9.
Không gây chuyện thì không phải sợ.
Đó là điều mà ba đã dạy tôi.
Lúc trước, khi ghi danh khoa Báo chí, dựa vào nguyên tắc riêng của tôi, tôi đã thề một ngày nào đó tôi phải lên tiếng đòi lại công bằng cho những người yếu thế. Mà hôm nay chính là ngày đó.
Tôi không dám rêu rao, tuyên truyền trên phạm vi quá lớn, chỉ giới hạn ở vài bạn học.
Đầu tiên, ngoài ba người trong phòng tôi (trừ cô bạn đang suy sụp tinh thần ra) còn có hai nam sinh khác, một là nam sinh đã thốt ra câu "Ngu ngốc!" rồi bỏ đi, gọi cậu ấy là "Anh B" nhé, cậu bạn còn lại là Dương Bất, người cũng không nộp tiền ấy.
Chúng tôi hô hào khẩu hiệu hoạt động-PLAN F-là chữ viết tắt của từ F**K trong tiếng Anh.
Trước tiên, tôi sẽ hoá thân diễn xuất bằng việc viết một bài về nhân vật nữ chính đang học đại học với tiêu đề: “Tại sao tôi lại gặp phải một giáo viên phụ đạo kỳ lạ như vậy?”
Người đọc tiêu đề còn cho rằng giáo viên phụ đạo là nam chính trong câu truyện của tôi, ặc.....
Bài viết đó chú trọng vào những sự tích vĩ đại của giáo viên phụ đạo kính yêu và lớp trưởng, tất nhiên là không thể thiếu tảng đá mà giáo viên phụ đạo tha thiết yêu thương. Bài viết đó được đăng liên tục trên nhiều trang mạng.
Tuy rằng tôi không điểm mặt chỉ đích danh nhưng thông qua những miêu tả và các điểm mấu chốt về họ, thông tin liên lạc, cấp XX, công trình của giáo viên phụ đạo, cư dân mạng cũng lờ mờ đoán ra được 8 đến 9 phần.
Sau đó, Dương Bất viết một bài xã luận.
Vừa đọc những dòng chữ cậu ấy viết, tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ.
E rằng sau này ra trường, cùng lắm thì tôi có thể trở thành biên tập cho các trang báo mạng, nhưng cậu ấy có thể được tuyển thẳng vào nhật báo Nhân dân.
Ví dụ như câu này.
“Học trò “ngây thơ đơn thuần” gặp ngay giảng viên “vì cái lợi ngay trước mắt”, điều đó khiến cho khuôn viên trường học vốn luôn chăm chú bồi dưỡng tinh thần hăng hái vì nước, nhiệt huyết vì nhà; nay lại tràn ngập thứ trọc khí dơ bẩn của con buôn”
Hay như câu này:
“Giáo dục phải là giải pháp cơ bản và tối ưu nhất hướng đến mục đích cao cả là ngăn ngừa sự lây lan của cái đói nghèo túng bẫn qua từng thế hệ, là cầu nối quan trọng nâng tầm quốc gia tiến đến con đường hiện đại hóa, làm sao có thể hủy hoại nền giáo dục chỉ vì tính ích kỷ và tư lợi cá nhân?”
“Sự công khai, công bằng và công chính của giáo dục, hiện tại đang ở đâu?”
Đây là thứ mà “người” có thể viết nên sao?
Chúng tôi ai nấy đều tán thưởng với những câu từ sắt thép của cậu ta.
Lúc ấy tôi còn phấn khích nóng lòng, nảy ra vào cái tên cho bài xã luận này. Cái gì mà “Sự hỗn loạn của nền giáo dục trong môi trường đại học”, hay gì mà “Quan điểm của tôi về nền giáo dục đại học”.
Dương Bất từ chối hết những cái tên đó, chỉ đề ra một cái tên ngắn gọn: Hỏi trách-vô cùng ngắn gọn mà lại đi thẳng vào vấn đề.
Nhà anh B giàu có, máy tính cài cả phần mềm đánh chữ, phần mềm đó còn được trang bị Indesign Adobe chính hãng, anh ấy còn dùng tiền túi của mình đi đến một tiệm in rất xa trưởng, in ra một tập 500 bản.
