Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 126: Sống chung






edit: Lam Ngọc

Một lần, khi những người khác đi xuống nghỉ ngơi, trên xe ngựa chỉ còn lại Dịch Hàm và Như Phong, nàng bỗng nhiên trừng Như Phong, ánh mắt lóe lên một mảnh tâm tình không rõ, lạnh lùng nói: “Ngươi không được quấn lấy Trần ca ca của ta.”

Như Phong vừa nghe, đôi mắt đang nhắm đột nhiên hé mở, sau khi liếc liếc Dịch Hàm rồi tiếp tục nhắm lại.

Dịch Hàm mặc một bộ quần áo màu lam nhạt bình thường, phía trên có thêu vài đóa hoa đào hồng phấn, ngũ quan nàng thanh lãnh* đoan trang, lông mi dày cong vút, tư thế ngồi ngay thẳng, dù tư sắc chỉ có thể xếp vào bậc trung bình thế nhưng lại có khí chất của một đại gia khuê tú.

[thanh lãnh = thanh tú + lạnh lùng]

Ấn tượng đầu tiên của Như Phong với Dịch Hàm phải nói là vô cùng tốt, nàng ta tạo cho người khác cảm giác thoải mái, hào phóng, làm việc gọn gàng dứt khoát, rất có phong độ của một cô gái giỏi giang thời hiện đại, chỉ là lần trước bắt gặp nàng ta nói chuyện với Mộc Vấn Trần, trong lòng từ lâu đã buồn bực khôn cùng, lại vì nàng ta hơn ai đấy vài phần khí chất mềm mại, thêm vào chuyện ngôn hành của nàng ta hiện giờ, tất cả đều khiến cho ấn tượng của Như Phong đối với nàng biến kém.

Nữ nhân nào dám cùng mình đoạt nam nhân đều phải giết không tha! Như Phong hung ác nghĩ, cố gắng kiềm chế sát khí của chính mình.

Dịch Hàm thấy Như Phong chỉ hé mắt liếc nhìn mình một cái rồi thôi liền có chút cáu giận, nói: “Úy Trì Như Phong, một nam tử như ngươi sao lúc nào cũng dính lấy Trần ca ca vậy hả? Ngươi không thấy rằng những hành động của ngươi khiến cho kẻ khác cũng phải hổ thẹn thay ngươi sao?”

Đôi mắt Như Phong khẽ mở, nói: “Ta nhớ hồi đó ngươi gọi hắn là ‘Mộc ca ca’ cơ mà, sao giờ lại biến thành ‘Trần ca ca’ rồi? Còn nữa, ngươi làm sao biết chúng ta lúc nào cũng dính với nhau?”

Như Phong lạnh lùng nhìn nàng, mình với Mộc Vấn Trần trước giờ đều lén thân mật trong tiểu viện của mình, người có thể bước vào đấy rất ít, càng đừng nói đến chuyện vô tình trông thấy.

Dịch Hàm khẽ cắn môi, nhìn chằm chằm Như Phong, nói: “Ta biết mà.”

Như Phong hừ lạnh một tiếng, nói: “Quan hệ giữa ta với sơn trưởng tùy ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ, ngươi nếu dư thơi gian dư tinh lực thì tốt hơn hết là cứ đi làm phiền hắn, ngồi đây nói chuyện với ta làm gì? Một bàn tay vỗ không nên tiếng, nếu sơn trưởng không để ý tới ta thì dù ta quấn hắn thế nào cũng không được.” Lúc này Như Phong thật muốn rống lên: MỘC VẤN TRẦN LÀ NAM NHÂN CỦA TA, NGƯƠI ĐỪNG HÒNG MƠ TƯỞNG!

Đáng tiếc, hiện giờ mình còn đang vướng phận nam nhân!

Môi Dịch Hàm mấp máy vài cái cuối cùng cũng không nói ra lời nào, một hồi lâu sau, hai người cũng không nói thêm gì, cả cỗ xe ngựa chìm vào im lặng, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng đùa giỡn của bọn lính từ bên ngoài truyền đến.

