Lên Giường Rồi Mới Bắt Đầu Yêu?

Chương 8: Thiếu Khang và mối quan hệ thân thiết với gia đình Tôn Ngữ Lệ




Bạch Thiếu Khang đưa cô về biệt thự Tôn Gia

Anh và cô cùng bước vào nhà. Khi vừa vào nhà cha mẹ nhìn thấy con gái mình đi cùng một người con trai lạ liền hỏi...

"Ngữ Lệ... người đi cùng con là ai thế?"

"Thưa cha mẹ con mới về. Dạ, đây là Bạch Thiếu Khang con trai của Bác Bạch ạ. Hôm nay anh ấy muốn đến đây chơi ạ"

Mẹ cô và cha cô liền nhớ ra ngay

"Đây là Bạch Thiếu Khang con trai của Bạch Trấn Lâm phải không?"

"Dạ, đúng rồi mẹ ạ"

"Mới đây đã lớn và đẹp trai đến thế rồi hả...." * Mẹ Tôn Ngữ Lệ vừa nói, vừa vỗ vỗ lên người Bạch Thiếu Khang*

* Bạch Thiếu Khang lễ phép chào hỏi cha mẹ Tôn Ngữ Lệ*

"Dạ, thưa hai bác con mới lại. Lâu quá không gặp hai bác con rất nhớ ạ"

Ngữ Lệ cười trong lòng* anh xém hại chết cha tôi đấy, giả trân*

"Con và Ngữ Lệ ngồi xuống đi...."

Lâu rồi mới gặp con đó Thiếu Khang. Cô với con đã không gặp nhau cũng mấy năm rồi. Nhớ con quá đi..... "Tâm sự mỏng"

* Mẹ của Tôn Ngữ Lệ rất yêu thương Bạch Thiếu Khang, từ nhỏ anh thường được cha mẹ đưa đến đây chơi và rất được lòng của mẹ cô*

"Lần này con về nước là ở luôn hay chỉ về chơi"

"Dạ, lần này con ở luôn ạ" * anh nói chuyện nhẹ nhàng*

"Ừm... Về ở luôn đặng tính cưới vợ à" * mẹ Tôn Ngữ Lệ trêu ghẹo anh*

Bạch Thiếu Khang chỉ cười mà không trả lời..

"Em, sao em nói nhiều thế? Cháu nó mới đến chơi mà em hỏi quá trời" * Tôn Ngữ Bình*

"Anh! Anh kỳ quá! Em chỉ quan tâm Thiếu Khang thôi mà" * giận dỗi*

Tôn Ngữ Bình nhẹ giọng dỗ dành mẹ của Tôn Ngữ Lệ....

"Thôi... thôi, anh xin lỗi mà"

Mẹ Tôn Ngữ Lệ không quan tâm, giận dỗi bước vào nhà bếp



"Thôi, con ngồi đó đi. Để bác kêu người làm chuẩn bị cơm. Nhớ ở lại ăn cơm rồi hả về"

Mẹ Tôn Ngữ Lệ lon ton vào bếp chuẩn bị thức ăn * mỗi lần Bạch Thiếu Khang đến là bà đều tận tay chuẩn bị món sườn sào chua ngọt cho anh. Bà biết anh rất thích ăn món đó của bà*

Mẹ cô vừa đi thì cô cũng xin phép cha lên phòng

"Dạ, con lên phòng nha cha"

"Ừ... con lên phòng tắm rửa, chuẩn bị lát xuống ăn cơm với Thiếu Khang..."

* Qua cách quan tâm của cha mẹ Tôn Ngữ Lệ thì biết được hai ông bà rất quý anh. Xem anh như người thân trong nhà*

Trong phòng khách hiện tại chỉ còn Tôn Ngữ Bình và Bạch Thiếu Khang

Bạch Thiếu Khang liền hỏi

"Dạo này bác trai bác gái khỏe không ạ?" * vờ như không biết Tôn Ngữ Bình không khỏe *

"Bác gái thì khỏe. Còn bác thì dạo này bận việc công ty nên sức khỏe không ổn..."

