Lúc từ biệt cùng Thanh Thanh, hai người chúng tôi ôm nhau khóc thảm thiết, khó khăn lắm mới có thể trùng phùng giữa biển người bao la, giờ lại phải tạm thời giã biệt, từ li.
Dương Vạn Lí biết số ngân phiếu tôi dùng để giải quyết việc ở nước Bạch Hổ đã bị hủy hoại hoàn toàn, chẳng nói lời nào liền đưa cho Thanh Thanh một xấp ngân phiếu, bảo cô bé đưa lại cho tôi. Tôi thực sự rất muốn nhận, thế nhưng da mặt chưa dày đến mức đấy, sau mấy lần từ chối đầy khách khí, sau cùng tôi đã viết giấy vay nợ để lại chỗ Dương Vạn Lí rồi mới chịu nhận đống ngân phiếu nọ.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, tôi đã khôn ngoan hơn, chuẩn bị một chiếc túi da cừu kín mít dùng để đựng ngân phiếu và giấy thuê nhà, trừ khi tôi bị ngâm trong nước cả ngày trời, còn không thì muốn chúng hỏng phải đợi mấy trăm năm nữa mới được.
Sau khi khởi hành, tôi lại cùng Dạ Tầm Hoan nhanh chóng tiến về nước Bạch Hổ.
Kể từ sau đêm hôm ấy, những lời hắn nói ghi sâu trong tâm trí của tôi, chẳng thể nào gạt đi được. Còn hắn đương nhiên vẫn bám chặt lấy tôi như cô hồn dã quỷ, chẳng chịu buông tha.
Vào lúc trời tối, cuối cùng chúng tôi đã tới được huyện Lâm Sơm, giao giới giữa Hoàng triều Kim Bích và nước Bạch Hổ. Nơi này sở dĩ được gọi là huyện Lâm Sơn là bởi vì chỉ cần vượt qua ngọn núi Bạch Hổ ở mạn phía tây huyện Lâm Sơn thì chính là nước Bạch Hổ với địa hình chủ yếu là đồi núi.
Vừa vào thành, cửa thành liền đóng chặt lại, tôi định thần lại sau khi kinh ngạc, nhìn vào con đường đen kịt ở nơi cửa thành, im lặng như tờ. Nếu không nhìn thấy mấy quân lính đứng thủ thành, tôi còn tưởng rằng mình đang đi vào một thành không người.
Cùng Dạ Tầm Hoan dắt ngựa đi men theo con đường này vào bên trong thành không bao lâu, đôi mắt tôi đột nhiên sáng chói, phía xa truyền lại tiếng vỗ tay hân hoan của mọi người.
Tôi đưa mắt nhìn xa, hai bên đường cứ cách ba đến năm mét lại treo một ngọn đèn, mỗi ngọn đèn lại đại diện cho một loài hoa.
Hoa?
“Hôm nay là ngày mấy?” Tôi quay sang hỏi Dạ Tầm Hoan.
“Mùng một tháng ba.” Hắn đáp.
“Hả? Mới đó mà đã đến lễ tế Hoa thần rồi?” Tôi khẽ than.
“Ừm, lễ tế Hoa thần mỗi năm một lần. Đi nào, trước tiên phải tìm khách điếm nghỉ lại đã, sau đó đi xem lễ tế Hoa thần ở đây có gì khác biệt với Trung Nguyên không.” Tâm trạng của Dạ Tầm Hoan dường như đang rất vui vẻ.
Tôi muốn ngất! Lễ tế Hoa thần ở các nơi khác chẳng phải đều tương tự nhau sao, nơi này tuy rằng là giao giới giữa hai nước, nhưng vẫn thuộc địa giới của Hoàng triều Kim Bích, chẳng qua chỉ là mấy người phụ nữ đóng giả Hoa thần đi diễu phố tung hoa thôi sao, năm nào chả giống nhau, có gì đáng xem, chi bằng đi nghỉ cho sớm để mai lên đường mạnh khỏe.
Không bao lâu sau, tôi và hắn đứng trước cửa một khách điếm, ngước đầu lên nhìn bảng hiệu, tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
‘Tất Thắng Khách’[1] điếm? Không phải họ cũng bán pizza đấy chứ? Trời đất ơi! Tôi nghĩ cách đọc chính xác phải là ‘Tất Thắng’ khách điếm mới phải! Khách điếm này đúng là kì quái, cho dù không còn là ban ngày nữa thì cũng chẳng cần phải đóng cửa sớm như vậy, bên trong tối tăm, phải chăng lại là hắc điếm?
[1] Tên phiên âm tiếng Trung của hãng Pizza Hut nổi tiếng.
Dạ Tầm Hoan vừa định gõ cửa, tôi liền ngăn hắn lại, chu miệng lo lắng nói: “Người dám chắc đây không phải là hắc điếm chứ?”
“Chắc chắn.” Nói xong, hắn liền đưa tay gõ cửa, gõ một hồi lâu mới có người ra mở.
Người mở cửa là một lão bà, nhìn thấy chúng tôi định vào trong liền xua tay nói: “Hôm nay là lễ tế Hoa thần, quá giờ Dậu tam khắc, tất cả các cửa hiệu đều không mở cửa làm ăn nữa.”
Tôi kinh hãi lên tiếng: “Hả? Lại còn có quy định đó sao?”
