Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 145: 145: Đánh Thành Đầu Heo




Tại khách sạn Tinh Nguyệt.

Tô Yên đã di chuyển xe vào chỗ đỗ xe bằng một cú drift đẹp mắt.

Bảo vệ ở cửa thấy vậy sững sờ.

Chiếc xe sang trọng, người đẹp, động tác rất ngầu, quá thu hút sự chú ý.

Tô Yên đẩy cửa xe, đôi chân thon dài trắng nõn bước xuống, mái tóc dài buông xõa, đeo kính râm, trông vừa ngầu vừa đẹp mắt.

Là kiểu phụ nữ lạnh lùng xinh đẹp.

Bảo vệ mỉm cười bước tới: “Xin hỏi, cô ở khách sạn sao?”

“Vâng.” Tô Yên đưa tay lên, lấy ngón giữa đẩy kính râm ra rồi xem giờ rồi nói: “Anh này, làm phiền anh một việc, một lát nữa, nếu như tôi gặp phải bất cứ nguy hiểm gì anh nhất định phải giúp tôi báo cảnh sát.”

Anh bảo vệ bị Tô Yên mê hoặc đến chết mê chết mệt, vừa cười vừa vội vàng gật đầu: “Cô yên tâm, có Lý Đại Hưng tôi đây, ai dám đến đây gây chuyện, gây sự với cô tôi sẽ xử anh ta, thực ra trước đây khi tôi chưa làm bảo vệ, chúng tôi chính là một tên côn đồ có tiếng… Không phải, tôi nói nhầm, tôi là anh hùng, anh hùng, đánh nhau rất giỏi.”

Tô Yên hé mở đôi môi đỏ mọng nói: “Anh Lý, hôm nay công ty cử tôi đến để đòi nợ nên tôi sợ gặp phải nguy hiểm, dù sao thì tôi cũng là một cô gái cô gái chân yếu tay mềm, sao chống lại được mấy người đàn ông.”

“Không sao, tôi đi với cô, tôi sẽ mang theo mấy anh em nữa.” Lý Đại Hưng rất ủng hộ chính nghĩa, trước mặt phụ nữ đẹp thể hiện bản tính của một người đàn ông.

“Anh Lý, anh thật tốt.” Tô Yên cười ngượng ngùng, Lý Đại Hưng lại càng thêm mê đắm mất phương hướng: “Đó là phòng 1550, tôi không quen thuộc khách sạn này lắm, phiền anh Lý dẫn đường giúp tôi.”

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề.” Lý Đại Hưng hỏi: “Đối phương có mấy người?”

“Tôi cũng không rõ, khả năng là có rất nhiều người.”

“Vậy để tôi gọi thêm mấy anh em, như vậy cũng có thêm người làm chứng.” Lý Đại Hưng khá thông minh.

“Cảm ơn anh Lý.”

Lý Đại Hưng dẫn đầu, Tô Yên theo sau lên thang máy tầng 15.

Khi Tô Yên nhìn thấy bức thư thì cô đã biết chắc chắn không phải Lục Cận Phong hẹn cô.

Hôm nay là mừng thọ bảy mươi tuổi của ông cụ Lục, Lục Cận Phong không thể nào hẹn cô đến khách sạn.

Nét chữ bắt chước khá giống, nhưng cô không phải đứa ngốc, đến cả thủ đoạn đơn giản như thế này cũng không phát hiện ra thì chẳng khác nào lãng phí chín năm giáo dục bắt buộc.

Đi được nửa đường Tô Yên đã hẹn An Hinh, xem chừng An Hinh không thể đến kịp nên Tô Yên chỉ đành tìm người giúp đỡ.

Tô Yên lại muốn xem thử Hồ Thanh muốn giở trò gì với cô.

Trong nhà cũ của nhà họ Lục, chỉ có Hồ Thanh coi cô như cái gai trong mắt, lúc cô ra ngoài có hỏi bảo vệ của chung cư, người đó nói chẳng có ai giao đồ đến cả.

Vậy chỉ có thể là thư của người trong nhà họ Lục gửi, không cần suy luận cũng biết người đó chính là Hồ Thanh.

Phòng số 1550.

