Khi bước ra từ một cửa tiệm bán y phục, tôi đã khoác lên người một bộ áo bào dài màu tím nhạtcủa nam giới, tóc cũng được búi gọn bằng một sợi dây màu tím, trên mépdính thiws đạo cụ không thể thiếu khi nữ cải nam trang – hai hàng riamép. Tất cả những thứ này đều được tôi mua từ cửa hàng như thể bán đồchuyên dụng dành cho gián điệp khi nãy.
Khi tôi xuất hiện trướcmặt Thanh Thanh trong bộ dạng phong lưu đa tình, khoáng đạt bất kham ấy, cô bé đột nhiên ngây lặng người, nhất thời không biết phải nói gì. Thấy vậy tôi liền trêu: “Tiểu nha đầu lại động lòng xuân rồi, chắc chưa từng nhìn thấy vị soái ca nào đẹp trai như ta đúng không?”
“Tiểu thư, soái ca là gì ạ?”
Tôi vội cất lời giải thích: “Soái ca chính là những mĩ nam tuyệt thế, anh tuấnkhoáng đạt, phong lưu đa tình, ngọc thụ lâm phong như ta lúc này. À đúng rồi, Thanh Thanh, em phải nhớ kĩ, sau này bất cứ khi nào ta cải thànhnam trang em không được gọi ta là “tiểu thư” mà phải đổi sang là “côngtử”, có biết không? Nào, mau thử đi.”
“Công tử,công tử” giọng nói của Thanh Thanh nghe rất ngọt ngào, khiến cho người nghe cảm thấy vô cùng dễ chịu, thoải mái.
Tôi hài lòng lắc chiếc quạt trong tay, bắt đầu đi dạo phố. Suốt cả dọcđường, những tiếng rao hàng nghe rất bùi tai, thứ cảm giác này chẳng thể nào cảm nhận được giữa những dòng ô tô qua lại huyên náo, ồn ào trongthời hiện đại mà tôi đã sống cả.
Đi mãi, đi mãi, tôi hiếu kìquyết định bước vào một hàng bán nhạc cụ có tên là “ Khúc ý”. Các loạinhạc cụ được bày bán ở đây rất phong phú. Đáng tiếc tôi lại không biếtmấy thứ nhạc cụ cổ điển này, Dưới sự đào tạo của bố, tôi chỉ có thể chơi được sáo cùng ghe-ta mà thôi. Trong khi ở thời đại này, chắc hẳn chẳngtìm đâu được chiếc ghi-ta mà tôi muốn.
Thế nhưng, tôi đã hoàntoàn sai lầm. Ở thời đại này, lẽ nào ghi-ta không thể được gọi bằng cáitên khác hay sao? Lúc tôi vừa chọn được một chiếc sáo có âm điệu khátuyệt và chuẩn bị trả tiền, thì bất ngờ nhìn thấy chưởng quầy đặt mộtcây đàn có hình dáng kì quái lên giá. Chiếc đàn đó trông giống hình chữ B trong tiếng La-tinh, thân giữa đột nhiên vồng lên, tạo thành hình mộtmảnh trăng non. Tạo hình của chiếc đàn này trông rất giống với chiếcghi-ta thời hiện đại.
Lòng hiếu kì thôi thúc, tôi hỏi chưởng quầy cho xem qua chiếc đàn đó. Lúc đầu ông ta từ chối, sau cùng chẳng thểnào cưỡng lại miệng lưỡi ngọt lịm như bôi mật của tôi, đành phải cho tôi xem qua chiếc đàn. Tôi cầm đàn lên xem xét một lượt. Đàn được làm từchất gỗ thượng hảo hạng, bên trên có khắc những hoa văn nhạt màu, nhìnkĩ thì ra là hình một con rùa. Không, không phải là một con rùa thườngmà là một con rùa có cái đuôi rất dài. Loài động vật này có tên là gìnhỉ? Trông quen mắt quá, nhưng tôi nhất thời chẳng thể nhớ ra nổi.