Chúng tôi không hiểu, mạng xã hội đã phát triển đến vậy rồi mà anh còn muốn trở về thời địa giấy làm gì?
Anh B nói: “Đây gọi là “Sơ tâm”.”
Thật đáng gờm, tôi lại tán thưởng.
Sau đó nhân lúc nửa đêm, chúng tôi càn quét khắp các dãy lầu ký túc xá trong học viện Báo chí, phòng nào cũng dán một tờ. Đến sáng hôm sau, cả học viện ai ai cũng biết chuyện này.
Những chớ tưởng chỉ như vậy đã xong, trò vui vẫn còn chưa hết.
Kịch bản khác của hai đứa bạn cùng phòng viết cũng trở thành một màn kịch đầy máu chó, lấy cảm hứng từ bản gốc “Chàng rể méo miệng”, đang trên Bilibili và Douyin.
Tạ ơn đại gia B, anh còn bỏ tiền mua thêm Dou+
10.
Dữ liệu phản hồi từ các phương tiện thông tin rất ổn.
Nếu tin này truyền đến giảng viên của khia, kiểu gì thầy cũng cho chúng tôi điểm tuyệt đối.
Chỉ có một chuyện không được hoàn mỹ, đó chính là: Chúng tôi bị lãnh đạo trưởng mời lên văn phòng nói chuyện.
Hình như là cậu cháu trai họ Tề làm lớp trưởng đó bí mật báo cáo, bởi vì có một đêm khi bảo chúng tôi ký tên, cậu ta đã vào phòng ký túc xá của chúng tôi.
Trong văn phòng, bí thư và giáo viên phụ đạo đúng hai bên, vây quanh chúng tôi.
Giáo viên phụ đạo lên tiếng trước, cô ta cầm bìa của hai tập truyện ngắn, dí sát vào mặt chúng tôi.
“Bọn em làm phim ngắn này, -hải không? PR biên tập rất tốn nhỉ? Chắc các em học giỏi môn sáng tác phim phóng sự lắm”
Ai nấy trong chúng tôi đều im lặng như tờ.
“Đừng giả khờ với tôi nữa, có phải các em không?”
Không ai trong chúng tôi hé răng lấy nửa lời.
Thấy cứng rắn không có tác dụng, giáo viên phụ đạo đổi chiến lượng. Chỉ trong nháy mắt, cô ta đã năn nỉ ỉ ôi, diễn một màn đau khổ.
Chỉ là khuôn mặt của cô ta, cho dù có giả vờ đáng thương thì cũng không làm cho người ta đồng cảm nổi.
Thật ghê tởm.
Chúng tôi vẫn giữ im lặng.
“Các em có cho rằng người mà các em đang nhắm tới là cô không? Một khi chuyện nãy đã xảy ra, nó không chỉ là chuyện của một mình cô nữa”
“Các em sẽ bôi đen học viện, bôi đen chính ngôi trường mà mình đang học”
Bí thư cũng lập tức nói theo, dường như hai người đã bàn bạc với nhau từ trước.
“Trước mắt, chuyện này vẫn chưa lên báo trường. Các em cứ liệu liệu mà suy xét, vẫn còn cơ hội để các em sửa chữa lỗi lầm của bản thân mình”
“Gây tổn hại đến danh dự và uy tín của nhà trường, nhẹ thì không được tốt nghiệp, còn nặng thì chúng tôi sẽ kiện các em tội vũ nhục và phỉ báng”
Ngay sau đó là một màn ngấm ngầm uy hiếp, gì mà chúng tôi sẽ nói vơi sba mẹ của các em, sau này các em có tìm việc sẽ đánh tiếng với công ty, khuyên công ty không tuyển dụng chúng tôi, rồi trên hồ sơ sẽ ghi lại cái gì đó....
Tôi hiểu rõ mềm nắn rắn buông nên vẫn không hé răng một lời. Chỉ cần bọn họ không có bằng chứng thực tế, tôi sẽ không mở miệng giải thích.
Dáng vẻ lưu manh sống chết không sờn của chúng tôi đã khiến hai người khi tức tối, ngay lập tức trở mặt. Giáo viên phụ đạo thẳng thừng uy hiếp chúng tôi:
“Ngày mai các em không cần đi học. Ngày nào các em còn không nói, ngày đó tôi cũng không cho các em vào lớp!”
