Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 359: 359: Diệt Khẩu




Bịt miệng một tên tiểu nhân, điều này đối với Hùng Sư mà nói, quá đơn giản rồi.

Có tiền mà không lấy là một kẻ ngu.

Jackson nhận việc này.

Khi đám người của Hùng Sư vừa mới rời đi, Tần Nhã Hân lập tức gọi điện thoại ra ngoài: “Là anh yêu cầu đám người của Hùng Sư ra tay với Lục Cận Phong đúng không?”

Ở đầu dây bên kia là giọng nói của một người đàn ông: “Phụ nữ các cô làm việc rất do dự thiếu quyết đoán, Tần Nhã Hân, chung quy lại cô vẫn không đủ tàn nhẫn.”

“Tôi làm việc, khi nào đến lượt anh chỉ dạy tôi.” Tần Nhã Hân cảnh cáo một cách hung ác: “Nếu như anh còn có suy nghĩ ra tay với anh ấy một lần nữa, đừng trách tôi trở mặt, cho dù muốn ra tay với anh ấy, vậy cũng chỉ có thể là tôi ra tay.”

“Có thời gian để nổi giận với tôi, không bằng cô cứ nghĩ cách xem làm thế nào để thoát khỏi sự truy bắt của cảnh sát, Lục Cận Phong cũng không phải là kẻ ngốc, anh ta sẽ nhanh chóng đoán ra được là cô.”

“Người giết Trần Tố Anh là Tô Yên, đoán được tôi thì thế nào, Tô Yên bị người khác cưỡng hiếp, lại còn giết Trần Tố Anh, bây giờ người cũng đã trốn thoát rồi, tung tích cũng không rõ, bây giờ Lục Cận Phong nhất định rất hận Tô Yên đấy.” Tần Nhã Hân nghĩ  tới thì cũng cảm thấy vui sướng, nhưng cô ta cũng cảm thấy kỳ quái, Tô Yên đã đi đâu chứ?

Tuy nhiên câu nói tiếp theo của đối phương đã khiến Tần Nhã Hân cảm thấy vui không nổi.

“Cô có thể tìm người đóng giả thành bộ dạng của Tô Yên, nhưng cô không nghĩ rằng Tô Yên cũng có thể tìm người đóng giả thành chính mình sao?”

“Ý của anh là gì?”

“Người vào quán bar lúc đó không phải là Tô Yên, mà là Lâu Doanh.” Đối phương nói: “Cảnh sát cũng không phải là kẻ ngốc, họ phản ứng lại rất nhanh chóng, một đêm lại có tới ba người Tô Thanh xuất hiện, cô đúng là đồ ngu.”

Tần Nhã Hân kinh sợ, cô ta thật sự không biết chuyện này, đột nhiên cô ta phản ứng lại, lúc đó thông qua camera giám sát, cô ta nhìn thấy Tô Yên trong camera quả thực có gì đó không ổn, không ngờ rằng người đó là Lâu Doanh.

Tần Nhã Hân hỏi: “Bây giờ Tô Yên đang ở đâu? Anh chắc chắn biết.”

“Bây giờ cô không nên quan tâm đến việc Tô Yên đang ở đâu, điều cô nên quan tâm là giải quyết Lục Cận Phong, không phải là anh ta chết, thì là chúng ta chết.”

Ở đầu dây bên đó nói xong thì cúp máy.

Tần Nhã Hân tức giận đến mức suýt chút nữa làm rơi điện thoại, lúc này, bé Tư đang ngủ bên cạnh đột nhiên tỉnh giấc, đói rồi, cậu bé khóc òa lên.

Sau khi Tần Nhã Hân nhận được đứa nhỏ, cô ta vốn dĩ định rời khỏi Đế Đô, nhưng cô ta vẫn muốn ở lại xem kết cục của Tô Yên, vì vậy mới không rời đi.

Nghe thấy tiếng khóc của đứa nhỏ, Tần Nhã Hân nén cơn giận, đi đến bế đứa nhỏ, cũng thật sự kỳ lạ, bé Tư vừa chui vào trong lòng Tần Nhã Hân thì không khóc nữa rồi.

Tần Nhã Hân mỉm cười: “Thật là thông minh đấy, nhỏ như vậy đã biết thức thời rồi, có phải đã đói rồi không? Đừng lo, bây giờ dì sẽ bảo người pha sữa bột cho con.”

