Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 120: Cảnh cáo






Edit: Lam Ngọc

Dục Tuyên cả kinh, mặc dù hắn không thân thiết với vị hoàng thúc này cho lắm nhưng trước giờ vẫn một lòng kính trọng, chỉ là bây giờ…

“Hoàng thúc, Như Phong là nam nhân, hắn không có khả năng trở thành thê tử của thúc!” Vũ Yên kia đã nói rất rõ ràng, dù rằng Như Phong có dung mạo khuynh thành nhng những thứ nam nhn c hn cũng c, hơn nữa Dục Tuyn biết vị hong thúc ny quan niệm khng ging ngời thờng, cho nn mi ni nh vậy.

Mộc Vn Trần c chút ngạc nhin, chợt nh ti lời Nh Phong ni, “Ngn vạn lần khng th ni cho ngời khc biết ta l nữ.”

V vậy hn nghim mặt ni: “Tại sao lại khng đợc? Ta mun ci th còn phải hỏi qua ý của cc ngơi sao? Nh Phong l nam nhn th ta vẫn mun cùng hn ở chung vi nhau.” Ngữ khí v cùng cơng quyết.

Dục Tuyn vừa nghe, vẻ mặt đau khổ, ni: “Hong thúc, Nh Phong sẽ khng đồng ý đu, hn l nam tử, no c một ngời nam nhn no chịu lm th tử của ngời khc? Thúc thử nhn ra đờng m xem, đu l một nam một nữ snh đi vi nhau đúng khng? No c nam nam ở cùng nhau đu?”

Hng mi anh tun nhíu chặt, trn gơng mặt thp thong hoang mang, Mộc Vn Trần yn lặng nghe Dục Tuyn ni một hồi,i: “Qun đi, chúng ta khng ni chuyện ny nữa, dù sao ngơi cch Nh Phong xa một chút l đợc rồi.” Ni xong lin pht tay o, tiu si bc đi.

Dục Tuyn ngơ ngc nhn bng lng của hn, nh ti vẻ mặt của hn v Nh Phong, chẳng lẽ…Như Phong thật sự đồng ý cùng một người nam nhân chung sống? Hắn chợt nhớ tới lời Như Phong nói trước kia, “đoạn tụ chi phích”, Như Phong lúc đó đã nói rất rõ ràng sẽ ủng hộ đoạn tụ, giờ nghĩ tới…nguyên lai Như Phong đã sớm…

Dục Tuyên càng nghĩ càng thấy mình đúng, nếu vậy…ca ca chẳng phải có hy vọng rồi sao? Dù sao Như Phong cũng thích nam nhân.

Chỉ là, Dục Tuyên cau mày, tình địch của ca ca cư nhiên lại là hoàng thúc!

Dục Tuyên vừa rời khỏi tiểu viện của Như Phong vừa suy nghĩ, phụ hoàng hẳn là sẽ không cho phép hoàng thúc ở cùng Như Phong, hơn nữa ca ca sau này có khả năng cũng sẽ trở thành hoàng đế, vậy hắn có lẽ sẽ không ở cùng Như Phong được, vậy Như Phong không phải chỉ có một mình thôi sao? Vậy mình không phải có thể…

Dục Tuyên nghĩ tới đây, trong lòng vui vẻ, cước bộ cũng mau hơn, có cảm giác như muốn bay lên rồi. Đồng thời, trong lòng hắn cũng có điểm áy náy, mình sao lại có suy nghĩ xấu xa như thế? Nếu ca ca biết được sẽ rất khó chịu a!

Vừa nghĩ vậy, lòng hắn nặng trĩu.

Túy Trúc đi ngang qua rất chi là buồn bực nhìn tam hoàng tử điện hạ một hồi mặt mày hớn hở, một hồi lại sầu mi khổ kiểm, không nhịn được lắc đầu, lại nhớ tới Túy Nguyệt vừa rồi tự dưng thần bí hề hề cười, còn có bộ dáng Nam Sơn nhìn chằm chằm vào mình, rốt cuộc lại thở dài thườn thượt.

Ôii, gần đây có rất nhiều người đều trở nên không bình thường!

Đang lúc cảm thán, đột nhiên có một bóng đen lù lù xuất hiện bên cạnh, bóng đen trầm giọng nói: “Túy Trúc cô nương xin dừng bước!”

