Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 128: An ủi






edit: Lam Ngọc

Như Phong nhìn bố trí trong phòng mình một lượt, ân, xem ra cha mẹ đã tốn nhiều tâm sức rồi, nơi này ngoại trừ vật dụng tinh xảo, những thứ khác đều giống căn phòng ở Việt Châu thành y như đúc, theo lời Hàn Sơn mà nói, hiện giờ nhà mình đời sống sung túc hơn trước rất nhiều, vì Hàn Sơn làm ăn càng ngày càng lớn, mình cũng được chia lợi tức ngày càng nhiều. Thật là một sư đệ tốt mà, Như Phong thỏa mãn nghĩ.



Sau khi hai tên người hầu trẻ tuổi cường tráng đổ đầy nước vào bồn tắm, Như Phong liền phất tay bảo bọn họ ra ngoài, mọi người trong nhà đều biết nàng trước giờ không cần người hầu hạ.



“Chu Tiền!” Như Phong gọi một tiếng, một bóng người lập tức lóe lên, trầm mặc đứng thẳng.



Như Phong nhìn hắn một hồi rồi mới nói: “Ngươi với Chu Hậu tạm thời ở lại hai gian sương phòng của ta trước đi, còn nữa, bây giờ đã không còn chiến tranh, vậy các ngươi tính lúc nào trở lại bên cạnh Mộc Vấn Trần a?”



Chu Tiền nghe xong lập tức quỳ xuống, trầm giọng nói: “Công tử, ta vừa nhận được chỉ thị của chủ tử, chủ tử bảo ta và Chu Hậu sau này ở bên cạnh ngài, mong ngài không chê chúng ta!”



Như Phong kinh ngạc, vội vàng nâng hắn dậy, nói: “Ngàn vạn lần đừng quỳ lạy, ta chỉ nói vậy mà thôi, bây giờ chiến tranh đã không còn, ta tưởng các ngươi sẽ trở lại bên Mộc Vấn Trần. Còn nữa, ta làm sao lại chê bai các ngươi đây? Các ngươi mặc dù giống y chang Mộc Đồng lúc nào cũng bày ra một bộ mặt già trước tuổi cũ rich, nhưng các ngươi vẫn là những người có năng lực a, cả lộ trình lần này nhờ có các ngươi hỗ trợ nên ta mới có thể trở về thoải mái như vậy, chỉ là, ta cảm thấy bằng thân thủ của các ngươi mà lưu lại bên cạnh ta là ủy khuất các ngươi quá rồi.” Đây là lời nói thật lòng của Như Phong, thân thủ của Chu Tiền với Chu Hậu quả thật rất tốt, chỉ kém mình một chút mà thôi, hơn nữa, cách đánh hoàn toàn khác với mình, bọn họ giống sát thủ hơn!



Điều này làm cho Như Phong nảy sinh nghi hoặc, bình thường Mộc Vấn Trần làm chuyện gì nha?



Chu Tiền kiên định nhìn Như Phong, nói: “Có thể lưu lại cạnh công tử là vinh hạnh của hai huynh đệ chúng ta.” Hắn mặc dàu không biết cụ thể quan hệ giữa chủ tử với Như Phong công tử là gì, nhưng chắc chắn là không bình thường, cứ nhìn chủ tử phái mình và Chu Hậu đi thì rõ. Mà từ ẩn nấp cho tới hiện thân, mình cũng đã thích ứng được cả rồi, Như Phong công tử thoạt nhìn rất ôn hòa, nhân phẩm rất tốt, cho nên mình rất vui mà lưu lại bên cạnh hắn.



Như Phong nghe vậy liền cảm kích gật đầu, nói: “Ừ, tạm thời cứ như vậy, hai ngươi cũng đi nghỉ ngơi cả đi, ta ở nơi này cũng không cần người hỗ trợ, có việc gì ta sẽ gọi các ngươi.” Như Phong cũng không rõ Mộc Vấn Trần đã nói cho bọn họ nghe chuyện mình là nữ chưa, lại nghĩ tới Mộc Vấn Trần cứ yên tâm như vậy mà giao bọn họ ình, nói rõ bọn họ nhất định là người đáng tin, cho nên, đã dùng thì không nghi.

