Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 338: 338: Tự Cứu




Vạn Nhất bị Lâu Doanh nhìn chằm chằm đã rất xấu hổ khi, anh ta lắp bắp nói: “Lần trước cô lấy cái này đâm tôi, tôi cảm thấy mốn đồ chơi này khá đáng giá, lại là đồ độc quyền của cô, vì vậy tôi đã nghĩ một ngày nào đó nếu mình có làm điều gì xấu, sẽ để cái này lại hiện trường và vu oan cho cô.”

“Gà luộc, anh thật là xảo quyệt.” Lần này thật ngạc nhiên là Lâu Doanh không hề đánh Vạn Nhất, chỉ quay đầu im lặng mở ổ khóa.

Trong lòng Vạn Nhất thầm thở phào nhẹ nhõm, tự hỏi không biết liệu Lâu Doanh có tin những lời nói xạo này hay không.

Lâu Doanh nhanh chóng mở được ổ khóa, Vạn Nhất hiếm hoi khen ngợi cô ấy: “Thật sự là có năng lực nhỉ, nhân tiện, chính xác thì Lưu Xương Hòa muốn bảo cô làm việc gì vậy?”

Thường ngày trông Lâu Doanh không đáng tin cậy, không biết chừng mực, cứ chọc cho người ta giận sôi máu, nhưng tuyệt đối không phải là người ngay cả ý định của Lưu Xương Hòa cũng không biết rõ.

“Trước có người mua muốn ngọc tỷ truyền quốc, tôi và Phi Minh đã điều tra được đến anh. Thì bên phía người mua lại nói rằng không cần, tăng giá, bọn họ muốn có mạng của người đang sở hữu ngọc tỷ truyền quốc. Tôi không đồng ý, bọn họ lại đập thêm tiền.”

Giọng điệu của Lâu Doanh rất bình lặng, giống như chỉ là đang kể lại một chuyện nào đó vậy thôi.

Vạn Nhất nghe vậy trong lòng cảm động và bất ngờ: “Lâu Doanh, không ngờ cô lại là người có tình có nghĩa như vậy, không vì tiền mà cúi đầu, đi lấy mạng thôi, tôi thật sự là rất cảm động.”

Ngọc tỷ truyền quốc nằm trong tay anh ta, Lâu Doanh biết điều này.

Nhưng vừa rồi, Lâu Doanh cũng giả v ngu ngốc và không nói thẳng với Lưu Xương Hòa.

Vạn Nhất ôm lấy đùi của Lâu Doanh, xúc động đến mức suýt rơi nước mắt.

Lâu Doanh chán ghét nói: “Nước mũi dính lên áo quần của tôi luôn rồi, đừng quá cảm động, tôi làm vậy không phải vì anh, đó chỉ là vì quan hệ của chị gái tôi và Lục Cận Phong, nếu tôi vì tiền mà lấy mạng của anh, vậy thì chị của tôi chắc chắn sẽ không nhận tôi nữa, tôi còn sẽ phá hủy tình cảm giữa hai người họ, tôi làm điều này đơn thuần là vì chị gái tôi, không có liên quan gì đến anh.”

Câu này là thật, Lâu Doanh không ngu ngốc đến mức vì tiền mà đắc tội với nhiều người như vậy, nó cũng không đáng.

“Trên thực tế, điều quan trọng hơn là cái giá mà bọn họ đưa ra thật sự quá thấp.” Vạn Nhất: “…”

“Ôi, cuối cùng đã uổng công cảm động rồi.”

Khi chiếc lồng được mở ra, Lâu Doanh nói: “Ra ngoài trước rồi hẵn nói. Tôi vẫn còn đang vội đi cứu Phi Minh nữa. Tôi không có rảnh để lãng phí thời gian ở đây.”

...

Trong khách sạn.

Tô Yên và Lục Cận Phong đã quay lại rồi, Hạ Vũ đã nhanh chóng tìm thấy nơi giam giữ Lâu Doanh và Vạn Nhất.

Hạ Vũ gõ cửa đi vào: “Đại ca, rất có khả năng anh Vạn và cô Lâu đã bị nhốt trong thành phố ngầm rồi.”

Lục Cận Phong hỏi: “Đã tìm được lối vào của thành phố ngầm chưa?”

