẩn thận nhìn thoáng qua.[éc, cẩn thận á]
Vai to vạm vỡ, thắc lưng chắc nich, lưng hình tam giác vớ vóc dáng cân đối đẹp mắt, hơn nữa… hơn nữa, cơ bụng Dục Tuyên lại có sáu múi
Như Phong mở to hai mắt, nheo lại hai tròng mắt nói: “Tuyên ca ca, cơ bụng của ngươi có 6 múi, ngươi làm sao mà rèn luyện được?” Vừa nói liền muốn kiểm tra, vươn tay sờ sờ.
Oa tắc! Như Phong đang hưởng thụ cảm giác cơ thể chắt nịch của người khác dưới bàn tay của mình, vì trước kia nàng thường nhìn thấy người mẫu có vóc người như thế trên tạp chí, khi đó nàng nghĩ cũng rất muốn cảm thụ cơ thể đó một chút, cũng từng muốn cha nàng cỡi quần áo cho nàng sờ một chút nhưng yêu cầu này đương nhiên Úy Trì phụ thân nghiêm chỉnh cự tuyệt.
Không nghĩ tới bây giờ tự nhiên có thể mò lấy, Như Phong hai tròng mắt nheo lại thỏa mãn, trống ngực cũng nhanh hơn, phải biết rằng đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc gần gũi như thế với cơ thể nam nhân xích lõa như vậy đây, nếu không phải da mặt mình dày, khẳng định sẽ chảy máu mũi không ít.
Dục Tuyên cũng đắc ý vóc người huyền diệu của mình, thấy Như Phong thích như vậy, đắc ý nói: “Thế nào? Cơ thể của ta đẹp không? Lùn đông qua, ngươi đời này cũng đừng mơ có được thân thể như vậy!”
Dứt lời lại còn cố ý nhìn liếc mắt cái vóc người gầy yếu của Như Phong, bả vai đơn bạc, không đủ chiều rộng bả vai.
Như Phong vốn đang ở tâm trạng mặt đỏ tim nhanh, vừa nghe như vậy, bật người phục hồi tinh thần lại, chỉ là ngón tay vẫn đang áp vào trên cơ ngực Dục Tuyên [=..=] , trong miệng thì phản bác nói: “Cần ….vóc người ngươi, ta còn không hi hãn đây, ngươi gặp qua con gà trắng trơn chưa? Chưa từng thấy nhìn ngươi như thế, nước da trắng như vậy, giống như một cô nương! Ngươi không biết da tay mạch sắc là nam nhân khỏe mạnh tượng trưng có mị lực sao?”
“Hừ, ngươi đã không thích, ngươi lại còn dán tay lên để làm chi? Bỏ ra!” Dục Tuyên thẹn quá thành giận liền đem ngón tay Như Phong nắm lên, vừa nhìn, liền trào phúng nói, “Còn nói nước da ta trắng, chính ngươi cũng không đen nơi nào, nhìn tay ngươi này, cũng giống như đàn bà, trắng noãn nộn [nộn: múp ,béo], so với ta lại còn trắng hơn!”
Như Phong trả lời lại một cách mỉa mai: “Ngươi quản được sao? Ta đây là loại hình thư sinh, xứng với khí chất thư sinh ta càng có vẻ phong độ. Ngươi lại mang khí chất người man rợ hoang dã, lại có da trắng toàn thân thì chỉ biết một dáng nhưng không chỉ một loại.
Hai người đang muốn nói cái gì nữa, liền phát hiện một người là Dục Tước đang đứng trước cửa mặt đen thui nhìn bọn họ.