Sh*t! Cô ta bắt đầu cậy quyền rồi!
11.
Tôi còn đang động não nghĩ cách để phản bác, anh B đã lập tức tấn công. Anh ngẩng đầu lên, còn tôi thì vô cùng sợ hãi.
Đừng nói là anh sắp làm phản nhé.
Dưới ánh mắt của chúng tôi, anh B chậm rãi bước đến trước bàn làm việc của giáo viên phụ đạo. Anh duỗi tay ra, hất văng cốc nước trên bàn cô Tề ra giữa phòng.
Tiếng cống vỡ “Choang” lên một cái, quả kỷ tử bên trong cũng rơi vãi loạn xạ, một trong số đó còn bị vỡ ra vì lực quá mạnh. Ai nấy đều giật mình sợ hãi.
Anh B điên rồi sao?
Mọi người đều nhìn về phía anh. Anh bĩu môi, dáng vẻ ngất ngưởng, khinh thường nhìn bí thư và giáo viên phụ đạo, chỉ thẳng tay về phía cô Tề.
“Chỉ dựa vào cô?”
“Chỉ dựa vào cô mà cô muốn cấm em đến lớp sao?”
Giáo viên phụ đạo run rẩy, tôi có thể nhìn thấy sự sợ hãi từ trong ánh mắt của cô ta.
Cuối cùng, câu tiếp theo của anh B khiến cả phòng rùng mình.
“Cô có biết ba em là ai không?”. Nói xong, anh cười khẩy một tiếng.
Chúng tôi ngây người, gia thể của anh B như nào nhỉ?
Giáo viên phụ đạo và bí thư bị dọa đến ngớ người, một lúc lâu sau vẫn không thể hoàn hồn.
“Không cho em tốt nghiệp ư?”
“Em bảo đảm, sau này em sẽ khiến cô phải quỳ xuống cầu xin em nhận bằng tốt nghiệp cho xem!”
“Nếu cô vẫn không tin thì cô cứ thử xem, cô-Tề-à!”
Nói xong, anh vô cùng khí thế đi thẳng, khí khái anh hùng như khi thốt ra câu “Ngu ngốc!” vào học kỳ trước.
Cô tề và bí thư đều không ngờ được anh B lại có hành động như thế, cũng không biết phải nói tiếp thế nào, chỉ biết nhìn nhau hồi lâu.
12.
Anh B kính yêu, thân ái và uy dũng của chúng tôi!”
Nếu cậu sớm nói lệnh tôn có thể lấy thúng úp voi một tí thì việc gì cũng mình phải tốn nhiều sức như vậy?
Sau khi chúng tôi rời khỏi văn phòng, tôi nhanh chóng chạy đi mua trà sữa rồi đưa cho anh B
Khi đó, chân tôi đã chẳng còn là chân tôi nữa.
Mà là chân chó.
Tôi đang trà sữa lên cho anh B bằng cả hai tay với một thái độ rất chi là thành kính, ân cần hết mực hỏi thăm.
Bình thường, bối cảnh gia đình như vậy sẽ giữ bí mật mà không nói cho người khác biết, vì vậy nên tôi không dám hỏi thẳng, chỉ dám nói bóng gió.
Không ngờ anh B lại thẳng thừng nói chân tướng cho tôi.
Ba mẹ cậu ấy...
Đều...
Ở...
Bắc Kinh...
...
Mở cửa hàng trên Taobao?
Suýt chút nữa tôi đã tách làm đôi.
Suy nghĩ của tôi đã nhẹ nhàng phiêu đãng ra tường Tây cố cung, cuối cùng đã lập tức quay trở lại.
Vừa rồi, anh B đều giả vờ cả.
Hoá ra, tất cả đều là sự bộc phát nhất thời.
Anh B, cậu đúng là anh của tôi.
Lúc ấy, khi mới vào văn phòng, tôi đã bật điện thoại lên ghi âm toàn bộ quá trình.
Dáng vẻ giả vờ của anh B cũng được ghi lại rõ ràng và trọn vẹn.
Những lời uy hiếp chúng tôi của giáo viên phụ đạo và bí thư cũng được ghi lại, không thiếu một chữ nào.
(Còn tiếp)