Bà lão liền nói: “Ừm, chính là như vậy đó, nếu như hai người đến từ hôm qua thì tốt rồi.”
Tôi lại nói: “Thế nhưng những nơi khác làm gì có tập tục này? Chúng tôi chỉ ở lại đây một đêm thôi, ngày mai phải lên đường từ sáng sớm rồi.”
Bà lão lại nói: “Từ xưa đến nay huyện Lâm Sơn này đều như vậy cả, nếu vẫn mở cửa làm ăn vào những lúc thế này thì chính là bất kính với Hoa thần, sẽ bị trừng phạt đấy. Không được, không được đâu.” Nói xong, bà lão định đóng cửa lại.
Dạ Tầm Hoan thành tâm thành ý nói: “Lão gia gia, sắc trời đã muộn rồi, nếu làm như vậy, tối nay e là ta với thê tử phải chịu cảnh màn trời chiếu đất rồi. Hoa thần vốn dĩ luôn bảo vệ, phù hộ cho những người có tình trong nhân gian, nếu người làm như vậy, Hoa thần chẳng những không trách phạt mà ngược lại còn ban nhiều phúc lộc cho người hơn đấy. Huống hồ chi, lúc này đâu có ai ở đây, ta không nói, người không nói, làm gì có ai biết được chứ?”
“Chuyện này…hầy, cậu nói cũng đúng, thôi vào đi. Ngựa thì cậu phải tự dắt ra chuồng ở phía sau, buộc gọn rồi nhanh chóng vào trong này nhé.” Bà lão cuối cùng đã chấp nhận.
Hả? Lẽ nào đây được gọi là giới tính khác biệt dễ hành sự sao?
Hay cho câu những người có tình trong nhân gian! Hiện nay tôi hoàn toàn không hiểu tâm trạng mình thế nào nữa, trước hành vi vô sỉ của hắn tuy rằng vẫn cảm thấy bực bội nhưng cũng dần dần chấp nhận, là chán nản hay vì cái gì khác, bản thân tôi cũng chẳng thể phân định rõ ràng nữa!
“Mỗi khi đến lễ tế Hoa thần, khách điếm vắng vẻ thưa khách, buồn bã vô cùng, bọn họ với cháu gái ta và cả những người trẻ tuổi đều ra ngoài tập trung đợi Hoa thần ban hoa. Ta già rồi, chẳng chịu đựng nổi chen chúc, ổn ã nữa, đành phải ở lại trông chừng khách điếm.” Bà già vừa dẫn chúng tôi lên phòng thuê ở lầu hai vừa than thở.
Là tâm tư của tôi phức tạp hay những con người ở đây quá thuần khiết, nếu như có ai đó đến cướp bóc, một lão thái bà thì có khả năng chống chọi sao?
“Đây là phòng dành cho hai phu thê nhà cậu, hai người cứ tự nhiên đi, bà lão này xuống dưới trước đây?”
“Vậy…vậy…” Tôi đang định hỏi tại sao chỉ có một căn phòng, liền bị Dạ Tầm Hoan kéo vào bên trong. Trước khi hắn kịp mở miệng, tôi đã cướp lời nói trước: “Ta biết rồi, đừng nói nữa, hôm nay là lễ tế Hoa thần, dù gì đặt hai căn phòng thì đối với ngươi mà nói, căn phòng thứ hai cũng đều là lãng phí.”
Hắn mỉm cười, tựa vào bên trong cửa sổ nhìn ra đường, ôm chặt lấy tôi, đưa ngón tay cốc nhẹ lên trán rồi nói: “Đi, đi xem Hoa thần thôi.”
“Đi kiểu gì? Lẽ nào còn phải xuống dưới làm phiền lão bà đáng thương đó đi mở cửa cho Dạ Sứ đại nhân sao?” Tôi đưa lời mỉa mai.
“Nàng nói xem?” Hắn nhìn vào khung cửa sổ trước mặt.
Chết ngất! Đưa mắt nhìn qua, khung cửa sổ đó vừa thấp vừa hẹp, chắc chỉ được tầm nửa thân cao của hai chúng tôi, lẽ nào hắn định giống như Super Man đưa tôi phi thẳng ra ngoài sao?
Chỉ thấy hắn cúi đầu xuống, khom người bật nhảy, nháy mắt đã ngồi bên thềm cửa sổ, vẫy tay về phía tôi rồi nói: “Mau lại đây.”
Với dáng vẻ của hắn lúc này, tôi đoán đa phần là muốn nhảy khỏi cửa sổ. May mắn là nhảy xuống cửa sổ, lần trước nhảy trên mái nhà, khiến tôi hoa mày chóng mặt, cứ tiếp tục thế này, nếu như có ngày nào khách điếm Long Môn chúng tôi bị sập tiệm, tôi có thể đổi nghề đi diễn xiếc, tiết mục đặc biệt - phi thân giữa không trung.
“Đại ca, ngài cho rằng khung cửa sổ bé tẹo thế này đã nhét một người to lớn như mình rồi vẫn còn có thể vừa cả một người thanh mảnh như ta sao? Ngồi đâu? Ngồi lên đùi ngài chắc? Đừng có mơ.” Tôi đưa lời mỉa mai.
