Cả đường đi, tôi cố gắng kìm nén tâm trạng, không biết trút vào đâu, mấy đệ tử đi tuần ngang qua, chẳng để tâm đến sự bàng hoàng của họ, tôi liền đoạt lấy kiếm trong tay một người, sau đó xông ra rừng cây hàng ngày vẫn luyện kiếm. Tại sao tôi lại xui xẻo như vậy chứ?
Tại sao tôi lại đen đủi vậy chứ? Tại sao tôi muốn làm bất cứ chuyện gì cũng khó khăn như vậy? Hết lần này đến lần khác, tôi oán hận vận mệnh của mình, mỗi đả kích đều khiến tôi đau khổ khó nói, tôi thực sự đúng là ngọn cỏ dại kiên cường ngàn năm không chết ư? Hiện nay khó khăn lắm mới bình lặng lại được thì đợt đả kích mới tràn đến, tôi vô duyên vô cớ bị người ta hạ huyết trú, thành một gà mẹ không thể đẻ trứng…
Là ai đã hạ huyết trú lên người Hạ Chi Lạc? Rốt cuộc là ai đây?
Tôi đem hết cơn tức giận trút lên đám hoa lá cây cỏ trước mặt, nào là Điệp ảnh kiếm, nào là Tư thần kiếm, nào là những kiếm pháp loạn xạ, linh tinh, tôi gào thét rồi đem ra dùng cả. Mãi cho tới khi sức tàn lực kiệt, buông kiếm xuống, tôi lê bước chân nặng nề quay về căn phòng của mình. Cũng chẳng biết làm thế nào bản thân có thể quay về được, tôi bất lực nằm xuống giường, chẳng thể nào kìm nén thêm nữa, tôi trùm chăn lên đầu bật khóc thành tiếng.
Hu hu hu…
“Lạc, nàng tỉnh dậy đi, tại sao lại nằm ở đây?”
Không biết đã qua bao nhiêu lâu, tôi thức dậy bởi giọng nói quen thuộc. Mở mắt ra, đã đến giờ lên đèn, Tầm cũng đã quay về.
Chàng xót xa đỡ tôi dậy, dịu dàng nói: “Nàng làm sao thế, Dạ phu nhân? Trước đó không phải vẫn còn bình thường sao? Chuyện gì khiến nàng không vui hả?”
Tôi căng thẳng đưa tay định lau nước mắt, mới nhận ra nước mắt của mình đã khô, vội vã đáp lại: “Không có gì.”
“Thật không?” Chàng nhướng cao đôi mày, một tay nâng cằm tôi lên, nhìn thẳng vào tôi, không cho phép tôi tránh né.
“Thật mà. Phụ nữ mà, luôn luôn đa sầu đa cảm, những chuyện phong hoa tuyết nguyệt đều khiến cho bản thân sầu muộn, buồn chán.” Tôi ngoan cường mỉm cười.
Chàng mỉm cười mà chẳng hề nể mặt rồi đưa lời chọc ghẹo: “Dạ phu nhân đã hiểu chuyện phong hoa tuyết nguyệt rồi, thật không đơn giản.”
“Lẽ nào Dạ tiên sinh còn hiểu chuyện phong hoa tuyết nguyệt hơn Dạ phu nhân ta sao?” Tôi nhìn chăm chăm vào đôi mắt đen láy của chàng, nếu chàng dám nói thường xuyên phong hoa tuyết nguyệt, tôi nhất định sẽ đánh cho chàng một trận.
Chàng mỉm cười ôm tôi vào lòng, bế tôi ngồi lên đùi mình, vùi mặt vào mái tóc của tôi rồi thì thầm bên tai: “Dạ tiên sinh chỉ hiểu chuyện phong hoa tuyết nguyệt cùng với Dạ phu nhân thôi.”
“Dẻo miệng.” Tôi nhẹ nhàng kéo giãn khoảng cách, đưa lời hỏi: “Dạ… chàng có thích trẻ con không?”
“Đương nhiên là thích rồi. Làm sao thế?” Chàng ngước mắt lên, nheo mắt nhìn tôi.
Đúng thế, chàng vô cùng yêu thương Khai Tâm, hết lòng bảo vệ, chiều chuộng Truy Ức, làm sao lại không muốn có con chứ? Bỗng nhiên, tôi cảm thấy cổ họng mình tắc nghẹn lại, không biết nên nói gì mới được.
“Ồ, không có gì cả…” Tôi mím chặt môi, buồn bã nép vào lồng ngực của chàng.
Một lát sau chàng đỡ tôi ngồi thẳng lên, nhìn vào mắt tôi rồi dịu dàng nói: “Lạc, ta nghĩ hiện nay chúng ta chưa thích hợp có con…”
Tôi kinh ngạc, nhìn chàng bằng ánh mắt khó tin.
“Nếu để cho cốt nhục của chúng ta cũng phải chịu nỗ đau khổ vô hạn giống như ta, đây là điều chúng ta không hề mong muốn.” Giọng nói của chàng nghe rất bình thản, như mưa xuân lất phất, thế nhưng cũng ẩn chứa nỗi đau giống tôi.
Tôi thực sự muốn bật khóc lớn tiếng, muốn nói cho chàng biết, không phải chúng tôi tạm thời chưa có con mà tôi hoàn toàn không thể thụ thai, thế nhưng tôi lại cố gắng kìm nén để mình không nói ra.
“Ừm. Không phải chúng ta vẫn còn Khai Tâm và Truy Ức sao? Hai đứa nhóc đó vừa ngoan ngoãn lại vừa tận tâm.” Tôi nằm trong lòng chàng, nấc nghẹn.
“Ừm.” Chàng dịu dàng đáp lại.
“Đợi chàng hoàn thành xong mọi chuyện, chúng ta sẽ tới Tuyết Sơn được không? Đột nhiên ta rất muốn tới nơi đó.”
“Được.”
