Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 68: 68: Lời Phản Bác Của Hạ Phi




Hạ Vũ Mặc gào khóc như vậy, lập tức kinh động đến bác gái đang quét dọn nhà vệ sinh.

Bác gái quét dọn nhà vệ sinh nhìn thấy Hạ Vũ Mặc bị đánh, vô cùng sốt sắng đi qua đó, chỉ thẳng mặt Sở Hướng Nam trách móc: “Sao cậu có thể đánh đứa bé chứ, đứa bé này mới bao nhiêu tuổi chứ.”

Hạ Vũ Mặc tiếp tục kêu khóc: “Bà ơi cứu cháu với, cháu không quen chú người xấu này đâu, chú này muốn đánh chết cháu, đau quá.”

Sở Hướng Nam bị chọc tức đến huyết áp tăng vọt, đứa nhóc này chỉ biết nói dối thôi.

Anh ta muốn đánh chết nó lúc nào chứ?

Anh ta căn bản còn chưa ra tay nữa mà.

Cũng chưa từng đụng tới nó.

Bác gái nghe thấy thấy tiếng bà ơi này thì rất đau lòng, giật đứa bé từ trong tay Sở Hướng Nam.

“Thì ra là kẻ buôn người, mấy tên buôn người bây giờ cũng càn rỡ quá nhỉ, chạy đến tận bệnh viện để bắt cóc đánh đập trẻ con luôn đấy.” Bác gái lấy điện thoại ra, bắt lấy Sở Hướng Nam: “Cậu đừng hòng bỏ chạy, bây giờ tôi báo cảnh sát để cảnh sát bắt cậu lại.”

Hạ Vũ Mặc đắc ý đứng sau người bác gái lè lưỡi với Sở Hướng Nam, khỏi phải nói có bao nhiêu kiêu ngạo.

“Đồ ranh con.” Sở Hướng Nam vô cùng tức giận.

“Úi chà, đánh người à, bà ơi, bà xem, chú kia lại muốn đánh cháu nữa kìa.” Hạ Vũ Mặc trốn phía sau người bác gái, lại giả vờ khóc mấy tiếng.

“Còn dám đánh người.” Bác gái với lấy cây chổi lau nhà bên cạnh đánh vào người Sở Hướng Nam: “Tên buôn người đáng ghét, trông văn nhã lịch sự mà lại dám làm chuyện thất đức như thế này, bạn nhỏ, cháu đừng sợ, bà bảo vệ cháu.”

“Dừng tay.” Sở Hướng Nam bị đánh bất ngờ không kịp né tránh.

Kia là một cây chổi lau nhà vệ sinh, không cần nói cũng biết mùi như thế nào.

Cả người nồng nặc mùi nước tiểu cộng với mùi từ chổi lau nhà vô cùng khó chịu khiến Sở Hướng Nam tức giận đến mức trán nổi đầy gân xanh.

Động tĩnh bên này cũng kinh động đến một vài người, bác gái dọn vệ sinh khẽ bảo người ta báo cảnh sát, bắt tên buôn người này lại.

Đường đường là cậu cả nhà họ Sở, nếu như bị xem thành kẻ buôn người mang đến đồn cảnh sát thì thực sự sẽ trở thành chuyện cười kinh thiên động địa.

Anh ta không thể vứt hết thể diện đi được.

Sở Hướng Nam chỉ đành chịu đựng sự buồn bực này.

“Buông ra.” Sở Hướng Nam giận dữ vùng vẫy thoát khỏi bác gái kia, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

Vô cùng nhếch nhác.

Mùi nước tiểu trên người quá nồng, người đi đường đi qua đều bịt mũi, tránh ra xa.

Mặt Sở Hướng Thiên càng đen hơn, cởi áo khoác ra lau mặt rồi ném vào thùng rác.

Tô Yên phát hiện ra không thấy Hạ Vũ Mặc đâu, nhanh chóng ra ngoài đi tìm thì thấy bác gái dọn vệ sinh tốt bụng đưa Hạ Vũ Mặc quay về.

Hạ Vũ Mặc dỗ bác gái dọn vệ sinh vui đến nở gan nở ruột, hai người vừa cười vừa nói chuyện.