"Dạ, bác hãy cố gìn giữ sức khỏe, đừng lau lực quá. Với lại công ty có chuyện gì cần Bạch Thị giúp đỡ thì bác cứ nói với con. Con sẽ giúp ạ"

"Không.. không cần đâu...Chuyện công ty bác đã giải quyết được rồi"

Tôn Ngữ Bình và Bạch Thiếu Khang ngồi nói chuyện của hai tập đoàn được một lúc thì mẹ Tôn Ngữ Lệ gọi vào ăn cơm

"Hai bác cháu vào ăn cơm đi. Cứ ngồi đó nói chuyện hoài. Ăn cơm xong lát ra nói tiếp"

"Ừm... Ừm.... Anh vô liền" * Tôn Ngữ Bình rất thương vợ con của mình. Trong khoảng thời gian ông sống chung với mẹ Tôn Ngữ Lệ, ông chưa lần nào lớn tiếng với bà. Ông luôn dành sự dịu dàng cho hai mẹ con cô *

"Thôi, Thiếu Khang hai bác cháu mình vào ăn cơm. Ăn xong bác với cháu nói tiếp...."

"Dạ, thưa bác"

Vào bàn ăn Bạch Thiếu Khang chưa thấy Tôn Ngữ Lệ liền hỏi

"Ngữ Lệ đâu rồi bác gái?"

"Đợi con bé lát, lát nó xuống liền..."

Vừa nói xong, Tôn Ngữ Lệ liền bước xuống

"Thưa cha mẹ con mới xuống..."



"Vào bàn ăn cơm đi!"

Cô kéo ghế ngồi kế mẹ....

Trên bàn ăn cha mẹ cô nồng nhiệt gắp thức ăn cho Bạch Thiếu Khang. Cha mẹ xem đứa con gái ruột như cô đã tàng hình.....

Thiếu Khang con ăn món sườn sào chua ngọt này đi. Bác tự làm đó. Con ăn thử xem có hợp khẩu vị con không. Bác nhớ không lầm thì hồi bé cháu rất thích món này của bác. Mỗi lần đến đây ăn cơm cháu liền hỏi có món này không...

"Cháu thấy có ngon không?"

"Dạ, ngon lắm bác gái. Tay nghề bác vẫn như xưa.... như đầu bếp năm sao" * nịnh hót*

"Trời! con đừng nói quá. Bác ngại lắm"

"Đâu... Đâu... anh thấy cháu nó nói đúng mà"

Cha mẹ và Bạch Thiếu Khang trên bàn ăn nói chuyện vô cùng vui vẻ. Nhưng chỉ có riêng cô, cô không nói gì cả. Xuyên suốt bữa ăn cô chỉ có một nét mặt duy nhất...U sầu, phiền muộn

Bạch Thiếu Khang thấy cô không nói gì liền gắp thức ăn cho cô

Cô không đón nhận miếng thức ăn đó

Cha mẹ cô thấy cô không đón nhận liền kêu cô

"Ngữ Lệ... Lệ Ngữ... Thiếu Khang gắp thức ăn cho con..."

Cô thấy cha mẹ kêu mình, cô ép buộc bản thân phải nhận....

Cô cố tỏa ra không có gì mà vui vẻ nhận lấy miếng cá. Tuy cô rất ghét miếng cá đó nhưng cô phải nhận và phải ăn để ba mẹ vui lòng...

Mẹ cô cười

Thiếu Khang đừng buồn Ngữ Lệ nha. Dạo này Ngữ Lệ bận việc học hành, cơ thể hơi mệt mỏi không tập trung vào việc gì được cả nên mới không thấy con gắp thức ăn cho nó....

"Dạ, con biết mà. Con thấy em ấy dạo này gầy đi hơi nhiều...."

"Haizzz.... Con gái, con lứa gì không quan tâm đến nhan sắc và sức khỏe của bản thân, mà tối ngày cứ đâm đầu vào đống sách vở...."

"Bác thật đau đầu với con bé?"

"Ngữ Lệ, em nghe bác nói chưa phải chứ ý sức khỏe hơn nha"

Tôn Ngữ Bình thấy không khí dần buồn buồn thì liền nói.....

Thôi, thôi gia đình tập trung vào bữa ăn đi * Tôn Ngữ Bình*