Lên Đại Học, Tôi Gặp Phải Giảng Viên Hách Dịch

Lên Đại Học, Tôi Gặp Phải Giảng Viên Hách Dịch - Chương 5





14.


Họ bắt đầu tung tuyệt chiêu cuối cùng: gọi ba mẹ.


Tôi và một nữ sinh cùng phòng là người bản địa, còn ba người còn lại là người đến từ nơi khác.


Ba mẹ tôi đều bị mời tới trường, ba mẹ của các bạn khác cũng bị mời lên.


Ba tôi thì tôi không lo lắm, bởi lẽ ông là người rất bao che khuyết điểm, lúc nào cũng che chở cho tôi.


Nhưng mẹ của bạn cùng phòng lại khiến tôi âm thầm đổ mồ hôi hột.....bà là một người phụ nữ truyền thống điển hình, lúc nào cũng mong muốn con trai thành rồng, con gái thành phượng.


Tôi giả vờ bị tào tháo rượt, nhanh chân ra ngoài gọi điện cho ba tôi.


Trước tiên, tôi giải thích mọi chuyện cho ông ấy trước, không được để ba đứa cháu kia nắm được tiên cơ.


Nghe xong, ba tôi mới hỏi lại một câu: “Con ghi âm hết lại rồi phải không?”


“Dạ phải, con ghi âm hết rồi. Học từ ba cả mà”


“Tốt”


Sau đó, ba tôi và mẹ của bạn cùng phòng đều đang an vị trong văn phòng.


15.


Thời khắc quyết định cũng đã đến.


Sau khi trình bày câu chuyện một cách vô cùng tiêu cực và nghiêm trọng cho hai vị phụ huynh, không khí trong văn phòng dần dần trở nên kỳ quặc.


Ba tôi nhìn từ viện trưởng, bí thư, giáo viên phụ đạo rồi lại nhìn chúng tôi.


Điều khác biệt lớn nhất là ánh mắt ba tôi – Tìm tòi


Ánh mắt của mẹ bạn cùng phòng – Trách cứ.


Ánh mắt đấy, đoán chừng là ba tôi cũng hiểu được phần nào, vì vậy nên mẹ bạn cùng phòng còn chưa kịp lên tiếng thì ba tôi đã ra chiêu phủ đầu.


Ông kéo một cái ghế dựa rồi ngồi xuống, ánh mắt cứng rắn đanh thép nhìn thẳng ba người bọn họ, nhanh chóng mở miệng, khí thế oai phong lẫm liệt như lúc ngồi trong phòng thẩm vấn.


“Ý của các người là khuê nữ nhà chúng tôi có hành vi “phỉ báng giảng viên”, vì vậy nên mới phải khai trừ?”


“Bạn....bạn học này gây ra phiền phúc rất lớn cho bản thân tôi, hơn nữa còn ảnh hưởng rất tiêu cực tới danh tiếng của nhà trường...” Giáo viên phụ đạo nói.


Ba tôi không nhìn cô ta, ngược lại ba quay sang hỏi tôi:


“Thế à? Con gái, có đúng là con làm như vậy không?”




Tôi lập tức phủ nhận: “Không có ạ, con chỉ lướt internet mà thôi”


Nghe xong, ba tôi gật gù ra chiều hài lòng lắm, khoát tay tỏ ý với viện trưởng:


“Khuê nữ nhà tôi nói không có”


Giáo viên phụ đạo nghe vậy thì sôi máu, lập tức hất hàm nói:


“Gì mà chỉ lướt internet cơ chứ? Bài đăng đó của em ấy đã lan truyền khắp trường, ảnh hưởng nghiệm trọng tới danh dự của tôi!”


Ba tôi lại tiếp tục hỏi:


“Vậy có đúng là cô đã thu tiền của các em học sinh không? Cô chỉ cần trả lời có hay không thôi”


“Không.....” Nghĩ tới tiếc vẫn còn rất nhiều bản ghi chép trong nhóm, cô ta đành gật đầu thừa nhận: “Có thu”


Ba tôi “ồ” lên một tiếng rồi hỏi tiếp: “Cô có thu, chuyện đó ai cũng biết, vậy thì có liên quan gì đến khuê nữ nhà tôi?”