Chu Tiền quyết định một hồi, nhớ tới giao phó của chủ tử liền đáp một tiếng rồi đi ra ngoài.



Như Phong lúc này mới yên tâm tắm rửa, ngâm mình trong nước nóng, Như Phong rất là phiền não, đêm nay trong cung sẽ tổ chức tiệc mừng công, đến lúc đó mình khẳng định phải có mặt, mà nghĩ tới hoàng cung thì liền nhớ tới hoàng đế, người kia là ca ca của Mộc Vấn Trần, là cha của Dục Tước với Dục Tuyên, thoạt nhìn rất khó đối phó a, mình thảm rồi.



Nhớ tới cái liếc mắt của hắn, miệng Như Phong méo xệch, không biết mình sẽ bị đày ra biên cương hay là nhậm chức làm quan trong triều đây ha? Tiệc mừng công này thật sự là khó nói trước aaa.



Tiệc mừng công, tiệc mừng công…Như Phong lầm bầm lầu bầu, nếu nói tiệc mừng công này là dùng vô số máu tươi của binh sĩ đổi lấy, vậy mình cũng là một phần tử trong số đó mà.



“Nhất tướng công thành vạn cốt khô*”, mình hiện tại đã là một tên tướng quân tam phẩm, danh hiệu này là dùng rất nhiều trận chiến để đổi lấy. Nhớ tới hơn hai ngàn huynh đệ Hổ Ký doanh hy sinh nơi chiến trận, Như Phong cảm thấy ngực mình nặng trĩu, thậm chí còn cảm thấy không thở nổi.

[*sự thành công một vị tướng quân là được đổi từ cái chết hàng vạn người.]



Aii, mình vẫn không quên được những ký ức kia, nhà của bọn họ có lẽ sẽ cảm thấy đó là một ký ức vinh quang, nhưng đối với mình, nó là tàn khốc.



“Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi*?” Mấy cổ nhân đó làm thơ thật không sai chút nào, hiện giờ, mình quả thật muốn đại túy** một bữa đây!

[*Trên chiến trường, ta say khước, huynh chớ cười - Xưa nay chinh chiến mấy ai về? (nghĩa)

**say mèm]

Như Phong tự bi thương trong bồn tắm một hồi, cuối cùng lắc đầu, nàng vốn là người lạc quan, cho dù đáy lòng lại nổi cơn sầu đau, khó chịu một hồi liền tự hóa giải, chẳng qua là sau này có thể tức cảnh sinh tình mà thôi.



Sau khi tắm rửa xong, Như Phong vù vù ngủ, cũng không biết qua bao lâu, Như Phong mới cảm thấy có chuyện gì không thích hợp liền tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy hai người.



“Cha, nương, sao hai người lại tới?” Như Phong dụi dụi mắt, che miệng ngáp một cái, mơ mơ màng màng hỏi thăm, vừa tỉnh dậy đã thấy hai người ngồi thẳng tắp trước mặt nhìn mình chằm chằm, may là mình không phải kẻ nhát cấy, nếu không đã sớm bị dọa sợ đến thét to lên rồi.



Lâm Dĩ Lam bước tới, vuốt vuốt lại mái tóc rối của Như Phong, lúc này mới nói: “Có biết cha nương định nói chuyện gì với con không?”



Như Phong nhìn vẻ mặt ngưng trọng của hai người, nói: “Con đương nhiên biết, Úy Trì Như Phong thông minh tuyệt đỉnh, sao lại không đoán ra mục đích đến đây của cha nương đâu.” Như Phong nói xong liền gọi Chu Hậu tới, bảo hắn trông chừng xung quanh, không cho người tiến vào.



“Hắn là ai vậy?” Úy Trì Tùng khẩn trương hỏi, một đại nam nhân tùy tiện ra vào khuê phòng con gái mình, khẳng định có vấn đề!



Như Phong cười nhìn Úy Trì Tùng, nói: “Hắn là ân nhân cứu mạng của ta, trên chiến trường cản thay ta mấy làn tiễn, bằng không ta bây giờ đã bị thương đầy mình, nếu nói không tốt, có lẽ sớm đã mất mạng.” Như Phong ngẫm lại liền âm thâm cảm thấy may mắn, mau mắn có bọn họ bên cạnh, may mắn có Mộc Vấn Trần trợ giúp. Nhớ tới Mộc Vấn Trần, Như Phong liền thở dài trong lòng, mệt ình đỏ mắt chờ mong, gấp gáp trở về gặp hắn, bây giờ đến rồi, ngay cả bóng của hắn cũng chẳng thấy đâu, ngay cả Chu Tiền người ta còn nhận được thư của hắn mà mình ngay cả một câu của hắn cũng không nhận được.