Tôi thử vài âm theo cách đánh ghi-ta, không ngờ âm thanh của cây đàn nàylại giống y như chiếc ghi-ta thời hiện đại. Không kìm lòng được, tôi hớn hở cất tiếng hỏi chưởng quẩy: “ Chưởng quầy, cây đàn này có tên là gìvậy?”
“ Công tử, nếu đãbiết đánh đàn này lẽ nào lại không biết tên của nó hay sao?” Chưởng quầy thấy tôi đánh thuần thục một khúc nhạc lạ kì bất giác tỏ vẻ ngạc nhiên.
“ Này…..biết đánh đàn đâu nhất định phải biết tên đàn chứ?Không phải có rất nhiều loại nhạc cụ hình dáng tương tự như nhau sao?”Tôi bật cười nói.
“ Công tử, ngài đã từng tới nước Huyền Vũ chưa?” Chưởng quầy lại nhìn tôi hỏi.
“ Nước Huyền Vũ? Chưa từng!” Đợi đã, thì ra đây chính là Huyền Vũ – làHuyền Vũ, một trong bốn thần thú cổ đại sao? Tại sao trông lại chẳngkhác nào con rùa thế này, chỉ khác la chiếc đuôi dài hơn mà thôi? NướcHuyền Vũ, một tiểu quốc nằm ở phía Bắc, sao lại liên quan tới nơinày? Nghĩ vật tôi liền nói: “ Chỉ là trùng hợp mà thôi, cách đánh câyđàn này tương tự như một loại đàn khác mà ta đã từng được học trướcđây.”
Chưởng quầy trầm ngâm suy nghĩ một hồi, sau đó mới lêntiếng: “ Chiếc đàn có tên là Thượng huyền nguyệt, bởi vì phần lồi lêntrông giống vầng trăng non nên được đặt tên như vậy.”
“ Thượnghuyền nguyệt? Cái tên nghe rất hay!” Tôi bất giác có ý định muốn muabằng được chiếc đàn này về. “ Chưởng quầy, chiếc đàn này bán thế nào?”
“ Công tử, chiếc đàn này không bán được.” Chưởng quầy không nghĩ ngợi nhiều vội đưa lời từ chối.
“ Tại sao? Tại sao lại không bán? Ông mở cửa tiệm này không phải vì muốnkiếm tiền hay sao?” Tôi cảm thấy vô cùng nghi hoặc. Tôi vừa đến một nơilạ lẫm, từ môi trường, con người, đến sự việc, tất cả đều cực kì lạ lẫm, nhưng khi bất ngờ chạm vào chiếc Thượng huyền nguyệt này tôi lại nhớđến cảnh bố dạy đàn ghi-ta cho tôi, mỗi biểu cảm, ánh mắt, câu nói, nụcười của bố đều hiện lên rất rõ trong tâm trí tôi.
Chưởng quầy nhìn tôi một lượt kĩ càng, sau đó liền đáp: “ Xem ra công tử là người dưới quê lên.”
Nhìn thần thái do dự bất quyết của chưởng quầy, tôi cảm thấy rất kì quáinhướng mày hỏi: “ Lẽ nào chưởng quầy kì thị những người từ dưới quêlên?”
Chưởng quầy nghe vậy vội vã đáp: Tuyệt nhiên không phải.Công tử, cây đàn này là do lão phu mấy ngày trước ra ngoài mua hàng bấtngờ có được. Lúc đó nghe âm sắc của nó rất tuyệt diệu. vừa mềm mại, vừavang vọng chẳng khác nào thiếu nữ đang thì thầm, tán gẫu cùng tình nhân; thi thoảng lại nhộn nhịp, vui tươi có sức truyền cảm rất lớn, giống như lời nói hùng hồn của nam tử khoáng đạt. Nhất thời vì yêu thích cho nênta mới mua về, định giữ cho riêng mình, mới quyết định không bán.”
Tôi bật cười, nói với chưởng quầy: “Ây da, chưởng quầy, không ngờ hai chúng ta lại là tri âm! Lúc cầm cây đàn này, ta cũng có cảm nhận hệt như ôngvậy. Người ta thường nói, ngàn vàng dễ kiếm, tri âm khó tìm. Chưởngquầy, nể tình chúng ta là tri âm của nhau, ông hãy nhượng lại cây đànnày cho ta được không? Ông muốn bao nhiêu xin cứ nói ra!”
