1
Đúng vào mùa hoa mai nở rộ, ta cùng Tuyết Nhi tiến vào phủ đệ của Tầm. Đám người hầu nhìn thấy ta nhất loạt hành lễ, người duy nhất không tiến tới hành lễ và nghênh đón ta chính là chủ nhân của nơi này. Thái độ ngạo mạn và vô lễ của đệ ấy cả triều đình chẳng ai không biết, thậm chí người làm Thái tử đương triều như ta, gặp được đệ ấy dường như lại phải nhường nhịn vài phần.
Có lẽ do cảm nhận được nguy cơ tiềm tàng, ngay từ khi còn nhỏ, chuyện gì ta cũng tranh đấu với Tầm, mà người luôn dành được lợi thế là ta. Thực ra ta hiểu rõ, Tầm hoàn toàn không hề tận hết sức lực. Tầm là người như vậy, luôn khiến người ta không thể không ghét từ thẳm sâu trong lòng.
Hôm qua, lúc Tuyết Nhi tiến cung, có nhắc đến việc hôm nay tới đây thưởng mai. Không ngờ, hôm nay ta lại làm một chuyện không thể nào tin được, vì nàng, bất cứ chuyện gì ta cũng nguyện ý làm cả. Vừa mới sáng sớm, ta đã đến con đường ngang qua Thụy Vương phủ lặng lẽ chờ nàng, ta thật sự hi vọng có thể là người đầu tiên được ngắm nàng khi nàng hạnh phúc nhất, xinh đẹp nhất.
Nàng đã tới. Ta mỉm cười nhìn tiểu giai nhân trong kiệu, bộ y phục trắng tinh, thanh thoát, bao bọc nàng gọn ghẽ, dưới chiếc mũ lông trắng là khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh tế như ngọc tạc, đài các trang nhã nhưng chẳng hề mất đi vẻ quyến rũ, toàn thân nàng toát lên vẻ cao sang khác người. Nàng đã đến tuổi cập kê, chỉ còn vài tháng nữa là tới lễ Hoa thần, ngôi vị mẫu nghi thiên hạ tương lai của Hoàng triều Kim Bích ngoài nàng ra chẳng còn ai khác.
“Tuyết Nhi, nàng có lạnh không?” Ta bước lại gần hỏi.
“Thái tử ca ca, tại sao huynh lại ở đây?” Nàng dịu dàng hỏi lại.
Ta liền cởi tấm áo bào định khoác lên người nàng, nàng nhẹ nhàng lùi bước, có lẽ không muốn làm ta mất mặt, sau đó đành nhận lấy. Ta khẽ mỉm cười, cùng nàng bước vào cửa lớn của Thụy Vương phủ.
Cảnh tượng hoa mai tại Li Hiên, quả là tuyệt sắc vô song! Thực ra là vừa căm ghét, lại vừa ngưỡng mộ, đố kị với Tầm.
Lúc này đệ ấy đang rảnh rỗi, nhàn hạ ngồi dưới gốc mai vẽ tranh. Mẫu thân của Tầm, Hàn Thục Phi bị ốm, nằm trên giường cả tháng rồi, hiện giờ bệnh tình càng ngày càng trầm trọng. Nghe thái y nói, Hàn Thục Phi không còn sống được bao lâu nữa, nếu đổi lại là ta, ta sẽ chẳng còn tâm tư nào mà ngồi đây vẽ vời gì cả.
“Tầm ca ca!” Tiểu giai nhân của ta vừa nhìn thấy Tầm liền chạy nhanh lại gần.
Tầm ca ca? Ta hi vọng biết bao có một ngày, nàng gọi ta một tiếng “Doãn ca ca” chứ không phải là “Thái tử ca ca” như bây giờ.
Đồng Võ vừa nhìn thấy ta lập tức hành đại lễ, rồi lui sang một bên lặng lẽ đợi lệnh. Khí thế của Đồng Võ và Tề Uy đều giống nhau, ngược lại Ngụy Khang hầu cận bên ta lại yếu thế hơn đôi chút.
“Tầm ca ca, liệu có thể vẽ cho Tuyết Nhi một bức được không?” Tuyết Nhi mỉm cười tươi tắn, nhìn Tầm đầy kì vọng.
Tầm ngước mắt nhìn nàng một cách bình thản. Quay sang thấy ta, liền đứng dậy hành lễ: “Đại ca, hôm nay có thời gian tới đây thưởng mai sao?”