♥ Type bởi Tiểu Song @ Diễn đàn Lê Quý Đôn ♥
Kể từ sau chuyện huyết trú, tôi không thể nào vui vẻ nhiều ngày liền, dùng một cụm từ mĩ miều chính là bản thân tôi đang đa sầu đa cảm.
Tự cổ chí kim, phụ nữ không thể sinh con là một vết thương chí mạng. Hoàng triều Kim Bích không giống như những triều đại lịch sử mà tôi biết đến trước kia, ở nơi đây, đàn ông có thể tam thê tứ thiếp nhưng cũng có thể cả đời chỉ yêu một người, lấy một người thê tử, có điều mọi chuyện vẫn khiến cho người ta mệt mỏi chẳng thể thở ra hơi được.
Tuy rằng, tôi là người hiện đại, thế nhưng lại là một người hiện đại mang tư tưởng truyền thống, chẳng thể nào tiếp nhận nổi sự thật không thể nào thụ thai. Mộc Mộc vẫn luôn khuyên giải tôi, không phải là không thể thụ thai mà chỉ là khó thụ thai hơn người khác, thế nhưng tôi vẫn không dằn lòng được mà suy nghĩ lung tung.
Theo giao ước cùng Mộc Mộc, dựa vào trí nhớ, tôi đã múa lại từng chiêu thức trong Tư thần kiếm pháp, Khai Tâm quan sát rồi ghi lại. Đề phòng trừ kí ức và kiếm phổ thực sự của Tư thần kiếm có gì đó khác biệt, tôi liền nói thật cùng Mộc Mộc rằng tôi không phải là người của Tinh Túc Môn, cũng chưa từng học một chiêu kiếm nào một cách tử tế, chỉ là hồi nhỏ nhìn thấy mẫu thân luyện qua những chiêu thức này mà thôi. Nếu Mộc Mộc hoặc người khác tu luyện thứ kiếm pháp này, phát hiện có điều gì không thỏa đáng thì nhớ đừng có liều mạng mà luyện tiếp.
Mộc Mộc nhìn tôi bằng ánh mắt càng lúc càng thêm kì quái, tôi cảm thấy bất lực, dường như cô ấy hứng thú với tôi hơn là quyển kiếm phổ Tư thần kiếm trong tay tôi.
Múa xong bộ kiếm pháp này, tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn quay về ngủ một giấc, đưa quyển kiếm phổ cho Mộc Mộc, tôi quay người bước đi.
Thực ra tôi vẫn luôn tự lừa mình lừa người, chẳng thể giấu giếm Tầm được bất cứ chuyện gì. Chàng đã biết rồi, chàng nhất định đã biết. Sau đêm hôm đó, chàng đối với tôi càng dịu dàng hơn trước, cũng giống như năm đó, khi chàng biết Tề ca vô lễ với tôi, cho dù có mất trí nhớ hay không, chàng vẫn luôn lặng lẽ dùng cách riêng của mình để an ủi tôi, chỉ là không muốn nói toạc ra mà thôi.
Thời tiết nóng nực, tôi lại bọc chặt thân mình trong chăn, bởi vì tôi không muốn nước mắt rơi ngoài không khí.
Đột nhiên, Truy Ức đưa lời gọi tôi từ bên ngoài: “Đại thúc, người đang ngủ trưa sao?”
Tôi vội vã lau nước mắt, ngồi dậy nói: “Truy Ức, con mau vào đây.”
Truy Ức thẹn thùng bước vào trong phòng, đi đến bên cạnh giường, đưa lời hỏi: “Đại thúc, người không vui sao? Mấy hôm nay người ít khi chơi cùng Truy Ức.”
Tôi mỉm cười bế cô nhóc trên giường, ấn nhẹ vào chiếc mũi đáng yêu rồi nói: “Đâu có, dì Lạc chỉ là cảm thấy mệt mỏi vì hàng ngày phải luyện công mà thôi.”
“Ồ, là như vậy hả? Truy Ức lại tưởng rằng đại thúc không vui cơ. Truy Ức đem hòn đá Thiên Nhãn đến tặng cho đại thúc, đại thúc nhìn thấy nhất định sẽ thích.” Truy Ức lấy một chiếc vòng đeo tay tinh tế từ trong túi thơm ra rồi đưa ra trước mặt tôi.
Tôi long lanh nước mắt, tuy rằng mới có năm tuổi, vậy mà Truy Ức lại vô cùng tận tâm, hiểu ý người khác. Tuy rằng ngoài miệng cô bé vẫn gọi tôi là đại thúc, nhưng trong lòng biết rõ tôi là một phụ nữ. Lòng yêu cái đẹp, ai mà chẳng có, là phụ nữ nhất định sẽ thích những thứ đồ trang sức xinh đẹp, nhìn thấy tự nhiên tâm trạng cũng vui vẻ hơn.
“Cảm ơn con.” Tôi nhận lấy chiếc vòng tay đó, một chiếc vòng tay có nhiều miếng đá tinh tế. Ngoại trừ miếng ngọc kia, tất cả những phần còn lại đều là ngọc đen sáng loáng.
Bỗng nhiên, viên đá tự nhiên kia khiến hai mắt tôi léo sáng. Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Bốn đá hợp nhất, dịch chuyển càn khôn, nhất thống thiên hạ.
Lần trước khi ở trong khu rừng trúc, tôi đã từng nói đùa có khi tôi lại gặp vận may, nhặt được viên đá thứ tư còn lại. Nhìn viên đá mà Truy Ức gọi là Thiên Nhãn có màu đen dị thường, hợp cùng với ba viên đá kia, đây chẳng phải là đá Thanh Long hay sao?
“Ta…” Tôi kích động đến độ há hốc miệng, không biết phải dùng từ gì để hình dung tâm trạng hiện nay của mình.
Nói tôi xui xẻo, tôi nghĩ cả trời đất này chẳng còn ai xui xẻo hơn tôi. Thế nhưng thật không ngờ tôi lại có được cả bốn viên đá này trong tay. Bí mật mà không ai biết đến sắp sửa xuất hiện trước mặt một con người đen đủi đệ nhất như tôi.