Để cóđược cây đàn, tôi đã đưa ra một con số vô cùng hấp dẫn, không chỉ lấyhết số ngân lượng mang theo bên mình, còn đem cả tổ tông mười tám đờinhà họ Hạ ra đảm bảo. Cuối cùng, chưởng quầy không cưỡng lại được trướcsự dụ dỗ của tôi, đành nói, nể tình là tri âm, không lấy một đồng mànhượng lại cây đàn này cho tôi, thực đúng là khiến người ta vui mừng vôđộ, nước mắt đầm đìa!
Lúc bước ra khỏi cửa, Thanh Thanh cảm kháilên tiếng: “Thật không ngờ công tử biết đánh loại đàn đặc biệt này,Thanh Thanh vốn tưởng…” Thanh Thanh đang nói nửa chừng đột ngột ngừnglại.
Dù cho Thanh Thanh không nói ra tôi cũng biết cô bé định nói gì. Hạ Chi Lạc xưa nay kiêu ngạo, ghê gớm, chẳng bao giờ thấy ham mêcầm kì thi họa, cả kinh thành này đều biết nàng ta là một ôn thần, cảngày chỉ đi khắp nơi gây gổ kiếm chuyện, biết đánh chiếc Thượng huyềnnguyệt này không phải là việc kì quái hay sao?
“ Nha đầu ngốc, em đi theo ta được bao lâu chứ? Có rất nhiều chuyện của ta mà ngay cả A Tử cũng không hề biết. Bề ngoài, cây đàn này tuy rằng không giống lắm sovới loại nhạc khí mà ta đã học trước kia, thế nhưng cách đánh cũng nhưâm sắc không khác là mấy. Sở dĩ ta phải tốn nhiều công sức thuyết phụcchưởng quầy để mua bằng được cây Thượng huyền nguyệt này là bởi tiếngđàn của nó khiến ta nhớ về một đoạn kí ức đã qua, nhờ nó ta có thể bàytỏ nỗi tương tư, ngưỡng mộ và theo đuổi một số người, một số chuyện trước kia…”
Tôi tuy rằng đã đẩy lui được nỗi nghi ngờ của Thanh Thanh, nhưng lại khiến chính mình chìmtrong nỗi nhớ da diết. Tôi nhớ bố mẹ vô cùng, không biết hiện nay haingười ra sao, sau khi tôi ra đi, mẹ nhất định sẽ cực kì đau lòng… Tôilắc nhẹ đầu, không để mình trôi vào dòng suy nghĩ miên man nữa. Thuyềnđến đầu cầu tự nhiên thẳng [1], nếu như tôi đã vô duyên vô cớ tới nơinày thì tin rằng nhất định sẽ có cách để quay về thời hiện tại. Khôngphải đầu thai nhầm mà là xuyên không, tôi sẽ xuyên không lần nữa để quay về thời đại của mình. Trong lòng tôi không ngừng suy ngẫm về điều đó.
Trên đường đi, ngang qua một hàng tạp hóa nhỏ, người bán đang rao khôngngớt, tôi và Thanh Thanh dừng chân lại chọn đồ, trong đó có một đôikhuyên tai màu tím rất lớn, vừa nhìn thấy là tôi đã mê thích rồi, thếnên chẳng hề do dự mà mua ngay rồi đeo lên. Dù gì trên vành tai tôi cũng có sẵn hai lỗ nhỏ, nói không chừng những người tinh mắt đã phát hiện ra là nữ cải nam trang rồi. Vậy nên, chi bằng đeo luôn đôi khuyên tai lên, khiến cho người khác nhìn vào sẽ tưởng rằng tôi là một người ngoại tộctrong trang phục kì quái còn ổn hơn nhiều. Có điều, ăn vận như vậy thậtkhiến cho những người qua đường không ai là không ngoái đầu nhìn tôi đầy hiếu kì.
[1] Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng: Mọi việc không có gì là không có cách giải quyết, cứ đi rồi sẽ biết cách.