“Tiểu Vũ, em chạy đi đâu đấy?” Tô Yên vô cùng lo lắng.

“Đứa nhỏ này là con cô à, thật đẹp, kẻ buôn người bây giờ càn rỡ thật đấy, dám chạy đến bệnh viện để bắt cóc người, đứa bé nhà cô thiếu chút nữa bị kẻ buôn người bắt đi đấy.” Bác gái dọn vệ sinh xoa đầu Hạ Vũ Mặc, cười nói: “Đứa trẻ này, thật khiến cho người ta yêu thích.”

“Bà ơi, Tiểu Vũ cũng thích bà, vừa rồi cảm ơn bà đã giúp cháu đánh người xấu.” Miệng Hạ Vũ Mặc như được bôi mật.

“Cái miệng này thật ngọt, bà thực sự rất thích cháu.” Bác gái dọn vệ sinh vui vẻ cười toe toét.

Tô Yên và An Hinh nhìn nhau, cảm thấy có chút khó hiểu.

Sau đó, trở lại phòng bệnh, Hạ Vũ Mặc mới thành thật nói rõ chuyện đã xảy ra.

Nghe thấy Sở Hướng Nam bị tè lên mặt, An Hinh cười như được mùa: “Tiểu Vũ, em giỏi quá, quá hả giận.”

Tô Yên nghe xong cũng bật cười, nhưng mà nghĩ tới tính khí của Sở Hướng Nam, dặn dò nói: “Tiểu Vũ, lần sau không được như vậy, chị rất cảm ơn em đã ra mặt giúp chị nhưng mà em còn nhỏ, dễ phải chịu thiệt, nếu như không phải lúc đó có bác gái dọn vệ sinh giúp đỡ thì em phải làm sao đây?”

“Chị yên tâm đi, em chạy rất nhanh, lần sau sẽ không để bị bắt nữa, lần này là sơ ý thôi.”

“Tiểu Vũ.” Vẻ mặt Tô Yên nghiêm túc.

Hạ Vũ Mặc khéo léo nói: “Tiểu Vũ biết rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa.”

An Hinh nhỏ giọng nói với Hạ Vũ Mặc: “Tiểu Vũ, chuyện này lần sau cứ kêu chị.”

Hai người nháy mắt ra hiệu, đạt được tiếng nói chung.

Sở Hướng Nam rời đi không bao lâu thì vợ chồng Lý Mộc Sinh cũng tới, sau khi hỏi han quan tâm một lúc mới để Tô Yên nghỉ ngơi dưỡng thương.

Tô Yên không muốn ở lại bệnh viện: “Cha nuôi mẹ nuôi, con không có gì đáng ngại đâu, con muốn ra viện.”

Lưu Tuyết Lam nói: “Xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy, thiếu chút nữa mất mạng rồi, cái gì gọi là không có gì đáng ngại chứ, ở lại thêm vài ngày quan sát đi, mẹ nuôi quay về hầm canh tẩm bổ cho con.”

Lý Mộc Sinh hỏi: “Tiểu Yên, vừa rồi con nói còn có người xảy ra tai nạn cùng với con sao, người đó thế nào rồi?”

“Người nhà anh ấy đã đưa anh ấy đi rồi ạ.”

Nhắc tới Lục Cận Phong, Tô Yên cũng không nói nhiều, cô càng không dám nói suy đoán của mình cho Lý Mộc Sinh biết.

Lý Mộc Sinh thầm thở phào nhẹ nhõm, ông nhận được tin Tô Yên xảy ra chuyện, đương nhiên cũng biết Lục Cận Phong xảy ra chuyện, nhưng mà tin tức của nhà họ Lục bên kia bị ém rất kỹ, tình hình cụ thể thế nào cũng không nghe ngóng được.

Lục Gia Hành và Lục Thừa Mẫn cũng có hành động, Lý Mộc Sinh không biết bản thân có thể thắng cược hay không.

Nếu Lục Cận Phong không có chuyện gì, ông ta sẽ thắng.

Nếu như Lục Cận Phong xảy ra chuyện, ông ta không thắng cũng sẽ không thua.

