Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 327: 327: Không Thể Để Vết Thương Ở Chân Của Lục Cận Phong Khỏi Quá Nhanh




Vương Ái Ái vốn muốn xem trò cười của Tô Yên, nhưng kết quả trò cười chẳng thấy đâu lại còn phải ngậm ngùi với tô "cơm chó"

Tìm được anh chồng vừa đẹp trai nhà giàu đã là gì, vấn đề là anh ta còn cưng chiều Tô Yên đến vậy.

Họ chưa gặp Lục Cận Phong bao giờ, nhưng đều đã nghe danh Lục Cận Phong trên tạp chí hoặc TV. Người ta đồn rằng Lục Cận Phong là người mặt lạnh vô tình, sát phạt quyết đoán, nhưng nào ngờ lại có một mặt dịu dàng như vậy.

Toàn là những tin đồn thất thiệt.

Vương Ái Ái nhìn đến ngây dại.

Tô Yên thờ ơ đáp: "Bạn học cũ."

Chỉ đơn giản vài chữ, Lục Cận Phong đã biết đại khái rằng Tô Yên không chào đón những người này.

"Chào cậu Lục, tôi tên Vương Ái Ái. Hồi còn đi học, quan hệ giữa tôi và Tô Yên là tốt nhất, bọn tôi còn ngồi cùng bàn nữa đó."

Vương Ái Ái nhiệt tình đưa tay ra muốn bắt tay chào hỏi, cô ta cười rất rạng rỡ, lại còn tạo dáng quyến rũ.

Định dụ dỗ ai cơ chứ?

Tô Yên không lên tiếng, cô cũng muốn xem xem Lục Cận Phong sẽ đối phó như nào.

Lục Cận Phong không thèm đưa tay đáp lại, anh làm lơ coi như không thấy gì: "Vương Ái Ái, ừm, tôi nhớ rồi."

“Cậu Lục cứ gọi tôi Ái Ái là được rồi” Vương Ái Ái ngượng ngùng thu tay lại. Lúc cô ta định ngồi xuống thì Lục Cận Phong nở nụ cười nho nhã và nói: "Hôm nay là kỷ niệm 2190 ngày vợ chồng tôi quen nhau."

Nói vậy cũng nghĩa là anh đây muốn dùng bữa riêng với Tô Yên, người không phận sự né hết sang bên.

Vương Ái Ái mặt đỏ tía tai, lần này quả thật không kìm được sắc mặt.

Ngẫm kỹ lời Lục Cận Phong mới biết đó lại là một mâm "cơm chó".

Bình thường người ta đều sẽ kỷ niệm vài tuần hoặc vài năm quen nhau, còn nếu tính ngày thì cũng phải là kỷ niệm trăm ngày, ai đời lại kỷ niệm 2190 ngày?

Đây không phải phát "cơm chó" thì là gì?

Nếu tính từ lần đầu Lục Cận Phong và Tô Yên gặp nhau đến nay có lẽ cũng đã hơn vài năm, quả thật là đã lâu như vậy.

Vương Ái Ái dù có mặt dày cỡ nào, cũng không dám ngồi xuống nữa.

Tất cả ai nấy cũng vô cùng ngưỡng mộ, chắc Tô Yên bật hack đây mà, nhưng phải công nhận là cô giấu kỹ thật, bọn họ vậy mà không biết Tô Yên và Lục Cận Phong đã quen nhau lâu như vậy.

Nói vậy chẳng phải Tô Yên đã quen Lục Cận Phong từ hồi đại học sao?

Vương Ái Ái xấu hổ đứng lên, Tôn Oanh Oanh nói: "Tô Yên, vậy tụi mình đi trước nha, không quấy rầy cậu với cậu Lục dùng bữa nữa."

“Ờ.” Tô Yên lấy trong túi ra một tấm thiệp mời: “Oanh Oanh, mình với chồng sẽ tổ chức hôn lễ vào ngày 6 tháng 6. Có rảnh thì đến uống rượu chung vui cùng tụi mình nha.”