Như Phong cùng Dục Tuyên giống như làm sai chuyện gì vội vàng tách ra, Như Phong vội vàng đi đón, cười ngọt ngào nói: “Tước ca ca, sao ngươi lại tới đây?” Trong lòng bàn tay lại đổ ra mồ hôi, Như Phong tức giận trừng mắt liếc Dục Tuyên, đều là hắn gây họa! Không mặc quần áo chạy loạn trước mắt mình, kết quả làm hại bây giờ trống ngực mình như sấm. Như Phong cẩn thận trộm nhìn liếc mắt Dục Tước một cái, không biết hắn có hay không nghe được tiếng tim đập kịch liệt của mình? Tiếng tim đập này so với khi mình bị sư phụ bỏ lại vách núi còn lợi hại hơn đây?
“Chẳng lẽ ta không thể tới sao?” Dục Tước không chú ý tới ánh mắt Như Phong, chua xót nhìn nhìn thân thể Dục Tuyên nói, tại sao mỗi lần mình đến đều chứng kiến loại tình huống này?
“Tiểu Tam, ngươi còn không mau mặc xong quần áo, cho dù là đang ở phòng mình cũng không nên xích lõa thân thể, như vậy nhiều thứ không tốt. Hơn nữa ngươi đừng quên, phòng này không chỉ có một người ngươi, phải chú ý hình tượng.” Dục Tước luôn luôn là nụ cười tủm tỉm, giờ phút này nghiêm mặt như vậy tự nhiên làm cho Dục Tuyên cùng Như Phong không quen, cho nên Dục Tuyên cũng nghe lời phủ thêm nhất kiện y bào, liền vội vã tiêu sái đi tắm đường.
Còn lại Như Phong vội vàng cười nói: “Tước ca ca, ngươi ngồi, muốn uống trà hay là muốn uống nước nóng đây?”
Dục Tước lắc đầu: “Ta chỉ là tới hỏi ngươi một tiếng rốt cuộc có muốn hay không cùng ta cùng đi ăn cơm chiều.”
Như Phong vốn mới vừa rồi đã ăn tại chỗ Mộc Vấn Trần, bụng cũng không phải rất đói, ý định tối nay lại đi ăn, nhưng là xem tình huống bây giờ, nếu Dục Tước đã tự mình lại đây mời, cho nên đương nhiên muốn đi.
Trên đường đi, Dục Tước khoác tay trên vai Như Phong, thuyết giáo nói: “Như Phong, cho dù ngươi cùng Dục Tuyên đều là nam hài tử, ngươi cũng không nên cùng Dục Tuyên cùng một chỗ như vậy, chung quy phải chú ý một chút mới tốt, miễn truyền ra chút chuyện tình không tốt.”
Như Phong lại còn đắm chìm ở trong rung động mới vừa rồi, đối với Dục Tước nói cũng cũng chỉ là ừa ừa hả hả gật đầu đáp. Trên thực tế nàng căn bản là không có nghe vào tai, chỉ là cảm giác được trong tay mình còn giữ xúc cảm tốt đẹp trên cơ thể chắc nịch của Dục Tuyên, không nghĩ tới thân thể của chính nam tử lại tốt như vậy, ta còn tưởng rằng chỉ có vóc người nữ tử mới được gọi là hoàn mỹ.
Như Phong thấy trống ngực mình có điểm bất bình thường, phỏng chừng là do mình không phát hiện qua cái gì nam thể, cho nên liền ảo não mình kiếp trước gia giáo rất nghiêm, dĩ nhiên không có tự mình đi sờ qua thân thể nam nhân.
Lúc này, Như Phong xác thực đã quên, kiếp trước mình sống đến đến hoảng hai mươi tuổi, khi đó nàng trầm mê vu thế giới hóa học, cùng với cùng gia gia mình đối nghịch, căn bản là không nghĩ tới nam nhân như lúc này!
Cho nên bây giờ nàng lần đầu nhìn thấy thân hình nam nhân khỏe đẹp như vậy, lại còn tự mình đi “Thực tế khảo sát” một phen, cũng khó trách chính cô ta ăn không tiêu rồi.
Như Phong thất thần làm cho Dục Tước đã nhận ra, hắn vội ho một tiếng, nói: “Như Phong, ngươi làm sao vậy? Hình như ngươi có tâm sự.”