Niềm vui bất ngờ này đã quét sạch tâm trạng rầu rĩ, u buồn của tôi trong mấy ngày nay, tôi kích động run rẩy nói: “Truy Ức, con lấy chiếc vòng tay này ở đâu thế?”
“Là dì Mộc Mộc cho con.” Truy Ức ngô nghê đáp lại.
“Dì ấy tặng con sao?” Tôi vô cùng kinh ngạc, con người chắc nịch như cô ấy từ lúc nào lại trở nên rộng rãi như vậy?
Truy Ức gật đầu rồi nói: “Dạ, hôm qua con đến Tàng Kim Các của dì Mộc Mộc chơi, nói đó có rất nhiều châu ngọc quý giá, khiến Truy Ức nhìn hoa cả mắt. Dì Mộc Mộc chỉ vào một đống châu ngọc đó rồi nói, Truy Ức thích thứ nào thì cứ việc lấy đi. Truy Ức liền tham lam chọn đi hai món, Truy Ức nghĩ đại thúc nhất định sẽ thích chiếc vòng tay này.”
“Thích chứ, dì Lạc vô cùng yêu thích.” Tôi liền thơm lên má Truy Ức một cái rồi hưng phấn nói: “Đi nào, cùng dì Lạc đi đến chỗ dì Mộc Mộc.”
Khi tôi cầm chiếc vòng tay này đến tìm Mộc Mộc hỏi về lai lịch của nó, câu trả lời của cô ấy khiến tôi vô cùng kinh ngạc.
“À, cô nói chiếc vòng tay Thiên Nhãn này sao. Là bốn, năm năm trước khi cùng lão đầu chết tiệt chu du tứ hải, tại biên giới nước Thanh Long, ta cứu được một người đàn ông say rượu ngã xuống nước, đây chính là tiền chẩn trị của hắn.” Mộc Mộc bình thản đáp lại.
Năm năm trước? Nước Thanh Long? Người đàn ông say rượu ngã xuống nước.
Trực giác của tôi mách bảo rằng, người đàn ông say rượu ngã xuống nước mà Mộc Mộc nói đến chính là Hoa Thanh Thần.
“Mộc Mộc, cô có còn nhớ hình dáng của người đàn ông đó thế nào không?” Tôi thận trọng đưa lời hỏi.
Mộc Mộc vừa xem các vị thuốc, vừa trả lời: “Trong kí ức, hắn là một gã đàn ông râu ria lún phún. Có điều lúc đó, ta suýt nữa bị hắn chọc cho tức chết, chữa bệnh xong hắn liền trở mặt không chịu trả ngân lượng, sau một hồi cãi lí với hắn, suýt chút nữa đánh nhau, ta bất cẩn làm rách y phục của hắn, chiếc vòng nơi rơi ra từ bên trong. Có điều, ta không hề cướp đoạt, là tự hắn đã phẫn uất vứt lại cho ta, sau đó chẳng nói lời nào quay người bỏ đi. Thế nào? Cô quen biết hắn hả?”
Hầy, thôi bỏ đi, tôi cần biết người đàn ông đó là ai để làm gì chứ? Chẳng có gì liên quan đến tôi cả.
“À, không, chỉ là hiếu kì thôi.” Tôi vội vã đáp lại.
“Có điều, ta hoàn toàn không ngờ người đàn ông đó lại lấy viên đá Thanh Long ra làm tiền chẩn trị, hắn đúng là rộng rãi.” Mộc Mộc bình thản đáp.
“Nó thực sự là đá Thanh Long sao?” Sau khi chính miệng Mộc Mộc xác định đó là đá Thanh Long, tôi cảm thấy vô cùng mừng rỡ. Có điều, cô ấy đã biết lai lịch của viên đá này, không ngờ lại vứt linh tinh, còn đem tặng người khác nữa? Thực đúng là có quá nhiều bảo bối nên chẳng màng đến nữa.
“Ta hoàn toàn không có hứng thú với mấy viên đá đó, có thời gian đi tìm bốn viên đá ngớ ngẩn đó, chi bằng kiếm thêm chút tiền. Cô yên tâm, đã tặng cho Truy Ức rồi, ta sẽ không đòi lại đâu.” Cô ấy bình thản nói.
“Ồ, vậy cảm ơn cô.”
Đi ra khỏi căn phòng vàng, cả dọc đường, tôi nghĩ cần phải cùng Tầm nghiên cứu kĩ càng bí mật về bốn viên đá.
Tôi thận trọng cầm chiếc vòng tay đó, quay về phòng, lấy đá Bạch Hổ mà Tư Hành Phong vứt lại ra, lại đòi về chiếc vòng cổ có gắn đá Chu Tước, lại lấy thêm chiếc trâm vàng có đá Huyền Vũ trên tóc xuống, hứng thú đi tìm Tầm, tôi muốn nói cho chàng biết tin vui bất ngờ này.
Khi tôi kích động chạy tới nơi luyện võ, nhìn thấy Tầm, Hàng Thành cùng với tứ đại trưởng lão hộ pháp Thiên, Địa, Càn, Khôn của Điệp cung đang giao đấu cùng nhau. Hàng Thành tinh mắt, nhìn thấy tôi trước tiên, mỉm cười đầy ám muội rồi thu kiếm lại.
Tầm quay đầu lại nhìn thấy tôi liền gật đầu ra hiệu với Hàng Thành cùng mấy vị trưởng lão kia, sau đó bước lại chỗ tôi, nhoẻn miệng mỉm cười nói: “Lạc, tại sao nàng lại tới đây?”
Nhìn thấy chàng mướt mát mồ hôi, tôi liền lấy khăn tay nhẹ nhàng thấm hết, kiễng chân thì thầm bên tai chàng: “Ta đã có đủ bốn viên đá kia, có muốn xem bí mật mà cả thiên hạ muốn biết bấy lâu không?”
Tầm nhìn tôi chăm chăm, nhướng cao đôi mày, mặt hiện lên nụ cười đầy dị thường rồi nói: “Nàng chắc chứ?”
