Lên Giường Rồi Mới Bắt Đầu Yêu?

Chương 20: Vì bình thường em đã đẹp lắm rồi




Hai người vui vẻ ăn cơm cùng nhau đến tận tám giờ mới xong. Tôn Ngữ Lệ lên phòng chuẩn bị đi học. Còn Bạch Thiếu Khang thì kêu trợ lý mang một bộ quần áo mới cho anh thay...

Đến tận tám giờ ba mươi hai người mới ra khỏi nhà....

"Ngữ Lệ nhanh lên! Để anh đưa em đi học"

"Dạ... em xuống liền. Em sắp xong rồi"

Vừa nói cô vừa chạy xuống

"Đi nào, em xong rồi nè"

Hai người lên xe và đi đến trường

"Ngữ Lệ, hôm nay ba mẹ anh đến nhà em bàn chuyện đính hôn của hai chúng ta"

"Bây giờ anh muốn tuần sau đính hôn. Em có đồng ý không?"

"Ừm... cũng được. Tùy anh quyết định thôi"

"Hôm nay ba mẹ anh đến nhà em hả?"

"Ừm đúng rồi"

"Sau hôm qua trên xe anh không nói với em là hôm nay hai bác đến nhà em"

"Anh cũng không biết nữa. Hồi nảy cha mẹ anh mới gọi nói là hôm nay họ đến nhà em à. Anh cũng giống như em thôi... Đều không biết họ đến"

"Mà anh có biết mấy giờ hai bác đến không?"

"À... khoảng tầm bốn giờ chiều"

"Ừm... hên quá. Giờ đó em đã về nhà rồi. Hôm nay em học đến hai giờ là xong hết các tiết rồi"

"Ừm... dị chiều nay hai giờ anh đến đón em nha. Sau đó hai chúng ta cùng nhau đến nhà em luôn"

"Ừm.... hai giờ gặp anh"

"Thôi em đi học nha. Chúc anh một ngày tốt lành"

Anh nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn....

"Cuối cùng anh đã có cơ hội được chăm sóc em rồi"

"Tài xế, cậu chở tôi về Bạch Gia"

"Dạ thưa sếp"

Khoảng ba mươi phút sau Bạch Thiếu Khang về tới Bạch Gia

"Dạ chào cậu chủ. Cậu mới về"

"Ừ...."



Vừa bước vào nhà, Bạch Thiếu Khang lễ phép chào hỏi ba mẹ

"Cha mẹ con mới về"

"Ừm... hôm nay biết đường mò về đây rồi à. Hôm nay con về để nói với cha mẹ là con với Tôn Ngữ đã bàn với nhau tuần sau đính hôn"

"Tuần sau hả? Sau lâu thế? Mẹ tính là chủ nhật tuần này cho nó lẹ. Mẹ rất mong người con dâu này rồi"

"Dạ tuần này con với Ngữ Lệ bận lắm. Với lại tuần này thì gắp lắm. Chuẩn bị không kịp đâu?"

"Ừm... con nói cũng phải"

"Thế là quyết định chủ nhật tuần sau nha?"

"Dạ... mà hôm nay qua nhà bên kia cha mẹ có chuẩn bị quà cáp gì chưa"

"Không đợi con phải nhắc đâu. Cha mẹ đã chuẩn bị sẵn sàng để đi hỏi cưới dâu rồi"

"Cha mẹ mong đợi chiều nay quá"

"Mà Thiếu Khang chiều nay con có đi chung lượt với cha mẹ không?"

"Dạ, chắc không quá. Chiều nay con phải đi rước Ngữ Lệ rồi đi thẳng nhà cô ấy luôn?"