“Ý ta chính là như vậy. Có điều, nếu như nàng không bằng lòng thì thôi vậy, ta xuống trước, ở bên dưới chờ nàng.” Nói xong, hắn liền nhảy khỏi cửa sổ.
Tôi chạy đến cửa sổ, liếc nhìn hắn đang đứng bên dưới, lẽ nào thực sự phải nhảy xuống, cùng hắn đi xem Hoa thần hoa ban hoa sao? “Nhảy đi, Lạc, ta sẽ đỡ nàng, sẽ không làm cho nàng đau giống như lần trước đâu. Mà kể cả có bị ngã thì ta vẫn sẽ bôi thuốc, xoa bóp cho nàng, nhé?” Hắn ngẩng đầu vừa cười vừa nói.
Nhìn cái bộ dạng đần độn của hắn kìa! Nhớ lại năm xưa, cây cổ thụ cao lớn là thế mà tôi còn có thể trèo lên được, nơi đây có hai tầng lầu, đã là cái gì chứ, lần trước trèo tường, nếu như không phải đột nhiên tuột tay, tôi nào có ngã thê thảm như vậy chứ?
“Ai cần ngươi đỡ chứ? Mau tránh sang một bên, cẩn thận không ta nhảy xuống, một chân đạp chết người đó.” Nói xong, tôi liền khom người nhảy nhẹ, dẫm lên hiên cửa sổ, hít một hơi thật sâu, rồi thả người xuống.
Hắn đón lấy tôi chuẩn xác.
“Bỏ tay ra, ôm chặt như vậy làm gì hả? Lúc nào cũng chỉ biết thừa cơ ăn hiếp ta thôi. Đồ dâm tặc.” Tôi liền cắn mạnh lên phần vai của hắn, đẩy hắn sang một bên rồi tiến nhanh về chỗ đèn đuốc sáng rực.
Lễ tế Hoa thần ở nơi này đích thực khác biệt so với những địa phương khác.
Vào những ngày thế này, những đôi tình nhân nơi khác nếu muốn thân mật với nhau thì cũng chỉ dám lén lút cầm tay nhau, còn tập quán nơi đây, không biết là do chịu ảnh hưởng của nước Bạch Hổ hay vì lẽ gì, so với Hoàng triều Kim Bích bảo thủ, thì bọn họ khá thoải mái, phóng khoáng.
Tôi với Dạ Tầm Hoan một trước một sau đi linh tinh không phương hướng, gặp phải nhiều chuyện kì lạ.
Nhìn từng đôi tình nhân thân thiết tựa vai nhau, tất cả đều là người trẻ tuổi, lại nhìn thấy những đôi tình nhân đang tay nắm tay, lại đều là người trung niên. Tôi còn định tìm xem liệu có người già không, có điều không thấy, đoán chắc điều giống như lão bà ở khách điếm Tất Thắng vậy, ở lại trông nhà.
Thế nhưng cảm giác lúc này như thể đang đón tết Nguyên Tiêu, lại nhớ lão bà ở khách điếm Tất Thắng nói đêm nay mọi người không buôn bán, tôi thấy đa phần là lừa gạt chúng tôi, con phố dài lấp lánh đầy lồng đèn này toàn bộ đều là các sạp hàng bày bán các thứ đồ. Đoán chắc, họ đóng cửa sớm là vì chẳng còn thanh niên tráng kiện trong nhà, sợ có người đến đánh cướp thì đúng hơn.
Tôi tình cờ hỏi thăm được biết, thì ra đúng là có tập quán không mở cửa buôn bán vào ngày này, nhưng lại được bày sạp hàng nhỏ ở hai bên đường. Còn khách điếm Tất Thắng đương nhiên không thể đứng giữa đường giao thuê phòng được, nên đành phải đóng cửa, trừ phi họ có thể đi giao pizza.
Rất thú vị!
Tôi sờ mó ở sạp này một tí, sờ mó bên sạp kia một chút, thực sự quá lâu rồi không có cảm giác được đi chợ đêm như vậy.
Ha ha! Còn có cả sạp bán đồ ăn nữa, nào là bánh tình nhân, bánh hoa hồng, bánh mật ngọt… tất cả được làm thành hình dạng các loại hoa phong phú, chỉ là tại sao không có chiếc nào làm thành hình trái tim chứ?
Ha ha! Mua vài chiếc nếm thử, mùi vị rất ngon.
Sạp hàng có biển hiệu ‘Ngọc Mãn Đường’ trước mặt có bày bán nhiều đồ trang sức khá đẹp. Là phụ nữ mấy ai không thích đẹp, thế là tôi liền xông tới, cây trâm có hình hồ điệp tinh xảo đập ngay vào mắt, thân cây trâm được làm từ bạc nhưng phần đuôi hồ điệp lại lấp lánh, tinh tế, ánh lên bảy sắc cầu vồng, có ba con hồ điệp bé nhỏ lúc lắc bên dưới.
Lại là hồ điệp! Hầy, gần đây phải chăng duyên phận giữa tôi với Điệp cung quá dầy chăng? Đi đâu cũng gặp hồ điệp!
Tuy rằng trông rất đẹp nhưng nghĩ đến việc nhất định bị con hồ điệp háo sắc cạnh bên cười chê, tôi tạm thời chẳng còn chút cảm giác muốn mua gì cả.