Nói xong, Tần Nhã Hân thét lên một tiếng với người bên cạnh: “Còn ngẩn người ra đó làm gì, đi pha sữa bột đi, không nhìn thấy đứa nhỏ đói rồi à.”

“Vâng, cô chủ.”

Khuôn mặt của Tần Nhã Hân vẫn còn quấn băng gạc, cô ta vẫn chưa hề tháo ra, mà cũng chưa đến lúc có thể tháo ra.

Tần Nhã Hân bế bé Tư ngồi trên một chiếc ghế sofa đơn giản, vươn tay ra trêu chọc bé Tư: “Bộ dạng trông thật sự dễ thương, mắt mũi rất giống với bố con, bé Tư à, hay là con đi cùng dì có được không, dì nhất định sẽ tốt với con.”

Bé Tư vừa phun nước bọt vừa cười, vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu thật sự có thể làm trái tim người khác tan chảy.

Tần Nhã Hân không khỏi vui vẻ nói: “Bé Tư, con cũng thích dì đúng không, con ngoan quá.”

Bé Tư nhúc nhích đầu lưỡi và môi, từ trong miệng phát ra tiếng “ư ư”, bé Tư được ba tháng tuổi rồi, giống như đang bi bô, muốn học nói chuyện vậy.

“Ôi chao, bé Tư muốn nói gì với dì sao?” Tần Nhã Hân cười đến mức nở gan nở ruột, trên thế giới này, điều khó kháng cự nhất hẳn là một đứa trẻ sơ sinh giống như một tờ giấy trắng vậy.

Bé Tư vui vẻ đến mức đôi tay cũng không ngừng vẫy vẫy, chân cũng không ngừng đạp, rất thích thú, làm cho Tần Nhã Hân cũng bật cười thành tiếng, tâm trạng vô cùng tốt.

Các thuộc hạ đã mang sữa bột đến, Tần Nhã Hân cũng đích thân đút cho bé Tư uống, bé Tư uống rất vui vẻ, mười phút sau đã uống xong một bình sữa.

Nể tình bé Tư như vậy, Tần Nhã Hân cũng không nhẫn tâm làm hại bé Tư, không những như vậy, cô ta cũng đối xử với bé Tư rất tốt, nhìn thấy bé Tư nhổ sữa làm bẩn quần áo của mình, cô ta lập tức căn dặn người đi mua quần áo mới và một số đồ chơi nữa.

Bé Tư đi đại tiện, đi tiểu, Tần Nhã Hân cũng tự mình thay tã lót, bất kỳ người nào khác đụng vào bé Tư, bé Tư sẽ khóc òa lên, nhưng chỉ cần Tần Nhã Hân bế cậu bé, bé Tư sẽ vui vẻ.

Bé Tư chỉ là phục tùng của Tần Nhã Hân, nhưng Tần Nhã Hân lại có cảm giác được người khác rất cần, vì vậy cô ta cũng vui vẻ bế bé Tư.

Cuối cùng, tay của Tần Nhã Hân đau mỏi, muốn ngồi cũng không được, mông vừa chạm vào ghế sofa, bé Tư đã òa khóc lên, ý muốn Tần Nhã Hân bế đi, còn muốn cô ta không ngừng nói chuyện với cậu bé.

Đúng là một đứa trẻ nghịch ngợm.

Tần Nhã Hân cũng không muốn bế nữa rồi, nhưng nhìn thấy bé Tư cười với cô ta ngọt ngào như vậy, cô ta lại mềm lòng, vẫn bế cậu bé trên tay.

...

Đồng thời.

Lục Cận Phong cũng điều tra ra được tung tích của Lạc Gia Bách, anh trực tiếp dẫn người đến đó.

Tìm bé Tư, tìm Tô Yên và tóm lấy hung thủ đã giết hại Trần Tố Anh.

Lục Cận Phong một chút cũng không dám dừng lại nghỉ.

Lãnh Phùng bên này cũng dẫn người đi tìm tung tích của Tô Yên, cho dù có phải là do Tô Yên giết hay không, thì cũng phải tìm ra được.

Lâu Doanh cũng rất lo lắng, điều duy nhất khiến cô ta cảm thấy được an ủi chính là Bạch Phi Minh đã ra ngoài rồi.

Do Lãnh Phùng nộp tiền bảo lãnh, Lệ Quốc Minh đã bị bắt về, Lãnh Phùng cũng nói chuyện giữ lời, cầu xin cấp trên tha thứ.