Như Phong dường như là bị người ta nhìn thấu tâm tư, vội vàng đi nhanh vài bước, lơ đãng bỏ qua tay Dục Tước khoát lên trên vai mình, trong miệng thì gấp giọng nói: “Không có việc gì không có việc gì, ta có thể có chuyện gì đây?”
Vừa nói hình như biết mình đang nói dối, liền không có ý tứ mà sờ sờ cái mũi, bất quá lại vừa nghĩ, liền lập tức bỏ tay xuống, phải biết rằng mình từ nhỏ đến lớn nói dối lại còn ít sao? Ngay lúc đó lại như vậy không phải là cái tật rồi sao?
Quả nhiên, Dục Tước chú ý tới động tác mất tự nhiên của nàng, hoài nghi hỏi: “Như Phong, chẳng lẽ ngươi ——” Dục Tước bây giờ đối với Như Phong là có thêm ân cần không giống bình thường, tự nhiên liền nhìn rõ ràng vẻ mặt Như Phong có biến chuyển, lúc này thấy khuôn mặt Như Phong hồng hồng, hai tròng mắt còn không dám nhìn mình, lúc nói chuyện ánh mắt loạn tung bay, như vậy phản ứng rõ ràng không tự nhiên làm cho Dục Tước biết vừa rồi khẳng định là Như Phong có chuyện mà.
Nghĩ vậy, Dục Tước xem chừng một chút vội vàng nhỏ giọng thử dò xét: “Như Phong, ngươi sẽ không thích Dục Tuyên rồi chứ?” Lúc hỏi cái này, trong lòng Dục Tước rất phức tạp, bất quá có một chút chính hắn rất hiểu rõ ràng, đó chính là —— đáp án nhất định không nên là khẳng định.
Như Phong như bị người khác giẫm vào đuôi, nhảy cách Dục Tước ba bốn trượng, miệng hô to: “Tước ca ca, làm sao có thể như thế? Dục Tuyên là nam nhân mà, ta làm sao có thể thích người như hắn chứ?” Nói xong, nàng mới ý thức được đây là nơi công cộng, may mắn bây giờ xung quanh không có ai, vì thế Như Phong lại gần Dục Tước, hạ giọng nói: “Tước ca ca, những việc này không thể nói lung tung, nếu người khác nghe được sẽ ảnh hưởng bất lợi cho chúng ta.”
Dục Tước trong lòng uẩn khúc, phản ứng của Như Phong như vậy đã làm sáng tỏ một vấn đề: Như Phong không có tình cảm bất bình thường với Dục Tuyên, một điểm hứng thú cũng không có. Nhưng chính bản thân mình, đối với Như Phong là cảm tình gì? Nhìn thấy người ta cùng Dục Tuyên thân thiết, thì chính mình lại sinh ra một cảm giác không thoải mái, hơn nữa vừa nghĩ đến có lẽ hắn thích là đệ đệ thân thiết của mình, tâm trạng lại càng khó chịu cực kỳ, chẳng lẽ thật sự bản thân có tình cảm bất thường đối với Như Phong?
Nghĩ đến đây, Dục Tước cũng không còn tâm tư nào mà truy cứu chuyện tình cảm của Như Phong nữa, hắn suy nghĩ chính bản thân mình là người đang lâm vào một đầm lầy, nghĩ ra được nhưng không có giải pháp nào.
Vừa lúc cũng nhanh đến phòng ăn, hai người không ai nói nữa, đều suy nghĩ tới chuyện của chính mình.