Tôi lưu luyến đặt cây trâm đó xuống, nhìn ra chỗ khác, lúc này ông lão ở sạp Ngọc Mãn Đường này liền tự hào lên tiếng: “Vị cô nương này đúng là có mắt nhìn. Con hồ điệp ở đuôi cây trâm được làm từ đá cầu vồng hiếm có đấy. Người ta thường ví đá cầu vồng với giọt lệ tình nhân, là một vật phẩm hiếm có, đưa mắt nhìn ra thiên hạ hiện nay, những vật phẩm hiếm có này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nếu không phải là lễ tế Hoa thần, Ngọc Mãn Đường chúng tôi sẽ không dễ dàng đem bán đâu.”
Tôi liếc mắt nhìn rồi nói: “Đúng là rất đẹp.”
Ông chủ lại nói: “Giọt lên tình nhân rất hiếm, nhưng chỉ cầu người có duyên. Bởi vì giá tiền của cây trâm hồ điệp này cũng rất cao…”
“Bao nhiêu?” Tôi liền hỏi.
Ông chủ liền giơ hai ngón tay rồi nói: “Hai trăm lạng.”
Nghe vậy, tôi mỉm cười rồi nói: “Có duyên chưa chắc đã có tiền, cầu tiền thì không thể cầu duyên. Trên người ta không có vụn bạc nào, vì thế chắc không có duyên với cây trâm này rồi, đa tạ.” Nói xong, tôi bước đi mà chẳng quay đầu lại.
Đứng trước một sạp bán hoa, tôi mới nhận ra Dạ Tầm Hoan không hề đi theo mình, đợi một lúc lâu mới thấy hắn nhăn nhăn nhở nhở tiến lại gần.
“Tặng nàng.” Trong tay hắn lúc này đang cầm cây trâm hồ điệp khi nãy.
Nhìn cây trâm hồ điệp, tôi đích thực cảm thấy bất ngờ, tuy nhiên tôi không hề nhận lấy, chỉ ngước mắt lên nhìn thẳng vào hắn.
Hai trăm lạng bạc? Hắn lấy đâu ra nhiều ngân lượng như vậy chứ? Ngoại trừ số tiền bán điêu lần trước hắn còn giữ, ngân phiếu một ngàn lạng kiếm được do thắng lôi đài nhà họ Dương đang nằm trong tay tôi, huống hồ chi, việc ăn uống đi lại suốt dọc đường đều lấy ra từ số tiền bán điêu đó, vậy mà hắn vẫn còn hai trăm lạng bạc tiền nhàn rỗi?
Tâm trạng vui vẻ, hứng thú ban nãy đã mất hết, tôi khẽ nheo mắt lại, cơ mặt khẽ co giật.
Hắn vẫn bình thản mỉm cười, cắm cây trâm hồ điệp đó lên tóc tôi rồi nói: “Rất đẹp, rất hợp với nàng.”
Tôi lạnh lùng nói: “Dạ Sứ đại nhân quả nhiên là ra tay rộng rãi. Đáng thương cho ta vì số ngân phiếu đã hỏng kia, ban ngày nuốt cơm không nổi, ban đêm nhắm mắt không yên. Đúng là cách xa một trời một vực.”
Hắn liền cuộn nhẹ một lọn tóc của tôi vào ngón tay, cười nói: “Nàng giận sao?”
Tôi không nói gì, nhìn hắn bỏ lọn tóc của mình ra, quay người đi đến sạp hoa kia, mua một bông hoa Tình màu đỏ chói tặng cho tôi. Thấy tôi không nhận, hắn liền bẻ cành đi, cắm thẳng lên mái tóc tôi.
Trời đất ơi! Cắm hoa lên đầu trông quê chết đi được! Tôi liền gỡ bông hoa hồng xuống, đập lên đầu hắn, sau đó đứng trước mặt vị đại thẩm bán hoa.
“Cô nương, mua hoa Tình hay là Điệp luyến?” Vị đại thẩm cất lời hỏi.
Tôi thét lớn tiếng: “Đại thẩm, ta muốn mua hoa Anh túc.”
“Hả? Cái này… cái này… cô nương đang nói đùa đúng không?” Vị đại thẩm bán hoa lắp bắp hỏi lại.
“Lễ tế Hoa thần chẳng phải cũng có bán hoa Anh túc sao?” Tôi nói.
Vị đại thẩm bán hoa sắc mặt khó coi nhìn sang Dạ Tầm Hoan, lại nhìn tôi rồi nói: “Có chứ, cô nương đợi một chút.” Nhìn thấy vị đại thẩm này khổ sở lấy một bó hoa Anh túc ra, tôi liền nói:
“Tôi muốn mua hết, trả tiền cho đại thẩm, không cần trả lại đâu.”
Nhận lấy bó hoa Anh túc, tôi nhét thẳng vào lòng Dạ Tầm Hoan rồi nói: “Ta tặng cho ngươi này, rất thích hợp với ngươi đấy.”
