Tôi ưỡn thẳng ngực, cố không bật cười, nói: “ Đa tạ lời khen của ngài ! Nhưng ta thật khôngdám nhận hai chữ tài hoa đó. Chỉ là tức cảnh sinh tình, tiện miệng đọcra mà thôi.”
Cậu ta vừa nghe tôi nói vậy, lộ vẻ kinh ngạc vôcùng: “ Hả? Chỉ là tiện miệng đọc ra vài câu lại có thể hình dung đượcthần thái của hoa hải đường sát thực như vậy sao? Tài hoa của cô nươngđích thực khiến người khác phải bội phần khâm phục!”
“ Khôngphải, đây vốn là tác phẩm của sư phụ ta, chứ không phải do ta sáng tácđâu.” Thật không dám làm mấy trò giả mạo tác phẩm của người khác, tôiđành mặt dày gọi Lưu Tử Thúy một tiếng sư phụ, mong rằng Lưu sư phụ ởtrên trời anh linh chứng giám, sẽ không vì thế mà trách tộitôi.
“ Xin hỏi sư phụ của cô nương là ai vậy?” Cậu thanh niên đó lại cất tiếng.
Tôi chỉ nhếch miệng mỉm cười, không nói thêm gì.
Khuôn mặ của cậu ta càng ửng hồng hơn trước, thấy tôi không đáp, liền đưa lời giới thiệu: “ Tại hạ Châu Viễn Sơn, là Bảng nhãn Tân khoa năm nay. Thứu cho tại hạ mạo muội hỏi một câu, tôn danh quý tính của cô nương?
Tôi vừa nghe thấy cậu ta họ Châu, lại còn là một Bảng nhãn, lập tức nhớ tới bộ phim “ Qủy vui vẻ” do Hoàng Bách Minh đạo diễn. Hoàng Bách Minh cũng là một người đàn ông mắt một mí, dáng vẻ rất giống với cậu thanh niênnày, cả hai trông đều buồn cười. Vậy nên tôi không nhịn được mà cườithành tiếng: “ Bảng nhãn Châu, quỷ vui vẻ? Bảng nhãn Châu, quỷ vui vẻ?Ha ha…”
“ Qủy vui vẻ? Cô….cô nương, không biết tên của tại hạ, có….có chỗ nào khiến cô nương buồn cười đến vậy?”
“ Ha ha…không có gì, không có gì…” Tôi cố nhịn cười, lấy lại vẻ nghiêmnghị: “ Lẽ nào ngài không biết tùy tiện hỏi tên một cô nương là chuyệnkhông hợp lễ giáo hay sao?”
“ Dạ, thứ…thứ cho Viễn Sơn…đường đột!” Cậu ta lại bắt đầu lắp bắp.
“ Ha ha…” Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Châu Viễn Sơn và nghĩ đến cái tên, tôi nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
Tiếng cười còn chưa dứt thì bỗng bị một nhóm người cắt ngang: “ Hả? Đây chẳng phải là Tân khoa bảng nhãn Châu Viễn Sơn sao? Còn cả Tam đệ muội Thụyvương phi nữa. Thật là trùng hợp quá!”
Tôi quay đầu nhìn sang thì thấy người vừa nói là thái tử điện hạ Thượng Quan Doãn, bên cạnh làThượng Tầm, Thượng Quan Khiêm, Đồng Võ, Tề Uy, cùng với ba vị quan khácmà tôi không mấy ấn tượng. Tôi thầm thở dài một tiếng, đúng là xui tậnmạng, khó khăn lắm mới nhảy ra khỏi đám phụ nữ đáng sợ kia, giờ lại gặpphải đám đàn ông đáng ghét này, trong đó bao gồm cả “ ông xã” ThượngQuan Tầm hữu danh vô thực và người “ anh em” Thượng Quan Khiêm mới quenbiết! Có lẽ sẽ đau đầu nhức óc một phen đây!
Châu Viễn Sơn saukhi nghe thấy Thượng Quan Doãn gọi tôi một tiếng “ Thụy vương phi” liềnlặng người nhìn tôi vài giây, sau đó mới phản ứng lại, nhanh chóng hànhđại lễ “ Hạ quan tham kiến Thái tử Điện hạ, Khang vương gia, Thụy Vươnggia, Thụy Vương phi!”