Vợ chồng Lý Mộc Sinh ở lại bệnh viện một lúc, công ty Lý Mộc Sinh còn có việc phải làm, Lưu Tuyết Lam vội vàng trở về nhà hầm canh cho Tô Yên cũng rời đi. Sau khi vợ chồng Lý Mộc Sinh ra về, Tô Đình Nghiêm và Tần Phương Linh cũng đến.

Tô Yên bảo An Hinh đuổi họ đi, cô không muốn gặp ai trong hai người họ.

Vạn Nhất bên kia còn chưa có tin tức, lòng cô nóng như lửa đốt.

“Chị ơi, chị khát nước không, Tiểu Vũ rót nước cho chị nhé?” Hạ Vũ Mặc rất hiểu chuyện, biết quan tâm người khác.

“Tiểu Vũ ngoan, chị không khát nước.”

Tô Yên vừa dứt lời thì điện thoại đã vang lên, là Vạn Nhất gọi điện tới.

Tô Yên vội vàng nhận máy: “Anh Vạn, anh ấy thế nào rồi?”

“Vẫn chưa qua cơn nguy kịch, chân tạm thời được bảo vệ.” Vạn Nhất nói lấp lửng.

“Chưa qua cơn nguy kịch.” Tô Yên lí nhí nói, sau đó hỏi: “Tôi có thể đi gặp anh ấy được không?”

“Chỉ e là không tiện lắm.” Vạn Nhất nói: “Cô Tô, cô kiên nhẫn chờ tin tức đi, máu trong cơ thể lão đại gần như đã bị thay một lần, tạm thời giữ được tính mạng nhưng bác sĩ nói có thể sẽ để lại di chứng, hơn nữa không biết lúc nào mới tỉnh lại, có thể, không thể tỉnh lại nữa.”

Lòng Tô Yên như rơi xuống hầm băng: “ Không tỉnh lại nữa là có ý gì?”

“Có khả năng trở thành người thực vật.” Giọng nói Vạn Nhất trầm xuống: “Cô Tô, nếu như lão đại trở thành người thực vật, cô cũng đừng đau lòng quá, anh ấy dùng tính mạng cứu cô, đây là điều anh ấy can tâm tình nguyện, anh ấy cũng không muốn nhìn thấy cô đau lòng.”

Tin tức Vạn Nhất mang tới khiến tâm trạng Tô Yên nặng nề hơn.

Vừa nghĩ tới dáng vẻ Lục Cẩn Phong bảo vệ cô lúc xe đâm vào vách đá, nước mắt nhất thời chảy dài.

Đời này có một người đàn ông dùng tính mạng để bảo vệ thì có bao nhiêu may mắn và hạnh phúc chứ.

Trụ sở chính của Ám dạ.

Vạn Nhất cúp điện thoại, trên mặt đột nhiên lóe lên ý cười.

Đột nhiên một giọng nói từ phía sau vang lên.

“Ai nói Lục Cận Phong sẽ trở thành người thực vật chứ? Xa Thành Nghị tôi chưa bao giờ thất bại, anh ta đã qua cơn nguy kịch, nhiều nhất là mấy tiếng nữa sẽ tỉnh lại.”

Vạn Nhất quay đầu lại, mỉm cười: “Không phải là tôi muốn giúp đại ca sao, anh ấy đánh cược cả tính mạng để cứu Tô Yên, khổ nhục kế đấy, cơ hội tốt như vậy mà không dùng thì quá lãng phí rồi.”

Nói xong, Vạn Nhất nhìn Hạ Phi phía sau Xa Thành Nghị: “Đây không phải chiêu của cậu, khổ nhục kế cộng với đánh chết cũng không buông tay thì không có người phụ nữ nào không theo đuổi được cả.”

Hạ Phi phỉ nhổ: “Khổ nhục kế mà thiếu chút nữa mất đi tính mạng, nếu như truyền ra ngoài, thủ lĩnh của Ám dạ vì theo đuổi phụ nữ, mất mạng vì tai nạn giao thông, chắc hẳn sẽ bị người ta chê cười mấy năm luôn đấy.”