Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 22: Cường đạo




Người edit: sammy2201

Tâm trạng của Trì Phong bây giờ có thể nói là phi thường buồn bực, một thân một mình lại phải trải qua cả một đoạn đường dài như vậy quả thật rất nhàm chán, lúc vừa mới bắt đầu nàng còn hăng hái rời khỏi lưng ngựa mà hái hoa bắt bướm, hoặc là nghêu ngao ca hát, nhưng trải qua một thời gian, nàng thật sự đã mất hết kiên nhẫn rồi, ngước nhìn bầu trời trong xanh cao vút, mây trắng lượn bay trên không trung, cây cối xanh tươi dọc hai bên đường, cảm giác hảo nhàm chán nga.



Trên đường đi, mọi người ai nấy cũng đều vội vã bề bộn mà lướt nhanh, chưa có người nào dừng lại để nghĩ chân, ngẫu nhiên có vài người trong lúc vô tình thoáng liếc qua Trì Phong, nhưng chẳng một ai nói gì.



Cho nên Trì Phong không thể làm gì khác hơn là tự lẩm bẩm với chính mình, con ngựa của nàng ngẫu nhiên đáp lại bằng một hai tiếng “phì phò”, một người một ngựa tuy rằng chỉ mới ở cùng nhau trong bốn ngày ngắn ngủi nhưng cảm tình được bồi dưỡng tốt lắm, vì vậy Trì Phong quyết định đặt cho nó một cái tên, chính là “Kinh Phong”.



“Nhàm chán, quả thật rất nhàm chán nga, suốt cả quãng đường đi chẳng có gì hứng thú, phải chi gặp được cường đạo cũng tốt, ít nhất thì vẫn còn có người cùng ta trò chuyện.” Trì Phong cúi người ghé sát vào tai con ngựa mà thầm thì to nhỏ.



Rốt cuộc vận may của Trì Phong cũng đã đến rồi, vì muốn nhanh chóng thoát khỏi tình thế hiện tại, nàng quyết định chọn con đường tắt đi xuyên qua núi, căn cứ vào tấm địa đồ của gia gia, từ nơi này xuất phát có thể rút ngắn được một nửa thời gian. Bất quá ở hai bên đường đều chỉ là rừng cây mà thôi, cho nên thoạt nhìn trông có điểm âm u tĩnh mịch.



Nhưng… Nhưng điều trọng yếu nhất chính là tại sao nàng chưa bao giờ nghe gia gia nói qua ở nơi này có cường đạo! Nếu như biết từ trước, thì nàng đã không phải buồn rầu ủ rũ suốt cả mấy ngày nay.



Nhìn đám người ồn ào náo loạn ở phía trước, Trì Phong vỗ vỗ vào con ngựa của chính mình vài cái, còn bản thân hăng hái bừng bừng mà phi thân tiến đến gần, sau đó liền nhân tiện ẩn mình phía sau một gốc cây đại thụ.



Lúc bây giờ tái quan sát kĩ, mới phát hiện đây quả nhiên là cường đạo.



Đám cường đạo này, đại khái có tổng cộng hai mười tên, tất cả đều bịt kín mặt, cưỡi ngựa, thân mặc hắc y, trong tay lăm lăm cầm đại đao không ngừng phát ra bạch sắc quang mang, đang đứng vây quanh một chiếc xe ngựa hoa lệ, hoàn lại bên cạnh còn có hai người.



Một trong số đó vốn là tiểu thư đồng, bộ dạng ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, giờ phút này hắn rất trấn định nhìn bọn người vây xung quanh, chỉ là chân có điểm run rẩy mà thôi.



Người còn lại là một nam nhân tráng kiện như thiết tháp, đại khái khoảng hai mươi tuổi, mặc huyền sắc áo tang bằng vải thô bình thường, bên hông mang theo một thanh bội kiếm được quấn bằng lớp lụa trắng. Tiếc thay, ở vị trí của Trì Phong chỉ có thể trông thấy bóng lưng của hắn, nhưng lại không tài nào nhìn rõ được diện mạo.



Đám cường đạo cười khằng khặc một trận quái dị.



“Ngọn núi này vốn là địa bàn của bọn ta, nếu muốn bình an rời khỏi đây, hãy ngoan ngoãn giao nộp toàn bộ tư trang! Bổn đại gia sẽ nhân tiện mà tha mạng cho các ngươi!” Một tên trong đám cường đạo bộ dạng trông tựa như đầu lĩnh lên tiếng, thanh âm trầm thấp mang theo vài phần lạnh lùng.



Nam nhân trẻ tuổi vẫn như trước không nói gì, chỉ chậm rãi rút thanh kiếm ở bên hông ra.



Khi lớp vải bọc được giải khai, ngay lập tức từ thanh kiếm phóng ra những tia lãnh quang lấp loáng cùng hàn khí kinh người, cho dù đứng ở khoảng cách khá xa cũng dễ dàng cảm nhận được, tựa hồ như trong nháy mắt có thể đả thương địch thủ một cách vô hình.



Vì vậy đám cường đạo cũng không dám manh động, vừa nhìn thoáng qua đã có thể nhận thấy kinh nghiệm thực chiến của bọn họ vốn vô cùng phong phú, trên khuôn mặt không biểu lộ bất cứ thần sắc gì, đứng thủ thế sẵn sàng chờ lệnh của lão đại. Song phương cứ như vậy mà giằng co một hồi lâu.



Ẩn mình phía sau thân cây, Trì Phong cảm thấy cực kỳ sốt ruột.