"Ừm.. dị con đi với Ngữ Lệ đi. Khoảng bốn giờ thì cha mẹ qua tới"

Cả gia đình Bạch Thiếu Khang cả buổi hôm ấy đều bàn chuyện đính hôn của hai người. Bàn chuyện đến hơn một giờ, Bạch Thiếu Khang chợt nhớ còn phải đi rước Tôn Ngữ Lệ nên xin phép ra về

"Con đi rước Ngữ Lệ đây? Chiều gặp lại bố mẹ"

Anh nói xong liền đi

Cha mẹ Bạch Thiếu Khang thấy sắp đến giờ phải đi nên lên phòng trang điểm thay quần áo để lát đi hỏi cưới dâu cho kịp giờ

"Anh... anh lên phòng thay đồ đi? Sắp tới giờ phải đi rồi đó?"

"Trời, giờ này còn sớm mà. Mới có hơn một giờ một tý hà"

"Bây giờ anh có đi thay đổ để lát đi hỏi cưới con dâu cho em không? Có đi không?"

"Thôi... thôi anh nghe em hết. Anh đi nè. Em gắp quá đi, làm hơn là em sắp lấy vợ hổng bằng"

"Anh nói thế sao được? Em bây giờ rất mong Ngữ Lệ làm con dâu nên chúng ta phải nhanh chóng...."

"Tóm lại bây giờ anh đi thay đồ đi"

"Em cũng đi thay đồ và trang điểm đi. Em là người làm lâu nhất mà em tối ngày cứ hối anh

"Anh... anh nói gì thế?"

Cha của Bạch Thiếu Khang hốt hoảng khi thấy vợ nỗi giận



"Thôi... thôi coi như anh chưa nói gì đi? Vợ của anh là nhất"

"Ừ... Biết điều đấy"

Cha mẹ Bạch Thiếu Khang vừa cãi nhau mà vừa chuẩn bị để đi hỏi cưới vợ cho con trai

Hơn ba giờ thì hai ông bà xuất phát đến nhà Tôn Ngữ Lệ

Sau khi Bạch Thiếu Khang đón Tôn Ngữ Lệ về nhà phụ. Cô tức tốc lên phòng tắm rửa thay quần áo sửa soạn thật đẹp. Cô muốn cha mẹ Bạch Thiếu Khang có ấn tượng tốt về cô con dâu này

Còn Bạch Thiếu Khang thì không làm gì cả. Anh chỉ ngồi đợi cô mà thôi....

Bỗng nhiên trong không gian yên tĩnh lại có một bài hát quen thuộc vang lên, đó không đâu khác là tiếng chuông điện thoại của Tôn Ngữ Lệ

* Reng reng *

"Ngữ Lệ, bác gái gọi cho em kìa?"

"Anh nghe đại đi. Em đang rất bận không có thời gian nghe đâu"

"Thế anh nghe dùm em nha?"

"Ừm... anh nghe đi"

"Dạ con chào cô ạ"

"Cậu là ai mà nghe điện thoại của con gái tui thế?"

"Dạ, con là Thiếu Khang"

"Ừm... Thiếu Khang hả. Làm bác cứ nghĩ là ai không hà?"

"Ủa, Ngữ Lệ đâu mà nó không nghe điện thoại, bắt con phải nghe thế"

"Dạ Ngữ Lệ đang thay đồ trên lầu. Lúc nảy con đi rước cô ấy đi học về, cô ấy đòi qua đây tắm rửa rồi mới đến"

"Ừm... con kêu nó nhanh lên. Cha mẹ con đã sắp đến rồi đó. Con gái con đứa gì đâu mà lề mề, chậm chạp quá đi"

"Không... không sau đâu bác. Cô ấy nói là sắp xong rồi ạ"

"Con đừng bao che cho nó. Kêu nó nữa tiếng nữa mà không đến là biết tay bác"

"Dạ... con sẽ kêu cô ấy nhanh lên"

"Ừm... thôi con lên kêu nó nhanh lên đi. Bác cúp máy đây"

"Dạ chào bác ạ"

Vừa cúp máy, Bạch Thiếu Khang bước lên lầu và nhào đến ôm cô

"Mẹ kêu em nhanh lên kìa. Em không cần sửa soạn trang điểm thật đẹp đâu"

"Vì bình thường em đã đẹp lắm rồi"