Tôn Oanh Oanh được quý mến nhưng lại lo: "Nhất định, nhất định! Tô Yên, chúc mừng cậu đã tìm được bạch mã hoàng tử đời mình."

Trong hai - ba chục bạn học, Tô Yên chỉ đưa thiệp mời mỗi Tôn Oanh Oanh, thế những người khác bỏ đi đâu?

Khi nãy ngoại trừ Tôn Oanh Oanh, những người này đều mỉa mai xem thường Tô Yên.

Vương Ái Ái rất ghen tị khi thấy tấm thiệp mời trên tay Tôn Oanh Oanh.

Người dự hôn lễ của Lục Cận Phong và Tô Yên chắc chắn đều thuộc tầng lớp thượng lưu, với những ông chủ lớn và doanh nhân giàu có.

Nếu cô ta có thể đến hôn lễ, với dung mạo và ngoại hình của cô ta thì dù có cặp đại một người trong số đó cũng đủ để đưa cô ta vào cuộc sống xa hoa của một bà phu nhân giàu có.

Vương Ái Ái rất muốn đến dự hôn lễ để nhân cơ hội "đào vàng", nếu biết Tô Yên giấu kỹ như vậy, cô ta đã không coi thường cũng như nhắm vào Tô Yên.

“Vương Ái Ái, đi thôi, còn đứng đó chi nữa?” Tôn Oanh Oanh nhắc nhở.

Mọi người mà còn ở lại đây không phải sẽ khó xử hơn sao?

Vương Ái Ái không cam tâm, cô ta cắn môi bước ra ngoài, những người khác cũng đồng loạt theo sau.

Sau khi ra khỏi nhà hàng, Vương Ái Ái kéo Tôn Oanh Oanh sang một bên rồi cười nói: "Oanh Oanh, cậu nhường tấm thiệp mời này cho mình đi được không? Hay là cậu bán nó cho mình đi, mình trả cậu năm nghìn tệ nhé, được không cậu?"

Quả là thẳng thắn.

Tôn Oanh Oanh không hiểu dụng ý của Vương Ái Ái: "Này là thiệp Tô Yên mời mình mà, cậu lấy làm gì?"

"Oanh Oanh à, cậu biết đó… Mình cũng gần ba mươi rồi. Thanh xuân mỗi người đều có hạn, nhất là với phụ nữ, phụ nữ bước qua ba mươi là chẳng còn giá trị gì nữa. Không giấu gì cậu, mình đã quyết phải kết hôn trong năm nay."

“Á à!” Tôn Oanh Oanh chợt ngộ ra: “Cậu tính đi hốt đại gia chứ gì, nhưng chẳng phải hồi nãy cậu nói bạn trai cậu là sếp lớn gì đó sao?"

“Sếp lớn nào đâu, chẳng qua là ông chủ nhỏ của quán cà phê thôi à.” Vương Ái Ái nói: “Oanh Oanh cũng thấy đó, hồi nãy ai cũng khoe khoang bốc phét, có được mấy câu là thật đâu, đừng nói cậu không nhìn ra à nha, nãy mình cũng chỉ chạy theo xu hướng thôi."

Đương nhiên Tôn Oanh Oanh cũng hiểu rất rõ: "Mình không bán đâu, Tô Yên mời mình có nghĩa là cô ấy coi trọng mình, mình không thể phụ lòng cô ấy."

Nói xong Tôn Oanh Oanh cũng rời đi, Vương Ái Ái chỉ đành bất lực.

Lục Cận Phong và Tô Yên cũng đã ăn uống no say, hai người rời khỏi nhà hàng, Tô Yên lái xe.

Trên đường về, Lục Cận Phong hỏi: "Vợ à, lúc gặp mấy bạn học hồi nãy của em ý… Anh thấy hình như em không được vui."

"Quan hệ hồi trước cũng không tốt đẹp gì, sau khi tốt nghiệp cũng chẳng liên lạc qua lại. Nhỏ Vương Ái Ái đó còn có ý đồ với anh thì em vui thế quái nào được?"