Sở Hướng Nam cứ nhìn thời gian rồi chờ đợi, anh ta xịt rất nhiều nước hoa trong phòng, trên giường còn làm một hình trái tim bằng hoa hồng đỏ, không khí vô cùng lãng mạn.

Ding dong!

Tiếng chuông cửa vang lên, Sở Hướng Nam mỉm cười, tắt hết đèn trong phòng sau đó ra mở cửa: “Em yêu…”

Sở Hướng Nam còn chưa nói hết câu thì hai mắt đã tối sầm, trên đầu anh ta bị bịt một mảnh vải màu đen, anh ta còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy có người hét lên.

“Đánh cho tôi, dạy cho anh ta một bài học rồi nói sau.”

“Ai?” Sở Hướng Nam tức giận: “Là ai?”

Lý Đại Hưng và hai người bảo vệ khác đấm đá Sở Hướng Nam.

Sở Hướng Nam bị kéo vào, đầu bị bịt kín, anh ta không biết anh đánh mình, trong phòng vang lên tiếng hét thảm thiết và tức giận.

Sở Hướng Nam cảm thấy xương sườn sắp gãy đến nơi, anh ta cuộn mình trên mặt đất, bảo vệ chỗ quan trọng.

Tô Yên nhàn nhã bật đèn lên, rồi ngồi xuống ghế nhìn Sở Hướng Nam bị đánh tả tơi.

Nhưng giờ cô thực sự không biết người đó chính là Sở Hướng Nam, cô vẫn cho rằng Hồ Thanh tìm một người đàn ông để hãm hại cô.

Đánh một lúc, người đó cũng bất động, Tô Yên nói: “Dừng tay, cởi khăn trùm đầu xuống.”

“Mày nợ tiền không trả, lại làm phòng tối om, chắc chắn là có ý đồ xấu với cô Tô.” Lý Đại Hưng lại đá thêm một cái sau đó mới cởi che mặt.

Khi nhìn thấy người đánh mình là bảo vệ của khách sạn Sở Hướng Nam nổi giận đùng đùng: “Mấy người bị điên à, biết tôi là ai không, cậu cả Sở nhà họ Sở ở Đế Đô, mấy người dám động vào tôi, đúng là tự tìm đường chết.”

Tô Yên vốn dĩ đang uống trà, nghe thấy Sở Hướng Nam nhất thời không nhịn được, phun trà ra ngoài.

“Sở Hướng Nam? Sao lại là anh?”

Sở Hướng Nam bị đánh thành đầu heo, mặt mũi bầm dập sưng tấy, trông rất buồn cười, Tô Yên nhịn không nổi bật cười thành tiếng.

Sở Hướng Nam quay đầu lại, nhìn thấy Tô Yên xinh đẹp quyến rũ đang ngồi trên ghế, anh ta nhìn không rời mắt, nhưng anh ta đã nhanh chóng tỉnh táo lại, sa sầm mặt mũi: “Tô Yên, là cô gọi bọn họ tới sao?”

Tô Yên đâu có ngờ rằng người đó lại là Sở Hướng Nam, bức thư đó không phải do Hồ Thanh gài bẫy hay sao?

Không đúng, nếu như không phải Hồ Thanh thì bức thư đó chắc chắn không để chuyển vào nhà cũ nhà họ Lục.

Tô Yên hỏi: “Anh quen biết Hồ Thanh lúc nào?”

Chỉ có một khả năng, Sở Hướng Nam và Hồ Thanh thông đồng với nhau.

Bị nhìn thấu Sở Hướng Nam cũng không giấu diếm nữa: “Là tôi bảo Hồ Thanh hẹn cô.”

Tô Yên cười khẩy, liếc nhìn hình trái tim hoa hồng đỏ trên giường thì biết ngay Sở Hướng Nam có chủ đích gì.

“Cậu cả Sở đúng là rất kiên cường, đã bị Lục Cận Phong cảnh cáo rồi mà vẫn còn dám chọc giận tôi, anh không sợ trở thành Tô Vân tiếp theo sao?”

Sở Hướng Nam cố gắng chịu đau đứng lên, vừa đặt mông xuống ghế đau tới mức phải nghiến răng chịu đựng, nhưng anh ta muốn giữ hình tượng trước mặt Tô Yên nên chỉ đành cố nhẫn nhịn.