Hắn hân hoan đón lấy, ôm bó hoa nhìn tôi ngây người, mỉm cười hạnh phúc. Nụ cười đó của hắn khiến tôi cảm thấy buồn bã một cách kì lạ. Lại là nỗi đau đớn đó, nỗi đau đớn thấu tận tim can. Lúc này, trên khuôn mặt bình thường của hắn, tôi phát hiện ánh mắt đen láy, thâm tình kia trông thật đẹp, thật quen thuộc, như đã từng gặp gỡ ở đâu…
“Ha ha ha, Dạ Sứ đúng là Dạ Sứ, nhận được hoa Anh túc mà vẫn còn rạng rỡ như đón gió xuân, vui vẻ đáp lại người ta.” Tiếng cười quen thuộc truyền lại từ phía sau, không cần quay đầu lại, tôi cũng đoán được người đến đây là ai.
Dạ Tầm Hoan cũng thu lại khuôn mặt rạng rỡ trước đó, nhanh chóng tỏ thái độ không hoan nghênh người kia.
Tôi quay người lại, nhìn gã Ngân Hồ không mời mà đến, gương mặt như ngọc tạc, áo trắng tựa tuyết sương, vẫn đẹp trai đến độ mê hồn, điều duy nhất chính là con hồ điệp trên mặt đã biến mất, mái tóc cũng trở thành màu đen.
Tôi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Hắn đã đi phẫu thuật chỉnh hình sao, thậm chí còn tạo hiệu quả mạnh gấp trăm lần so với những người đi xăm phát quang vừa đau đớn lại vừa nguy hiểm kia, hiệu quả nhuộm tóc đen tuyệt đối vượt qua quảng cáo của Rejoice hay Head and Shoulder.
Hoắc Vô Ảnh bước tới chỗ vị đại thẩm bán hoa, mua một bông Lan hồ điệp, đón lấy rồi đi ra trước mặt tôi, quay sang nói cùng Dạ Tầm Hoan: “Điệp luyến phù hợp với lúc này nhất, hoa Tình của Dạ Sứ đại nhân sẽ khiến cho mĩ nhân chạy mất đấy.”
Hắn nói xong, lại quay mặt sang, mỉm cười quyến rũ rồi nói: “Hoa tươi tặng mĩ nhân.”
Trời đất ơi! Tôi lúc này lại trở thành mục tiêu săn đón của nhiều người chăng!
Tôi lấy lại một nửa bó hoa Anh túc từ tay Dạ Tầm Hoan, nhét cho Hoắc Vô Ảnh rồi bật cười nói: “Dung mạo tuấn tú chỉ có thể gợi lên cảm hứng chiêm ngưỡng cái đẹp của con nguời, chứ chưa chắc đã có thể khiến người ta ngưỡng mộ hoặc yêu thương đâu. Người đàn ông chim lợn, hoa này tặng người.”
Hoắc Vô Ảnh lặng người đón lấy hoa Anh túc rồi nghi hoặc hỏi: “Chim lợn? Có nghĩa là gì vậy?”
Dạ Tầm Hoan nghe vậy, bất giác bật cười thành tiếng, ánh mắt sáng lóe. Trước kia tôi từng mắng hắn ‘bà tám’, hắn liền hỏi có nghĩa là gì, tôi cũng rất ‘tốt bụng’ giải thích hết cho hắn ý nghĩa của các cụm từ ‘bà tám’, ‘chim lợn’…
Tôi nhoẻn miệng mỉm cười rồi nói với Hoắc Vô Ảnh: “Đó là cụm từ dành để khen ngợi ngươi, ý muốn nói ngươi tuyệt sắc.”
Hoắc Vô Ảnh nghe vậy, nụ cười càng thêm dâm đãng, lên tiếng: “Vậy chẳng phải cô nương còn ‘chim lợn’ hơn ta gấp trăm lần, ngàn lần hay sao?”
Dạ Tầm Hoan liền quay mặt đi chỗ khác bật cười thích thú.
Đây chẳng phải tự bê đá đập chân mình sao? Tôi xua tay, cố gắng nhịn cười rồi nghiêm túc nói: “Sai rồi, đã sai lại càng thêm sai. Người ta chỉ dung từ ‘chim lợn’ để tán thưởng những người đàn ông hoặc phụ nữ đơn thân, chưa kết hôn, trẻ trung rạng rỡ mà thôi. Còn ta đương nhiên không thể nào xứng với cụm từ mĩ miều này được.”
Tiếng cười của Dạ Tầm Hoan càng lúc càng lớn.
Hoắc Vô Ảnh nghĩ một hồi lâu, đột nhiên trợn trừng mắt nhìn Dạ Tầm Hoan đầy kinh ngạc, sau đó chỉ vào tôi và nói: “Nàng ấy… nàng ấy đã thành thân rồi sao?” Tiếng thét thảng thốt của hắn thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Dạ Tầm Hoan đi qua chỗ tôi, thay đổi sắc mặt, bực bội nói cùng hắn: “Tối nay không phải ngươi muốn đi hái hoa sao? Còn đứng mãi đây làm cái gì hả?”
Hoắc Vô Ảnh thu lại bộ dạng kinh ngạc trước đó, nhìn tôi mỉm cười phóng đãng.
Trời đất ơi! Tôi đột nhiên biến đổi từ cấp độ được yêu thích bình thường lên hàng cực phẩm!
Không thèm để tâm đến hai tên đàn ông này, tôi liền bước vào giữa đám đông. Không lâu sau, tôi liền thấy mọi người đi hết về phía bên trái, có người thét lớn rằng vũ điệu Hoa thần bắt đầu.