Câu hỏi của đệ ấy thật sự nực cười!
Tuyết Nhi thấy Tầm không đáp lại, chỉ nói chuyện cùng ta, sắc mặt nàng sầm hẳn xuống.
Ta cau mày, quay sang mỉm cười đáp: “Nghe đồn hoa mai ở phủ đệ tuyệt sắc vô song, hôm nay hiếm khi rảnh rỗi, nên ta tới đây ngắm thử một lần, không ngờ cảnh tượng mai nở tại Li Hiên của tam đệ danh bất hư truyền, hôm khác ta phải sai người sang đây xin giống.”
“Đại ca đã quá lời rồi.” Lại là một câu trả lời lạnh lùng, chẳng hề có ý hàn huyên, Tầm lại ngồi xuống, định tiếp tục vẽ tranh. Hành động này chẳng khác nào nói rằng hai người chúng ta đứng đây đã quấy nhiễu đến hứng thú thi họa của người ta.
“Ánh Tuyết, lúc nãy muội nói gì nhỉ? Vẽ muội sao?” Bỗng nhiên, Tầm quay sang nói chuyện với Tuyết Nhi đang mặt mày ủ rũ.
“Dạ, Tầm ca ca, có được không?”
Tại sao nàng lại không hỏi ta? Thậm chí không cần nàng phải hỏi, ta cũng nguyện lòng chấp bút vẽ nàng.
Ta chẳng thể ngờ, Tuyết Nhi lại khoe dáng múa duyên dáng, thướt tha đó để Tầm vẽ. Tuyết Nhi yêu kiều, thanh thoát đứng dưới gốc mai, dáng vẻ đó thật khiến người ta say đắm vô cùng. Ánh mắt ta vẫn luôn nhìn về phía nàng, chưa từng dời đi dù chỉ một giây, tại sao nụ cười của nàng mãi mãi chỉ dành cho tam đệ?
Tầm đã vẽ xong, Tuyết Nhi hứng khởi chạy về phía chúng ta. Ta nhìn bức họa đó, đột nhiên cảm thấy tức giận, rốt cuộc tam đệ đang vẽ người hay là vẽ rừng mai? Cả bức họa, nổi bật vẫn là vườn mai tuyệt sắc kia, còn dáng múa thướt tha của Tuyết Nhi lại nhỏ xíu, mờ ảo. Tuy nhiên, ta không hề nhận thấy sự thất vọng trên khuân mặt Tuyết Nhi, tất cả chỉ là sự hứng khởi, vui mừng.
“Tầm ca ca, có thể tặng cho Tuyết Nhi bức họa này được không?” Tuyết Nhi hỏi đầy mong chờ.
Tầm nhẹ nhàng gật đầu.
Tuyết Nhi vội vã nói tiếp: “Đa tạ Tầm ca ca, lát nữa muội sẽ đưa đi căng khung, đợi căng khung xong, muội sẽ đem đến cho huynh xem. Tầm ca ca, huynh thấy ngày kia được không? Ngày kia muội sẽ đem bức họa này tới tìm huynh nhé!”
Tầm mỉm cười, không đáp lại. Nhìn cảnh tượng giữa hai người họ, ta cảm thấy thật nhức mắt, đáng ghét làm sao?
Tuyết Nhi vui mừng ngắm mãi bức tranh rồi đột nhiên lại hỏi: “Tầm ca ca, liệu có thể mượn bút của huynh được không, muội muốn đề vài chữ.”
Tầm đứng gọn sang một bên nhường chỗ.
Ta vô cùng kinh ngạc, muốn đề chữ gì chứ, tại sao nàng lại mỉm cười tươi tắn, hạnh phúc như vậy? Khi thấy nàng viết hết mấy câu thơ, trong lòng ta trào dâng cảm giác đố kị, ghen ghét. “Khẽ nhảy mai tựa tuyết. Tương tư thiên lí tầm.” Bút tích đó… không ngờ Tuyết Nhi lại mô phỏng nét chữ của Tầm giống đến vậy.
Tầm cũng đã nhìn thấy, khẽ chau mày rồi nhoẻn miệng nở nụ cười, nhìn sang phía ta lãnh đạm nói: “Đại ca, đệ còn chút việc, hai người cứ tự nhiên, đệ đi trước một bước.”
Khuôn mặt Tuyết Nhi đột nhiên trắng nhợt.
