Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 393: 393: Giơ Móng Vuốt Ra




Dùng giọng điệu vô hại, non nớt nhất để cảnh cáo, nhưng lại khiến người khác không dám xem thường.

Hạ Phi bỏ lại câu này, vượt qua Tô Duy đi về phía mọi người.

Tô Duy xoay người, nhìn bóng lưng nho nhỏ của Hạ Phi, khoé miệng nở nụ cười, cắn một miếng khoai tây đang cầm trong tay, nói: “Thật thú vị.”

Mọi người đều đang ngồi quây quần cùng nhau nướng thịt.

Lục Cận Phong bị mấy người cha kéo đi uống rượu, mỗi người cạn một ly, anh cũng đã uống ba ly rồi, qua qua lại lại mấy lần, anh cũng hơi say rồi.

Tô Yên đau lòng cho anh: “Con thấy mấy cha cộng lại cũng sắp hơn hai trăm tuổi rồi, thế mà lại bắt nạt chồng con, mấy cha không thấy ngại à.”

Tần Chấn Lâm cười nói: “Nhìn xem, lại còn bảo vệ nó, mấy người chúng ta cũng chỉ có một đứa con rể này, không bảo con rể uống rượu cùng, thì bảo ai đây? Hay là Tiểu Yên này, con tìm thêm mấy người con rể cho mấy ông cha chúng ta đi.”

Lý Mộc Sinh cũng không có con gái, chỉ có một đứa con nuôi là Tô Yên.

Bây giờ Tô Vân là con gái của Chu Hoàng Long, cũng không chịu nhận Tô Đình Nghiêm nữa, Tô Đình Nghiêm cũng chỉ còn đứa con gái là Tô Yên.

Tần Chấn Lâm bị mất đi hai đứa con gái, bây giờ cũng chỉ còn một mình Tô Yên là con gái.

Con gái chỉ có một, đương nhiên con rể cũng chỉ có một.

Tần Chấn Lâm vừa dứt lời, Lệ Uyển đã đánh một cái lên sau đầu ông ta: “Tôi thấy ông uống nhiều quá, uống đến hồ đồ rồi luôn rồi, nói lung tung cái gì không biết.”

Làm gì có người làm cha nào xúi giục con gái đi tìm thêm mấy người con rể, lại còn nói ngay trước mặt con rể nữa chứ.

Đây không phải là gây chia rẽ quan hệ của hai vợ chồng à?

Lục Cận Phong hơi nhíu mày, cũng rất không vui, nhưng dù có thế nào thì Tần Chấn Lâm cũng là cha vợ của anh, anh làm con rể cũng không thể nói được gì.

Không khí đột nhiên cứng lại, bầu không khí trở nên hơi gượng gạo.

Tần Chấn Lâm cũng ý thức được mình nói sai rồi, cầm lấy bình rượu đi qua bên cạnh Lục Cận Phong, khoác tay lên vai anh, nói: “Con rể, cha vợ đây uống nhiều quá, nói mà không suy nghĩ, con đừng để trong lòng. Nói ra thì duyên phận giữa hai chúng ta đúng là rất sâu, con nhìn xem, ba đứa con gái của cha đều dính vào con, thế nên con đã được định sẵn là con rể của cha rồi.”

Câu cuối cùng có chút ý chế giễu.

Lúc này, Tần Chấn Lâm lại nhắc đến hai chị em Tần Nhã Hân và Tần Nhã Đan, hiển nhiên đã khiến bầu không khí càng gượng gạo hơn.

“Đồng chí Tần, con thấy cha uống chút rượu vào là bắt đầu buông thả bản thân rồi…”

Tô Yên còn chưa nói xong, Lục Cận Phong đã ra hiệu cho cô, ý bảo cô đừng lên tiếng, để Tần Chấn Lâm tiếp tục nói.

Hơi rượu bốc lên, rất dễ nói lỡ lời, đây chính là rượu vào lời ra.

Mọi người đều ngừng lại để nghe một mình Tần Chấn Lâm nói.

Trong mắt Tần Chấn Lâm có nước, hai đứa con gái của ông ta đều không có kết cục tốt đẹp, người làm cha như ông ta đương nhiên là trong lòng sẽ không dễ chịu.