Tôi trợn mắt lên rồi nói: “Hừm, có gì mà không chắc, chàng xem.”
Tôi thận trọng đưa bốn viên đá ra trước mặt chàng, chàng chỉ đưa mắt nhìn qua, vẫn bình thản như không.
Người đàn ông thối này, lúc nào cũng thích làm bộ làm tịch, tôi thu lại bốn thứ đồ này, giả bộ tức giận: “Hừm! Chẳng ai có thái độ như chàng hết. Rõ ràng tò mò muốn chết vậy mà còn giả vờ? Xem hay không tùy chàng.”
Chàng ho khan vài tiếng che đi nụ cười, liền mở miệng nói thêm: “Ừm, đợi ta một lát.” Nói xong, chàng liền quay người đi về phía Hàng Thành cùng mấy vị trưởng lão kia, đưa lời tạm biệt rồi lại quay về chỗ tôi.
Tôi hưng phấn như một đứa trẻ, kéo tay chàng vừa chạy vừa nói: “Nhanh lên, nhanh lên, chàng đi nhanh lên đi.” Vẻ mặt chán nản của chàng cứ như thể bản thân là một chú chó con bị tôi ép buộc lôi đi xềnh xệch vậy.
Địa điểm nghiên cứu của chúng tôi là đình Hí Điệp có cảnh quan tuyệt đẹp, tôi dùng kiếm tách đá Thanh Long, Bạch Hổ và Chu Tước xuống, viên đá Huyền Vũ khó xử nhất được giao cho Tầm. Khi bốn viên đá với màu sắc khác nhau đặt trước mặt, tôi đi lòng vòng quanh chúng rất nhiều vòng, suy ngẫm rất nhiều lần mà chẳng thể nào tìm ra bí mật ẩn giấu xung quanh.
“Ây da, bốn viên đá ngớ ngẩn này, không phải nói là bốn đá hợp nhất, dịch chuyển càn khôn, nhất thống thiên hạ sao? Chàng nhìn xem, bốn viên đá này đặt dọc, ngang cạnh nhau, chồng lên nhau, thậm chí cho ánh sáng chiếu quá, mà chẳng có bất cứ phản ứng gì?” Tôi phẫn uất lên tiếng, ảo não vò đầu bứt tai.
Tầm kéo tôi ngồi xuống, vỗ lên tay tôi với ý an ủi, rồi bình thản nói: “Lạc, không vội, cứ ngồi xuống từ từ nghiên cứu.”
Chàng cầm viên đá Thanh Long lên ngắm nghĩa kỹ càng, mày kiếm cau lại, mím chặt môi, nửa ngày không nói lời nào.
“Dạ, chàng nói xem liệu có phải bốn viên đá này phải gặp được ánh trăng ban đêm, nhất là ánh trăng vào ngày trung thu thì mới có phản ứng? Hay là phải đọc ám hiệu, lời chú gì đó?” Tôi chống hai tay trên bàn đá, nghĩ đến khả năng về ánh trăng ban đêm, lời chú gì đó, còn Tầm thì nhướng cao đôi mày, ngầm ý là chẳng có gì là không thể.
Bỗng nhiên, tôi ngồi thẳng người dậy, đưa một ngón tay cái ra, thao thao bất tuyệt đọc ra lời trú:
“Ánh trăng trong sáng ban đêm, hãy chiếu rọi vào bốn viên đá thần này, những linh tính đã ngủ lặng ngàn năm xin hãy mau thức tỉnh, chủ nhân đang gọi các ngươi.”
“Vừng ơi, mở ra.”
“Xin hãy cho ta sức mạnh, ta là Lạc Bảo.”
“Bàn nhược ba la mật.”
“Sức mạnh của gấu! Đôi tai của sói! Cặp mắt chim ưng! Tốc độ loài báo! Hãy mau hợp nhất, hãy mau hợp nhất.”
“Dạ, chàng có quạt không? Không có quạt, ta dùng lá cây cũng được, em mi ni, ba mi nô…”
Trời đất ơi! Tôi giả thần giả quỷ suốt từ nãy tới giờ, lôi hết các câu trú trong truyện Alibaba, Seaman, Nguyệt Quang bảo hộp, thậm chí còn thử các cách thức mất mặt trong phim Tế Công, tại sao bốn viên đá này vẫn chưa hợp nhất?
“Các vị thần linh, xin hãy cho thêm chút thời gian.”
Tôi chẳng khác nào một quả bóng xì hết hơi, ngồi thượt xuống ghế đá. Nhận thấy Tầm đang nhìn tôi bằng anh mắt dị thường, sau cùng chẳng nhịn được nữa, chàng liền bật cười thành tiếng rồi nói: “Nàng thực sự có thiên phận trở thành phù thủy, nàng học những thứ này ở đâu ra hả?”
Cười, còn ở đó mà cười được? Đáng ghét!
Tôi đưa tay bịt cái miệng đang bật cười lớn tiếng của chàng rồi than thở: “Bịt cho chàng chết đi, bịt cho chàng đi, chàng dám cười hả? Hừm.”
Chàng mỉm cười cầm lấy tay tôi, hôn lên đó vài cái. Hầy, thật đúng là bó tay toàn tập, tôi hoàn toàn chẳng biết phải làm sao với chàng đây. Bốn viên đá chết tiệt kia, cái gì mà bốn viên đá hợp nhất, dịch chuyển càn khôn, nhất thống thiên hạ chứ, tôi thấy rõ ràng chỉ là trò đùa chọc ghẹo con người mà thôi.
Tôi tức giận tóm lấy viên đá Huyền Vũ, bực bội đập xuống mặt bàn, ai ngờ viên đá này góc cạnh sắc bén khiến tay tôi bị thương.
“Á, đau chết đi được, chảy máu rồi.” Tôi thét lên.
“Hầy, tại sao nàng lại bất cẩn như vậy chứ?” Tầm đau lòng lên tiếng.