Hạ Vũ lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa. Đây là nhà tù tư nhân do Nika xây dựng. Lưu Xương Hòa nhốt người ở đó. Nika nhất định cũng phải biết chuyện.”

Ngụ ý là Nika cũng đã đồng ý bắt giữ người của Ám Dạ bọn họ rồi, vậy mà trong buổi tiệc mừng thọ lại coi như không có chuyện gì.

Có vẻ như làm thế là vì muốn trấn áp chuyện này xuống, không chịu nên, vậy thì Lâu Doanh và Vạn Nhất đang thực sự gặp nguy hiểm.

Tô Yên và Lục Cận Phong đưa mắt nhìn nhau, Lục Cận Phong nói: “Đêm nay Nika nhất định sẽ đi thành phố ngầm. Đây là cơ hội tốt nhất tìm được lối vào.”

Tô Yên cau mày: “Nếu mà lỡ đụng mặt. vậy thì nhất định sẽ trở mặt với nhau. Như vậy không phải nhóm của Lâu Doanh sẽ càng thêm nguy hiểm sao?”

Lục Cận Phong lạnh lùng cười: “Muốn động đến bọn họ à, Nika không có cái gan đó.”

Lục Cận Phong nhìn Hạ Huy: “Bên phía cậu tối nay có thu thập được gì không?”

“Quả nhiên đúng như lời đại ca nói, tối nay Lệ Quốc Minh có đi dự tiệc mừng thọ, nhưng lại bị con trai cả của Nika là Lehman ném ra ngoài. Khi tôi đến, người đã rời đi rồi, chỉ kém có một chút thôi.” Hạ Huy rất chán nản, nếu anh ta mà hơn một bước, thì đã không để nỗi để Lệ Quốc Minh bỏ chạy lần nữa.

“Trước mắt cứ mặc kệ Lệ Quốc Minh đi, điều toàn bộ người của Ám Dạ trong thị trấn nhỏ này đến đây, để một số người ở lại đây bảo vệ Yên Yên, những người khác đi theo tôi.”

“Vâng, đại ca, tôi sẽ đi làm ngay bây giờ.”

Lần này Lục Cận Phong nhất định sẽ không để Tô Yên đi theo, anh để Vệ Long, Vệ Hải ở lại phụ trách an toàn của Tô Yên, những người khác sẽ giải cứu đám người Vạn Nhất.

Tô Yên một mình trong khách sạn, đứng ngồi không yên.

Cô liếc nhìn thời gian, đã gần đến lúc hửng sáng rồi.

Đêm nay, chắc chắn là cô không ngủ được rồi, chỉ có thể mệt mỏi chờ đợi tin tức.

Sau nửa đêm, đã là rạng sáng, bốn giờ rồi, đây là lúc người ta mệt mỏi nhất, Tô Yên nằm dựa vào ghế sô pha có chút buồn ngủ, đột nhiên cô nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.

Tô Yên lúc đầu không có ra ngoài, mãi cho đến khi có một làn khói dày đặc chui qua từ khe cửa, cô nghe thấy tiếng chuông báo động, lúc này cô mới mở cửa đi ra ngoài.

Vệ Long, Vệ Hải cũng từ trong phòng của mình đi ra.

“Chị dâu, khách sạn bị cháy rồi, rời khỏi đây trước đã.”

“Được.”

Tô Yên đi theo Vệ Long và Vệ Hải, rất nhiều khách đều từ phòng của mình lao ra, nhất thời chạy toán loạn, tiếng la hét, tiếng kinh hoàng vang lên toàn bộ khách sạn. Còi báo động liên tục vang lên khiến lòng người càng hoảng sợ.

Thang máy không thể hoạt động, mọi người chen chúc đi thang bộ, người rất đông, mạch điện thì bị đứt, không có đèn chiếu sáng, trong thang bộ chỉ có đèn báo, ánh sáng cực kỳ mờ ảo.

“Chị dâu, đi bên này.” Vệ Long vừa dứt lời, một làn sóng người chạy tới, trực tiếp chen chúc với Tô Yên mà đi, trong chớp mắt bọn họ đã dẹp được đám đông đó.

“Chị dâu, chị dâu.” Vệ Long hét lớn.

Vệ Hải cũng hoảng sợ đẩy những người xung quanh ra: “Chị dâu!”