Thiệt không công bằng a!!! Như Phong than khóc, dòng suy nghĩ lại bị âm thanh mẫu thân cắt đứt.



“Đừng nói nữa!” Lâm Dĩ Lam cắt lời Như Phong, trong gọng nói có tiếng nức nở, “Như Phong, là nương có lỗi với con, nếu không phải là nương không cho phép cha con nạp thiếp, con cũng không bị nuôi dưỡng trong phận nam nhi từ nhỏ đến lớn. Con biết không, mỗi lần nhìn thấy Như Tuyết thêu hoa vẽ bướm trong sân, thương xuân bi thu*, toàn tâm toàn ý theo đuổi hạnh phúc của riêng mình, nương hối hận biết bao, nương nghị tới nữ nhi còn lại của mình còn đang tại biên cương cùng một đống nam nhân chiến đấu, còn đang chịu khổ, thậm chí có thể sẽ không còn trở về nữa, hức hức…nương…nương phải làm sao đây a?”



Như Phong nghe vậy, bất đắc dĩ cười cười, nhìn sang cha mình, chỉ thấy vẻ mặt Úy Trì Tùng cũng đầy ắp hối hận: “Ta hiểu rõ tâm tư của nương con, nếu không phải do cha nương ích kỷ, con sao lại muốn ra trận giết giặc đây? Bất quá, may mắn, thật may là con đã về rồi.”



Như Phong nhìn gương mặt tiều tụy của cha mẹ mình, lúc mới trở về nhìn không ra, bây giờ nhìn kĩ, so với năm trước đã già hơn một chút, xem ra bọn họ thật sự rất lo lắng ình, áp lực trong lòng hẳn là không ít hơn mình đâu.



Vì vậy, Như Phong ôm lấy vai của cả hai, nhẹ giọng an ủi: “Cha, nương, kỳ thật con rất vui vì hai người đã cho con cải nam trang, tại thế giới này, nam nhân tự do hơn nữ nhân nhiều lắm, hơn nữa, nương, không phải trước kia người nói rằng nam hài so với nữ hài tự do hơn sao?” Người nói lúc ta mới chào đời ấy.



Lâm Dĩ Lam ngừng khóc thút thít, suy nghĩ một hồi vẫn không nhớ ra đã nói lời này với Như Phong lúc nào, , nhưng nàng vẫn đáp: “Nói như thế quả thật không sai, nhưng con bây giờ cũng đã mười tám, lại là tướng quân của một nước, gia gia con lại cao hứng vô cùng, nương thật sợ con sẽ như vậy cả đời, vậy tương lai của con sẽ sao đây? Chẳng lẽ con thật sự không muốn lập gia đình sao? Hay là con muốn cải nam trang suốt đời?”



lúc nào theo Như Phong nói qua những lời này rồi, nhưng nàng hay là đáp: “Là như thế này không sai, nhưng là ngươi bây giờ cũng đã mười tám tuổi rồi, nhưng lại lên làm rồi tướng quân, ngươi gia gia vừa lại rất cao hứng , ta chân sợ ngươi muốn làm cả đời, vậy ngươi địa tương lai làm sao bây giờ? Khó khăn không được ngươi thật sự không nghĩ lập gia đình rồi? Hoặc là ngươi thật sự ý định cả đời nữ giả trang nam trang?”



Như Phong giảo hoạt cười, nói: “Con còn tưởng chuyện gì lớn lao, chuyện này với con mà nói cũng không phải là chuyện khó khăn gì.” Như Phong vỗ ngực, đem dự tính trong lòng nói ra: “Cùng lắm thì, nếu bây giờ không được, vậy sau này ta liền diễn một màn sự cố rồi giả chết, sau đó cha nương nhặt ta về, nói cảm thấy ta giông giống Như Phong, sau đó nhận ta làm nghĩa nữ, như vậy ta cũng chỉ cần sửa tên là được rồi.” Trước đừng nói biện pháp này có dùng được hay không, chỉ cần có thể khiến ẫu thân không khóc nữa, Như Phong liền cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất.