Túy Trúc vừa nghe, cau mày nhìn Mộc Đồng, người trước mắt này cũng rất không bình thường, mấy ngày nay đều chưng ra một bộ khổ đại cừu thâm, từ đầu đến chân đều đen sì, thấy thế nào cũng đều là ủ rũ.

“Ngươi muốn làm gì? Ta đi tìm sư huynh của ta, mắc mớ gì đến ngươi?” Túy Trúc lớn tiếng nói, nàng sớm đã bất mãn, trên thực tế, từ khi xuống núi nàng đã tích một bụng oán khí, sư huynh không cho nàng ra chiến trường, mình cũng chỉ đi theo bảo vệ Túy Nguyệt. Nhưng mà, mỗi lần nhìn mấy người cụt tay cụt chân kia…rất kinh khủng a. Bây giờ muốn đến chỗ sư huynh oán giận một chút lại có người giữa đường chặn lại, có muốn ình sống nữa hay không đây?!

Mộc Đồng không để cơn giận của Túy Trúc vào mắt, vẫn như cũ đều đều nói: “Túy Trúc cô nương, chủ tử bảo ta trấn thủ ở đây, người nào cũng không thể vào, bây giờ Phong thiếu gia đã ngủ, người khác không nên quấy rầy.”

Túy Trúc vừa nghe, cơn giận cũng dịu xuống một chút,bất quá vẫn lầm bầm: “Đây là sư huynh của ta, ngoại nhân các ngươi muốn quản cái gì? Bắt chó đi cày——”câu sau nàng không nói ra, bởi vì nàng bỗng nhớ tới chủ tử của cái tên đen thui trước mắt, luôn luôn mặc một bộ bạch y sạch sẽ, ánh mắt trong trẻo nhưng cũng không kém phần lạnh lùng, bộ dáng có vẻ rất cao quý, làm cho tất cả nữ tì Úy Trì phủ xuân tâm nhộn nhạo, cả ngày tranh luận xem Như Phong thiếu gia tốt hay là Vấn Trần công tử hảo, làm ình phiền muốn chết.

Hơn nữa, dường như…dường như cái tên Mộc Vấn Trần kia rất lợi hại, hắn vừa tới, những tên dược nhân kia toàn bộ chết sạch. Túy Trúc lạnh run, nhớ tới ngày đó sư huynh bị thương, những tên dược nhân này quá ghê tởm, đến cả thi thể cũng ghê tởm y chang.

Mộc Đồng có điểm nhịn không được, hắn nhìn nữ nhân đang lầm bầm lầu bầu trước mắt, lạnh lùng nói: “Túy Trúc cô nương, mời trở về đi thôi.”

Túy Trúc phục hồi tinh thần, hừ lạnh một tiếng, cầm bội kiếm bên hông, đánh giá bộ dáng Mộc Đồng một lượt, ngạo nghễ nói: “này, võ công của ngươi thế nào?”

Mộc Đồng khinh thường liếc nhìn Túy Trúc, nữ tử xinh đẹp này là sư muội của Như Phong? Rất không biết nhìn người, chỉ có một chút công phu cư nhiên dám cùng mình khiêu chiến?

“Này, tử nhân kiểm*, hỏi ngươi đó?”Túy Trúc lớn tiếng nói, nếu không gặp được sư huynh, nọ vậy phát cáu cũng được đi?

[*mặt người chết: ý nói mặt Mộc Đồng từ đầu đến giờ vẫn không có biểu tình gì, chưng ra một bộ mặt người chết!]

Mộc Đồng nhìn thoáng qua, đoán rằng chủ tử chắc còn đang bận, liền nói: “Vậy đại gia ta cùng ngươi chơi đùa.” Ngữ khí kia khinh miệt đến cực điểm, Túy Trúc chịu không được, không nói không rằng rút kiếm đâm tới.

Mộc Đồng nóng lòng muốn thử, nhanh chóng đánh thành một đoàn.

* * *

Trong lúc Mộc Đồng bỏ bê nhiệm vụ, Mộc Vấn Trần đang đọc sách trong phòng Như Phong, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Như Phong một chút.

Ôi, tiểu tử kia lúc nào mới tỉnh lại hả?

Kiềm lòng không đặng, đi tới trước giường, sờ sờ gương mặt đang say ngủ kia, hắn lúc này chỉ hận không thể đánh thức Như Phong dậy, sau đó hai người thời thời khắc khắc quấn quít lấy nhau.