Thực ra, ta thà nhìn Tuyết Nhi tổn thương vì Tầm, còn hơn thấy nàng ôm mối si tình với đệ ấy. Tuyết Nhi chỉ có thể là của ta, cả đời này nàng phải thuộc về ta, nàng ấy sẽ là mẫu nghi thiên hạ tương lai của Hoàng triều Kim Bích.
2
Hôm nay ta đã quá nông nổi, làm ra một chuyện hết sức hoang đường, dường như gặp phải bất cứ chuyện gì liên quan đến nàng, ta đều không thể hành động một cách bình tĩnh được.
Hôm qua, Ngụy Khang bẩm báo rằng nhận được tin từ Song Doanh, bức họa đó đã căng khung xong, hôm nay Tuyết Nhi sẽ đi lấy nó. Gần đây, việc triều chính rất nhiều, vậy mà chỉ vì không muốn hai người họ ở bên nhau, ta đã vứt hết chuyện triều chính sang một bên, một mình ra ngoài. Đáng tiếc, ta đã đến chậm một bước, Tuyết Nhi đã không còn ở trong cửa hàng làm khung tranh nổi tiếng nhất kinh thành nữa, nàng đã lấy bức họa và lúc này chắc đang đi gặp Tầm?
Ta rời khỏi cửa hàng đi một cách buồn bã, chán chường, muốn đi tìm nàng, nhưng lại do dự, ta đứng trên đường lớn phồn hoa, tấp nập của kinh thành, nhìn dòng người qua lại, đắn đo mãi không thôi.
“Cút đi! Ngươi mau cút đi cho ta!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, cắt ngang dòng tâm tư của ta. Ta tiến lại tửu lâu huyên náo trước mặt, bất giác cau chặt đôi mày, là nàng ta – Hạ Chi Lạc, Hạ thượng thư có một thiên kim tiểu thư thế này đúng là gia môn ba đời bất hạnh.
Vừa nhìn thấy ta, nàng ta liền cầm một bình trà ném mạnh và phía ta đứng.
“Ha ha, ta còn tưởng là ai cơ? Thì ra là ngài!” Nàng ta mỉm cười kì quái, nghiêng nghiêng ngả ngả đi đên trước mặt ta.
Trên có bách quan văn võ triều đình, dưới có lê dân bách tính, chẳng ai thấy ta mà không khấu đầu ba cái cúi người chín cái, chỉ riêng mỗi Tầm và Hạ Chi Lạc là chẳng giữ chút phép tắc nào cả. Ta cũng chẳng buồn so đo cùng người phụ nữ này, không biết tam đệ lại đả kích gì nàng ta mà nàng ta lại chạy tới đây làm chuyện mất mặt thế này.
Đang định tránh xa người phụ nữ tính tình bất thường này, nàng ta chập choạng ngã về phía ta, muốn né cũng chẳng kịp, đành phải đỡ lấy nàng ta, ôm gọn vào lòng. Người phụ nữ này toàn thân đầy mùi rượu, khiến người khác chẳng thể chịu nổi.
“Hạ tiểu thư, xin hãy tự trọng!” Ta cau mày đẩy nàng ta ra rồi nghiêm nghị lên tiếng.
“Ha ha ha, không hổ là huynh đệ ruột thịt, ngay cả cách nói cũng giống hệt nhau.” Hạ Chi Lạc cố gắng đứng vững, cầm bình rượu trong tay, uống từng ngụm lớn.
Hôm nay ta đúng là xui xẻo, người muốn gặp thì không được gặp, lại gặp phải kẻ rắc rối, đáng ghét. Nhìn bộ dạng của nàng ta lúc này, chẳng có chút dáng vẻ đoan trang, hiền thục mà một khuê nữ con nhà quan cần có, chẳng ra thể thống gì cả. Hàng ngày nàng ta ngang ngược, ghê gớm, hoành hành bá đạo, vậy mà ông trời hình như đã mù mắt thật rồi, nên mới ban cho nàng ta một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần thế kia. Thảo nào mà Tầm mỗi lần gặp nàng đều đối đãi lạnh lùng, người phụ nữ này thật sự khiến cho bất cứ người đàn ông nào cũng chẳng thể chịu đựng nổi.
Ta đang định phất tay áo quay người bỏ đi, liền nghe tiếng giọng nói châm chọc của nàng ta vang lên: “Nhìn cái dáng vẻ cao cao tại thượng của ngài kìa, là Thái tử thì đã sao chứ? Hừm, nàng ta chẳng thèm để tâm đến ngài đúng không? Với một người mưu mô, lòng dạ hẹp hòi, không ngay thẳng như ngài, đổi lại là ta, ta cũng không thèm chọn ngài.”