Sở Hướng Nam chế nhạo: “Lục Cận Phong có thể sống qua đêm nay rồi đến tìm tôi cũng không muộn.”

“Anh có ý gì?” Tô Yên nhíu mày.

“Tiểu Yên, tôi đã ly hôn với Tô Vân rồi, bây giờ tôi là người tự do, nếu như cô em biết điều thì chúng ta tiếp tục mối duyên trước đây, nói không chừng có thể viết nên một giai thoại.” Sở Hướng Nam tự tin nói: “Nếu như cô khăng khăng chọn Lục Cận Phong cô nhất định sẽ hối hận, kẻ thức thời mới là kẻ thông minh.”

Ánh mắt Tô Yên trở nên lạnh lùng: “Xem ra ban nãy đánh chưa đủ nặng.”

Tô Yên liếc mắt ra hiệu cho Lý Đại Hưng: “Anh Lý, vất vả cho anh rồi, tôi sẽ gánh chịu hết hậu quả ngày hôm nay.”

“Cô Tô quá khách sáo rồi, phục vụ người đẹp là việc đàn ông chúng tôi nên làm.” Lý Đại Hưng hung hãn đứng trước mặt Sở Hướng Nam: “Cậu cả Sở phải không? Chúng tôi thực sự chưa từng nghe nói đến, nếu như cậu cả Sở không phối hợp với cô Tô, cùng lắm thì chẳng cần công việc này nữa, lại dùng nắm đấm để chăm sóc thật tốt cho cậu cả Sở.”

Sở Hướng Nam nghiến răng nghiến lợi liếc nhìn Tô Yên: “Coi như cô độc ác.”

“Tất cả là do anh chuốc lấy.” Tô Yên lạnh lùng nói: “Tốt nhất là nói thật đi, sao lúc nãy lại nói Lục Cận Phong sẽ chết, anh và Hồ Thanh lại có kế hoạch gì? Muốn làm gì Lục Cận Phong?”

“Cô đúng là rất lo lắng cho thằng què đó.” Sở Hướng Nam chế nhạo nói: “Tô Yên, mọi người đều biết về sự tranh giành ngầm trong nhà họ Lục, nghe nói hai ngày trước Lục Cận Phong bị bắn bị thương, hôm nay lại là mừng thọ của ông cụ Lục, cô cảm thấy tiếp theo những người đó sẽ để Lục Cận Phong còn sống mà đi dự lễ mừng thọ sao?”

“Chắc chắn hôm nay Lục Cận Phong sẽ chết.” Sở Hướng Nam nói: “Đây là những gì tôi nghe được từ chỗ Hồ Thanh, những thứ khác tôi không biết, bữa tiệc mừng thọ hôm nay chính là Hồng Môn Yến.”

“Ồ, hóa ra là thế.” Vẻ mặt Tô Yên bình tĩnh, không biểu lộ chút lo lắng nào.

Sở Hướng Nam sửng sốt, tò mò hỏi: “Không phải cô rất quan tâm đến thằng què đó sao? Sao biết anh ta có chuyện mã vẫn bình tĩnh như vậy?”

Nếu như một chút nguy hiểm như thế này mà Lục Cận Phong không xử lý được thì không phải là Asura của Ám Dạ.

Tô Yên đứng lên: “Anh tốt nhất là nên lo lắng cho bản thân trước đi, anh Lý, người này nợ tôi không ít tiền, phiền anh giúp anh ta nhớ lâu chút, tốt nhất là cả đời bao giờ quên.”

“Yên tâm, Lý Đại Hưng tôi đây giỏi nhất chuyện này.”

Tô Yên lạnh lùng liếc nhìn Sở Hướng Nam sau đó rời đi, đối mặt với mấy người bảo vệ dũng mãnh, Sở Hướng Nam có chút lo sợ: “Các, các anh muốn làm gì, tôi chính là cậu cả Sở…Tôi muốn khiếu nại mấy người…”

Trong phòng vang lên tiếng đấm đá và tiếng la hét thảm thiết của Sở Hướng Nam.

Lúc này, An Hinh đem người hổn hển chạy đến: “Tô Yên, người đâu rồi?”

“Đã giải quyết xong.” Tô Yên chọc vào vai An Hinh nói: “Đi đến lễ mừng thọ thôi, tối nay có trò vui để xem.”