Edit : Stupid mermaid
Beta: Băng Huyết
Ngày thứ hai, Như Phong liền cùng Dục Tước đến Lạc Lâm viện đi tìm học trưởng của bọn họ.
“Tước ca ca, ngươi nói tại sao không phải hắn tới tìm ta, mà là ta đi tìm hắn đây?”. Lòng Như Phong đầy khó hiểu, mắt thấy thời gian chỉ còn lại 20 ngày nhưng đối phương cũng không cấp bách. Như Phong không vội là bởi vì chỉ lo chuyện sư đệ, sư muội của nàng. Vậy chẳng lẽ đối phương phải lo chuyện khác?
“Không biết, chúng ta đi xem một chút là được.” Dục Tước lại cười nói, vốn hôm nay Dục Tuyên muốn tới, chỉ là Như Phong nghĩ muốn nhân cơ hội cùng Dục Tước lấy lại cảm tình, cho nên liền đẩy Dục Tuyên sang nơi khác, điều này làm cho Dục Tuyên rất không vui, Như Phong cắt đất bồi thường một phen mới bằng lòng bỏ qua.
“Tước ca ca, không biết chúng ta có thể hay không nhìn thấy tiểu Ảnh?” Như Phong suy nghĩ một chút rồi hỏi, Ức Ảnh cũng là đệ tử của Lạc Lâm viện. Bất quá nếu xem tính cách hắn, phỏng chừng đối với trận đấu này sẽ không cảm thấy hứng thú, cho nên muốn gặp đến hắn. Uh, có chút khó khăn.
“Có lẽ là có thể, Lạc Lâm thư viện không phải là rất lớn, muốn tìm hắn cũng dễ dàng.” Dục Tước vỗ vỗ bả vai Như Phong an ủi nói,.
Lạc Lâm thư viện cùng Phong Hiền viện tương đối giống nhau, trung gian chỉ cách 1 sân rộng thật to, cho nên bọn họ chỉ tốn hơn mười phút liền đi tới cửa Lạc Lâm viện.
Thông báo thủ vệ của viện, xuất ra bài tử của Phong Hiền viện, bọn họ rốt cuộc có thể tiến vào.
“Không nghĩ tới bên này cũng nghiêm khắc như vậy, vậy mà người ta còn nói Lạc Lâm viện rất dễ dãi.” Như Phong cong lên miệng, đem bài tử thu vào trong lòng.
Dục Tước cười khẽ: “Chỉ là tương đối dễ dãi mà thôi, trên thực tế người của viện đều đã kiểm tra ra vào, vì an toàn của các học tử mà.”
Như Phong dù không cam lòng ,không muốn gật đầu đồng ý cũng không thể làm gì khác.
Như Phong cùng Dục Tước đi vào đoạn đường, cũng muốn một ít thềm đá mới thượng như nhân gia viện, dọc theo đường đi phong cảnh cùng Phong Hiền viện không sai biệt lắm, chính là không có nhiều như vậy phong thụ.[chắc là cây cổ thụ]
Phong Hiền viện hơn vài phần khéo léo tinh xảo, Lạc Lâm viện thì hơn vài phần mộc mạc.
Trên đường trải qua rất nhiều học tử, bọn họ cũng mặc y bào màu lam,chỉ có Như Phong cùng Dục Tước mặc bạch y, cho nên bọn họ tại trong đám người nổi bật, hấp dẫn rồi đông đảo tầm mắt.
Như Phong ngăn một người trẻ tuổi thoạt nhìn rất hòa thuận: “Huynh đài, ta là Phong học trưởng Phong Hiền viện Úy Trì Như Phong, có việc tìm quý học trưởng thương lượng chuyện. Xin hỏi ta có thể ở nơi nào tìm được hắn?”
Thái độ Như Phong bân bân hữu lễ, thành khẩn cực kỳ, nhưng mặt người trẻ tuổi lại thoáng cái đỏ, hắn lắp bắp mà trả lời: “… Huynh đài, học trưởng chúng ta… Chúng ta…” Nói còn chưa nói hết, liền nhanh như chớp mà chạy, rồi vừa chạy vừa quay đầu lại nói, “Ngươi hỏi người khác đi.”
Như Phong ngạc nhiên, nhìn Dục Tước, Dục Tước cũng kinh ngạc: “Vốn là nghe nói Lạc Lâm viện cùng Phong Hiền viện luôn luôn giao ác, nhưng là cũng không nghe nói qua loại tình huống này ha.”
Như Phong nháy nháy mi, nhìn người đi đường, đang định tìm một người khác tới hỏi, liền thấy được thanh âm Dung Ức Ảnh rồi.
“Mới vừa rồi có người nói cho ta biết, trong viện hai người Phong Hiền viện tới, mà một thấp một cao, người thấp hơn đăc biệt xinh đẹp, có vài người bị đôi mắt hắn vừa nhìn, trái tim liền luống cuống, cho nên ta nhân tiện có ý định qua đến xem, không nghĩ tới là các ngươi.” thanh âm Dung Ứcc Ảnh là thản nhiên, hỗn loạn châm chọc.[cái quái gì vậy?]