“Hạ Chi Lạc, cô đúng là gan to tày trời, cô có biết mình đang nói chuyện với ai không?” Ta nghiến răng nghiến lợi quát lớn.
Người phụ nữ này đúng là hỗn xược hết mức, ỷ được phụ hoàng sủng ái lại càng vô pháp vô thiên, dám ăn nói với ta như vậy.
“Ha ha, ta đương nhiên là biết rồi! Có điều, chúng ta đều là loại người giống nhau, vậy nên ta mới trân trọng ngài. Không, ta cảm thấy ngài vẫn không bằng được ta, ít nhất ta không làm con rùa rụt cổ. Ta nói cho ngài biết, dù cho thân phận cao quý đến đâu, cũng chẳng cách nào chiếm đoạt được nàng ta?” Người phụ nữ này vẫn cứ luyên thuyên không ngừng càng nói càng quá đáng.
“Nể mặt Hạ đại nhân, hôm nay ta không thèm chấp nhặt với cô.” Ta lạnh lùng quát lớn.
Không muốn để tất cả mọi người đều biết ta, đường đường một Thái tử điện hạ lại tranh cãi với thiên kim tiểu thư phủ thượng thư ngay giữa đường lớn, liền quay người bước đi.
“Này, đừng có vội đi vậy, ta vẫn chưa nói hết mà!” Nàng ta kéo ta lại, tựa sát vào người ta một cách tự nhiên.
Ta đẩy nàng ta ra rồi lạnh lùng nói: “Nếu như không có việc gì, cô về mà chuẩn bị cho thật tốt, đừng để Hạ đại nhân mất mặt vào lễ tế Hoa thần năm nay.”
Nàng ta cũng chẳng hề né tránh, kéo tay ta lại ngay giữa thanh thiên bạch nhật rồi bật cười: “Ha ha, sự quan tâm của Thái tử đặc biệt quá! Có điều, người cần phải lo lắng lúc này là nàng ta mới đúng.”
“Cô nói vậy nghĩa là sao?” Ta tóm lấy cánh tay nàng ta rồi thét lớn.
“Lúc nãy khi đi ngàng qua con ngõ trước mặt, ta liếc trong, có người phụ nữ trông rất giống với người trong lòng ngài đấy.” Nàng ta dừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Ha ha ha, hình như nàng ta đang bị ba tên vô lại quấy rầy thì phải!”
“Cô nói cái gì? Tuyết Nhi, nàng ấy…”
“Mau lại đó đi, xem tình hình này, nếu ngài còn không mau tới đó thì chỉ còn nước đổ vỏ thay người khác mà thôi. Sau khi việc thành, đừng quên tặng cho ta một bao lì xì thật lớn đó. Ha ha ha…” Tiếng cười của nàng ta vô cùng chói tai.
Ta đẩy mạnh Hạ Chi Lạc sang một bên, chạy về con ngõ mà nàng ta vừa nói.
Khi ta đến nơi, trong ngõ đã chẳng còn bóng dáng người nào, trên mặt đất chỉ còn lại mấy bức họa. Ta đang định quay bước, lại nghe thấy tiếng động lạ, có tiếng cười gian dâm của đàn ông, lại có tiếng kêu cứu yếu ớt của phụ nữ, mong rằng đó không phải là Tuyết Nhi, nếu không ta sẽ xé xác mấy tên súc sinh đó.
Xông vào cuối ngõ, không ngờ đây là một ngõ cụt, cuối ngõ là một căn nhà, những tiếng động kia truyền ra từ nơi đó. Ta vội vã xông vào trong, tiếng kêu cứu đúng là của Tuyết Nhi. Ba tên đàn ông đã cởi y phục của nàng, chỉ còn mỗi chiếc yếm cùng quần trong. Mắt nàng bị bịt chặt, đôi môi đỏ thắm không ngừng rên rỉ, kêu cứu, hai tay liên tục kéo mảnh vải còn lại trên cơ thể mình. Đáng chết! Nàng đã bị hạ xuân dược.
Ta phẫn nộ thét lớn, thưởng cho mỗi tên một cái bạt tai, tuy rằng võ công của ta không giỏi bằng Tầm, nhưng vẫn thừa sức đối phó với ba tên vô lại tầm thường này. Ba tên này thấy sự chẳng lành liền co cẳng chạy mất.