Như Phong đợi nửa ngày trời cũng không thấy động tĩnh gì liền bắt đầu thiêm thiếp ngủ, lúc này lại nghe âm thanh xa xăm của Dịch Hàm vang lên: “Ngươi nghĩ ta không muốn nói với hắn sao? Nhưng số lần ta gặp hắn là vô cùng ít ỏi, càng đừng nói đến chuyện có thể cùng hắn nói chuyện riêng, mười năm trước sơ ngộ hắn liền đối hắn tình hữu độc chung, thế nhưng hắn hành tung bí hiểm, mà ta năm ấy tuổi nhỏ kém tài thiếu sức, cho nên chỉ có thể ngây ngốc chờ đợi, đến khi ta mười lăm tuổi khó khăn lắm mới tình cờ trông thấy hắn một lần ở kinh thành, quyết tâm muốn gả cho hắn của ta lại hồi sinh, ai ngờ người ta lại không để ta vào mắt, lần này nếu không vì ngươi, phỏng chừng ta còn không gặp được hắn nữa kìa.”

Dễ dàng nghe ra giọng điệu chân thành pha lẫn bi thương của Dịch Hàm mĩ nữ.

Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình, đây hẳn là chuyện mà ai cũng không muốn gặp nhất.

Như Phong không còn gì để nói, nàng thật hy vọng là mình đã ngủ say từ đời nào rồi, không nghe thấy cái chi chi hết. Có người dám ngấp nghé chồng sắp cưới của mình, còn ở trước mặt mình kể rõ tình ý của bản thân, vậy mình phải làm gì cho phải? Nên phản ứng ra sao đây?

Dịch Hàm nói một mạch, thấy no không có phản ứng gì liền se sẽ thở dài, thật ra mình cũng không muốn bức thiếu niên trước mắt này như vậy đâu, chẳng qua là chữ tình tổn thương người, vì hắn, cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.

Như Phong mở mắt, đổi một tư thế ngồi thoải mái, cơ hồ đem mình chôn trọn trong chăn bông.

“Dù rằng ta rất đồng tình với ngươi nhưng ta cũng không thể giúp ngươi làm gì hết. Đầu tiên, chuyện sơn trưởng thích ai không phải do ta quyết định; tiếp theo, nếu ta thật sự thích sơn trưởng thì ngươi nghĩ rằng ta sẽ giúp ngươi sao? Ta nhân từ đại lượng đến thế sao?”

“Nhưng ngươi là nam nhân! Hắn dù sao đi nữa cũng sẽ không thú một nam nhân làm vợ! Hơn nữa Úy Trì phủ chỉ có một kẻ thừa kế là ngươi, gia gia ngươi sẽ để cho ngươi tùy ý làm càn sao?” Dịch Hàm gần như là lập tức phản bác lại ngay, ưu thế duy nhất nàng có được chính là Như Phong là nam nhân, mà nàng, là một nữ tử.

Như Phong híp mắt, chậm chạp nói: “Ta chỉ nói vậy thôi.” Nói xong liền nhắm mắt lại, không nhiều lời nữa.

Tình địch sao? Nàng ta còn chưa đủ tư cách! Trong mắt Mộc Vấn Trần không hề có nàng ta, vậy mình ở đây tranh cãi với nàng ta chẳng phải là dư hơi phí lời, ngu ngốc hết chỗ nói sao? Dư thời gian thì hảo hảo dưỡng thương có tốt hơn hay không.

Nghĩ tới đây, Như Phong liền muốn ngủ.

Dịch Hàm thấy thế liền nhẹ thở dài, vén rèm cửa sổ nhìn mấy người bên ngoài đang ngồi nghỉ ngơi.

Không lâu sau thì Túy Nguyệt và Túy Trúc trở về, các nàng dễ dàng phát hiện ra không khí tế nhị bên trong cỗ xe nhưng cũng không nói gì, chỉ là kêu Như Phong dậy uống nước mà thôi.

Như Phong uống một ngụm nước, mùi vị rất quen, ngòn ngọt thanh trong, cũng chỉ có nước suối trên núi mới có vị này mà thôi, mình dù sao cũng đã sống trên núi mười năm a, thế nào lại không phân biệt được chứ, xem ra bọn Túy Nguyệt thật sự là tri kỷ mà, còn chạy đi tìm thứ này ình uống.

“Túy Nguyệt, bao lâu nữa mới tới kinh thành?” Mặc dù ngồi xe ngựa so với cưỡi ngựa tốt hơn nhiều nhưng ngồi một chỗ ba ngày mình cũng phát mệt, cái mông ê ẩm cả rồi đây.

