Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 389: 389: Tô Duy Muốn Đến Căn Cứ Huấn Luyện Ám Dạ




Tô Yên chưa bao giờ từ chối yêu cầu của Tô Duy, không giống với những người khác sức khỏe của Tô Duy không tốt.

Bạn cùng trang lứa đến trường học kết bạn một cách bình thường.

Tô Duy thì ở trong bệnh viện uống thuốc và hóa trị, coi bệnh viện là nhà.

Trong lòng Tô Yên luôn cảm thấy mắc nợ, lúc đó Tô Duy muốn ăn gì, muốn cái gì, muốn làm gì chỉ cần không ảnh hưởng đến sức khỏe và cô có thể làm được thì cô sẽ đồng ý.

Nhưng Tô Duy muốn đi căn cứ huấn luyện Ám Dạ, chuyện này đang làm khó Tô Yên.

“Tiểu Duy, chuyện này chị về nhà bàn bạc lại với anh rể em, hỏi ý kiến của anh ấy, tối mai em đến nhà chị ăn cơm chị sẽ cho em biết kết quả.”

Căn cứ huấn luyện Ám Dạ là một nơi bí mật, không phải người của Ám Dạ thì không thể đến đó, gọi là lo trước tính sau, trên đảo là nơi trú ẩn lớn nhất của Ám Dạ, càng nhiều người biết lại càng nguy hiểm.

Lúc này Tô Yên mới cân nhắc thêm một vấn đề nữa.

“Được.” Tô Duy mỉm cười nói: “Anh rể chuyện gì cũng nghe theo chị, chắc chắn sẽ đồng ý.”

“Em ấy à, cái miệng càng ngày càng ngon ngọt, được rồi, mau vào phòng đi, để ý họ chút, đừng để họ lại đánh nhau.”

Sau khi dặn dò xong, Tô Yên lên xe Tô Duy đứng ở cửa nhìn theo, đợi đến khi xe hoàn toàn khuất hẳn cậu ta mới quay người đi vào nhà.

Ở nhà cũ của nhà họ Lục.

Tô Yên vừa về đến nhà đã đi thăm các con.

Bé ba bé tư một đứa thì đói một đứa thì tè dầm, hai đứa trẻ đều đang khóc, Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc thì đang luống cuống, vì không muốn để bảo mẫu và dì giúp nên đã bảo họ đi phòng bếp hoặc dọn vệ sinh rồi.

“Cha đâu?”

Tô Yên đã thấy xe của Lục Cận Phong ở bãi đậu xe, chứng tỏ người đã về từ sớm rồi.

Đang nói thì Lục Cận Phong đi vào.

Anh ăn mặc giống như một anh chàng độc thân vậy, rất đẹp trai, hai tay đút vào túi quần, dáng vẻ nhàn nhã.

“Bà xã, em về rồi à.”

Thấy Tô Yên, vẻ mặt Lục Cận Phong lộ ra nụ cười, anh muốn áp lại gần.

“Đứng im.” Tô Yên giơ tay chống lên ngực Lục Cận Phong hỏi tội: “Em bảo anh về nhà chăm con mà anh chăm thế nào đây? Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc bận bịu như này, bé ba bé tư thì đói khóc, tai anh không nghe thấy sao?”

Lục Cận Phong e dè: “Vừa nãy anh đeo tai nghe nên quả thực là không nghe thấy.”

Hạ Vũ Mặc nói: “Mẹ, mẹ đừng trách cha, con và anh chăm em như vậy không tốt sao, mặc dù hơi bận rộn với mệt một xíu chẳng kịp uống ngụm nước.”

Đây đâu phải là đang nói giúp chứ, chắc chắn đây không phải là đang thêm dầu vào lửa sao?

Tô Yên trừng mắt nhìn Lục Cận Phong: “Anh về nhà mấy tiếng rồi? Cũng không biết giúp đỡ, anh nhìn Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đi, người các con toàn là vết sữa nôn, anh cũng không biết tìm quần áo thay cho các con.”

Lục Cận Phong định nói nhưng Hạ Phi lại cướp lời: “Cha làm gì có thời gian chứ, bận cả một buổi chiều.”

Tô Yên hỏi: “Bận cái gì?”

Lục Cận Phong: “Anh...”

Hạ Phi nói: “Mấy dì xinh đẹp trên đảo biết bọn con sắp trở về đó nên gọi điện hỏi thăm cha, hỏi cha lúc nào đến, muốn ăn gì, đúng không cha.”

Lục Cận Phong liều mạng nháy mắt với Hạ Phi, nói nhỏ: “Con đừng nói nữa được không.”

Hạ Vũ Mặc chống nạnh: “Cha, chúng ta có lý do, sợ gì chứ?”

Cơn giận của Tô Yên bùng phát: “Các dì xinh đẹp? Nói chuyện cả buổi chiều? Chẳng trách ở nhà mà cũng ăn mặc đẹp như vậy.”

Hạ Phi nói: “Đúng thế, gọi video mà, cha không thể giữ hình tượng đẹp trai hay sao?”

Lục Cận Phong đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh, anh nháy mắt với hai đứa con: “Đừng nói nữa được không?”

Đây đâu có phải là đang giúp anh, rõ ràng là đang đổ thêm dầu vào lửa.

Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đồng thanh nói: “Cha, cha đừng sợ, có bọn con ở đây.”

Lục Cận Phong: “...”

Có hai đứa tổ tông này là anh thấy trước những ngày tháng sau này sẽ chẳng dễ dàng gì.