Chàng cầm tay tôi còn chưa kịp làm gì, tôi lại thét lớn tiếng: “Không được lãng phí, mau hút sạch đi, mau lên, sắc mặt của chàng chẳng khác gì bị táo bón vậy. Lần này ta không hề cố ý. Mau lên, mỗi giọt máu của ta đều là ngàn vàng khó kiếm đó.”
“Hầy, thực đúng là bội phục nàng luôn.” Tầm vừa xót xa than thở, lại vừa đặt môi lên bàn tay tôi, hút sạch số máu đó.
Ha ha ha! Thật quá tốt, lại có thể khiến chàng dùng máu của tôi rồi.
Tôi còn đang mừng rỡ vì có thể hiến máu cho Tầm, bỗng nhiên trợn to mắt nhìn cảnh tưởng phía sau lưng chàng, chỗ tôi vừa ném viên đá Huyền Vũ kia phát ra một thứ ánh sáng kì dị. Bỗng nhiên, một tia sáng màu xanh chiếu thẳng lên bầu trời, tôi kinh ngạc thét lớn: “Dạ, chàng mau nhìn, chàng mau nhìn đi, viên đá ngớ ngẩn kia phát sáng rồi…”
Tầm thôi không hút máu nữa, quay đầu nhìn ra sau lưng, cũng hoàn toàn kinh ngạc trước thứ ánh sáng kì lạ này. Lúc này, viên đá Huyền Vũ bị tôi vứt loạn liền hướng thẳng về phía bắc, phát ra thứ ánh sáng chói mắt.
Bốn hòn đá này đã có phản ứng, tại sao đột nhiên lại như vậy? Chúng tôi đã làm gì? Lẽ nào là… Nghĩ tới đây, tôi liền đặt tay lên vai của Tầm rồi kích động thét lớn: “Ta biết rồi, muốn bốn viên đá này có phản ứng thì phải dùng máu. Ban nãy bàn tay của ta bị cứa rách, chảy máu, cho nên chúng mới có phản ứng. Máu, ta hiện vẫn còn.”
Tầm lại cau chặt đôi mày, nắm chặt lấy tay tôi không chịu buông, chàng không muốn tôi mất thêm máu nữa. Tôi biết rằng chàng xót thương tôi, thế nhưng biết được cách khởi động bốn viên đá đó rồi, làm gì có chuyện tôi sẽ bỏ qua? Tôi đặt nụ hôn nhẹ lên môi chàng, nhân lúc chàng phân thần liền rút tay ra, nhanh chóng nhỏ ba giọt máu lên ba viên đá Thanh Long, Bạch Hổ và Chu Tước.
Quả thật tôi đoán không sai, lúc này các tia sáng xanh lam, trắng ngần và tím đậm chiếu thẳng lên bầu trời. Những viên đá này bay lên giữa khoảng không, tia sáng chỉ về hướng mà chúng đại diện, sau đó từ từ hợp lại thành một, ánh sáng của chúng cũng từ từ hòa lại, tạo thành cột sáng mạnh mẽ chiếu thẳng lên bầu trời. Đột nhiên tôi có cảm giác như trời long đất lở, ngay cả mây trắng trên trời cũng bị đánh tan mất. Tia sáng đó tỏa mạnh, từ trên xuống dưới, chiếu rọi lên cơ thể tôi và Tầm.
Tại sao nhìn thấy cảnh tượng này tôi lại sợ hãi đến vậy? Lẽ nào dịch chuyển càn khôn chính là hủy diệt cả thế giới này sao? Tôi sợ hãi tới mức lui lại phía sau, ngã đúng vào vòng tay của Tầm, tôi ôm chặt lấy chàng, những vẫn mở to hai mắt hiếu kì nhìn cảnh tượng trước mặt.
Lúc này, kì tích lại xuất hiện thêm lần nữa.
Trước mắt hiện lên ảo ảnh về đình đài lâu các, biến hóa diệu kì, chẳng khác nào tiên cảnh xa xăm, đâu đây vang lên tiếng cười của phụ nữ. Tôi và Tầm đưa mắt nhìn nhau, tại sao những cảnh tượng này lại xuất hiện tại Điệp cung lúc này?
“Mẫu thân, Lạc nhi muốn được bay lượn.”
Một phụ nữ xinh đẹp ôm đứa bé tầm vài tuổi lên, nhún người, bay lên mái nhà một cách nhẹ nhàng bình thản. Khi khuôn mặt vô cùng quen thuộc kia xuất hiện trước mặt, tôi kinh ngạc đưa tay lên che miệng, đó chính là hình ảnh của Hạ Chi Lạc khi còn bé và mẫu thân của cô ấy Lạc Ngâm Tâm. Lần này, tôi thực sự đã nhìn thấy rõ được dung nhan của Lạc Ngâm Tâm. Nếu không phải tôi biết trước đó là mẫu thân của Hạ Chi Lạc, tôi còn tưởng rằng đó chính là mình hiện nay, hai người giống nhau như khuôn đúc vậy.
Mỗi cảnh tượng hiện lên sau đó đều khiến tôi nín thở, các dây thần kinh đều căng thẳng, cả tôi lẫn Tầm đều chăm chú nhìn cảnh tượng trước mắt. Những năm tháng ấu thơ vui vẻ ngắn ngủi của Hạ Chi Lạc, lần đầu Hạ Chi Lạc gặp Tầm, tình cảm sâu đậm của Hạ Chi Lạc dành cho chàng, lòng dạ độc ác của Hạ Chi Lạc, đêm tân hôn Hạ Chi Lạc bị Tầm bỏ rơi, mãi cho tới khi Hạ Chi Lạc bị đụng đầu ngất đi…
Những cảnh vật lần lượt hiện lên trước mắt, sắc mặt của Tầm càng lúc càng trắng bệch khó coi, hay tay bất giác ôm chặt tôi hơn trước.
Tại sao bốn viên đá này hợp nhất lại làm xuất hiện cảnh tượng này? Kể từ khi đến Điệp cung, tôi không hề dám nhắc lại chuyện quá khứ, bây giờ nhìn vào sắc mặt trắng nhợt của Tầm, tôi chỉ sợ chàng lại thổ huyết.