Vũ điệu Hoa thần? Lễ tế Hoa thần ở nơi này đúng là thú vị, đặc biệt, không ngờ lại còn có cả vũ điệu Hoa thần nữa.
Dù tiếng người hò hét huyên náo, nhưng tôi vẫn nghe rõ tiếng trống rộn vang truyền lại từ phía trước. Trong lòng dâng trào hiếu kì, tôi nhanh chóng tiến về phía đó ngắm nhìn.
Chiếc trống đỏ lớn với những hoa văn thần bí chạm trổ phía trên hiện ngay trước mắt, chiếc trống này cao tầm một mét, thân trống cũng tầm một mét, mặt trống rất lớn, đến độ mười mấy người có thể đứng trên đó cùng một lúc, lúc này đang trải đầy cánh hoa tươi, muôn sắc.
Một cô gái thân mặc y phục tuyệt đẹp thêu nhiều màu sắc, tóc dài ngang lưng đang đứng trên mặt trống. Cô gái chỉ khẽ lắc bàn tay là những chiếc chuông nhỏ buộc trên cổ tay lại vang reo những tiếng động vui tai, đôi gót sen trắng trẻo tiến lên trước một bước, gõ lên mặt trống có nhịp điệu, đồng thời cũng khiến tiếng chuông vui tai vang lên.
Những tiếng trống reo vang hòa theo tiếng chuông kia thực sự khiến con người ta hân hoan, vui vẻ lạ thường.
Thân người bé nhỏ mềm dẻo đó không ngừng xoay chuyển theo điệu múa, bước chân của cô gái càng lúc càng nhanh, ống tay áo phiêu diêu trong gió, viền váy bay lượn không ngừng, vô cùng quyến rũ. Bởi cô gái này đưa tay áo che đi khuôn mặt nên chẳng ai thấy được dung mạo thực sự của cô ấy thế nào. Khúc nhạc đơn điệu đó từ từ lặng xuống, cô gái cũng dừng lại bước chân đệm trống của mình, vẫn quay lưng lại phía mọi người.
Lúc này, cô gái từ từ quay người lại, tôi đã nhìn rõ dung mạo của cô ấy, đôi mắt trong sáng, đen nháy, ánh mắt quyến rũ hút hồn, khuôn mặt xinh xắn, tươi tắn dưới lớp phấn mỏng manh ửng đỏ, đôi môi gợi cảm khẽ nhướng lên, chiếc cổ trắng ngần, mịn màng.
Đúng là một Hoa thần xinh đẹp tuyệt trần! Trong đầu tôi hiện lên hai chữ ‘vô song’ để hình dung sắc đẹp của cô gái này.
Cô gái dừng lại, lập tức đổi lại là tiếng hò reo, tán thưởng của tất cả mọi người. Tôi cảm thấy hơi tiếc, điệu múa này tuy rằng có khiến con người ta cảm động, có điều lại hơi đơn điệu đôi chút.
Đang lúc trầm ngâm, đột nhiên, hai vai cô nàng rung lên, bộ y phục thêu hoa màu xanh mềm mại nhẹ nhàng trượt xuống khỏi vai, lơi lả bên cánh tay. Phần vai trắng nõn nà, hai cánh tay thon gọn, mịn màng, chiếc eo nhỏ xinh, mềm mại hoàn toàn lộ trước mặt đám đông, bộ y phục khi nãy chỉ còn che được phần ngực của cô ấy mà thôi. Lồng ngực nhô cao, đầy đặn, eo thon quyến rũ.
Tiếng chuông lại reo vang, chiếc áo khoác mỏng bên ngoài buông xuống, tiếng nhạc dị thường vang lên, những người bên dưới hò hét cổ vũ, vô cùng kích động.
Tôi há miệng kinh ngạc, cô ấy muốn làm gì? Lẽ nào muốn nhảy thoát y sao?
Bàn tay của cô ấy linh động như một con rắn, ngón tay thon gọn khẽ lướt qua tai, mái tóc đen huyền buông xuống. Tiếp đó ngón tay nhỏ xinh nhẹ lướt trên làn mi, đôi mắt, chiếc mũi, đôi môi, chiếc cằm, xương quai xanh, trước ngực, vòng eo thon… Đôi tay trắng thon bắt đầu điệu múa, chiếc eo thon không ngừng lúc lắc, tiếng chuông mê hoặc vang bên tai, bước nhảy dưới chân đột nhiên trôi chảy, lúc mạnh mẽ, lúc nhẹ nhàng. Cổ khẽ lắc, vai nhẹ rung, bàn tay khéo léo móc lên, mông khẽ chuyển, gót sen nhẹ gõ lên mặt trống…
Tôi bất giác nghiêm mặt ngạc nhiên, không ngờ lại có thể nhìn thấy điệu múa nóng bỏng như vậy ở nơi đây. Hóa ra đây là điệu múa Hoa thần ư?
Những bước nhảy nóng bỏng, gợi cảm thế này khiến tôi, một người phụ nữ còn sôi máu lên, huống hồ nhưng người đàn ông dưới này. Tiếng hoan hô, suýt xoa liên hồi vang lên tung trời.
Thế nhưng, đôi mắt của Hoa thần dường như chỉ hướng về phía ba chúng tôi đứng, lúc nhìn tôi, ánh mắt đó dường như chứa đầy oán hận, còn với hai người đàn ông ở cạnh bên tôi thì lại đầy mê hoặc, dụ dỗ. Không, phải nói chính xác là cô ấy đang mê hoặc, dụ dỗ Dạ Tầm Hoan.