Lâm Dĩ Lam cùng Úy Trì Tùng nghe xong, cảm thấy rất có lý, lập tức thở phào một hơi.



Như Phong cường điệu lên: “Chuyện này sẽ không có vấn đề gì hết, nhi tử của nương võ nghệ siêu quần, lại nhận thức nhiều bằng hữu tài cao đáng tin tưởng, nhất định sẽ gặp dữ hóa lành thôi.”



Lâm Dĩ Lam hờn dỗi mắng nàng một câu, nói: “Con tưởng mình là nam nhân thật sao? Bất quá, con trong triều ngàn lần nên cẩn thận, đừng để thân phận bị vạch trần, sau đó tìm một cơ hội để từ quan, mặc kệ gia gia con nghĩ thế nào, dù sao cha nương đã thông suốt cả rồi, giữ được tánh mạng mới là quan trọng nhất.”



Úy Trì Tùng cũng đồng ý gật đầu.



Như Phong suy nghĩ một chút, cảm thấy đó cũng là biện pháp hay, gánh chịu cơn thịnh nộ của gia gia chung quy vẫn tốt hơn gánh chịu cơn thịnh nộ của hoàng đế nhiều, mình giờ đã mười tám, sau này tướng mạo khẳng định là sẽ càng ngày càng trở nên nữ tính hơn, không phải ai cũng ngu hết, biết đâu không cẩn thận bị kẻ khác phát giác, lúc đó chỉ sợ không chỉ chịu một trận đòn của gia gia mà đầu mình phỏng chừng sẽ rơi xuống đất mất thôi.



Nghĩ tới đây Như Phong liền rùng mình một cái, vì vậy quyết định, nhất định phải tìm cơ hội cùng gia gia đàm chuyện một phen.



An ủi cha mẹ xong, Như Phong xem thời gian, bữa dạ tiệc cử hành vào khoảng bảy giờ, bây giờ mới hơn bốn giờ chiều, cho nên còn dư một chút thời gian để mình nói chuyện với gia gia.



Đứng dậy mặc y lại phục, Như Phong thoáng nhìn qua bộ dạng của mình trong gương, một bộ thanh bào in hoa đơn giản, bên trong là nhuyễn giáp, bên ngoài khoác áo choàng tơ tằm. Hiện giờ là cuối hạ, khí trời nóng bức, nhưng độc trong người mình chưa tan hết, thể chất hư hàn, nội lực cũng đã khôi phục hơn phân nửa, cho nên có thể mặc dày một chút, nnhân tiện che giấu vóc người của mình, Như Phong búng tay một cái, mỉm cười hài lòng.



Như Phong đi tới đại sảnh, thấy Chu Tiền, Chu Hậu bước theo sau liền bảo: “Các ngươi kỳ thật không cần đi theo ta, ta không quen có người hầu hạ, cho nên các ngươi có thể phái ra một người thay phiên nhìn ta là được rồi.”



Chu Tiền và Chu Hậu trao đổi một ánh mắt, cuối cùng Chu Hậu ẩn thân, chỉ còn Chu Tiền theo sau Như Phong.



Sau khi tới đại sảnh, còn chưa bước vào đã nghe thấy một trận cười vui vẻ, Như Phong vội vàng đi vào, liếc mắt nhìn qua, thì ra Hàn Sơn cũng tới rồi, bên trong trừ bốn người sư đệ, sư muội ra còn có Như Tuyết cũng ở đó.



Thấy Như Phong tới, mọi người lập tức đến chào hỏi, Như Phong khoát khoát tay, đấm Hàn Sơn một quyền rồi nói: “Ngươi cũng tới rồi, chúng ta vừa định ngày mai đi tìm ngươi đây.”