Cảm thấy bản thân đã mắc bẫy, giáo viên phụ đạo trở nên nóng nảy, không còn ra dáng một nhà giáo nhân dân nữa.


“Anh....anh đừng có mà xằng bậy!”


Bắt thóp được thái độ của cô ta, ba tôi lại ra dáng như cảnh sát đang thẩm tra nạn nhân.


“Tôi đề nghị cô chú ý cách nói chuyện và hành xử của mình! Tôi đang ghi âm lại toàn bộ quá trình, hơn nữa, cô đừng làm tôi tức giận!”


Thấy tình hình trở nên nguy hiểm, viện trưởng và bí thư nhanh chóng cản lại, chủ yếu là cản giáo viên chủ đạo chứ ba tôi không hề nổi nóng.


Mẹ của bạn cùng phòng ngồi bên cạnh cũng bị ảnh hưởng bởi thái độ của ba tôi, muốn đòi lại công bằng cho khuê nữ nhà mình, vì vậy nên cũng chủ động hỏi một câu:


“Rốt cuộc mấy người đã làm gì con gái của tôi?”


Hai phụ huynh cùng chung một chiến tuyến.


16.


Ba người kia vốn muốn mời phụ huynh để áp chế chúng tôi, ai ngờ lại phá hỏng cục diện.


Viện trưởng lại một lần nữa ra mặt giảng hòa, nhắc tới chuyện học nghiên cứu sinh nhưng ông ta ăn nói rất khéo léo, dù sao bố tôi cũng đang ghi âm lại tất cả.


“Trường học chúng tôi rất quý trọng nhân tài, hy vọng các em có thể ở lại trường thêm vài năm nữa, gặt hái được những kết quả tốt hơn....”


Ba tôi hiểu hết nhưng ông vẫn giả ngơ, dửng dưng quay sang hỏi chúng tôi:


“Ý của viện trưởng là sao? Ông ta muốn các con lưu ban à?”



“Không đâu ba, ý của viện trưởng, bí thư với cô tề là nếu tụi con ra mặt làm sáng tỏ mọi chuyện, rằng bởi vì tụi con bất mãn với sự quản lý của nhà trường nên mới gây ra chuyện này và xin lỗi vì đã mang đến phiền phức cho học viện thì nhà trường sẽ cho tụi con làm nghiên cứu sinh, còn nếu không làm sáng tỏ, không xóa bài thì sẽ cho tụi con thôi học”


Tôi cố tình nhắc lại những thông tin bọn họ cố ý mập mờ.


Ba tôi nghe vậy thì nghiêng sang hỏi ba người kia: “Ý của các anh là như này à?”


Phía đối diện gật đầu thì không ổn, mà lắc đầu cũng chẳng xong, thế là đành phải tán thành với những lời tôi nói.


Hồi lâu, ba tôi vẫn không nói gì, tỏ ý sâu xa.


“Vừa nãy tại sao cô Tề lại thừa nhận bản thân đã thu tiền của học sinh nhỉ, đây chẳng phải trước sau mâu thuẫn sao?”


“Khi nãy, lúc tôi đi đến đây, không phải tảng đá đó cũng đặt ở đấy à? Chị này, chị cũng nhìn thấy đúng không?”


Mẹ của bạn cùng phòng không thể không gật đầu.


“Viện trưởng bất lực, thở dài.


Đoán chừng ông ta đang nghĩ rằng, tại sao vị phụ huynh này lại cứng đầu đến vậy? Sau đó ông ta cũng kéo ghế ngồi xuống cạnh ba tôi, muốn ân cần dỗ ngọt.


Bí thư thấy vậy cùng bước sang, mặt hết đỏ lại chuyển sang trắng.