Mắt nhìn người của phụ nữ này phải chăng có vấn đề, bỏ qua soái ca Ngân Hồ không chọn, lại muốn mê hoặc một người đàn ông với tướng mạo hết sức tầm thường như Dạ Tầm Hoan.
Tôi liếc mắt nhìn Hoắc Vô Ảnh đứng cạnh bên, hắn đang nhìn người phụ nữ trên mặt trống với ánh mắt nhắm được con mồi ngon. Tôi lại nghiêng đầu nhìn sang Dạ Tầm Hoan, không ngờ hắn cũng đang nhìn chăm chăm vào Hoa thần tuyệt sắc quyến rũ kia, khuôn mặt còn nở nụ cười hứng thú.
Hừm, đúng là đàn ông, ai cũng vậy cả thôi.
Tôi mím chặt môi, cố gắng kìm nén ngọn lửa tức giận kì lạ trào dâng trong lòng, tiếp tục lạnh lùng thưởng thức điệu múa.
Hoa thần này nhảy múa rất lâu mới kết thúc vũ điệu mê hoặc, gợi cảm đó, nhấc làn hoa ở cạnh bên, bắt đầu tung từng bông hoa về phía đám đông.
Mọi người không ngừng hò hét hứng khởi: “Hoa thần ban hoa, Hoa thần ban hoa.”
“Ai nhận được nhiều hoa nhất thì sẽ được Hoa thần ban phúc nhiều nhất.”
“Của ta.”
“Ta cũng muốn.”
…
Ở đây chỉ có đúng ba người không kích động xông vào tranh giành hoa.
“Nàng thích hoa gì, để ta đi bắt lấy nào.” Dạ Tầm Hoan mỉm cười tươi rói hỏi tôi.
Tôi lạnh lùng lườm hắn một cái rồi cự tuyệt: “Vận mệnh của ta xưa nay rất vững, tương lai sẽ sống vô cùng tốt lành, không cần cô ta bảo vệ.”
Dạ Tầm Hoan vẫn mỉm cười.
“Ta không hái hoa, hoa tự tới. Tặng cô nương.” Hoắc Vô Ảnh đưa bông hoa Thược dược vừa mới bắt được đến trước mặt tôi. Tôi tức giận nhận lấy bông hoa Thược dược mà Hoắc Vô Ảnh đưa rồi cúi đầu xuống nhìn.
Bỗng nhiên, tiếng động lớn vang lên, mọi người hoảng hốt chạy loạn, hò thét khắp nơi.
Chúng tôi cùng lúc kinh ngạc nhìn về chiếc trống kia, một cột trống phía dưới không biết đã gãy từ lúc nào. Lại một tiếng động lớn vang lên, chiếc cột trống còn lại cũng gãy nốt, cả thân trống nghiêng về phía chúng tôi, nếu như hai cột trống còn lại gãy nốt thì chiếc trống đó sẽ lăn thẳng về phía này.
Những người đứng xem điệu nhảy ban nãy vô cùng hoảng loạn tranh nhau chạy mất.
Cô gái đóng Hoa thần với điệu nhảy gợi cảm ngồi trên mặt trống vẻ hoảng loạn, đưa lời kêu cứu: “Cứu với! Á…”
Mấy vị vũ sư đứng bên dưới hoàn toàn không có ý định ra tay tương cứu cô ấy, vứt bỏ đồ nghề bỏ chạy hết sạch.
Lại tiếng gỗ gãy vang lên, chiếc trống lắc lư chuẩn bị rơi xuống. Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, chiếc trống gần đổ sập thì Dạ Tầm Hoan đã phi thân đỡ gọn lấy người của cô gái trên mặt trống, cô gái đó ngã vào vòng tay của hắn, mặt mày thẹn thùng, tình ý trào dâng.
Bàn tay cầm hoa Thược dược của tôi bất giác nắm chặt lại.
Hoắc Vô Ảnh đứng cạnh bĩu môi, nói một cách không mấy cam nguyện: “Thân thủ của Dạ Sứ nhanh quá, lại ra tay cứu người đẹp trước ta.”
“Vậy thì ngươi hãy đổi tên thành Hoắc Rùa Rùa đi.” Tôi tức giận đáp lại.
“Mùi dấm nồng quá, không biết ai đã làm vỡ lư dấm rồi?” Hoắc Vô Ảnh nhoẻn miệng cười nói.
Chẳng thèm quan tâm đến con hồ li chết tiệt này nữa.
Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây, năm giây…
Hai người kia vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, tôi mím chặt môi, cố gắng kiềm chế ý định xông lên đánh người, bàn tay cầm hoa thả xuống, bỗng nhiên trong đầu nảy ra ý định tà ác.
Tôi liền quay sang mỉm cười rồi nói với Hoắc Vô Ảnh: “Hoắc hái hoa, đa tạ bông Thược dược của ngươi. Hãy xem đây.”
