Người edit: sammy2201
Buổi tối, Trì Phong rốt cuộc bị bọn hạ nhân khiêng ra khỏi từ đường, người khác vốn tưởng rằng nàng vì quá kiệt sức nên đã ngất đi, nhưng chỉ có chính nàng biết rõ đó là do bản thân ngủ say chưa chịu tỉnh giấc mà thôi.
Tại đại sảnh, trên chiếc bàn lớn đã được bày đầy ắp thức ăn, đây đều là những món mà Trì Phong ưa thích.
Trì Phong nhanh chóng ngồi xuống vùi đầu ăn ngấu nghiến, song thân cùng tỷ tỷ ở bên cạnh trông thấy thế không khỏi cảm thấy đau lòng.
“Đệ đệ, ăn từ từ thôi, ngươi cả ngày hôm qua không có gì ăn gì, không nên ăn nhanh như vậy, bằng không chốc nữa sẽ đau bụng đấy.” Trì Tuyết vừa nói vừa phụ giúp Trì Phong gắp thức ăn.
Trì Phong ngước nhìn đôi mắt sưng đỏ của Trì Tuyết, rốt cuộc không kìm nén được xúc động mà thở dài, rõ ràng chính mình đã được ăn no ngủ kỹ, nhưng lại khiến cho tỷ tỷ lo lắng suốt cả đêm.
“Không có việc gì, sau này đừng sai phạm nữa là tốt rồi, ngã một lần, khôn hơn một chút.” Úy Trì Tùng thương tiếc sờ sờ đầu của Trì Phong.
“Hừ, muốn hắn không rước lấy họa, trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây!” Lão mẹ nhìn nàng hừ lạnh một tiếng.
Trì Phong chỉ lo ăn, không có đáp lời.
“Lần này ngươi đã biết sai chưa?” Úy Trì Hòe nãy giờ vẫn im lặng ngồi ở một bên mà chăm chú lau chùi thanh bảo kiếm của chính mình bỗng nhiên lên tiếng, đồng thời thoáng liếc qua khuôn mặt dính đầy dầu mỡ của Trì Phong.
Trì Phong cố gắng dời mắt ra khỏi thanh bảo kiếm sáng loáng trong tay gia gia, nhanh chóng nuốt trôi đám thức ăn rồi mới hồi đáp: “Ân, ta đã biết sai rồi, lần sau nhất định không tái phạm nữa!” Tái phạm cũng sẽ không để cho người bắt được a, mặc dù lần trừng phạt này đối với chính mình không hề hấn gì, nhưng nếu cứ tái diễn như vậy cũng không phải là việc tốt, cũng nên chừa chút danh tiếng để người khác nể trọng.
“Biết sai là tốt rồi.” Úy Trì Hòe chậm rãi nói.
Thật vất vả rốt cuộc cũng đã no bụng, Trì Phong nhanh chóng tiếp nhận khăn tay Trì Tuyết đưa qua lập tức lau đi những vết dầu mỡ trên mặt, sau đó cẩn cẩn dực dực mà bày tỏ nỗi lo lắng của bản thân.
“Gia gia, võ công của người trên giang hồ bài danh như thế nào?”
Úy Trì Hòe liền lập tức ngừng động tác, trầm giọng nói : “Ngươi hỏi việc này để làm gì?”
“Ta cảm giác được tư chất của chính mình không tệ, vậy tại sao lại không thể theo học những môn võ công thượng đẳng? Ta học được càng nhiều, sẽ càng có thêm nhiều kinh nghiệm.” Trì Phong chậm rãi nói ra ý nghĩ của bản thân, vừa quan sát phản ứng của bọn họ, chính yếu vẫn là ý kiến của gia gia, hắn vốn là nhất gia chi chủ mà.
“Lời của ngươi qủa thật không phải không có đạo lý, vậy chẳng lẽ ngươi muốn ra ngoài học nghệ?” Úy Trì Hòe buông bảo kiếm trong tay, rồi nhanh chóng trao cho quản gia đang đứng ở bên cạnh, rất cao hứng mà mở miệng.
“Gia gia, cho dù ta học hết được toàn bộ bản lãnh của người, cũng chỉ có thể đạt được tới cảnh giới hiện tại mà thôi, nếu muốn vượt trội hơn nữa, ta nhất định phải theo học người có bản lãnh cao hơn, như vậy mới có thể khiến cho Úy Trì phủ phát dương quan đại,. Gia gia, ta tin đây cũng chính là mong ước của người!”