Hàn Sơn kích động ôm Như Phong một cái, sau khi buông ra mới nói: “Ta vẫn đợi các ngươi về, ngươi mặc dù không cao lên bao nhiêu, lại mất một chút thịt, nhưng xem ra phong thái vẫn như xưa, lỗ tai ta gần như bị mấy tiếng gào thét của các tỷ muội đâm thủng rồi.” Vừa nói vừa làm bộ thống khổ, sờ sờ lỗ tai, tiếp tục nói, “Ta còn nghe thấy rất nhiều tỷ muội nói, phỏng chừng là nữ tử thanh lâu, các nàng nói lúc sư huynh tới tìm các nàng không cần trả tiền, bảo các nàng đưa tiền lại cũng nguyện ý, hơn nữa các nàng cũng đánh cuộc sư huynh nhất định là gà tơ nha.”



Mặt Như Phong cứng đờ, nhướng mày, sờ sờ đầu mình, không nói nên lời.



“Ha ha… Ha ha…” mọi người cười ha hả, ngoại trừ Túy Nguyệt với Như Tuyết kín đáo cười thầm ra còn lại đều ha hả cười không khách khí, khó thấy Như Phong bị dập tơi tả như vậy a.



Như Phong không nói gì, nhìn thoáng qua Hàn Sơn, người đã cao hơn trước một chút, nói: “Ừ, ngươi thật sự là cao hơn ta nhiều, nhưng thấp bé chính là cô đặc tinh hoa, thân ta cao được nhiêu đây ta đã hài lòng lắm rồi.” Đối với nam nhân mà nói mình ột thước bảy quả thật có chút lùn, nhưng hiện giờ mình mang một đôi ủng có đế cho nên cũng cao hơn một thước bảy, thêm vào đó vóc người mình cao gầy, cho nên cũng không tính là lùn rồi, chỉ là Hàn Sơn cao quá mà thôi, đắc cái gì ý, chờ ngươi biết ta là nữ xem ngươi còn dám nhạo ta lùn không?



Như Phong cười giảo hoạt, nhìn Túy Nguyệt nói: “Túy Nguyệt, sao ngươi không quản kĩ Hàn Sơn nhà ngươi lại thả hắn ra cắn người?”



Mặt Túy Nguyệt đỏ bừng, nũng nịu kêu lên: “Sư huynh, ngươi lôi ta vào để làm chi? Chuyện của hắn liên quan gì đến ta? Ta cũng không phải là người nhà hắn.”



Như Phong hắc hắc cười, nói: “Hàn Sơn, ngươi nói xem?” Đừng cho là ta nhìn không ra quan hệ mờ ám của hai người, hai người sống chung với nhau lâu như vậy, lại là nam nữ trẻ trung, nhân phẩm cũng không kém, như thế nào lại không có ý tứ gì đây? Nghĩ tới đây, Như Phong liền lia mắt trông sang Nam Sơn với Túy Trúc.



Đụng phải ánh mắt của Như Phong, hai người bọn họ cũng vội vàng nhìn sang chỗ khác, tươi cười trên mặt cũng đông cứng ngắt.



Như Phong lúc này mới buông tha bọn họ, chọn một chỗ ngồi xuống, lập tức có người bưng lên một chén trà nóng.



Như Phong đảo mắt nhìn qua, là một cô nương thanh tú mặc y phục hồng phấn, nhìn quen quen.



Như Tuyết ngồi một bên vội nói: “Đệ đệ, đây là thị nữ thiếp thân của ta – Hương Lăng, đệ còn nhớ nàng ấy không?”



Như Phong cười cười, nói: “Nữ nhi mười tám đều thay da đổi thịt, trở nên xinh đẹp, ta đương nhiên không nhớ rõ rồi.”



Như Tuyết vội tiếp lời: “Đệ đệ, Hương Lăng người ta cũng chưa mười tám đâu, vẫn còn là một cô nương chưa có hôn phối đó.”



Như Phong nghi hoặc nhìn thoáng qua Như Tuyết, gật đầu một cái, không nói thêm gì.



Hương Lăng đỏ mặt lui xuống, đứng sau lưng Như Tuyết.



Khó được tụ họp đông đủ, sáu người đều là người trẻ tuổi, đều có đề tài chung để nói, Như Tuyết cùng Túy Nguyệt một tụ, những người khác đều vây quanh Như Phong, nói rất nhiều chuyện, trao đổi cảm tình.



Không lâu sau thì Úy Trì Hòe Dương trở về, trên mặt nở nụ cười hiếm có, sau đó liền gọi Như Phong vào thư phòng.

··········