May mà ta đã đến kịp thời, nếu không, hậu quả sẽ không thể nào lường trước được. Làn da trắng trẻo ngọc ngà trước mặt khiến ta bắt đầu suy nghĩ lung tung. Ta không hề tiếng gọi nàng, cũng chẳng có ý định cởi tấm vải bịt mắt kia ra. Câu nói “Cũng chẳng thể nào chiếm đoạt được nàng về bên mình” khi nãy của Hạ Chi Lạc không ngừng vanh vọng bên tai ta. Ta thật sự phải làm như vậy sao?
Ta từ từ ngồi xuống bên giường, lặng lẽ nhìn Tuyết Nhi nằm đó trong đau khổ, tuyệt vọng. Bỗng nhiên, nàng kéo nốt tấm vải che thân còn lại xuống, cả cơ thể nàng hiện ra trước mắt ta, quyến rũ đến chết người.
Có lẽ đây chính là cơ hội mà ông trời ban cho ta, ta chẳng suy nghĩ thêm nữa, hạ thấp người xuống… Ta chấp nhận là kẻ bỉ ổi đê tiện.
Sau chuyện đó, ta đánh ngất nàng, mặc lại y phục chỉnh tề cho nàng, rồi bế nàng về tướng phủ, giả bộ như mình cứu được nàng. Thực ra ta vẫn luôn lo lắng, sợ nàng sẽ phát hiện ra chuyện này là do ta làm. May mà sau khi tỉnh lại, nàng chỉ nhớ ba kẻ kia, thậm chí cũng chẳng biết ta đã đến đó lúc nào, càng không nhớ đến chuyện kia, có lẽ đây chính là ý trời. nhìn Tuyết Nhi đang đau khổ tột cùng, ta nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, lần này nàng không còn phản kháng nữa.
Cũng không biết tại sao, ta lại tha cho ba tên lưu manh đê tiện kia. Có lẽ không có bọn chúng, ta cũng chẳng dễ dàng có được Tuyết Nhi. Có lẽ chính vì sự tồn tại của bọn chúng, Tuyết Nhi mới không thể nào quên đi lần đó. Và có lẽ chỉ vì vết nhơ đó mà nàng mới toàn tâm toàn ý nằm gọn trong vòng tay ta. Ta đã đoán đúng, nàng sau đó chẳng bao giờ đi tìm Tầm nữa.
Trong lễ tế Hoa thần, ta đang định khẩn cầu phụ hoàng ban hôn, thật không ngờ, còn chưa kịp lên tiếng, phụ hoàng đã ban hôn trước, ban Tuyết Nhi cho ta, nàng cuối cùng đã trở thành Thái tử phi. Bất ngờ hơn nữa, Hạ Chi Lạc cũng được chỉ hôn cho Tầm.
Ta mãi mãi không bao giờ quên được cảnh Tuyết Nhi đội chiếc khăn đỏ trên đầu, trở thành thê tử của mình.
3
Khiêm đã động thủ, đệ ấy muốn giết cùng diệt tận. Từ trước đến nay, người có muốn cũng không thể ngồi lên ngai vàng chính là Khiêm.
Lòng đố kị đã che khuất đôi mắt và trái tim ta. Đối với tam đệ mình, ta dùng hết mọi cơ hội để lật đổ, đánh bại đệ ấy, lợi dụng việc Hạ Chi Lạc biết đánh Thượng huyền nguyệt, lợi dụng chuyện đào phạm nước Huyền Vũ vượt ngục, lợi dụng chuyện Hạ Trọng Đường thất chức, lợi dụng chuyện Đơn Bất Quần sai khiến Liễu Như Mi tranh sủng…
Vì Tuyết Nhi, ta gạt lương tâm sang một bên giúp Bạch Tiếu Hà che dấu vụ án tham ô hối lộ, còn người tam đệ thần bí, trầm lặng của ta lại vì một người phụ nữ thanh danh xấu xa đồng ý thay thế Hạ Trọng Đường đi truy xét vụ án này. Bạch Tiếu Hà biết chuyện tham ô nhận hối lộ của mình chẳng thể nào che giấu được nữa, liền tìm sát thủ Tinh Túc Môn ám sát Tầm. Đối với chuyện này, ta cũng đành mở một mắt nhắm một mắt cho qua, thậm chí cho rằng dù cho tam đệ có chết, thiên hạ vẫn thái bình.
