Lên Giường Rồi Mới Bắt Đầu Yêu?

Chương 5: Tự Nguyện ( H+)




Tôn Ngữ Lệ vì yêu thương cha mẹ nên đã đồng ý với Bạch Thiếu Khang.

"Ừ, tôi đồng ý với anh được chưa."

Anh cười, " làm như tôi bắt ép em lắm"

Cô nhìn anh, cười khinh

"Nhưng tôi vẫn có điều kiện, anh phải chuyển nhượng tất cả cổ phần Tôn Thị sang cho tôi"

"Anh vui vẻ đồng ý"

Nhưng anh cũng có điều kiện. Anh muốn cưới em làm vợ của anh.

Ừ * giọng điệu buồn bã*

Bây giờ tôi muốn em tỏa thành ý, anh không muốn bắt ép em phải làm vợ Anh. Anh muốn em tự nguyện, tự nguyện làm vợ Anh

Cô bực dộc

"Anh... anh muốn thế nào?"

Anh nhìn cô liền cười. Anh kéo cô lại thủ thủy bên tai cô.

" Anh muốn em nguyện ý làm chuyện hôm qua em làm với anh."

Anh.... anh.... tôi không đồng ý

"Ừ thì thôi."

Anh móc điên thoại ra. Cô liền biết anh sẽ làm gì? Vì cô quá hiểu con người Bạch Thiếu Khang

Cô đứng dậy. Cô cởi mọi thứ trên người mình xuống. Bạch Thiếu Khang thấy cô không tình nguyện liền ngó lơ, không thèm nhìn cô lấy một cái.

Cô thấy anh không làm gì mình thì biết anh ta giận. Cô lo sợ anh ta sẽ hại gia đình mình, cô ngậm ngùi cố nở nụ cười mà xà vào lòng anh.

Anh thấy cô như thế? Vẫn không làm gì cô



Cô dũng cảm hôn lên môi anh. Cô hôn anh một cách vụng về. Cô thấy anh không đáp lại nụ hôn. Cô bắt đầu run rẫy trong đầu cô lúc này chỉ lo sợ cha cô không còn nữa. Cô sợ lắm.

Cô bật khóc, cô vừa hôn vừa khóc

Anh thấy thế? Kéo cô ra

"Sao lại khóc?"

Tại anh đó. Anh muốn thế nào?

Anh mĩm cười

"Em có nguyện cùng anh ân ái không? Anh sẽ thỏa mãn em "

Cô ôm anh. Hôn vào anh.

Nhằm khẳng định là cô đồng ý

Anh hôn vào đôi môi cô một cách điên dã. Đôi môi trái tim căng mọng của cô làm anh lưu luyến không dứt ra được. Anh đưa lưỡi vào khoang miệng cô. Cô rụt rè mở khuôn miệng nhỏ nhỏ bản thân ra. Anh thấy cô chấp nhận nụ hôn của mình. Anh vui mừng mà điên cuồng hơn. Bây giờ khoang miệng cô toàn là những mật ngọt. Không phân biệt được đâu là của cô, đâu là của anh. Tay của anh mò vào đôi gò bông của cô. Môi anh buông bỏ đôi môi cô di chuyển dần xuống cổ, xuống xương quai xanh. Nơi mà đôi môi anh đi qua điều đỏ lên và dính đầy nước bọt của anh. Anh dừng lại tại đôi gò bông của cô. Anh xé toạc chiếc áo ngực vướng víu. Cảnh xuân liền lộ ra trước mắt anh. Anh ngấu nghiến hôn một bên gò bông, bên còn lại anh nhào nắng đủ kiểu. Anh cắn vào đầy ti cô, khiến cô đau đớn....

Đau... đau... tôi đau

Anh thấy cô đang rất hưng phấn, muốn phát nhưng âm thanh nhạy cảm mà cô kiềm chế bản thân không phát ra. Anh thấy rất bực bội. Anh càng mạnh hơn làm cho đầu ti cô cư* ng cứng. Nhưng cô vẫn kiềm chế bản thân. Dù cơ thể rất muốn phát ra nhưng âm thanh sản khoái.

Bạch Thiếu Khang di chuyển xuống nơi tư mật của cô. Anh hôn vào nơi tư mật ấy khiến cô rất sản khoái dù bị ngăn cách bởi chiếc quần lót. Anh xé chiếc quần lót mỏng manh của cô. Cô khép chân lại. Anh liền nhíu mài nhìn cô, kèm theo đó là động tác tách chân cô ra.

"Đừng... đừng nhìn mà...."