Lục Cận Phong cười khẽ: "Vợ à, coi bộ hồi đó em ăn ở kì lắm ha. Cả lớp chừng ba chục người mà em không có nổi hai người bạn hợp gu nữa."

Tô Yên hừ một tiếng: "Anh không biết gì hết, anh có thấy cọp đi theo bầy bao giờ không? Chỉ có mấy con cừu non mới đi theo bầy thôi, cọp nó đi đơn về chiếc không à. Người thành công luôn có lối đi riêng."

“Ừ!” Lục Cận Phong gật đầu đồng ý: “Quả là cọp cái có khác.”

Tô Yên nhìn anh với đôi mắt hình viên đạn: "Lục Cận Phong, anh ngứa da phải không?"

“Vợ à, anh nhớ con quá.” Lục Cận Phong nhanh chóng lái sang chuyện khác: “Không biết bé ba với bé tư có cao thêm chút nào chưa nữa?

Màn đêm buông xuống.

Tô Yên không yên tâm, cô gọi cho Lâu Doanh nhưng không ai bắt máy, sau đó cô gọi cho Vạn Nhất.

"Vạn Nhất, Lâu Doanh còn ở chỗ cậu không?"

“À.” Vạn Nhất liếc nhìn Lâu Doanh và Lãnh Phùng ở bàn bên cạnh, rồi nói với Tô Yên qua điện thoại: “Cô ấy với Lãnh Phùng đang làm công tác tư tưởng đây này.”

Lâu Doanh đến gặp Lãnh Phùng?

Tô Yên bỗng lo lắng: "Đây chẳng phải làm liều sao? Vạn Nhất, Lâu Doanh mà có mệnh hệ gì thì cậu liệu hồn với tôi."

"Chị dâu, em cũng bất đắc dĩ lắm chứ bộ. Cũng tại Lâu Doanh giả bộ yếu đuối trước mặt em, mà chị cũng biết là em mềm lòng, đến một con kiến bé xíu cũng không nỡ giết thì làm sao chịu nổi loại cực hình này."

Tô Yên lẳng lặng liếc nhìn Lục Cận Phong bên cạnh, tên này cũng học thói giả bộ yếu đuối.

Dịu dàng cũng là con dao làm tim ta nhỏ máu.

Tô Yên cũng lập tức cảm thông cho Vạn Nhất.

"Nào ổn, nhớ gọi báo cho tôi biết với nhe!"

"OK!"

Sau khi cúp điện thoại, Vạn Nhất nhìn chằm chằm vào hai người ở bàn bên cạnh, bất cứ lúc nào cũng quan sát xung quanh, đề phòng có người tới bắt Lâu Doanh.

Lâu Doanh và Lãnh Phùng ở bàn bên cạnh đã đàm phán thất bại.

Lâu Doanh đã thua: "Đội trưởng, đừng có lừa tôi. Làm gì có chuyện anh không biết Phi Minh đang bị giam ở đâu?"

“Tôi không biết thật mà.” Lãnh Phùng đã nói câu này cả đêm: “Lâu Doanh, tôi đang tạm đình chỉ công tác, giờ cũng không mặc đồng phục cảnh sát trên người. Nể tình tôi dẫn chị em cô vào hố lửa, nên coi như tôi nợ cô một ân tình, lần này tôi sẽ không bắt cô."

Lâu Doanh đưa hai tay ra trước: "Anh bắt tôi đi! Bắt tôi rồi thả Phi Minh về là xong xuôi rồi."

Lãnh Phùng thờ ơ lắc đầu: "Không được."

Đúng là nước đổ lá khoai.

Tính tình nóng nảy của Lâu Doanh cuối cùng cũng không kìm được: "Chết tiệt! Đội trưởng Lãnh, tôi nói cho anh biết, Lâu Doanh tôi chưa năn nỉ hỏi han ai như vậy bao giờ đâu nha. Nếu anh không nói tôi biết Phi Minh đang ở đâu, anh có tin tôi đập chậu cướp hoa, chia rẽ anh với Gà Luộc không hả? "