Như Phong tâm tư tán loạn, cũng không chú ý tới Dục Tước đột nhiên trầm mặc, khuôn mặt biểu hiện đầy phức tạp. Nàng bây giờ cũng nghĩ đến Dục Tuyên, từ đầu tới cuối suy nghĩ lại lần một, từ Dục Tuyên khi còn bé cùng với mình hay gây sự với nhau hay là bây giờ mới hay cãi nhau, đang nghĩ đến Dục Tuyên như vậy mà có khuôn mặt nam tính đầy mị lực, cùng với thân hình xích lõa như vừa rồi, như vậy đều sáng tỏ một vấn đề: Dục Tuyên, hắn bây giờ không còn là thằng nhóc đối nghịch với mình ngày bé, hắn, giờ đã là một nam nhân trưởng thành rồi.
Phát hiện ra điều này làm cho trái tim Như Phong thắt lại, bởi vì bọn họ là người trưởng thành rồi thì sau này đều phải lấy thê thiếp, hơn nữa mới vừa rồi Dục Tuyên còn nói lấy thê đều do trời định. Tâm trạng đầy tư vị.
Như Phong còn đang khổ tâm, thì đã được tiếng nói lớn làm thức tỉnh.
“Tiểu tử kia, làm gì mà ngây ngốc như thế? Ngươi muốn ăn cái gì đây? Hôm nay có món trư can đó, ngươi có muốn ăn không hả?
Như Phong lắc lắc đầu, quyết định không thèm nghĩ nữa, tỏ ra bình thường với khuôn mặt tươi cười: “Lan tỷ tỷ, như thế nào một ngày không gặp, mà ta cảm giác ngươi so với ngày hôm qua còn muốn trẻ trung xinh đẹp hơn ba phần”.
Vậy mà mặt Lan đại nương trắng không còn chút máu liếc Như Phong: “Tiểu gia hỏa nhà ngươi, đồ ba hoa, lại lấy đại nương ta ra mà trêu đùa mà.”
Như Phong liền cười lấy lòng: “Như Phong ta rất ít nói láo.” Vốn là bởi vì ta thường xuyên nói láo mà, Như Phong tự nói với chính mình, miệng thì tiếp tục nói: “Lan tỷ tỷ đừng khiêm tốn! Ai mà không thấy chuyện này đúng, mọi người nói coi đúng không?”
Câu cuối cùng thì Như Phong đột nhiên nói cao giọng, trong phòng ăn cũng ngồi không ít người, Như Phong lại luôn là nhân vật tiêu điểm, cho nên lời nói của Như Phong đều được mọi người nghe rõ rang, thấy Như Phong nói như vậy, mọi người đều lên tiếng hỗ trợ đáp “Đúng vậy.”
Kỳ thật Như Phong bọn họ không nói láo, Lan đại nương này tuy là nữ nhân tuổi hơn bốn mươi, nhưng nàng chăm sóc mình rất tốt, làn da trắng nõn, vóc người cũng mỹ miều, bộ dáng thoạt nhìn cũng khoảng hơn ba mươi tuổi thôi, hơn nữa trên người nàng có khí chất không giống với phu nhân bình thường, cho nên nếu không có sự chênh lệch tuổi tác nhiều, phỏng chừng tất cả các nam nhân ở viện này sẽ giao động lớn. Trên thực tế, theo Như Phong điều tra, quả phụ Lan đại nương này đã chiếm được sự ưu ái của phu tử dạy âm học
Luật pháp của Tử La quốc này cũng không quy định nữ tử không được tái giá, cho nên tân quả phụ Lan đại nương có thể lấy được người đàn ông quá vợ mà mình thích, chỉ là theo Như Phong nghĩ, bọn họ một người vốn là hoa rơi cố ý, một người vốn là nước chảy vô tình. Như vậy, phu tử muốn ôm được mỹ nhân về, thì khó khăn lắm đây.
“Trong miệng có đường mật rồi, có phải muốn ta đã giúp gì ngươi không?” Lan đại nương cười nói, còn tay vẫn nhanh nhẹn giúp Như Phong dọn ra những món ăn ngon.
“Làm sao mà dám chứ? Ông trời phải ca ngợi tấm lòng của ngươi.” Như Phong lấy tay mân mê miệng.