“Uh, ngươi nói không sai!” Úy Trì Hòe tiếp tục vuốt râu, mỉm cười gật đầu.
“Ta không đồng ý! Lão gia tử, Trì Phong vẫn còn quá nhỏ, sao người lại có thể nhẫn tâm bỏ hắn ở bên ngoài chịu khổ?” Lâm Ngọc Lan vội vàng đưa ra ý kiến phản đối.
“Đúng vậy đúng vậy, Trì phong thật sự còn quá nhỏ.” Úy Trì Tùng cũng nhanh chóng phụ họa theo thê tử, nhưng chính yếu Trì Phong vẫn là một nữ tử a. Hắn cùng thê tử vốn chỉ có chủ ý cho Trì Phong giả nam trang mấy năm đầu mà thôi, chờ cho Trì Phong lớn hơn một chút, tái đổi về thân phận nữ nhi, như vậy cho dù cha hắn phẫn nộ cách mấy cũng không có biện pháp, bởi vì lúc ấy tuổi của người cũng đã cao ý nghĩ cũng phần nào không còn mạnh mẽ như trước, nói không chừng có thể đã đi về cõi tiên rồi.
Đối với một thư sinh đọc sách thánh hiền như Úy Trì Tùng mà nói, chiến tranh vốn đã quá tàn bạo quá đẫm máu, cho dù hắn thật sự có nam tử, cũng không hy vọng hài tử của chính mình đi trên con đường này, cả gia tộc Úy Trì vì giang sơn xã tắc đã cống hiến không biết bao nhiêu thế hệ vẫn còn chưa đủ hay sao? Bây giờ gia tộc càng ngày càng đơn bạc, hắn nhận định đó là do sát nghiệp quá nặng, cho nên khi thể tử nói không muốn sinh thêm hài tử, hắn cũng không miễn cưỡng.
Khi còn bé, cha hắn thượng chiến trường, nương ở nhà mỗi ngày đều là lấy lệ tẩy mặt, vì vậy hắn không mù quáng mà tuân theo ý nghĩ của cha, thủy chung kiên trì là một gã thư sinh.
“Các ngươi thì biết cái gì? Chẳng qua đó chỉ là ý nghĩ của những bậc phụ mẫu mà thôi. Vậy cả ngày cưng chiều Trì Phong, chẳng phải cũng là làm hại hắn hay sao? Không thể bởi vì các ngươi không muốn mà lại hủy đi tương lai của hắn! Vốn ta có ý định chờ thêm hai năm nữa sẽ đem hắn tống xuất học nghệ, bây giờ nếu như Trì Phong đã chủ động đề nghị, ta cho rằng cũng tới lúc rồi. Thừa dịp bây giờ Trì Phong tuổi còn nhỏ, lại thêm thiên tư thông dĩnh (thông minh, lanh lợi), hảo hảo giáo dưỡng, chờ sau này học nghệ trở về có thể gia nhập quân ngũ mà trau dồi một phen.” Úy Trì Hòe thấm thía nói.
Đáng tiếc phu phụ Lâm Ngọc Lan không có tiếp nhận nỗi khổ tâm cùng sự an bài của Úy Trì Hòe, ngược lại tâm hoảng ý loạn, vừa nghĩ đến Trì Phong tuổi vẫn còn nhỏ như vậy đã phải rời khỏi phủ, nhân tiện lo lắng không thôi. Mặc dù Trì Phong từ thuở nhỏ biểu hiện vốn không giống như những tiểu hài tử bình thường khác, đôi khi thoạt nhìn lại có vẻ như một người trưởng thành, nhưng dù sao đó vẫn chỉ là một tiểu hài tử sáu tuổi, ra đến bên ngoài cũng không biết có thể hay không tự chiếu cố bản thân (tự chăm sóc chính mình)? Không biết có thể hay không gặp phải nguy hiểm?
Úy Trì Hòe sau khi ra lệnh cho hạ nhân thoái lui, mới nói tiếp:
“Sư phụ của Trì Phong ta vốn đã tìm được từ lâu, ở trên giang hồ phi thường nổi danh chính là Vô Tình Kiếm, hắn không chỉ kiếm pháp lợi hại, hơn nữa học thức cũng phong phú, có thể nói là thượng thông thiên văn hạ tri địa lý. Gia tộc Úy Trì của chúng ta vốn có một bộ kiếm pháp nổi danh, bất quá chỉ có thể dùng trên chiến trường để giết địch, nếu như học xong vô tình kiếm pháp, tái học Úy Trì kiếm pháp, vậy chẳng phải là rất viên mãn rồi sao?”