“Tiểu Ảnh, ngươi rốt cuộc tới, ha ha, ta còn tưởng rằng sẽ không nhìn thấy ngươi đây.” Như Phong thật cao hứng, “Ha ha, xem ra mị lực của ta thật là cường đại hả, hắc hắc…”
Thấy như Phong vừa lại chuẩn bị khoe khoang một phen, Dung Ức Ảnh vội vàng nói sang chuyện khác: “Ta mang bọn ngươi đi tìm học trưởng đi.” Nếu đợi cho Như Phong nói xong, chính hắn chịu không được rồi, tiểu tử này ngày thường là một bộ dáng đẹp, nên thường đắc ý. Hắn không phải phụ nữ, là nam nhân mà, bề ngoài xinh đẹp có ích lợi gì, năng lực mạnh mẽ mới là đứng đắn.
Như Phong không thể làm gì khác hơn là câm miệng rồi. Thật là, tại Phong Hiền viện, Như Phong bởi vì cùng mọi người quen nhau, cho nên bọn họ đối với mình cũng tùy tiện rồi. Bây giờ đến nơi đây, ánh mắt mọi người đối với mình như vậy, thoáng cái khiến cho trái tim Như Phong thỏa mãn rồi. [Nhoktho:xìiii…đồ sĩ diện hão ~~ Như Phong: Kệ ta, còn hơn ngươi, hừ ~~Nhoktho:ngươi… ngươi .. coi chừng ta cào chết ngươi ~~Như Phong: *vênh mặt* ngon lại đây]
Nói đến đây, Như Phong đối với mặt mình rất là hài lòng.
“Nông cạn!” Dung Ức Ảnh hừ lạnh một tiếng.
Như Phong bĩu môi: “Tiểu Ảnh, ngươi chính là không muốn ta cao hứng phải không?” Vừa nói vừalắc đầu, “Thật sự là một người tâm lý vặn vẹo, người vốn là nên ca ngợi ta, như vậy chúng ta mới có thể làm rất tốt được, mới có thể càng thêm vui sướng.”
“Được rồi, Như Phong, ngươi nhân tiện an tĩnh dùm đi.” Dục Tước thấy cước bộ Dung Ức Ảnh nhanh hơn rồi, vội vàng nhắc nhở Như Phong.
Như Phong giương mắt cẩn thận đánh giá rồi Dục Tước liếc mắt một cái: “Tước ca ca, kỳ thật ngươi tức giận cũng là rất tuấn tú, vốn là loại hình khiêm tốn quân tử, là đại biểu cho sự ôn nhu, là vương tử trong lòng nữ tử, là tình nhân trong mộng các cô gái chưa chồng…”
“Được rồi, Như Phong, ngươi đừng nói nữa.” Dục Tước vội vàng gọi dừng, bên tai đã đỏ gay.
“Ta còn chưa nói hết đây…” Như Phong kháng nghị nói.
“Tới rồi, đây là học trưởng của chúng ta!” Dung Ức Ảnh lạnh lùng mà nói. Như Phong vội vàng im miệng, ngưng mắt nhìn lại, học trưởng đứng ở lãnh đình trong nhìn bọn họ.[cái này convert nói là lạnh đình, ta không biết]
Học trưởng Lạc Lâm viện là một người trẻ tuổi, ước chừng hai mươi tuổi, tên là Cao Càng Tề, tướng mạo bình thường, nhưng lại lớn lên khổng võ hữu lực, Như Phong đứng ở trước mặt hắn quả thực tựa như tiểu bạch thỏ vô hại.
Như Phong nhìn ra một chút, hắn cao khoảng một thước chín, mặc trang phục xanh da trời, đây là giáo phục Lạc Lâm viện, đường nét cơ thể toàn thân hắn cũng hiển lộ ra.
Cùng y phục rộng Phong Hiền viện phiêu dật hoàn toàn bất đồng, Lạc Lâm viện chú ý chính là ngắn gọn hào phóng, mặc ở trên người cũng là có mùi khác.
Như Phong lúc này mới đánh giá quần áo Dung Ức Ảnh, nhìn đường nét, đường cong hắn rõ ràng, thân thủ chuẩn bị đi sờ sờ bộ ngực Dung Ức Ảnh, thở dài nói: “Tiểu Ảnh, của ngươi vóc người không sai mà, lồi có lõm có hả.”[Nhoktho:á á đồ sắc nữ, thả Ức Ảnh ca ca của ta ra~~Như Phong: Đừng nói với ta là ngươi không có ý định như ta nhé~~Nhoktho: Ờ thì..* lau nước miếng* ~~Ức Ảnh: ngươi lại đây thử xem ]
Dung Ức Ảnh thấy Như Phong sờ lén, hung hăng trừng mắt liếc Như Phong : “Nói chuyện của ngươi đi.”
Bên cạnh địa Dục Tước cũng đem tay Như Phong kéo lại: “Đừng động tay động chân.”
Cao Càng Tề xem như không có nhìn thấy này một màn này, trực tiếp nhìn Như Phong: “Úy Trì công tử, chúng ta bắt đầu nói đi.”
“Bảo ta Như Phong là được “, Như Phong sang sảng mà nói, “Ta trực tiếp gọi ngươi Càng Tề đi.”
Đối phương gật đầu.