Ha ha ha, thế nhưng ta thiên tính vạn toán, mưu mô xảo quyệt, cũng chẳng thể ngờ được người xuất chiêu sau cùng chính là nhị đệ của mình. Thì ra, đệ ấy chính là môn chủ của Tinh Túc Môn, ngay cả Bạch Ánh Đồng cũng là người của đệ ấy, Bạch Tiếu Hà đã bị nàng ta giết chết. Đệ ấy đã hạ độc lên người Liễu Như Mi, thật đúng là chẳng có chút sơ hở nào cả.
“Ựa…” Vịn tay lên lan can bên hành lang, ta thổ huyết tươi, toàn thân bắt đầu lạnh giá, thứ độc này quả nhiên là lợi hại.
Không, giờ ta vẫn chưa muốn chết, Tuyết Nhi không thể xảy ra chuyện gì được, dù thế nào đi nữa, ta cũng phải đưa nàng rời khỏi nơi này. Ta đã thất hứa, không thể đưa nàng trở thành người phụ nữ cao quý nhất, trở thành mẫu nghi thiên hạ của Hoàng triều Kim Bích. Ta đúng là kẻ bất tài vô dụng, ngoại trừ ngôi vị Thái tử, thứ ta có được cũng chỉ có mình nàng.
“Đại ca!”
Tại sao Tầm lại xuất hiện ở đây lúc này?
“Mau đi… cứu Tuyết Nhi… ngăn đệ ấy…” Ta đưa đôi tay run run nắm lấy tam đệ, cố gắng chỉ về phía tẩm cung cỉa Tuyết Nhi: “Hãy hứa với ta… nhất định phải cứu nàng… đưa nàng rời khỏi đây…”
Thấy tam đệ gật đầu, ta cũng cảm thấy an lòng.
“Đồng Võ, ngươi hãy trông chừng Thái tử điện hạ.”
Tầm nói xong, liền đề khí bay nhanh về tẩm cung của Tuyết Nhi. Ta đã nghĩ trước khi rời khỏi thế gian này sẽ chẳng thể nào nhìn thấy nàng lần nữa.
“Doãn…” Nàng ngồi xuống bên ta, nước mắt đầm đìa.
Có lẽ, chưa bao giờ ta cảm thấy vui sướng như lúc này. Nàng đã gọi ta là “Doãn”, lần đầu tiên trong đời nàng gọi ta thân mật đến vậy. Thế nhưng ta lại sắp phải ra đi, sau này không thể nghe thấy tiếng nàng, cũng chẳng thể nhìn thấy nàng được nữa.
“Tuyết Nhi… ta cảm thấy rất lạnh… liệu có thể ôm ta được không…” Nếu như phải chết, ta chỉ muốn chết trong lòng nàng mà thôi.
Đúng như những gì mong ước, nàng ôm chặt lấy ta vào vòng tay ấm áp của mình.
“Tuyết Nhi… nàng tựa sát và đây… có chuyện này… ta muốn nói cho nàng nghe…” Chuyện đó, ta nhất định phải nói cho nàng biết. Tuyết Nhi của ta chính là người băng thanh ngọc khiết nhất thế gian này.
Nàng hạ thấp người xuống, ta ghé sát vào tai nàng rồi nhẹ nhàng nói: “Nàng là người trong trắng… ngày hôm đó, người ở trong căn nhà tranh đó là ta… chứ không phải ba tên lưu manh kia…”
Nàng nhìn ta bằng ánh mắt kinh hãi, những giọt nước mắt khiến người khác đau đớn đó không ngừng rơi xuống mặt ta, không, dường như không chỉ của riêng nàng, đôi mắt ta cũng long lanh, ướt đẫm. Ta cố hết sức rướn cổ lên, hôn lên môi nàng.
Tất cả sức lực đều đã cạn kiệt, ta biết mình sắp phải ra đi, vào khoẳnh khắc nhắm mắt lại, ta nghe thấy tiếng khóc xót thương của Tuyết Nhi.
Tại sao? Vào lúc thế này, nàng lại nói với ta rằng trong bụng nàng mang cốt nhục của ta.
Ha ha, từ biệt nàng, Tuyết Nhi của ta, đứa con ta chưa từng biết mặt! Mong rằng kiếp sau, ta vẫn có thể gặp lại hai người, ta nhất định sẽ tận tâm yêu thương, chăm sóc hai người…