Mộc Vấn Trần vươn tay, cầm ngón tay Như Phong lắc lắc, lắc được hai cái thì dừng lại, trong lòng cũng mâu thuẫn, Như Phong đang dưỡng thương đó nha? Nhưng mà…hắn liếc nhìn y thư đặt trên bàn, bởi vì trước kia khi hắn học y cũng không có xem qua y thư về cơ thể con người, hình như sư phụ cũng chưa từng nói qua, cho nên y thuật của mình tựa hồ cũng không có gì chướng ngại, thế nhưng bây giờ, sau khi cùng Như Phong thân mật tiếp xúc, rốt cục cũng biết thân thể nữ tính là như thế nào, lập tức tìm y thư đến xem. Nhưng mà, hình như ở cạnh Như Phong, mình không có tâm trí xem sách, chuyện thế này trước kia chưa từng có, cho nên hắn bây giờ muốn trực tiếp trò chuyện cùng Như Phong.

Mà giờ Như Phong đang say sưa ngủ, đương nhiên không biết Mộc Vấn Trần rối rắm.

Thôi, chờ nàng tỉnh lại rồi tính.

Mộc Vấn Trần thầm than.

* * *

Sau khi Úy Trì Hòe Dương tỉnh lại, mặc dù thân thể gầy đi rất nhiều nhưng tinh thần rất tốt.

Lúc này, hắn đang cầm thánh chỉ của hoàng thượng trong tay cùng các vị tướng quân thương lượng, theo lý mà nói, hiện giờ nguyên soái phải là Như Phong, nhưng tất cả mọi người đều biết nàng trúng phải ám toán của địch nhân, hiện còn đang tĩnh dưỡng, bây giờ lão nguyên soái đã tỉnh, vậy đương nhiên lão nguyên soái thuận lý thành chương* mà tiếp nhận rồi, dù sao cũng có tam hoàn tử điện hạ ở đây, hắn không phản đối, những người còn lại đương nhiên càng không có lý do phản đối.

[*hợp tình hợp lý]



“Nguyên soái, nếu thánh thượng đã muốn chúng ta trở về, vậy bây giờ cũng nên bắt đầu chuẩn bị đi thôi.” Cao Uy nói, trên mặt giấu không nổi tươi cười, có chuyện gì so với chuyện được về nhà hưng phấn hơn đâu?

“Đúng vậy đúng vậy, trận này cũng đã đánh hơn một năm rồi, cũng nên trở về thôi.” Lữ Mãnh gật đầu.

“Ha ha, ngươi nhớ vợ rồi đi?” Có tướng quân trêu ghẹo.

Lữ Mãnh trên mặt đầy râu, cho nên mọi người cũng không nhìn ra mặt hắn rốt cục có đỏ hay không, nhưng giọng điệu của hắn thì đã thay đổi rõ mồn một, hắn lớn tiếng kêu lên: “Mẹ nó, lão tử nhớ thì nói nhớ, chuyện này có gì đâu mà không dám thừa nhận! Các ngươi dám nói các ngươi không nhớ không?”

Những người ngồi ở đây đều đã có thê thất, cho nên sau khi nghe lời hắn nói đều rầu rĩ cười, Úy Trì Hòe Dương trì quân nghiêm ngặc, Như Phong cũng theo cách của hắn mà làm, cho nên trong quân căn bản là không có mấy thứ như quân kỹ, nữ nhân này nọ, toàn bộ đều là giống đực, cho nên sống kiếp chiến tranh đã hơn một năm, đương nhiên chuyện gì đó của đại nam nhân đều bị đè nén.

Úy Trì Hòe Dương hiển nhiên hiểu rõ, nói: “Lưu lại một người đóng ở biên cương, những người khác đều trở về đi.”

“Người nào lưu lại?” Lữ Mãnh

Những người khác tàn nhẫn trừng hắn một cái, tất cả đều cúi đầu, nghĩ đến được về nhà mà sốt ruột cả lên.

Úy Trì Hòe Dương lắc đầu, cười nói: “ Chỉ có thể luân phiên tới giống như năm trước thôi, nếu các ngươi thật sự không muốn ở đây thì ta bảo Như Phong ở lại, hắn cũng nên rèn luyện thêm.

Cao Uy nhìn hắn, nói: “Nguyên soái, tiểu nguyên soái đã rèn luyện đủ rồi, lần này hắn hẳn là nên trở về kinh thành, thánh thượng chắc cũng muốn gặp hắn.” Nói xong còn ý tứ liếc qua thánh chỉ.