Nếu Lục Cận không lấy Tô Yên, làm sao Tần Chấn Lâm lại sẽ ngồi chung uống rượu với anh chứ.

Tần Chấn Lâm vuốt mặt một cái, ngẩng đầu nhìn lên trời, cười một cách khổ sở, rồi lại gào to: “Nào, mọi người cùng uống, hôm nay là ngày tốt lành, mặc dù hai đứa con gái của tôi không còn nữa, nhưng sáng hôm nay kẻ thù lớn nhất của tôi là Lệ Quốc Minh đã bị xử bắn rồi, đây là một tin tốt, tôi và Tiểu Uyển chia cách nhiều năm như vậy, trở thành bi kịch như ngày hôm nay đều là nhờ vào Lệ Quốc Minh, bây giờ ông ta chết rồi, chết hay lắm.”

Tần Chấn Lâm cười lớn, tự mình uống vài ngụm rượu, những người khác đều không uống, trong lòng những người ngồi đây đều hiểu rõ, bây giờ trong lòng Tần Chấn Lâm không thoải mái, rất khó chịu.

Đây là mượn hơi rượu để phát tiết ra.

Nhắc đến Lệ Quốc Minh, sắc mặt của mỗi người đều khác nhau, Tô Duy nhìn thấy Tần Chấn Lâm cười đến vui sướng như vậy, âm thầm nắm chặt nắm đấm tay.

Thấy tất cả mọi người đều không uống, Tần Chấn Lâm lại đi đến trước mặt Thượng Quan Ân: “Sao, ông cũng không nể mặt tôi à? Thượng Quan Ân, ông đây còn chưa tìm ông tính sổ đấy, ông không nói tiếng nào đã đưa người phụ nữ của tôi ra nước ngoài, giấu một cái là mười mấy năm, ông có mưu đồ gì.”

“Tôi thấy ông uống say thật rồi.” Lệ Uyển giành lấy chai rượu của Tần Chấn Lâm, dìu lấy ông ta: “Đi thôi, vào nhà tỉnh rượu đã.”

Lệ Uyển đưa Tần Chấn Lâm đi rồi, Thượng Quan Ân buông ly rượu xuống: “Tôi đi theo xem sao, mọi người tiếp tục ăn đi.”

Tần Chấn Lâm mượn rượu phát tiết, mọi người cũng chẳng còn tâm trạng nữa.

Lục Cận Phong cũng uống nhiều rồi, Tô Yên cũng định đưa anh về phòng, Hạ Phi nói: “Mẹ, để con đưa cha về phòng cho.”

Hai người là chủ bữa tiệc, dù sao cũng không thể bỏ đi hết được.

“Được.”

Tô Yên đưa Lục Cận Phong cho Hạ Phi.

Lục Cận Phong uống không quá nhiều, đi đường hơi lắc lư, nhưng cũng không phải là không thể đi, Hạ Phi chỉ cần dìu anh đi là được.

Trở về phòng.

Lục Cận Phong đau đầu, đưa tay bóp bóp trán.

“Cha, cha nằm một chút trước đi.” Hạ Phi giúp Lục Cận Phong cởi giày, rồi lại đi rót nước.

Lục Cận Phong dựa vào đầu giường, nhận lấy ly nước uống một ngụm, một lúc sau mới nói: “Hạ Phi, con xuống dưới ăn chút đồ đi, cha nhắm mắt nghỉ một lúc.”

Hạ Phi đứng ở bên giường, muốn nói nhưng lại do dự: “Cha, cha thật sự định để chú đi theo lên đảo sao? Đó là trụ sở chính nòng cốt nhất của Ám Dạ, có thế nào thì chú cũng là con trai của Lệ Quốc Minh, trước đây Lệ Quốc Minh là người đứng đầu của Thiên Lang, mà Thiên Lang và Ám Dạ lại luôn bất hoà với nhau.”

Nghe vậy, trong mắt Lục Cận Phong hiện lên chút bất ngờ, Hạ Phi cũng chỉ mới là đứa nhỏ không đến sáu tuổi, thế mà lại có thể suy nghĩ chu toàn như vậy.

Lục Cận Phong cười vỗ vỗ vai Hạ Phi, nói một cách sâu xa: “Trường giang sóng sau xô sóng trước, con trai, xem ra cha có thể về hưu trước dự tính mấy năm rồi.”