Nghe đến đó, Úy Trì Tùng thở dài một hơi: “Cha, ta mặc dù là một thư sinh, nhưng cũng đã từng nghe nói qua đại danh của Vô Tình Kiếm. Giang hồ tương truyền hắn tính tình cổ quái, giết người không gớm tay, nửa chính nửa tà, hỷ nộ vô thường… Cha, người nhẫn tâm giao Trì Phong cho hắn giáo dưỡng, chẳng lẽ không sợ Trì Phong rốt cuộc trở nên cũng như vậy à?”
Lâm Ngọc Lan nghe thấy thế lập tức lớn tiếng nói: “Xem ra hắn chỉ là tên ma đầu mà thôi, ta tuyệt đối không đồng ý giao phó Trì Phong cho hắn.”
“Nói bậy! Đấy là do ngoại nhân đối với hắn hiểu lầm, ta đây đã thấy qua hắn, lời ăn tiếng nói phi phàm, bân bân hữu lễ (lịch sự, nhã nhặn), hơn nữa đối với thê tử tình sâu nghĩa nặng, một người như vậy sao có thể là loại người như ngươi nói được chứ?” Úy Trì Hòe lạnh lùng trừng mắt.
“Được rồi, cho dù là vậy đi chẳng nữa, nhưng làm sao người biết hắn sẽ đồng ý thu nhận Trì Phong làm đồ đệ?” Chung quy Úy Trì Tùng vẫn không nghĩ sẽ cho Trì Phong ra ngoài học nghệ.
“Này ta đương nhiên nắm chắc rồi mới nói, năm đó ta từng giúp qua hắn, cho nên hắn đã hội đáp ứng ta một điều kiện, muốn hắn truyền thụ võ công cho Trì Phong vốn rất dễ dàng.” Úy Trì Hòe tươi cười nói, trong ánh mắt thoáng hiện vài phần đắc ý.
Ngồi ở một bên Trì Phong vừa nghe vừa cảm thấy cảm thấy hăng hái bừng bừng, nhất là sau khi biết được Vô Tình Kiếm lợi hại như vậy, hai tròng mắt lập tức phát sáng lấp lánh trông rất đáng sợ, ít nhất cũng khiến cho Trì Tuyết bị hù dọa một phen.
“Gia gia, người hãy mau chóng liên lạc với Vô Tình Kiếm, ta sẽ đi theo thuyết phục cha mẹ.”
☆☆☆☆☆☆
Trong Tùng Lâm viện.
“Cha, nương, nếu như ta vẫn tiếp tục ở Úy Trì phủ, ta đây khẳng định sẽ còn gây ra nhiều phiền toái, chuyện ngày hôm nay có thể tái phát sinh một lần nữa. Trọng yếu nhất ta là thân nữ nhi, sẽ ngày một trưởng thành, như vậy nữ tính đặc thù cũng càng ngày càng rõ ràng, các người không sợ bị kẻ khác phát hiện hay sao? Cây kim giấu trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra! Nhưng nếu ta đi ra ngoài một thời gian, sau tám đến mười năm rồi mới quay trở về, đến lúc đó có thể giả trang một chút, như vậy sẽ không ai nhận ra được thân phận nữ nhi của ta.” Trì Phong thoáng chốc dừng lại, uống một ngụm nước, đồng thời quan sát phản ứng của lão cha cùng lão mẹ.
Bọn họ không nói gì, chỉ ngồi trầm ngâm suy nghĩ.
“Hơn nữa một khi đã học nghệ thành tài, tương lai sẽ không còn có kẻ nào dám khi dễ ta, cho dù ta vốn là nữ cải nam trang đi chăng nữa.” Sự thật là Trì Phong sống tại Úy Trì phủ cảm thấy vô cùng ngột ngạt, nếu như gia gia không sớm buông tha cho nàng, chính nàng cũng muốn chạy đi.
Trải qua một phen bị miệng lưỡi của Trì Phong thuyết phục, Úy Trì Tùng cùng Lâm Ngọc Lan rốt cuộc cũng đã miễn cưỡng chấp nhận rồi.
Vì vậy, không lâu sau đó Trì Phong chuẩn bị được rời nhà đi học nghệ!