Xung quanh quá ồn ào, Tô Yên chỉ có thể lờ mờ nghe thấy Vệ Long, Vệ Hải gọi cô: “Vệ Long, Vệ Hải, tôi ở đây.”

Giọng nói của Tô Yên chìm trong tiếng kêu cứu ồn ào.

Mọi người đều đang điên cuồng chạy thoát thân.

Tô Yên đã hoàn toàn bị đẩy xuống lầu ba. Cô nghĩ trước tiên sẽ theo mọi người ra khỏi khách sạn, sau đó sẽ tụ họp lại Vệ Long và Vệ Hải.

Đúng lúc này, cũng không biết là ai dùng đèn pin điện thoại di động chiếu sáng, ánh sáng trắng lóe lên, Tô Yên thoáng nhìn thì là người quen.

Lehman.

Con trai cả của Nika.

Làm sao anh ta lại xuất hiện ở đây?

Trực giác mách bảo cho Tô Yên rằng cô không thể đi ra ngoài, chuyện Lehman xuất hiện ở đây hẳn không đơn giản như vậy.

Nhìn người đang chạy ra bên ngoài, nhưng Tô Yên lại làm ngược lại, lấy khăn giấy ướt trong túi xách ra, dựa vào tường khó khăn đi tới.

Trong khách sạn xảy ra cháy nổ, nhưng ngoài trừ lớp khói dày đặc, cô hoàn toàn không biết ngọn lửa bắt đầu từ đâu.

Tô Yên đi lên, cũng không có nhiều người nữa, nên đã dễ dàng hơn rất nhiều.

Khách sạn có mười lăm tầng, Tô Yên vừa leo đến tầng mười thì đột nhiên bị bàn tay tóm lấy.

“Đi theo tôi, người của Lehman đang đợi ở dưới lầu để bắt cô.”

Giọng nói rất quen thuộc.

Nhờ ánh sáng ngoài cửa sổ, Tô Yên có thể thấy rõ người đang ở trước mặt cô là Luis nhân viên khách sạn.

Tô Yên đột nhiên lại cảm thấy an tâm, liền thật sự đi theo.

Lehman dẫn người chặn ở cửa ra vào, hồi lâu cũng không thấy bóng dáng của Tô Yên, khách sạn đã bị cháy rồi, không thể nào không đi ra ngoài được.

Lehman nhìn thấy Vệ Long và Vệ Hải trong đám người, đây là trợ thủ đắc lực của Lục Cận Phong, Lehman đương nhiên biết điều đó, nhưng anh ta vẫn không hề nhìn thấy mỗi Tô Yên.

Vệ Long, Vệ Hải cũng đang ở trong đám người tìm Tô Yên, nếu bọn họ để lạc mất người rồi xảy ra chuyện gì, thì bọn họ làm sao có thể ăn nói với đại ca được.

Nhìn thấy Vệ Long, Vệ Hải cũng đang tìm người, Lehman lập tức hạ lệnh cho người của mình: “Vào khách sạn tìm, chắc chắn người vẫn còn ở bên trong đó.”

Luis đưa Tô Yên lên tầng cao nhất, khóa cửa ở lối vào cầu thang, Tô Yên leo lên một tòa nhà cao như vậy, vừa thở hổn hển vừa chậm rãi hỏi: “Sao anh lại giúp tôi? Với lại làm sao anh biết người Lehman muốn bắt là tôi?”

Luis cởi bỏ bộ đồ nhân viên của mình ra, tùy ý dựa vào lan can: “Tôi là chủ của khách sạn này, tôi có trách nhiệm phải bảo vệ những vị khách của mình".

Người phụ nữ xinh đẹp trước mặt nhìn còn trẻ hơn Tô Yên, cô vẫn luôn cho rằng đó chỉ là một nhân viên phục vụ khách sạn mà thôi, không ngờ lại là bà chủ.

“Cô nghĩ tôi là con nít ba tuổi sẽ đi tin những lời nói xạo này sao?” Tô Yên đảo mắt, cũng tựa vào lan can để nghỉ ngơi.

Bất kể mục đích của đối phương là gì, hiện tại xem ra cô không có ác ý là được.

Luis nghiêng đầu cười: “Tôi rất thích cô.”

Tô Yên: “…”

“Tôi đã có chồng rồi.”