Túy Trúc cười khúc khích: “Sư huynh, ngươi đừng gấp, ở đây cách kinh thành còn hơn phân nửa lộ trình nữa, ngươi đó, an tâm nằm nghỉ đi.”

Như Phong cau mày: “Vấn đề là ta không muốn nằm một chỗ!” Lời vừa nói hết đã muốn đứng dậy vặn vặn thắt lưng nhưng lại phát hiện ra chân mình y như cọng mì mềm nhũn, lập tức cả người ngã nhào xuống, may mắn Túy Trúc mắt tỏ tay nhanh tiếp được vị sư huynh rắc rối này.

Nghe tiếng Túy Nguyệt kinh hô, Dục Tuyên xốc màn xe lên, nhận lấy Như Phong, nói: “Còn dư chút thời gian, ta mang Như Phong ra ngoài hóng gió một lát, nằm mãi trong xe cũng không tốt.” Nói xong cũng không chờ các nàng phản ứng đã trực tiếp ôm lấy Như Phong đi ra ngoài.

Như Phong mặc hắn làm càn, dù sao nàng đã sớm muốn đi ra ngoài.

Nhưng mà, “Tuyên, vì cái gì lại nói mang ta ra ngoài hóng gió? Mới nghe người ta còn tưởng ta là sủng vật nhà ngươi ấy?” Như Phong có chút bất mãn nói, Dục Tuyên ôm Như Phong vào lòng, thi triển khinh công, trong chốc lát đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Làm cho Như Phong chỉ kịp với một tay ra khỏi chăn bông, sau đó vội vội vàng vàng vẫy tay với gia gia.

Dục Tuyên ngừng lại, thả Như Phong xuống một chỗ cỏ non mềm mại trống trải, tiếp tục trải cái chăn bông dày cộm của Như Phong ra, lúc này mới đỡ Như Phong ngồi xuống, hắn cũng ngồi xuống theo, nghe thấy lời oan trách của Như Phong liền nhẹ giọng nói: “Ta còn hy vọng ngươi là sủng vật nhà ta nữa kìa.” Như vậy ta sẽ cho ngươi đãi ngộ tốt nhất, mà ngươi, cũng chỉ thuộc về mỗi mình ta thôi, người nào cũng không thể tranh với ta.

Như Phong gõ hắn một cái, bứt cọng cỏ xanh bỏ vào trong miệng ngậm, khoan khoái nằm dài trên cỏ, hừ một tiếng, nói: “Thật ra làm sủng vật cũng không có gì không tốt, nhưng ngàn lần vạn lần không nên làm sủng vật của hoàng gia, chỉ sợ người ta muốn giết gà dọa khỉ, chọn ta làm vật hy sinh.” Chuyện như vậy trên đời còn thiếu sao? Cho nên nói qua nói lại thì làm sủng vật cũng không phải là chuyện tốt gì a.

Dục Tuyên vỗ nhẹ đầu gối được phủ ngoại bào dày cộm của Như Phong, nói: “Như Phong, ngươi hiện tại ở chung với hoàng thúc hạnh phúc lắm sao?” Vẻ mặt có chút khẩn trương.

Như Phong nhẹ nhàng thở ra một lượt, nói: “Ta rất hạnh phúc, ở chung với hắn, ta cảm thấy rất thoải mái.” Như Phong ăn ngay nói thực, xem ra Dục Tuyên đã rõ ràng quan hệ giữa mình và Mộc Vấn Trần, aii, quên đi, vẫn là thừa nhận cho rồi.

Ánh mắt Dục Tuyên thoáng chốc ảm đạm, hắn chậm chạp ngẩng đầu, nói: “Nhưng ngươi là thân nam tử, hoàng thúc và ngươi một ngày nào đó sẽ lấy vợ sinh con, cho dù các ngươi không muốn.” Đây là chuyện không muốn cũng phải làm, dù rất nhiều gia đình quyền quý dưỡng nam sủng trong nhà, nhưng lúc bọn họ lấy thê cũng là không chút do dự, dù sao trong cảm nhận của nam nhân, có con nối dõi mới là trọng yếu nhất.

Như Phong hừ hừ hai tiếng, chuyện không đáng lo, chỉ nói: “Đến lúc đó hẵng tính, giờ không vội. Bất quá, Tuyên, ta phát hiện mấy ngày này ngươi một mực tránh ta, sao hôm nay lại đột nhiên xuất hiện trước mặt ta thế? Uống lộn thuốc rồi a?”