Châu Viễn Sơn cũng cúi đầu chào ba vị quancòn lại, lúc này tôi mới nhớ ra ba người này chính là Tân khoa Trạngnguyên, Thám hoa cùng Đơn Bất Quần, Thượng thư Bộ hình.
Tiếp đó, tôi cũng khom người, nhỏ nhẹ bái kiến Thượng Quan Doãn: “Hạ Chi Lạc bái kiến Thái tử Điện hạ!”
Thượng Quan Doãn nhếch miệng cười, đáp lại: “Khi nãy không biết vì chuyện gìmà Thụy Vương phi lại cười hân hoan như vậy? Nếu không ngại kể cho chúng ta nghe để cùng vui được không?”
Ha ha,đây chắc là quyền mà một Thái tử có chăng? Có thể tùy tiện chuyển niềmvui của một người thành niềm vui của mọi người. Có điều tôi không hề có ý định chia sẻ niềm vui cho hắn, huống hồ những chuyện khi nãy rất nhỏnhặt, chẳng đâu vào đâu cả.
Tôi không trả lời ngay mà đưa tayvuốt nhẹ mái tóc rồi nhìn qua chỗ khác, vừa hay ánh mắt nhìn đúng vàoThượng Quan Tầm. Thượng Quan Tầm không hề nhìn tôi, hắn đang nhìn xuốngđôi giày dưới chân, chẳng biết là nghĩ ngợi gì, trong khi Thượng QuanKhiêm vẫn nhìn tôi với nụ cười dịu dàng, thân thiện, còn những ngườikhác thì vẻ mặt hớn hở như sắp được xem một vở kịch hay.
“Saothế? Mới một thời gian không gặp mà Thụy Vương phi đã trở nên xa cáchvậy sao? Bảng nhãn Châu, ngươi thử nói xem, lúc nãy hai người đang nóichuyện gì mà Thụy Vương phi lại vui vẻ vậy?” Thượng Quan Doãn thấy tôikhông nói gì liền quay sang hỏi Châu Viễn Sơn.
Châu Viễn Sơnthành thực đáp lại: “Hồi bẩm Điện hạ, lúc nãy hạ quan tình cờ đi ngangqua đây, nghe thấy Thụy…Thụy Vương phi đang ngâm thơ hay quá nên đưa lời tán thưởng, sau đó hạ quan nói ra tên họ của mình, thì Thụy Vương phiđã bật cười. Có điều lí do tại sao người cười thì hạ quan cũng khôngrõ…”
Câu trả lời của Châu Viễn Sơn lập tức khiến cho tất cả mọingười có mặt đều vô cùng hứng thú. Hạ Chi Lạc vốn là thiên kim đại tiểuthư học hành không nhiều, chuyện này người trong Kinh thành đều rõ, lúcnào nàng ta cũng chỉ biết gây chuyện thị phi, lấy nỗi đau khổ của ngườikhác làm niềm vui cho mình. Rốt cuộc, nàng ta đã bộc lộ tài năng trướcmặt mọi người hay chưa? “Hầy!” Tôi hoàn toàn không tìm thấy manh mối gìtrong phần kí ức của Hạ Chi Lạc.
Nhìn mấy người xung quanh ai nấy đều đưa ánh mắt dò xét về mình, tôi cảm thấy vô cùng tức giận, nhìn Châu Viễn Sơn bằng ánh mắt u sầu, trong lòng ai oán than: “Cậu em, chịbị cậu hại chết rồi!”
Thượng Quan Doãn vẫn giữ nguyên nụ cườinhạt nhòa, Thượng Quan Khiêm thì nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hứng thú,điều kì lạ nhất chính là Thượng Quan Tầm, đôi mắt hắn vốn dĩ đang nhìnchăm chú xuống đôi giày bỗng nhiên lúc này lại nhìn tôi với ẩn ý mỉamai: “Cô mà cũng biết ngâm thơ sao?”