Ánh mắt của chàng lộ rõ vẻ kinh ngạc, sau đó từ từ nhạt đi, nhìn tôi một cách chăm chú. Tôi đẫm lệ mở miệng gọi tên chàng: “Dạ…”
Đôi môi chàng kẽ mấp máy, nhưng lại chẳng nói ra lời nào.
Tách… tách…
Những cảnh tượng đó vẫn chưa kết thúc, đột nhiên nghe thấy giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, cả thân người tôi cứng đờ lại. Tôi khó lòng tin vào những cảnh tưởng đang diễn ra trước mắt mình, lại kinh ngạc đến mức há hốc miệng, trái tim cũng theo đó mà đập mãnh liệt. Cảnh tượng lúc này so với trước đó càng khiến tôi kích động hơn, nhất thời không kìm chế được, nước mắt tuôn rơi dữ dội.
Thế giới với biết bao sắc màu, muốn kiếm tiền thì phải vất vả đôn đáo khắp nơi, thế giới với những tòa lầu chọc trời, cao lớn, thế giới lấp lánh biết bao ánh đèn sặc sỡ, thế giới với tiếng còi xe không bao giờ ngừng, thế giới mà tôi đã muốn quay về suốt sáu năm nay mà chẳng thể nào về được, bất đắc dĩ phải từ bỏ, lúc này lại đang hiện lên rõ nét trước mặt tôi. Tất cả cảnh tượng trước mặt lúc này mới thực sự thuộc về tôi, dáng vẻ lười nhác luôn mơ mơ màng màng, mặc trên người chiếc váy ngủ ngắn không tay có hình Doraemon vô cùng trẻ con để lộ cánh tay, phần đùi, vừa ngáp ngủ vừa lê dép bước đi… Gia đình của tôi, mối tình đầu của tôi… Tất cả mọi thứ đều mê hoặc, dụ dỗ tôi rời khỏi vòng tay của Tầm, từ từ đi về phía trước. Phía trước đang hiện ra một cánh cửa, có phải đây chính là cánh cửa đưa tôi quay về nhà, tôi chạm vào quá khứ của mình, tôi chạm vào tất cả những gì mình có trước kia…
“Lạc, nàng muốn đi đâu thế? Nàng làm gì thế hả?” Thân người tôi đột nhiên dừng lại, tôi được kéo vào vòng tay ấm áp, giọng nói dịu dàng của Tầm vang lên bên tai. Đôi mắt đen láy của chàng tràn đầy sợ hãi, nắm chặt lấy hai tay tôi đến mức trắng nhợt ra, sau khi nhìn vào mắt tôi lại buông ra, sau đó tiếp tục nắm chặt lại.
“Ta… đó là ta… đó là gia đình của ta…” Tôi ngẩng đầu lên, nhìn đôi môi mím chặt của Tầm, từ từ lên tiếng.
Tôi muốn làm gì đây? Tôi muốn quay về thăm bố mẹ yêu thương của tôi, gia đình ấm áp đó của tôi…
Cảnh tưởng đó lại nhanh chóng biến đổi, tôi trong đó đang điên cuồng xông ra khỏi cửa nhà, bố mẹ cũng vội vã xông ra đuổi theo, ra sức gọi tôi quay về nhà, còn cả hai người liên mồm liên miệng tự xưng là cha mẹ ruột thịt của tôi cũng chạy theo ra ngoài.
“Bố mẹ, bố mẹ.” Tôi vùng vẫy khỏi vòng tay của Tầm, lớn tiếng gọi bố mẹ, định xông về phía trước, ngăn bố mẹ lại, nói với họ rằng tôi vẫn còn sống.
Khoảnh khắc đó, chiếc BMW đâm thẳng vào tôi giống như phần kí ức của tôi. Bùng một tiếng, tôi đưa tay lên che mặt, kìm nén nỗi hoảng sợ, kinh hãi trong lòng, nhắm mắt không ngừng lắc đầu, thét thất thanh: “Không, không, ta không muốn chết, ta không muốn chết. Chết tiệt, đừng có lại đây, đừng có lại đây.”
“Lạc! Nàng hãy bình tĩnh lại đi! Đó là ảo ảnh, đó không phải là thật. Lạc! Nàng hãy nhìn ta, nàng hãy nhìn vào ta.” Tầm nắm lấy đôi vai tôi không ngừng rung lắc, mong muốn có thể gọi tôi tỉnh khỏi nỗi kinh hoàng quá mức.
Tôi định thần lại, run rẩy lên tiếng nói với chàng: “Dạ, đó không phải là ảo ảnh, đó là ta, đó chính là ta thực sự. Nếu như lúc đó không phải đi đường bất cẩn, ta sẽ không mượn xác hoàn hồn, người bị xe đâm mà chàng vừa nhìn thấy mới thực sự là ta. Có lẽ ta đã tìm được đường về nhà rồi, rốt cuộc ta đã tìm được đường về nhà rồi. Chàng nhìn cánh cửa kia xe, nó chính là cánh cửa không gian. Bốn đá hợp nhất, dịch chuyển càn khôn, đó không phải là ý này sao? Nhất thống thiên hạ, vũ khí ở thời đại của chúng ta vô cùng tân tiến, lợi hại, đừng nói là bốn tiểu quốc kia, cho dù là khống chế cả thế giới hiện nay đều được hết. Dạ, sáu năm rồi, cuối cùng ta có thể quay về, ta muốn về thăm bố mẹ xem sao. Kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, không biết bọn họ có vượt qua được nỗi đau trong quá khứ không, nhất là mẹ ta…”
Tầm nhìn tôi chăm chăm không nói lời nào, ánh mắt âu sầu, thái độ hoảng hốt, đôi mày kiếm tuyệt đẹp kia thể hiện rõ nỗi bàng hoàng vô ngần trong lòng chàng.