*Tôn Ngữ Lệ ngại ngùng, xấu hổ khi Bạch Thiếu Khang nhìn vào nơi đó của cô.*

Anh hôn vào nơi tư mật đó. Nhưng tay anh vẫn tiếp tục bóp bóp, xoa xoa nơi gò bông ấy. Anh đưa lưỡi vào nơi tư mật khiến cô sung sướng. Tay anh buông bỏ gò bông mà lần mò xuống đầm lầy đang chan chứa dịch thủy mà cô tiết ra. Anh lần lần cho một ngón tay vào khám phá chỗ xâu nhất của đầm lầy. Từ từ thành hai ngón tay và cả ba ngón tay đều vào bên trong cô khiến đầm lầy của cô càng tiết ra nhiều dịch thụy hơn. Nhưng cô vẫn kiềm chế bản thân không phát ra âm thanh xấu hổ. Hôn được một lát thì cậu nhỏ của anh đã không chịu nỗi. Anh liền cởi quần ra. Cậu nhỏ của anh đã dựng đứng sẵn sàng ra trận. Cô nhìn thấy cậu nhỏ của anh. "To... to thế, không vừa đâu."

Anh cười, vừa hay không vào là biết. Anh đưa cậu nhỏ vào bé gái của cô. Khiến cô đau đớn.

Đau đau....

Cô nhìn thấy mới được phân nữa mà đau đớn đến thế. Không....không vừa đâu... của anh to quá......

Thả lỏng cơ thể, anh đẩy mạnh vào bên trong cô. Cô đau quá la lên.



Á... Ưm.... ưm

Cô nhịn không được mà phát ra những âm thanh rên rỉ.... Bạch Thiếu Khang vui vẻ khi nghe thấy những âm thanh đó. Anh càng mạng bạo. Tôn Ngữ Lệ thoải mái, phát ra âm thanh.

Ưm... ưm.... ưm .....

Ngữ Lệ gọi tên anh, Ngữ Lệ.....

Ưm...... Thiếu.... ư....... Khang.....

Ưm.... Ưm... Ưm.....

Anh nghe được cô gọi tên anh thì anh thúc mạnh vào bên trong, đến nước rút anh vừa nhanh, vừa lực thúc mạnh. Anh bắn tất cả tinh hoa mình vào bên trong cô. Cô la lên...

Đừng băn vào bên trong mà....

Sẽ có thai đó....

Anh nhíu mài, em không chịu có con với anh.

Không... Không.... Tôi....

Bạch Thiếu Khang không vui liền rút cậu nhỏ của mình ra. Anh nằm xuống giường.

Tôn Ngữ Lệ lo sợ liền dỗ ngọt anh.

Em không có ý như thế đâu? Em sợ anh chê em có con xấu rồi anh không yêu em nữa * cô giả vờ nói thế vì lo sợ hắn không giữ lời hứa, không chịu chuyển nhượng cổ phần Tôn Thị cho cô*

Bạch Thiếu Khang thấy thế liền ngồi dậy. Nhìn thân hình nuột nà, trắng mướt, đường cong quyến rũ của cô lòng anh liền xao xuyến. Anh nhấc hông cô lên. Còn anh thì khuỵu gối. Anh hạ thấp cơ thể để đưa cậu nhỏ của mình dần dần quay lại nơi ẩm nóng. Cô bé của cô dần đã quen với kích thước của anh. Nên lần này vào rất nhẹ nhàng, không còn đau như trước nhưng đủ làm cô thấy sung sướng. Anh vào ra bên trong cô từ nhẹ nhàng chuyển sang mạnh bạo. Lúc đầu anh sợ cô đau nên anh di chuyển cậu nhỏ đang ở bên trong nhẹ nhàng, nhưng dần dần những tiếng rên rỉ của cô khiến anh kiềm chế không được. Anh dùng lực ngày càng mạnh và thô bạo. Sắp về đến đích anh bèn chạy nước rút. Anh hít một hơi mạnh, kèm theo đó là anh giữ chặt hông cô, thúc mạnh vào bên trong cô. Cậu nhỏ của anh và cả những tinh hoa của anh đều nằm trọn bên trong. Khi anh thúc mạnh một cái thì Tôn Ngữ Lệ hét lên

Á........

Tôn Ngữ Lệ vừa mệt mỏi, vừa đau đớn. Cô nằm co co rút rút trên giường mặc cho tên biến thái Bạch Thiếu Khang sờ soạn trên cơ thể. Lúc này cô mệt lả người.

Bạch Thiếu Khang nhìn thấy Tôn Ngữ Lệ không còn tý sức lực nào thì mới tuông tha cho cô.

" Hôm nay đến đây thôi? " * giọng điệu vui vẻ*