Úy Trì Hòe Dương vuốt râu méo, mỉm cười, trên trán rõ ràng viết hai chữ đắc ý, hiện giờ mọi kỳ vọng của ông đều ký thác trên người Như Phong rồi, mình không hề dự báo trước lâm vào hôn mê, bắt Như Phong cản áp tử thượng giá*, quả thật đã làm khó hắn rồi, nhưng hôm nay, Như Phong có được thành tựu lớn như vậy, ông là gia gia, đương nhiên cao hứng, hơn nữa vừa tỉnh lại sau khi biết được Như Phong không có trở ngại gì, chuyện thứ nhất chính là hỏi việc làm, hành động của Như Phong, mặc dù có chút không vừa ý, nhưng dù sao cũng là chiến trường, cái gì cũng có thể phát sinh, cho nên xét theo tổng thể mà nói, ông rất hài lòng với Như Phong.

[*không trâu bắt chó đi cày; ngoài khả năng; bất đắc dĩ (theo cách chăn nuôi ngày trước, người ta làm cái ổ treo lên giá cho gà nhảy lên đẻ. Vịt thì không thể nhảy lên như vậy. Câu này ngụ ý buộc người làm việc không hợp khả năng, gây khó dễ cho người]

Những người khác hầu như đều là tướng lãnh đã theo Úy Trì Hòe Dương nhiều năm, thấy ông có biểu tình như vậy đương nhiên rõ ràng tâm tư của ông, đều cười nói chúc mừng.

Úy Trì Hòe Dương vui vẻ nhận từng lời chúc, miệng còn nói: “Tuổi hắn còn nhỏ, làm việc còn rất lỗ mãng, cần phải rèn luyện thêm, phải rèn luyện thêm.” Vừa nói vừa liên tục gật đầu, tăng thêm khẳng định.

Cao Uy nhân cơ hội nói: “Vậy…chuyện của Lãnh tướng quân cùng Tôn tướng quân thì sao?” Dù sao cũng là đồng liêu nhiều năm, Cao Uy cũng không đành lòng nhìn kết quả bi thảm của Lãnh Vệ Điền, hiện giờ hắn vả Tôn tướng quân vẫn còn bị nhốt ở trong lao.

Mọi người nghe xong đều thu nụ cười về.

Úy Trì Hòe Dương vuốt râu, đôi mắt khẽ híp lại, nói: “Bọn họ đây là gieo gió gặt bão, không nghe tướng lệnh, một mình xuất binh, đây chính là điều tối kỵ trong hành quân đánh giặc, bọn họ ở trong quân đã nhiều năm như vậy sao lại không hiểu rõ đạo lý này? Biết sai vẫn phạm, tội tăng một bậc! Nói cho cùng vẫn là vì cái lợi trước mắt, muốn lập đại công, không để ý an nguy toàn quân cùng cục diện, khiến cho Như Phong cũng phải vội vàng xuất binh theo, nếu không làm thế, để bọn một mình xuất binh há chẳng phải Lạc Nhạn thành chúng ta sẽ bị tấn công sao? Mấy chục năm rồi, đây vẫn là lần đầu tiên chúng ta bị bức lui về Lạc Nhạn thành. Nếu không có các ngươi cùng sự chỉ huy đ‎úng đắng của Như Phong, phỏng chừng bây giờ Lạc Nhạn thành đã sớm mất.”

Ngữ khí của hắn vô cùng nghiêm túc, mọi người một mực ngồi ngay ngắn, không dám hó hé gì.

Úy Trì Hòe Dương hừ một tiếng, hắn đã biết toàn bộ quá trình, nếu không phải tôn tử của mình mạng lớn, võ công không tồi, hơn nữa tài chỉ huy cũng inh, cho nên mới tạo được thế cục như bây giờ. Như Phong nếu có chút sai lầm gì thì bây giờ mạng đã sớm mất, đâu còn có thể nằm ở trên giường tĩnh dưỡng? Nhớ tới bộ dáng nhi tử, nhi tức trong nhà đối với chuyện Như Phong mà khẩn trương muốn chết, vạn nhất Như Phong thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy nửa đời còn lại của mình chắc chắn sẽ thủ ở biên cương, nào còn dám trở về nhà?

