Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 20




Trong phòng bên cạnh, Tần Phương Linh cười nhẹ nhàng chăm sóc Chu Hoàng Long: “Gần đây Tiểu Vân vì Tô Yên mà chán nản không vui, Hoàng Long, sao anh còn không ra tay, dạy cho con bé đó một bài học?”

Giọng điệu Chu Hoàng Long không được tốt: “Anh đã nói với bọn em rồi, đừng chọc đến Tô Yên nữa, lần trước nhà họ Chu mất mười tỷ, đến bây giờ vẫn chưa làm rõ được là ai làm”

“Vậy Chu Kiệt đã đỡ hơn chưa?”

Vốn dĩ tâm trạng của Chu Hoàng Long đang không được tốt lắm, vừa nghe đến hai chữ Chu Kiệt, nghĩ đến đứa con trai mình yêu thương nhất bị chặt mất một chân, tâm trạng càng tệ hơn nữa, mặt mày lạnh đi.

“Bác sĩ nói chân trái của Chu Kiệt phế rồi, từ giờ không thể đứng lên được nữa,” Chu Hoàng Long tức giận đập bàn: “Em rốt cuộc có biết rõ người đứng sau lưng Tô Yên là ai không hả? Là ai làm con anh bị thương, hủy mất một chân của con anh.”

Tần Phương Linh sợ tới mức phát run, hối hận không thôi, thật sự là tự vạch áo cho người xem lưng.

“Bây giờ con nhãi đó cũng không về nhà nữa rồi, lần trước Tô Đình Nghiêm đích thân đi tìm, con nhãi đó cũng không nể mặt mũi.” Tần Phương Linh cẩn thận nói: “Hoàng Long, anh đã làm rõ rồi chứ, chân của Chu Kiệt, thật sự là do có người thay Tô Yên ra mặt mà làm à? Con nhãi đó nào có bản lĩnh đến vậy, người nào có thể vì nó mà ra mặt chứ.”

Nghe được cái này, trong lòng Tô Yên ngạc nhiên vô cùng.

Hóa ra người bắt cóc cô là do Chu Hoàng Long phái tới.

Còn có người thay cô ra mặt, phế một chân của Chu Hoàng Long.

Sẽ là ai đây?

Nhà họ Chu là một trong bốn gia tộc lớn của Đế Đô, ai không cần mạng dám động đến nhà họ Châu chứ?

Còn Tô Yên tự nhận mình không quen biết ông lớn nào lợi hại có thể dạy dỗ nhà họ Chu.

Lẽ nào Vạn Nhất nể mặt mũi Lục Cận Phong mà thay cô ra mặt?

Cũng không đúng, Lục Cận Phong chưa từng nói đến chuyện này.

An Hinh và Tô Yên nhìn nhau, An Hinh hỏi: “Không phải là Sở Hướng Nam đấy chứ?”

“Chắc chắn không thể nào.” Tô yên nói: “Sở Hướng Nam nào có loại can đảm đó, mình với anh ta cũng chưa đi đến mức này.”

Sở Hướng Nam là con riêng, ngay đến quyền kế thừa nhà học Sở còn phải dựa đến sự giúp đỡ của Tô Vân, sao có thể thể dám động đến con trai Chu Hoàng Long.

Vì để Chu Hoàng Long hạ hỏa, hai tay Tần Phương Linh không an phận vươn về phía phía đùi Chu Hoàng Long: “Hoàng Long, đừng tức giận nữa, hay là anh nằm lên sopha để em xoa bóp giúp anh.”

Đến kịch hay rồi.

Mà đúng lúc này, Tô Đình Nghiêm vui vẻ đi đến: “Tô Yên, trên đường bị tắc xe một chút, cha đến muộn, phải rồi, con nói có cách giải quyết chuyện nguồn vốn đứt đoạn của công ty, là cách gì?”

“Cha, đừng vội.” Tô Yên và An Hinh nhìn nhau, Tô Yên cười nói: “Cha, Hinh Hinh nói cậu ấy có chút chuyện, con đưa cậu ấy đi trước, con sẽ quay lại ngay.”

“Được.” Tô Đình Nghiêm cũng biết An Hinh, cho dù gấp gáp như thế nào, lúc này cũng chỉ có thể duy trì dáng vẻ người cha tốt.

Tô Yên và An Hinh đi ra ngoài trước, khi rời đi, bức tranh phong cảnh trên tường vẫn tháo xuống như cũ.

Lúc rời khỏi phòng, An Hinh hỏi: “Tô Yên, lỡ như cha cậu không thấy được thì sao?”

“Không thể nào.” Tô Yên nói: “Hinh Hinh, trước cứ đợi đi đã.”

Tô Yên không có rời đi, mà là trốn ở trong góc cùng An Hinh, chờ xem kịch hay.

Chưa đầy năm phút sau, Tô Yên đã thấy Tần Phương Linh hoảng sợ đi ra khỏi phòng hải đường, Tô Đình Nghiêm cũng tức giận đi ra khỏi phòng Thủy Tiên.

“Ông Tô, sao ông lại ở đây.” Mặt mũi Tần Phương Linh chột dạ không thôi, quay đầu liếc nhìn căn phòng, sợ Tô Đình Nghiêm xông vào.

“Bà ăn cơm với người nào? Các người vừa rồi làm cái gì? Tần Phương Linh, Tô Đình Nghiêm tôi đối với bà đâu có tệ, sao bà có thể cắm cho tôi cặp sừng như vậy.” Tô Đình Nghiêm tức đến méo cả mặt, nhưng cũng không dám làm to chuyện, dù sao chuyện xấu trong nhà cũng không nên để bên ngoài biết, làm lớn rồi sẽ kinh động đến người khác, vậy lại càng mất mặt hơn.