Như Phong bởi vì nhàm chán cho nên luôn muốn gây hấn với Dục Tuyên. Nàng vốn nghĩ rằng không có Mộc Vấn Trần phụng bồi thì còn có Dục Tuyên thay thế đùa với nàng, mặc dù mình với hắn lúc nào cũng cãi nhau ầm ĩ, nhưng hiện giờ tất cả mọi người đều trưởng thành cả rồi, hẳn là sẽ không đánh nhau sức đầu mẻ trán đâu, không nghĩ tới cái tên trước mắt này cư nhiên cả một đoạn đường xem mình là không khí! Hơn nữa lúc nào cũng trưng ra biểu tình bi thương!

Chuyện này khiến cho Như Phong buồn bực thật lâu, mới vừa nghĩ cách đánh vỡ phòng tuyến của hắn thì hắn đã tự động đưa lên cửa rồi, há há, thật là trời cũng giúp ta rồi! Như Phong cười thầm trong bụng, tà tà liếc nhìn Dục Tuyên.

Dục Tuyên nghe được lời chất vấn của Như Phong liền ngừng nhổ cỏ, một lát sau mới đáp: “Mấy ngày nay ta có chuyện cần suy nghĩ nên mới không chú ý tới ngươi, hiện giờ thông suốt rồi liền tới tìm ngươi đó thôi.”

Như Phong nghe xong, dù biết hắn nói xạo nhưng vẫn thuận theo ý hắn, hỏi: “Được rồi, Tước ca ca hiện giờ thế nào rồi?”

“Cũng không có gì.” Dục Tuyên thờ ơ nói, nhìn mặt Như Phong, tinh thần thoáng hoảng hốt.

Như Phong gầy đi rất nhiều, cằm nhọn hơn trước, da dẻ gần như trong suốt, giờ phút này bị nắng trời soi chiếu, vẻ tái nhợt bệnh hoạn đều biến mất, thay vào đó là hai đóa hoa hồng hồng. Nếu như không để ý tới trái cổ của hắn, vậy đây quả thật chính là một cô gái xinh đẹp mi mục như họa, nhất là nốt hồng chí giữa trán vừa toát lên linh khí vừa khiến người mê muội.

Nếu như Như Phong là nữ, lấy tài năng và tính cách của hắn liền có thể khiến cho tất cả nam tử si cuồng, thế nhưng, tại sao hắn cứ rành rành là một trang nam tử? Còn là nam tử đã mê hoặc cả ba người chúng ta!

Nhưng, nếu hắn là nữ tử, ta và ca ca sẽ cam lòng buông tay sao?

Như Phong cầm một cọng cỏ quơ qua quơ lại trước mặt Dục Tuyên, lớn tiếng nói: “Ngươi lại phát ngốc cái gì? Ta đang nói chuyện với ngươi đấy. Ngươi nói xem, ca ca nhà ngươi với tỷ tỷ nhà ta có khả năng trở thành phu thê hay không?” Mặc dù Như Phong không tán thành tỷ tỷ gả vào hoàng thất nhưng tỷ tỷ đối với Dục Tước trước sau tình thâm như một, haiz, ông trời muốn đổ mưa thì mình cũng không cản nổi, chi bằng lúc này giúp nàng dò đường trước, tuy rằng thời gian hai người ở chung với nhau không nhiều lắm nhưng nói cho cùng đều là tỷ muội một nhà.

Dục Tuyên phục hồi tinh thần, dời đi tầm mắt, nhìn trời xanh mây trắng, nói: “Đó là chuyện của họ, ta không có tư cách nói, cũng không muốn nói.”

Vì vậy Như Phong đành phải ngậm miệng lại, tính toán sau khi tới kinh thành hỏi Dục Tước là tốt nhất, nếu như hắn thật sự vô tình thì sớm khuyên Như Tuyết từ bỏ thôi.

Dục Tuyên khẽ thở dài, kéo Như Phong lại, nói: “Thời gian đã tới, bọn họ cũng nên xuất phát rồi, chúng ta trở về thôi.” Vừa nói vừa dùng chăn bọc lại Như Phong, sau khi ôm chạy một đoạn đường liền thấy được nơi quân đội đóng quân.

Dục Tuyên thả Như Phong xuống, dìu nàng đi, nói: “Như Phong, ngươi nhẹ quá, chả giống nam tử gì cả, xem ra sau này phải ăn nhiều mập lên một chút rồi.” Vừa nói vừa cười.