Nói xong, tôi liền cầm thứ đồ đáng yêu trên cánh hoa, tiến lên phía trước, học theo dáng múa của cô gái này trước đó, xoay mấy vòng liền, đúng lúc thuận tiện liền vứt vật trong tay đi, mục tiêu chính là phần ngực trắng ngần của cô gái kia. Chuẩn xác đúng như dự tính ban đầu, con sâu lông đáng yêu kia rơi đúng vào phần ngực của cô gái đó, thậm chí còn tuột vào bên trong. Chỉ nghe cô ta thét lớn tiếng, nhảy khỏi vòng tay của Dạ Tầm Hoan.
Cô ta ôm lấy lồng ngực, nhảy loạn xị ngậu lên, không biết phải làm thế nào mới được, trong lúc bất cẩn liền ngã xuống đất, thế là con sâu lông kia mới rơi ra ngoài.
Tôi cố gắng nhịn cười, ra hiệu Hoắc Vô Ảnh đã có cơ hội xông lên, thế nhưng Hoắc Vô Ảnh không hề lại đỡ, mà mỉm cười tươi tắn đi lại gần chỗ tôi, người đỡ cô ấy vẫn là Dạ Tầm Hoan. Tôi nhìn Hoắc Vô Ảnh bằng ánh mắt kinh ngạc, sắc mặt biến đổi rồi đi về phía hai người kia.
Dạ Tầm Hoan đỡ lấy người phụ nữ kia, dừng lại vài giây mới buông đôi tay của cô ấy ra. Người phụ nữ đó dịu dàng đáp: “Tần Thao đa tạ công tử tương cứu đến hai lần, xin hỏi tôn danh quý tính của công tử?”
Giọng nói này vô cùng dịu dàng, nghe mà xương cốt tôi cũng ớn lạnh, đúng là hoàn toàn có thể sánh ngang với Lâm Chí Linh. Tần Thao? Nếu như cô ta tên Tần thao vậy thì tôi chính là đại nội mật thám Linh Linh Phát.
Dạ Tầm Hoan đáp: “Ân Mộc Sầm.”
“Tần Thao đa tạ Ân công tử tương cứu.”
Ân Mộc Sầm? Hắn nói cái tên này có nghĩa là gì chứ? Tôi nghi hoặc quay sang nhìn hắn, mặt hắn bình thản, tiếp tục đưa mắt nhìn Tần Thao.
Hoắc Vô Ảnh như biến ảo thuật, đưa một chiếc hộp nhỏ cho cô Tần Thao đó, hai mắt sáng rực nhìn khoảng đỏ hồng trước ngực của cô ấy rồi mỉm cười nói: “Hộp cao này nhất định có tác dụng cho Tần Thao cô nương. Tại hạ họ Hoắc, tên là Hoắc Vô Ảnh.”
“Tần Thao đa tạ Hoắc công tử thương xót.” Người phụ nữ kia nhận lấy chiếc hộp nhỏ rồi khom người cảm ơn Hoắc Vô Ảnh.
Bật cười lạnh lùng, tôi liền lấy chiếc áo khoác mỏng bên ngoài rớt cạnh bục trống đưa tới gần, mặt không biểu cảm nói: “Tuy rằng bây giờ không phải mùa hè nóng nực, nhưng vẫn còn nhiều muỗi lắm, nếu như cô mặc nhiều hơn chút thì cũng chẳng cần dùng tới hộp thuốc này đâu.”
Cô ta quay sang nhìn tôi, thái độ vô cùng bất thường, sau cùng khuôn mặt lãnh đạm, lại tràn đầy thù hận, xem ra cô ta biết con sâu lông trong ngực khi nãy chính là kiệt tác của tôi. Cô ta liền nhận lấy tấm áo, lạnh lùng nói lời cảm ơn, điệu đà mặc vào, sau đó mỉm cười tươi rói, quay sang nhẹ nhàng nói cùng Dạ Tầm Hoan: “Ân đại ca, vị cô nương này là?”
Ân đại ca? Ha ha, nghe thân thiết quá nhỉ?
Dạ Tầm Hoan nhìn tôi rồi bật cười nhẹ nhàng nói: “Người đó sao? Là biểu muội của ta.”
Biểu muội? Ha ha! Lúc đứng cùng với lão bà ban nãy còn nói tôi là thê tử của hắn, bây giờ gặp được gái đẹp, tôi nhanh chóng biến thành biểu muội của hắn? Biểu muội, biểu muội, biểu… cái đầu hắn!
“Không biết cô nương tôn danh quý tính là gì?” Người phụ nữ đó lên tiếng.
Liếc mắt nhìn đóa Thược dược trong tay, tôi ngẩng đầu lên, ưỡn thẳng lưng rồi nói: “Phu quân ta họ Tầm, cô nương Tần Thao có thể gọi ta là Tầm phu nhân.”
Vừa nói dứt lời, người phụ nữ kia nhanh chóng tỏ ra vô cùng kinh ngạc, rõ ràng đã bừng tỉnh ra điều gì đó, tiếp đó lại dịu dàng nói cùng Dạ Tầm Hoan: “Ân đại ca, lúc nãy Tần Thao bất cẩn để thương chân trái, có thể phiền Ân đại ca đưa Tần Thao về Hoa Vũ Viên được không?”
Dạ Tầm Hoan quay sang nhìn tôi rồi nói: “Được.”
Hắn đỡ lấy người phụ nữ kia, đi về hướng Hoa Vũ Viên mà chẳng thèm quay đầu lại.