Hạ Phi không hiểu: “Cha.”

“Đi đi, cha nhắm mắt một lúc, con qua bên mấy ông nội nuôi đi, hai anh em con đi chuyến này, trong thời gian ngắn cũng sẽ không thể quay về đây đâu.”

Nói xong, Lục Cận Phong nằm xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hạ Phi cũng không nói thêm gì nữa, đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.

Hai vợ chồng Lưu Tuyết Lam và Lý Mộc Sinh biết Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc sắp rời khỏi đây, vô cùng không nỡ, cả buổi tối hai vợ chồng đều kéo lấy hai anh em nói chuyện.

Tô Yên và An Hinh phụ trách nướng thịt, Lý Văn giúp đỡ An Hinh.

Trương Mộng thấy Tô Duy ngồi trong góc uống rượu một mình, cô ấy cầm thịt nướng đi qua: “Một mình uống rượu giải sầu làm gì, có cần tôi uống với anh không.”

“Tránh ra.”

Tô Du không hề nể mặt, lại càng không có chút thương tiếc phụ nữ.

Trương Mộng bị hét đến nước mắt chảy quanh vành mắt, mặt nóng rát, việc này tổn thương lòng tự trọng của cô ấy biết bao.

Trương Mộng ráng nhịn, nuốt ngược nước mắt về, cầm lấy thịt nướng lặng lẽ đi ra.

Tất cả đều diễn ra trong im lặng, không ai để ý.

Bữa tiệc thịt nướng đến mười giờ đêm mới kết thúc, cuối cùng mọi người cũng xem như là thỏa chí.

Hôm sau.

Sáng sớm Tô Yên đã thu dọn xong đồ đạc, Tam Bảo và Tứ Bảo cũng đi cùng, vì để hai đứa ở nhà có thế nào cô cũng không yên tâm được.

Vì vậy sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, ba giờ chiều, mọi người mới lên đường.

Lục Cận Phong điều một chiếc máy thay trực thăng, Vạn Nhất cũng đi theo lên đảo xem, đương nhiên Xa Thành Nghị cũng theo về.

Đây cũng là lần đầu tiên Tô Yên đi lên đảo, cô cũng hơi phấn khích và tò mò, không biết rốt cuộc căn cứ huấn luyện của Ám Dạ là một nơi như thế nào.

Hai tiếng đồng hồ sau, máy bay bay trên không trung của một vùng biển, Lục Cận Phong nói: “Đến rồi.”

Tô Yên hoang mang, nhìn xuống dưới: “Ở đâu?”

Phía dưới toàn là nước biển, làm gì có đảo.

Cũng không thể nào ở dưới đáy biển chứ.

Tô Duy cũng thò đến trước cửa sổ nhìn, đúng là không nhìn thấy gì cả, chỉ thấy một vùng biển mênh mông bát ngát.

Lục Cận Phong giải thích: “Trên đảo có một tầng chắn tự nhiên, ở trên một độ cao nhất định sẽ chỉ nhìn thấy một vùng biển, đến gần rồi mới nhìn thấy một hòn đảo.”

Vạn Nhất bổ sung một cách tự hào: “Chúng tôi đã tăng cường thêm một tầng chắn, dùng từ trường để gây nhiễu sóng, cho dù là hệ thống radar cũng không dò tìm ra được sự tồn tại của hòn đảo này, tất cả những con thuyền đến gần hòn đảo, hệ thống định vị cũng sẽ mất tác dụng, tự động đi qua hướng khác, không thể nhận ra con đường này.”

Tô Yên nghe thấy thì cảm thấy rất tuyệt vời: “Ông xã, trở về thêm cái đùi gà cho bộ phận kỹ thuật.”

Trong lúc Vạn Nhất nói, máy bay đã từ từ hạ cánh, đã nhìn thấy bên ngoài hòn đảo rồi, thấy không ít người đang huấn luyện chạy cự li dài quanh đảo.

Trong mắt Tô Duy xuất hiện sự phấn khích, thì ra là như vậy.

Lục Cận Phong liếc nhìn theo hướng của Tô Duy, ánh mắt sâu hơn, bình thản nắm lấy tay Tô Yên: “Đi, ông xã đưa em xuống thăm quan, để em xem giang sơn mà ông xã đã gầy dựng cho em.”