Như Phong nhìn thấy nụ cười quen thuộc của hắn, lòng nhẹ nhàng hơn, tiếp lời: “Có người muốn giảm béo cũng giảm không được đây.”

Dục Tuyên chỉ là xoa xoa tóc Như Phong, nhỏ giọng nói: “Như Phong, ngươi cẩn thận chút, ta thấy ánh mắt Dịch Hàm nhìn ngươi có chút không thích hợp, bất quá thân thế của nàng cũng không tệ a, hình như có quan hệ họ hàng thân thích với ngươi.”

Như Phong trừng mắt: “chúng ta làm sao có quan hệ cái gì thân cái gì thích? Ta sao lại không biết?” Nếu có thì sao gia gia lại không nói? Hơn nữa hắn cười thần bí như vậy để làm chi, nói chuyện úp úp mở mở, thật sự là đáng ăn đòn mà! Nhưng mà con đường này tại sao lại dài thế hả, chân mình bắt đầu mỏi cả rồi đây, xem ra quả thật là nằm quá lâu, phải rèn luyện nhiều hơn mới được.

Quả nhiên, sau khi Như Phong cùng Dục Tuyên trở về, Úy Trì Hòe Dương cũng không nói cái gì liền hạ lệnh lên đường. Ngược lại Dịch Hàm và Túy Nguyệt ánh mắt là lạ, không ngừng quát qua quét lại Như Phong với Dục Tuyên, khiến cho Như Phong thấy không được tư nhiên chút nào.

Kể từ hôm đó, mỗi lần nghỉ ngơi, Dục Tuyên đều đến tìm Như Phong, không phải cùng nhau tản bộ chính là cùng nhau ăn cơm, cơ hồ như hình với bóng, làm cho Như Phong nhớ lại cuộc sống ở thư viện trước kia, cho nên cả người vui vẻ, tinh thần tăng cao, thể lực cũng chậm rãi hồi phục.

Ít nhất thì cũng không cần một mình đối mặt với Dịch Hàm nữa rồi a, cho nên Như Phong rất thích cùng Dục Tuyên ra ngoài dạo chơi. Hơn nữa, dạo gần đây Dục Tuyên đối với mình thật sự là tốt quá xá, mình muốn ăn cái gì liền cho ăn cái đó, cho dù muốn ăn nho tươi, Dục Tuyên cũng có biện pháp tìm tới, làm cho Như Phong trải qua cuộc sống của kẻ quyền thế đến nghiện.

Thời gian vội vã trôi qua, cho dù Dục Tuyên tâm không cam tình không nguyện, kinh thành cũng đã gần ngay trước mắt.

Trái với Dục Tuyên càng ngày càng trầm mặc, Như Phong rõ ràng là càng ngày càng cao hứng, bởi vì này có nghĩa là sắp được gặp lại Mộc Vấn Trần rồi, cho nên dù kinh thành cũng đại diện cho phiền toái nhưng Như Phong vẫn là hăng hái bừng bừng chuẩn bị tiếp nhận.

Còn chưa bước vào kinh thành, Úy Trì Hòe Dương đã hạ lệnh chỉnh đốn đội ngũ, phía trước là tướng quân Úy Trì Hòe Dương danh xa vạn dặm, hiên ngang lẫm liệt cưỡi trên con ngựa cao to oai vệ, phía sau là bộ binh đang nôn nao về nhà, đều mặc hắc sắc khôi giáp, tay cầm trường mâu, tinh thần phấn chấn, chỉnh tề bước tới.

Dựa theo yêu cầu của Úy Trì Hòe Dương, Như Phong cũng mặc ngân sắc khôi giáp, cưỡi bảo mã Mộc Vấn Trần đưa cho, đi phía trước đội ngũ, sau lưng gia gia nàng, bên cạnh là Dục Tuyên.

Hết thảy những chuyện này cũng là vì Hoàng thượng xuất lĩnh văn võ bá quan ở cửa thành nghênh đón các tướng sĩ khải hoàn.

Như vậy, sau khi đi ba dặm đường, dần dần nghe thấy tiếng ồn ào cùng tiếng nhạc xa xa, Như Phong biết cánh cửa kinh thành đã ngay trước mặt.

Nhìn cửa thành nguy nga ấy, tim Như Phong kích động đập liên hồi.