Tôi không để tâm đến sự khác thường của chàng, đẩy chàng một bên rồi đi về phía cánh cửa không gian, nhưng chưa được mấy bước, cả người tôi đã bị ôm chặt vào vòng tay khỏe mạnh, rắn chắc của chàng. Hai tay Tầm ôm chặt lấy tôi, đặt cằm trên mái tóc tôi, giọng nói run rẩy, đơn côi buồn bã đó vang lên bên tai tôi: “Lạc, đó không phải là thật, đó chỉ là ảo ảnh, là ảo ảnh sinh ra bởi nỗi nhớ quê hương da diết của nàng…”
“Không phải đâu, Dạ, đó là thật, đó hoàn toàn là thật.” Tôi không biết làm thế nào, lên tiếng cắt ngang lời chàng.
“Lạc, nàng đã bao giờ từng nghĩ rằng, một khi đã quay lại nơi đó, có lẽ cả đời này nàng sẽ chẳng thể quay lại đây được nữa, hoặc là không gian đó của nàng đã không còn tồn tại nữa chăng? “Chàng càng ôm chặt lấy tôi, tôi bị ghì trong vòng tay đó chẳng thể động đậy được, ngước mắt nhìn thẳng vào chàng, đôi mắt đó hiện rõ nỗi đau đớn. Tôi nghẹn ngào, thậm chí còn nghe thấy tiếng cầu xin thảm thương của chàng: “Lạc, xin đừng rời đi có được không? Hãy ở lại, dù thế nào đi nữa xin đừng rời đi, có được không? Nếu như nàng thực sự muốn đi, liệu có thể… đợi sau khi ta chết…”
Tôi vội vã đưa tay che miệng chàng rồi hoảng hốt nói: “Không cho phép chàng nói gở, chàng đã uống máu Phượng Hoàng rồi, sẽ không có chuyện gì đâu. Chàng không cần lo lắng, không phải chàng muốn cùng ta đi thăm quê hương của ta sao? Chúng ta hãy cùng đi, có bốn viên đá này, chúng ta vẫn có thể quay về được mà, không phải sao? Nắm lấy tay chàng, mãi mãi bên nhau.”
“Nếu như đó không phải là cánh cửa không gian mà nàng vẫn nói thì sao? Nếu như chúng ta một đi không trở lại thì sao?” Tầm đang suy ngẫm, chàng sợ mất tôi.
Tôi cầm lấy tay chàng, ngẩng đầu dịu dàng mỉm cười nói: “Dạ, chàng đã lo lắng quá rồi.”
“Lạc, nàng đã bao giờ nghĩ đến…” Tầm đột nhiên ngừng lại không nói nữa, hai mắt nhìn vào phía sau lưng tôi.
Tôi hiếu kì quay đầu nhìn vào ảo ảnh đó, bất giác trợn tròn hai mắt.
Tại sao vậy? Tại sao nó lại không hiển thị tình trạng hiện này của bố mẹ tôi? Tại sao sau khi tôi bị đâm xe lại đổi sang cảnh tượng khác? Tại sao lại xuất hiện cảnh tượng kì lạ này chứ? Những tòa kiến trúc chọc trời được xây dựng san sát bên nhau, đường cao tốc trước kia với những chiếc ô tô Benz, BMW… nay được thay thế bằng chiếc ô tô có thể bay, mọi người ăn mặc quần áo vô cùng kì lạ, tất cả mọi việc đều trở nên kì quái. Đó rốt cuộc là người thật hay người máy? Đài truyền hình đang phát bộ phim “The fifth Element” hay sao?
Tôi không dám tin vào mắt của mình, đưa tay lên dụi lên tục, những cảnh tượng này vẫn chưa biến mất, còn tôi cũng chắc chắn đây không phải là cảnh trong phim “The fifth Element”. Cảnh tượng sau cùng khiến cho tôi hoàn toàn tuyệt vọng, đó chính là chiếc đồng hồ điện tử khổng lồ trên tòa kiến trúc chọc trời trước mặt, thời gian hiển thị chính là 11 giờ 57 phút 15 giây ngày mùng 6 tháng 4 năm 2187 nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa.
Mặt mũi ngô nghê nhìn cảnh tượng trước mắt, cổ họng tôi như bị thứ gì chèn nén, cảnh tượng này muốn chỉ cho điều gì? Tôi đã mượn xác hoàn hồn, ở nơi đây được sáu năm, còn thế giới hiện đại của tôi trước kia đã tiến lên một trăm tám mươi năm, một năm ở đây bằng ba mươi năm, điều này cũng có nghĩa là bố mẹ của tôi đã không còn nữa…
Không! Tại sao lại như vậy được chứ? Tôi yếu ớt ngã ra phía sau, lại được ôm vào vòng tay ấm áp thêm lần nữa.
“Sao lại thế? Tại sao bốn viên đá chết tiệt này hợp nhất lại xuất hiện cảnh tượng này? Không được, tôi không tin, ta muốn quay về gặp lại bố mẹ, ta muốn quay về.”
Trong hoảng hốt, tôi nhìn thấy tia sáng trước đó hiểu sao càng lúc càng nhỏ hơn, ban đầu còn trùm hết được thân hình của hai chúng tôi, giờ chỉ còn bao trùm được một đứa nhỏ mà thôi. Thời gian ở nơi đó vẫn không ngừng trôi đi, 11 giờ 59 phút 49 giây ngày 6 tháng 4 năm 2187, rồi lại sang giây tiếp theo, giây tiếp theo nữa. Lẽ nào cánh cửa không gian kia sắp sửa đóng lại?
Xin đừng, tôi vẫn còn chưa biết bố mẹ hiện nay ra sao, xin đừng đóng lại, xin đừng đóng lại… Tôi không hề do dự, đẩy mạnh Tầm ra, lao nhanh về phía tia sáng kia, thời gian dừng lại, xin đừng trôi nữa, xin hãy để tôi quay về.
“Lạc, nàng quay lại đây.”
Khi tôi lao về cánh cửa không gian đó, kim đồng hồ vô tình chỉ vào mốc 12 giờ.