Anh rất muốn có con gái, con gái là áo bông nhỏ thân thiết.

Hạ Vũ Mặc nhìn Tô Yên: “Con và anh bận cả chiều, không nỡ làm phiền cha và các dì xinh đẹp, mẹ, mẹ đúng là không biết thương người ta, không quan tâm đến cha.”

Tô Yên hừ một tiếng rồi cầm cái xẻng đồ chơi của con: “Đi, chúng ta trở về phòng nói chuyện đàng hoàng với nhau.”

Lục Cận Phong giải thích: “Bà xã à, không phải như em nghĩ đâu.”

Hạ Phi khoanh tay trước ngực: “Mẹ, mẹ xem mẹ xem, chẳng thiết thực tí nào, một cái xẻng nhựa thì sao có thể đánh người ta đau được? Mẹ cầm cái nào dọa ai chứ?”

Lục Cận Phong khoát tay: “Bà xã à, anh anh...”

Còn chưa nói xong thì Hạ Phi đã nháy mắt với Hạ Vũ Mặc, Hạ Vũ Mặc lập tức lấy một cái roi đến.

Lục Cận Phong: “...”

Tô Yên: “...”

Hạ Vũ Mặc đưa qua: “Mẹ, này, có bản lĩnh thì dùng cái này.”

“Này này này!” Lục Cận Phong sợ hãi: “Hai đứa nhóc thối tha này, hợp tác chống lại cha đúng không?”

Hạ Phi nói: “Cha, cha đừng sợ, mẹ không dám đâu.”

Lục Cận Phong khóc không ra nước mắt: “Cô ấy sao mà không dám chứ.”

Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc lùi về sau mấy bước: “Mẹ, mẹ đánh thử xem, đánh thử xem có dám không.”

“Đi, về phòng nói chuyện rõ ràng trên đảo có những cô gái xinh đẹp nào, mấy người còn nói chuyện gì.” Tô Yên nắm lấy quần áo của Lục Cận Phong đi ra ngoài.

Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc nhìn nhau lộ ra ánh mắt gian xảo.

Trong phòng ngủ.

Lục Cận Phong cúi đầu đứng im, Tô Yên cầm roi ngồi xuống: “Quỳ trên ván giặt đồ hay là vỏ sầu riêng, chọn đi dù sao thì trong cái nhà này đóng cửa lại cũng không làm mất mặt anh.”

“Bà xã, nguôi giận đi, đều là do hai đứa nhóc thối tha kia hãm hại anh.” Lục Cận Phong ngồi xuống bên cạnh Tô Yên bắt đầu phát huy mỹ nhân... không đúng, là mỹ nam kế.

“Yên Yên, hay là chúng ta sinh thêm một đứa con gái, con trai sau này sẽ đi khắp tứ phương, cuộc sống khi về già của chúng ta sẽ rất ảm đạm.”

“Đừng có đánh lảng sang chủ đề khác, nói, trên đảo có bao nhiêu phụ nữ? Bao nhiêu tuổi?”

Lục Cận Phong thành thật khai báo: “Trên đảo có tổng cộng hai ba nghìn hai trăm người, có năm trăm hai mươi người là phụ nữ, nhỏ nhất là ba tuổi, lớn nhất là bốn mươi tuổi.”

“Bé gái mới ba tuổi mà các anh đã đưa lên đảo rồi à?”

“Đứa trẻ đó là trẻ mồ côi, đứa trẻ ba tuổi là độ tuổi mà học hỏi mọi thứ tốt và nhanh nhất.” Lục Cận Phong nói rồi tỉnh bơ lấy đi cái roi trong tay Tô Yên rồi nhân cơ hội ôm cô thì thào: “Yên Yên, chúng ta lâu rồi chưa làm chuyện chính sự rồi.”

“Anh nghiêm túc cho em, em đang hỏi tội anh đấy, Lục Cận Phong, anh lại làm bậy...ừm...”

Cách tốt nhất để khiến phụ nữ im lặng đó là hôn cô ấy.

Lục Cận Phong nắm rất rõ điểm này.

Rèm cửa và đèn trong phòng đều là tự động, rèm cửa tự động đóng lại, ánh đèn màu trắng cũng tự động điều chỉnh thành màu cam nhàn nhạt, tạo nên một bầu không khí rất ái muội.

Cậu Lục đã lâu không ăn thịt nên làm một bữa thịnh soạn.

Có thể tiết kiệm bữa tối.

Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc cô đơn ngồi trong phòng ăn, nhìn đồ ăn ngon đầy ắp trên bàn.

Hạ Vũ Mặc nói: “Anh, có phải chúng ta sắp có em gái rồi không?”

“Theo hai phương án đầu tiên thì xác suất có em trai cao hơn em gái một chút.” Hạ Phi vừa nói vừa nho nhã vươn tay dùng bữa tối.

Hạ Phi luôn rất chú trọng tới cách ứng xử trên bàn ăn.

Hạ Vũ Mặc cắn cái thìa: “Em không muốn có em trai, em muốn có em gái.”

Trong phòng ngủ.

Bầu không khí vẫn còn ái muội.

Hai má Tô Yên ửng đỏ, cô trừng mắt nhìn Lục Cận Phong: “Anh ngồi dậy, em có chuyện muốn bàn bạc với anh.”

Lục Cận Phong đã ăn uống no say nên tâm trạng rất tốt: “Bà xã có gì giao phó?”