Hai người nói vui đùa một chút, Như Phong cùng Dục Tước rời đi thẳng đến dãy bàn ăn.
Khi tìm một vị trí ngồi xuống, Dục Tước nghi hoặc mà nói: “Lan đại nương này đối với người nào cũng lãnh đạm, nhưng vì sao mà lại tốt với ngươi như vậy chứ ?
Như Phong cắn một cái trư can, nuốt xuống rồi mới nói : “Đó là chúng ta có duyên hảo bái, gặp được người mình thích.”
Như Phong tỏ ra tự cao tự đại mà làm cho Dục Tước cười rộ lên: “Tiểu gia hỏa nhà ngươi, đồ khoe khoang.”
Như Phong nghi hoặc mà hỏi: “Tại sao các ngươi đều thích kêu ta ‘ tiểu tử kia ’, bộ ta nhỏ như vậy sao?”
Dục Tước cười mà không đáp, chỉ gắp những món Như Phong thích bỏ vào bát của nàng, sau đó gắp lại những món Như Phong không thích ăn, đặc biệt là thanh tiêu, đó là món mà Như Phong cùng Dục Tuyên đều ghét cay ghét đắng.
Như Phong cũng không để ý, cắm đầu cắm cổ mà ăn. Hai người cơm nước xong, Dục Tước thuận tiện lấy giúp Vân Thiên Trạch phần cơm mang về.
*******************************************
Ngày thứ hai, là phần thi cầm kỳ thi họa, địa điểm trận đấu vẫn là ở sân rộng như trước, ngày hôm qua sân rộng trống không mà sáng sớm nay đã được bọn người Như Phong mang lên mấy cái bàn.
Hôm nay vốn là cầm kỳ thi họa cùng nhau tiến hành, bởi vì nhiều người, cho nên phải thi đấu cả một ngày mới hoàn tất, đặc biệt nhất là môn cờ vây, muốn qua đối thủ phải thắng hai lần, một ngày thật là thời gian quá ngắn rồi, cũng không muốn phí thời gian, cho nên cuộc thi cờ vây đã được bắt đầu từ sáng sớm, an bài ở tại nơi an tĩnh mà ấm áp.
Vân Thiên Trạch tham gia thi đấu cờ vây, vốn là Như Phong muốn cho hắn tham gia thi đấu môn âm luật, nhưng Vân Thiên Trạch thấy môn âm luật có Dục Tước là đủ rồi, hắn liền chuyển qua tham gia thi đấu cờ vây, thế nên Như Phong mới biết nguyên lai Vân Thiên Trạch chơi cờ vây thật là cao thủ phi thường.
“Thiên Trạch, ngươi ngồi ở chỗ tốt đây này, có muốn cái gì thì cứ nói với ta, thắng thua không quan trọng, cố hết sức là được rồi.” Như Phong chỉ lo lắng đến thân thể của Vân Thiên Trạch thôi, nhân tiện cố ý an bài chỗ tốt cho Vân Thiên Trạch, độc chiếm góc.
Vân Thiên Trạch mỉm cười: “Yên tâm đi, không phải còn có Tiểu Thanh ở một bên sao? Hắn để ý đến ta được rồi, ngươi cứ yên tâm đi lo chuyện của ngươi đi.”
Như Phong lúc này mới nhìn Tiểu Thanh đứng ủy khuất một bên, cười nói: “Ta quên mất, ai kêu học viện bình thường không cho phép chúng ta mang theo tiểu đồng. Ta đi đây, ngươi cố gắng tốt nha, cố gắng lên!” Như Phong cùng Vân Thiên Trạch đập tay, rồi vội vàng đi lo chuyện khác.
Tiểu Thanh nhìn bóng lưng Như Phong xa dần, ngập ngừng mà hỏi: “Thiếu gia, ngài không phải lúc nào cũng ghét người khác lo lắng cẩn thận ình như vậy sao? Nhưng sao lần này…”
Vân Thiên Trạch nhẹ nhàng nhìn qua, Tiểu Thanh lập tức im lặng không nói. Ô ô… Thiếu gia lãnh đạm mà ánh mắt thật đáng sợ!