Nhãn châu thiểm động, tâm lý bắt đầu có chút lung lay, nàng đột nhiên vận nội lực, điểm mũi chân chạm trên mặt đất một cái, giữa không trung thân hình vừa chuyển, cả người tựa như một đạo khói xanh, khinh phiêu phiêu đáp xuống ngay giữa vòng vây.



“Các ngươi còn chần chừ gì nữa mà chưa chịu động thủ vậy hả? Thật là, muốn bức chết người khác rồi. Ta đây vốn đang rất bề bồn công việc nga! Nếu muốn đánh thì hãy lập tức động thủ, bằng không nhanh chóng tránh sang một bên, thật là, không có đạo đức gì cả, sao lại đứng chắn ngang đường như thế? Không biết người khác còn phải đi hay sao? Con đường này cũng không phải chỉ có một mình các ngươi đi, thiên hạ này cũng không phải chỉ có mấy người các ngươi, rốt cuộc các ngươi muốn gì? Còn nữa, nói cái gì là thụ tài hả? Chẳng có tiến bộ gì cả, làm cường đạo lâu như vậy, cũng không biết thế nào là sang tân (đổi mới) à? Tục ngữ nói sang tân vốn là ngọn nguồn của tiến bộ, không sang tân sẽ không phát triển,…” Trì Phong vừa mới xuất hiện, liền nhân tiện lớn tiếng mà quát mắng không ngừng, thật giống như mấy trăm năm qua chưa từng nói chuyện, hoàn toàn không cho người khác có cơ hội xen miệng vào.



Tên đầu lĩnh khoé miệng co quắp, gân xanh bạo khởi, nhưng lại nhận thấy Trì Phong thân thủ bất phàm, cho nên giọng điệu có phần nào ôn hòa: “Tiểu huynh đệ, phiền ngươi hãy tránh sang một bên, chúng ta sẽ nhanh chóng giải quyết xong mọi việc.”



“Giải quyết xong?!” Trì Phong thanh âm cao vút, “Ta đợi đến độ thiếu chút nữa đã muốn ngủ thiếp đi, hoàn lại các ngươi vẫn chỉ đứng bất động như thế!”



“Chúng ta bây giờ liền bắt đầu, xin mời tiểu huynh đệ tránh ra.” Tên đầu lĩnh vội vàng trấn an Trì Phong.



“Nhưng bây giờ ta không nghĩ sẽ tránh đi.” Trì Phong vừa nói vừa đảo mắt nhìn xung quanh, đồng thời thoáng liếc qua nam nhân trẻ tuổi mặc huyền sắc y phục kia.



Điều đầu tiên đập vào mắt nàng là một khuôn mặt anh tuấn, lưỡng đạo mày kiếm thô dày, đôi mắt đen sâu thâm thẩm, cái mũi thẳng, đôi môi mỏng, vóc người rắn chắc vạm vỡ, trên gương mặt không biểu lộ bất cứ thần sắc gì, chỉ là trong ánh mắt mơ hồ toát ra một loại hàn khí âm lãnh khiến cho người ta phải khiếp sợ.



Trì Phong bất giác tiến đến gần, thì ngay lập tức ngửi thấy mùi máu tươi phảng phất trong không khí, đến tận lúc này nàng mới phát hiện hắn đã bị thương.



Tên đầu lĩnh cường đạo đại khái vẫn còn đang muốn nói điều gì đó, bỗng nhiên trông thấy Trì Phong cười rộ lên, thân hình chợt lóe rồi nhanh chóng biến mất.



Mọi người ai nấy cũng đều vô cùng kinh ngạc, nhất thời vẫn chưa hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, cứ như thế mà đứng ngây ngốc tại chỗ, chỉ trong chớp mắt, liền nhân tiện nhìn thấy một đạo khói xanh tựa như tật phong phóng về phía tên đầu lĩnh, đồng thời ngay tại yết hầu của hắn đã có một thanh đao kề sát, thanh đao này vốn trông rất quen thuộc nga.



Một tên cường đạo đột nhiên la lên: “Đó là đao của ta!”



Tên đầu lĩnh sắc mắt vẫn trấn tĩnh như trước, chỉ nghe hắn nói: “Tiểu huynh đệ quả nhiên lợi hại, hôm nay xem như chúng ta có mắt mà không trông thấy Thái Sơn, xin ngươi hãy lượng thứ, chúng ta sẽ ngay lập tức rút lui.”



“Ta làm sao biết các ngươi có lừa gạt ta hay không?” Cùng hắn ngồi ở trên lưng ngựa, Trì Phong khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh.



“Chúng ta căn bản vốn không phải là đối thủ của ngươi. Hơn nữa, Vương Nhị Hổ ta tuy rằng chỉ là một tên cường đạo, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ cố ý tổn hại đến tính mạng của kẻ khác, chỉ là cướp tiền tài mà thôi.”



Trì Phong liếc mắt nhìn về phía nam tử trẻ tuổi, trông thấy hắn khẽ gật đầu, vì vậy liền nhân tiện buông tên thủ lĩnh ra.



Đứng ở một bên nhìn đám cường đạo rời đi, Trì Phong mỉm cười nói: “Đây thật sự là cường đạo à?”



Lúc này, từ trong cỗ xe ngựa hoa lệ bỗng nhiên truyền ra một trận tiếng rên rĩ.



Tiểu thư đồng biến sắc, vội vàng vén bố liêm (bức màn) mà chui vào bên trong.



Liền sau đó, ngay trước mặt Trì Phong đột ngột xuất hiện một tuyệt sắc mỹ nhân, khiến cho thần trí của nàng trong phút chốc đã trở nên mê muội.