Viện trưởng với bí thư nói gì tôi nghe không rõ, giọng bọn họ nhỏ quá.


Nhưng ba tôi thì nghe rất rõ.


Ông quay lại nói với tôi: “Tắt máy thu âm đi con”


Sau đó, ông rút cánh tay bị hai người nắm chặp ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ trên vai hai người, trái ấp phải ôm.


Ông áp vào tai viện trưởng và bí thư, thì thầm ra chiều bí mật: “Bọn nhỏ mới năm ba, hai năm tiếp theo cần đến sự dốc lòng dạy bảo của các bị, đúng không?


Bí thư gật đầu, cảm thấy ba tôi đã bắt đầu nắm được trọng điểu, hiểu tình hình và nhu cầu lúc bấy giờ.


“Tương lai của năm đứa nhỏ này đều nằm trong tay của các vị”


Viện trưởng nghe xong cũng gật gù, xem ra vị phụ huynh này hiểu được vấn đề rồi.


“Vì vậy nên người làm cha mẹ như tôi cũng phải đảm bảo cho tương lai của bọn chúng được thuận lợi”


Hai người đều gật gù, ông hiểu được là tốt rồi.


“Thôi chỉ đành làm vậy....”


Ánh mắt của cả phòng đều dồn vào ba tôi.



“Tôi ấy à, tôi biết nhà của các vị ở đâu”. Ba tôi vỗ nhẹ, vả vai hai người thoáng cứng lại.


“Vợ của các vị là ai...”


“Có mấy người vợ.....”


“Hai năm sau, nếu tôi phát hiện tụi nhỏ gặp bất cứ chuyện gì bất công, như thất bại hay không được tốt nghiệp gì đó, chúng ta đành phải gặp lại nhau một lần nữa”


Nói xong, ba tôi rút tay về, để lại cho hai người kia tự suy nghĩ. Hai người trừng mắt, tức tối nhìn ba tôi nhưng lại không dám nói gì.


“Vì vậy nên, chuyện này kết thúc ở đây được chưa? Con tôi có thể tiếp tục việc học được chứ?”


17.


Viện trưởng không gọi chúng tôi lên văn phòng nữa, các bài đăng trên mạng cũng vẫn còn đó.


Một tuần sau, blog chính thức của trường không ngừng bị réo tên, học viện chỉ có thể đưa ra thông báo như sau:


Thông báo tình hình.


Ngày 1 tháng 11, nhà trường nhận được báo cáo về giảng viên có tác phong trái với đạo đức nhà giáo và thuần phong mỹ tục, tình viết sự việc vô cùng nghiêm trọng. Căn cứ vào “Các biện pháp điều tra và xử lý vi phạm kỷ luật”, nhà trường lập tức điều tra sự việc một cách minh bạch và công bằng nhất.


Sau khi điều tra rõ ràng, quả nhiên có tồn tại tình huống thực tế trái có tác phong trái với đạo đức nhà giáo, hơn nữa quả thực vô cùng nghiêm trọng, lập tức khai trừ xử lý.


Lớp trưởng cũng phải trốn tránh vụ này vị an toàn của bản thân.


Còn viện trưởng và bí thư cũng không còn gây phiền phúc cho chúng tôi nữa. Bí thư thỉnh thoảng có nói kháy vài câu, còn viện trưởng thì im bặt, không đề cập tới một chữ.


Xem ra họ có rất nhiều chuyện kìm nén không nói ra được.


Có điều, trong số chúng tôi, vẫn có người rớt môn.


Là anh B.


Cậu ấy trượt môn Sáng tác, một trong những môn quan trọng nhất của khoa.


Tất cả là do cậu ấy cố tình, cậu ấy muốn mượn việc phải thi lại như một cái cớ để người đứng đầu môn Sáng tác – Tiểu Tây dạy kèm cho mình.


Thật lắm chiêu.


Sau đó, khi bước ra khỏi học viện, tảng đá xấu xí đó không còn cản đường chúng tôi nữa.


TOÀN VĂN HOÀN