************************************
Lần này Như Phong không có đại diện Phong Hiền Viện xuất chiến, một là bởi vì nàng còn phải quản lý đủ thứ việc, phải làm tốt công việc của chính mình; hai là bởi vì nàng cảm giác được bản thân bình thường tại học viện đã nổi danh lắm rồi, bây giờ là cơ hội tặng cho các đồng môn khác, dù sao chính mình sau này cũng không phải làm quan, cho nên không muốn ngăn trở tiền đồ của các đồng môn khác; ba là nàng cũng chỉ là tay ngang, nhưng do có trí thông minh, khi còn bé lại bị nãi nãi buộc thi rất nhiều cuộc thi, nhưng nói đến nguyên sang, chính mình xoay ngang hay là không đủ, vạn nhất đến lúc đó ra đề tài chính mình nhớ không được, hoặc là không ứng phó được đề thi, như vậy có phải không còn mặt mũi của mình rồi sao?
Cho dù Như Phong trải qua nhiều cuộc thi, nhưng nàng cũng không dám khẳng định mình có thể bị làm khó hay không, cho nên đơn giản là không thi cho rồi.
Nhưng do có hứng thú với môn thi Thư, Như Phong hay chú ý đến các trận đấu này, thế mới biết cuộc thi có sáu trọng tài, đều là người Tương Châu Thành hoặc người có danh thư hương thế gia, trong đó một người chính là Mộc Phấn Trần, đây là điều Như Phong không ngờ tới, nàng không nghĩ tới Mộc Vấn Trần là người cao thâm văn chương như vậy.
Hơn nữa lần này quy tắc trận đấu vốn là tám nhà thư viện cùng nhau đề ra, đều chiếm cứ một phương, mỗi Học viện cử người thi, không giới hạn số người, trọng tài ra đề, sau đó mỗi đội sẽ viết câu thi, sau đó trọng tài sẽ bình ưu khuyết điểm, thua bị loại, như thế rút xuống, cuối cùng chung quy còn thừa lại hai người, người đó cười đáp cuối cùng, người đó là người thắng.
Như Phong đối với viện của mình là một cách tự tin , người nhiều như vậy cùng đi, khẳng định có thể thắng.
Như Phong đang ở cùng lễ nghi đội viên vừa nói chú ý sự tình hạng, Dục Tuyên nhân tiện đã đi tới, vỗ vỗ bả vaiNhư Phong , nói: “Lùn đông qua, ta cũng muốn đi tham gia ‘ bức tranh ’ trận đấu[chắc là thi họa], ngươi tại sao không cùng ta nói chút gì? Ngươi cùng Vân Thiên Trạch nói, cùng ca ca cũng nói, tại sao lại không nói cho ta?”
Như Phong không được tự nhiên nhìn bàn tay to đặt trên vai nàng, nghĩ đến hắn tối hôm qua một màn khỏa thân, nhất thời có chút không được tự nhiên, liền nghiêng người vứt tay hắn ra, nói: “Đừng động tay chân lung tung.”
Dục Tuyên rất ủy khuất: “Tại sao, chúng ta trước kia cũng như vậy mà, khi đó ngươi sao không nói?”
Chính Như Phong cũng ủy khuất, cũng không phải tối hôm qua Dục Tước làm ình không được tự nhiên? Nhưng nàng còn chưa nói cái gì, thì đã nhìn thấy trước mắt nàng vẻ mặt quỷ dị của người trong đội lễ nghi.
Như Phong buồn bực nói: “Sao sắc mặt ngươi kỳ quái như vậy?”
Tên đó liền lắp bắp mà trả lời: “Không có gì.” Nhưng trên mặt đầy kích động, hưng phấn cùng hèn mọn là thấy rõ