Hơn nữa trước đây Bạch Phi Minh cũng đã lập công, bị Lệ Quốc Minh uy hiếp, mà năng lực của Bạch Phi Minh cũng rõ như ban ngày, người của cấp trên cũng tiếc nhân tài, cũng muốn thu nhận Bạch Phi Minh và Lâu Doanh để dùng.

Cho dù trải qua một phiên tòa án thẩm vấn, Bạch Phi Minh nhiều lắm cũng chỉ phải thi hành án ngoài nhà tù, nếu như lập công trong thời gian thi hành án, có biểu hiện tốt thì có thể được giảm nhẹ hình phạt và được trả tự do sớm hơn.

Lâu Doanh chắc chắn sẽ đích thân đến đón Bạch Phi Minh.

Đã lâu không gặp nhau như vậy, Lâu Doanh nhìn thấy Bạch Phi Minh thì chạy đến ôm chầm: “Phi Minh, nhớ cậu đến chết mình rồi, cậu xem cậu kìa, béo quá rồi.”

Bạch Phi Minh: “...”

“Đồ ăn bên trong này rất tốt, lại không cần làm việc, ăn xong rồi ngủ, ngủ xong lại ăn, không béo mới lạ.”

“Lần này xem như đội trưởng Lãnh nói chuyện giữ lời.” Lâu Doanh rất vui, nhưng cũng có chuyện không vui: “Phi Minh, tụi mình có chuyện phải làm rồi, chị gái mình mất tích rồi, có người đóng giả thành chị mình và giết chết Trần Tố Anh, sau đó đã nhảy xuống sông bỏ trốn, bây giờ chị mình lại mất tích không rõ nguyên nhân, chị ấy phải gánh chịu nỗi oan ức này rồi.”

Bạch Phi Minh vô cùng bất ngờ, cô ta đã vào tù lâu như vậy rồi, lúc ra ngoài tại sao lại cảm thấy bầu trời đều thay đổi cả rồi?

“Lên xe trước đã.” Bạch Phi Minh cũng không nói lời thừa.

Tô Yên xảy ra chuyện, Lâu Doanh chắc chắn rất lo lắng.

Lâu Doanh đón Bạch Phi Minh rồi rời đi, trên đường đi, cô ta thuận miệng hỏi: “Phi Minh, khoảng thời gian này cậu bị giam ở đâu vậy? Đội trưởng Lãnh nói anh ta cũng không biết cậu bị chuyển đến nơi nào.”

Một tia sáng khác thường xẹt qua mắt của Bạch Phi Minh, cô ta nói: “Mình cũng không biết, mình luôn bị bịt mắt mà.”

Lâu Doanh cũng không đa nghi, cô ta nói: “Chúng ta đi gặp anh rể của mình trước đã.”

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Tô Yên thật thà ở trong căn nhà cho thuê của Lục Thừa Mẫn và không đi đâu cả.

Trời sập tối, cô nghe thấy tiếng chìa khóa đang mở cửa, thần kinh cô lập tức căng thẳng, hai tay ôm chặt đầu gối, ngồi ở đầu giường dựa vào vách tường, thời điểm Lục Thừa Mẫn đi vào, tâm trạng nhanh chóng trở nên ủ rũ.

Trong khoảnh khắc Lục Thừa Mẫn mở cửa, điều anh ta nhìn thấy chính là hình ảnh tuyệt đẹp như vậy.

Tô Yên giống như con thỏ bị sợ hãi, hai mắt đỏ bừng, nhìn anh ta với vẻ thấp thỏm lo âu, ánh chiều tà của mặt trời lặn xuyên qua cửa sổ chiếu vào, chiếu vào trên người Tô Yên giống như được phủ một vầng sáng nhạt, vô cùng đẹp.

Lục Thừa Mẫn luôn biết Tô Yên rất đẹp, từ khi Tô Yên mới vào công ty, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cô, anh ta đã bị rung động bởi vẻ đẹp của cô.

Tô Yên của trước đây giống như con nhím có gai luôn châm chọc khiêu khích anh ta, trong lời nói thì lúc nào cũng bảo vệ Lục Cận Phong, cũng vài lần từ chối hợp tác với anh ta.

Phụ nữ càng khó chinh phục thì ham muốn chinh phục của đàn ông càng mãnh liệt.

“Chị dâu, đói rồi không, ăn chút gì đi.”

Lục Thừa Mẫn đi vào.

Tô Yên hỏi: “Bây giờ bên ngoài thế nào rồi?”