[tôn tử: cháu trai; nhi tử: con trai; nhi tức: con dâu]



Huống chi, ánh mắt Úy Trì Hòe Dương ảm đạm, lịch sử lại lập lại, hiện giờ Hổ Ký doanh đã bị diệt hơn nửa, nhân mã cũng chỉ còn lại một ngàn người ít ỏi, mặc dù bây giờ đã tranh thủ huấn luyện cả rồi, nhưng nếu muốn đạt tới trình độ như trước kia, hẳn còn phải tốn thêm một thời gian dài nữa a.

Mọi người cẩn thận nhìn ánh mắt Úy Trì Hòe Dương, thấy hắn phiền muộn, chắc hẳn là đang nghĩ tới chuyện Hổ Ký doanh, lần này, tổn thất lớn nhất trong quân doanh chính là Hổ Ký doanh. Ầyy! Xem ra ai cũng không thể nói đỡ cho Lãnh tướng quân với Tôn tướng quân rồi. Bây giờ ngay cả giám quân đại nhân cũng là đóng cửa không ra ngoài, ít khi thấy bóng dáng.

Cuối cùng lại nghe Cao Uy mở miệng nói: “Nguyên soái, để ta lưu lại đi, chờ các ngươi đến đổi ca.”

Úy Trì Hòe Dương nghe vậy, nhìn hắn một cái nói: “Cũng tốt, ta vốn nghĩ tự mình lưu lại, nhưng ta già rồi, cũng lo lắng Như Phong ở kinh thành làm loạn, tiểu tử kia cả ngày đều hi hi ha ha, tính tình lỗ mãng, còn phải mài dũa thêm mới được.”

Các tướng quân khác cười thầm, nói qua nói lại vẫn là thương cháu của mình.

Úy Trì Hòe Dương lại nói: “Lần này xuất hiện thêm một vài người mới, ta thấy tư chất cũng khá tốt, con của Cao Uy cũng rất tốt, là một tướng tài.” Hắn ngăn Cao Uy đang muốn lên tiếng bác bỏ, tiếp tục nói: “Lần này trở về, ta sẽ hướng Hoàng thượng từ quan, ta già rồi, nên để cho người trẻ tuổi phát huy.” Sắc mặc mừng rỡ, có cái gì so với việc nhìn thấy mình có người nối nghiệp vui hơn đây? Chỉ là trong lòng đối với nơi này có chút luyến tiếc…

Mới năm nào còn sục sôi huyết trẻ, giờ nhìn lại mái tóc đã điểm sương, ôi, tình cảm thật sự phức tạp. [hờ hờ, cự khuyết, chém thật đã tay]

Ánh mắt mọi người chạm nhau giữa không trung, yên lặng không nói gì.

* * *

Mọi người bàn xong rồi, Úy Trì Hòe Dương đứng dậy rời khỏi đại trướng, ông nhẹ giọng nói: “Chuẩn bị một chút, chúng ta trở lại thành Lạc Nhạn”

Chung Anh đứng phía sau cung kính đáp một tiếng, bọn họ hiện tại đang ở nơi đóng quân ban đầu, cho nên cách thành Lạc Nhạn một quãng đường.

Sauk hi trở lại trong phủ, Úy Trì Hòe Dương đem cương ngựa giao cho quản gia, hỏi: “Như Phong đâu?”

Quản gia đáp: “Thưa lão gia, thiếu gia còn ở trong phòng. Mặt khác, tam hoàng tử điện hạ hiện giờ đang ở khách phòng.”

Úy Trì Hòe Dương gật đầu, suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định đi xem tình hình Như Phong trước, vì vậy cất bước đi, Chung Anh như cũ theo sau.

Bởi vì Mộc Đồng sớm đã theo Túy Trúc đánh tới nơi nào rồi, hắn để lại Chu Tiền, Chu Hậu trông coi, nhưng khi Úy Trì Hòe Dương tới, Chu Tiền, Chu Hậu không cảm thấy ông là nhân vật nguy hiểm gì, lại là gia gia của Như Phong, cho nên cũng không có ngăn cản.

Bởi vậy…bởi vậy…

Lúc Úy Trì Hòe Dương yên lặng không một tiếng động bước vào tiểu viện của Như Phong, nhìn xuyên qua khe cửa, không nới hai lời liền đẩy cửa đi vào.

Sau đó…sau đó…

Lão nhân gia nhìn thấy một bạch y nam tử ngồi bên giường tôn tử mình, đang cầm tay tôn tử mình, còn không ngừng…không ngừng gặm!

Tình thiên phích lịch* a! Hắn cảm thấy mình hình như già cả mắt mờ rồi.

[*sét đánh giữa trời quang]