“Á…” Cơ thể tôi bị một sức mạnh to lớn chạm vào, bật ra ngoài, tôi cảm nhận được lục phủ ngũ tạng của mình đều cuộn lên, cả người mất đi trọng tâm, ngã về phía sau.
“Lạc, nàng làm sao thế? Không sao chứ…” Tầm kịp thời đỡ lấy tôi, chàng ôm tôi, bởi vì quá hoảng hốt mà sắc mặt trắng nhợt, chàng vội vã hỏi thêm: “Lạc, nàng bị sao thế? Nàng nói gì đi, mau nói gì đi?”
“Ta… đau quá…” Tôi đau đớn rên rỉ trong vòng tay của chàng.
“Lạc, nàng hãy chịu đựng, để ta xem xem.” Chàng đưa tay bắt mạch cho tôi.
Tình trạng sức khỏe không phải là điều tôi quan tâm lúc này, quan trọng chính là cánh cửa không gian kia. Nhìn về hướng hiện ảo ảnh, mất rồi, chẳng còn gì nữa, ảo ảnh đã biến mất, tia sáng cũng biến mất, bốn tia sáng kia cũng biến mất luôn, còn bốn viên đá kia thì rơi xuống mặt đất một cách thiếu quy cách, lại phát ra những ánh sáng đặc biệt như trước kia.
“Tại sao chứ… tại sao chứ…” Tôi cố gắng chịu đựng nỗi đau, vùng vẫy, cố gắng nhặt bốn viên đá kia lên.
“Đừng cử động, nàng đã như vậy rồi còn để tâm đến bốn viên đá kia làm gì?” Chàng đã thét lên quát mắng.
Tôi vô tình hất tay của Tầm ra, giọng nói lạnh lùng nhưng hơi run rẩy: “Chàng có biết là bố mẹ ta sống chết chưa rõ, ta cảm thấy lo lắng thế nào không? Chàng mau bỏ ta ra.” Tôi phớt lờ nỗi đau hiển hiện trong mắt chàng, nhẫn nhịn nỗi đau đớn, chẳng màng tất cả lại ấn mạnh vào vết thương trong lòng bàn tay để tiết máu ra.
“Nàng đang làm gì thế?” Trông chàng lúc này vô cùng đáng sợ, kéo mạnh bàn tay tôi lại.
“Tại sao chứ? Tại sao chúng lại không phát sáng nữa? Dạ, tại sao chúng lại không phát sáng nữa? Tại sao vậy?” Tôi nhìn chàng rồi đau khổ truy hỏi, kì tích mà tôi mong mỏi tại sao không xuất hiện thêm lần nữa?
Chàng chẳng để tâm đến tôi, miệng nhoẻn lên nụ cười đau đớn, ánh mắt lại dịu dàng hơn trước rất nhiều. Chàng lấy một lọ thuốc từ trong người ra, tận tâm bôi cho tôi rồi lại xé vạt áo băng bó gọn gàng vết thương trên tay cho tôi.
“Ta không muốn băng bó.” Tôi như mất hết lí trí tháo dải băng ra, nắm lấy vạt áo của chàng rồi thét: “Tại sao chúng lại không phát sáng nữa? Ta phải quay về, ta phải quay về.”
Trước đó, ánh mắt chàng đã dần lộ nét vui vẻ, sau khi nghe thấy câu nói này dần dần nhạt đi, nhìn tôi chăm chú một hồi, trông mơ màng mà buồn bã.
“Dạ, chàng nói cho ta biết, tại sao bọn chúng lại không phát sáng nữa? Dạ, ta thực sự muốn biết hiện nay bố mẹ thế nào. Dạ, chàng đừng như vậy mà, chàng nói câu gì đi.”
“Được, nếu như máu của nàng không được, vậy thì dùng máu của ta thử xem.” Chàng miễn cưỡng mỉm cười, tuy nhiên ngoài miệng nói vậy, nhưng ánh mắt lại hiện rõ nỗi đau và bất lực không thể nào che giấu được.
Chàng một tay cầm cả bốn viên đá kia, nắm chặt trong tay, đôi mắt sáng trong không hề nhìn qua chỗ tôi thêm lần nào, ánh mắt đó chẳng hề lóe lên chút ánh sáng nào, cũng chẳng hề động đậy. Khuôn mặt chàng trước sau vẫn hiện lên nụ cười xán lạn, mãi cho tới khi giọt máu nóng bắn lên mu bàn tay, tôi mới nhận thấy sự bất thường ở chàng.
“Dạ…”
Tôi bàng hoàng nắm lấy bàn tay của Tầm, kinh ngạc nhìn thấy máu tươi nhỏ liên tục từ bàn tay của chàng lên vạt váy trắng ngần của tôi.
“Chàng…” Tôi trợn trừng hai mắt nhìn chàng, nước mắt tuôn trào, chẳng dám tin vào cảnh tượng trước mặt, không ngờ chàng đã dùng nội lực nghiền nát hết bốn viên đá kia thành mảnh vụn…
“Ưm…” Khóe miệng chàng trào ra dòng máu đen, sắc mặt lại trắng nhợt, sau đó ngã vật xuống đất.
“Thượng Quan! Thượng Quan! Thượng Quan.”
Tôi kinh hoàng thét gọi, chàng lại ngất đi trước mặt tôi thêm lần nữa. Lần này, tôi thực sự rất sợ hãi, tôi rất sợ chàng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, mãi mãi rời bỏ tôi ra đi. Khoảnh khắc đó, nước mắt tôi chảy ra như mưa tuôn xối xả.
“Thượng Quan, không phải ta muốn rời bỏ chàng… ta chỉ muốn quay về thăm bố mẹ, nói cho họ biết rõ ràng ta vẫn còn sống… chàng hãy tỉnh lại đi, ta không đi đâu hết, cầu xin chàng hãy mở mắt ra… Thượng Quan, cầu xin chàng hãy mở mắt ra, ta không đi nữa, ta không đi nữa, ta không bao giờ rời xa chàng nữa… Thượng Quan…”