“Ông Tô, ông nghe tôi giải thích.” Tần Phương Linh hoảng sợ.

“Tôi vào xem thử xem, rốt cục là người nào.” Tô Đình Nghiêm nói xong định đẩy cửa đi vào.

“Tô Đình Nghiêm.” Tần Phương Linh nóng ruột, chặn của lại: “Ông không muốn nhà họ Tô phá sản thật thì đừng đi vào, về với tôi đi.”

Tô Đình Nghiêm nhìn chằm chằm Tần Phương Linh, nghiến răng nghiến lợi, đưa tay tát một cái, sắc mặt xanh mét cả giận nói: “Tần Phương Linh, sao Tô Đình Nghiêm tôi lại lấy phải người đàn bà tính tình lẳng lơ như bà chứ.”

Cái tát không nhẹ, Tô Yên cách đó mấy mét còn nghe được tiếng tát.

Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Tô Đình Nghiêm động tay với Tần Phương Linh.

Trong lòng Tô Yên vui vẻ khôn xiết.

Tô Đình Nghiêm tức giận đến mức, cái tát đó nặng đến độ trực tiếp đánh Tần Phương Linh chảy cả máu.

Tần Phương Linh ngây người ra mất mấy giây, đột nhiên hô lên: “Á, Tô Đình Nghiêm, vậy mà ông dám đánh tôi, không không có lương tâm à, tôi làm vậy còn không phải là vì ông sao, nhìn ông ngày nào cũng phiền lòng vì công ty, tôi cũng san sẻ cùng ông.”

Nói xong, Tần Phương Linh khóc lóc om sòm, kéo quần áo Tô Đình Nghiêm vừa khóc vừa làm loạn, khóc đến cái gọi là tủi nhục.

“Móa, kỹ năng diễn xuất trâu bò thật.” An Hinh không khỏi cảm thán: “Tại sao cha cậu không xông vào? Hèn nhát quá vậy.”

Tô Yên ngược lại đã quen rồi cũng không có gì ngạc nhiên, cô cũng biết Tô Đình Nghiêm không dám đi vào.

“Bên trong là Chu Hoàng Long, ông ta không có cái gan đó đâu.” Tô Yên thấp giọng nói với An Hinh: “Cậu đi trước đi.”

“Được.” An Hinh ngầm hiểu, theo mép ngoài rời khỏi.

Đợi An hinh vừa rời đi, Tô Yên đi ra cả mặt đầy nghi ngờ: “Dì Tần, dì cũng ở đây à, hôm nay dì Tần trang điểm đẹp thật, xinh đẹp động lòng người, là định cùng cha sống thế giới của hai người sao?”

Tô Yên nhìn thì có vẻ như đang khen ngợi Tần Phương Linh, nhưng thật ra lại đang đổ thêm dầu vào lửa, phụ nữ vì để người mình thích tán thưởng mới trang điểm, Tần Phương Linh ăn mặc cẩn thận không phải cho Tô Đình nghiêm, mà là cho Chu Hoàng Long.

Một chiêu thêm dầu vào lửa này, Tô Yên là học từ Tần Phương Linh.

Vừa nghe được lời này, mặt mũi Tô Đình nghiêm quả nhiên càng khó coi, tức đến xanh cả mặt.

Bình thường cũng chưa từng thấy qua Tần Phương Linh trang điểm đẹp đến vậy.

Đi hẹn hò với đàn ông, lại trang điểm cẩn thận đến cỡ này.

Cặp sừng trên đỉnh đầu ông ta cao lắm rồi.

Thấy Tô Yên xuất hiện, Tần Phương Linh rất bất ngờ: “Sao mày lại ở đây?”

Tô Yên cười nói: “Con có hẹn ăn cơm với cha, dì Tần, thật không ngờ dì cũng ở đây, nếu dì và cha đã muốn có thế giới hai người, vậy con không làm phiền nữa, hôm khác con ăn cơm với cha cũng được.”

“Là mày, con nhóc mày âm thầm hại tao.” Tần Phương Linh phản ứng lại, nghiến răng nghiến lợi với Tô Yên.

“Con thầm hại dì gì chứ? Sao con nghe không hiểu vậy, á, dì Tần, sao khóe miệng dì lại có máu” Tô Yên giả bộ ngỡ ngàng, rồi nhìn Tô Đình Nghiêm: “Cha, cha có mâu thuẫn với dì Tần sao?”

Đôi mắt của Tần Phương Linh đỏ hoe: “Mày còn giả vờ nữa, Tô Yên, con nhãi đáng chết nhà mày, tao…”

Tần Phương Linh giơ tay muốn đánh Tô Yên.

Tô Yên sao có thể để cho Tần Phương Linh đánh được chứ?

Tô Yên chặn tay Tần Phương Linh, lạnh giọng nói chỉ có hai người nghe thấy được: “Người không phạm ta, ta không phạm người, tôi cảnh cáo bà, nếu còn chọc tôi nữa, hậu quả tự mình chịu.”

Tô Yên không sợ Tần Phương Linh biết hôm nay chuyện này là do cô gài bẫy, Tần Phương Linh sớm muộn cũng sẽ biết.

Đến thỏ còn cắn người khi tức giận.

“Mày mày mày…” Tần Phương Linh tức đến mặt mũi méo xệch.

Động tĩnh bên này làm người bên phòng bao khác đi ra, lửa giận trong lòng Tô Đình Nghiêm.

“Đủ rồi, bà cho rằng chưa đủ xấu hổ sao?” Sắc mặt Tô Đình Nghiêm tối sầm lại, nhìn chằm chằm phòng bên cạnh nắm lấy tay Tần Phương Linh: “Cút về cho tôi, đừng để người ta thấy chuyện mất mặt thêm nữa.”