“Ồ, ngâm thơ? Ha ha, baonhiêu năm nay chúng ta chưa từng được thưởng thức tài nghệ của ThụyVương phi, có thể nhận được lời khen của Bảng nhãn Châu, xem ra tài năng không nhỏ.” Câu nói này của Thượng Quan Doãn rõ ràng mang ý châm chọc.
Thế nhưng Châu Viễn Sơn có vẻ không hề nhận ra, còn ngô nghê nói thêm:“Đích thực là bất phàm! Thụy Vương phi nói đây là tác phẩm của sư phụngười. Hạ quan tự nhận thấy bản thân hiểu biết còn non yếu, khắc khổ đèn sách mười năm trời nhưng chưa từng nghe thấy bài thơ nào tuyệt vời nhưthế cả! Có thể miêu tả sắc đẹp của hoa hải đường sinh động, tuyệt đẹpnhư vậy, hạ quan cho rằng Thụy Vương phi quá khiêm tốn, nên mới nói làtác phẩm của sư phụ mình mà thôi!”.
“Ồ, là bài thơ thế nào, đọc lên ta nghe thử?” Thượng Quan Doãn lần này thật sự cũng cảm thấy vô cùng hiếu kì.
Châu Viễn Sơn liền hào hứng, say sưa ngâm:
“ Dáng vẻ yêu kiều sáng bừng xuân
Trang nhã như mai nhẹ tựa liễu
Tàn tạ mưa đêm hương còn đọng
Rụng hết sắc màu vẽ chẳng nên!”
Hạ quan đặc biệt yêu thích câu “ Trang nhã như mai nhẹ tựa liễu”, còn cảcâu “ Rụng hết sắc màu vẽ chẳng nên”, à không, đáng lẽ phải là…”
Trước những lời khen ngợi không ngớt của Châu Viễn Sơn, tôi cảm thấy hết sứclo lắng, bài thơ này thật sự không phải do tôi làm. Khuôn mặt nhữngngười còn lại lập tức đề lộ rõ vẻ kinh ngạc như vừa nghe qua một tuyệttác trần gia, đương nhiên cũng không nghĩ quá lên như Châu Viễn Sơn.
Tôi thật sự không thể nào chịu được nữa, liền lên tiếng cắt ngang:” Đa tạnhững lời tán thưởng của Bảng nhãn Châu, Hạ Chi Lac tự nhận mình khônghề thần kì như những gì ngài vừa nói! Bài thơ này đích thị là do sư phụcủa ta làm, chứ không phải vì ta khiêm tốn. Hạ Chi Lạc không làm phiềnThái tử Điện hạ cùng các vị thưởng hoa nữa. Hạ Chi Lạc xin cáo lui!”
Đang lúc tôi định quay người rời khỏi, Thượng Quan Khiêm nãy giờ chỉ im lặng mỉm cười, bất giác lên tiếng: “ Thụy Vương phi đang thẹn thùng hay sao? Thẹn thùng vì gặp nhiều người lạ như bọn ta hay vì gặp tam đệ nên mớivậy?’
Nhìn nụ cười đầy trêu ghẹo của Thượng Quan khiêm, tôi độtnhiên muốn biện minh, có điều định mở miệng mấy lần, sau cùng lại chẳngnói được tiếng nào.
Rốt cuộc anh ta muốngì? Cho dù lần trước tôi cải trang thành nam nhân lừa anh ta, thì anh ta cũng đã lừa tôi về thân phận và tên họ của mình còn gì? Như vậy chẳngphải cả hai đều hòa rồi sao? Dù thế nào đi nữa, hai bên cũng đã coi nhau là bạn bè, anh ta không giúp tôi thì thôi, đằng này lại còn thừa nướcđục thả câu. Tôi tức giận trợn mắt lườm lại nhưng Thượng Quan Khiêm vẫntỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Thật khiến tôi tức chết đi được.
"Ha ha, nhị đệ đúng là người sáng suốt nhất! Ta suýt thì quên mất tam đệcũng đang ở đây. Chắc vì thế mà tam đệ muội thẹn thùng đây mà. Tam đệ,đệ phải nói câu gì đi chứ!" Rốt cuộc tam đệ muội tầm sư học đạo ở đâuthế? Nếu đúng như những gì tam đệ muội nói, vật ta thật muốn gặp vị sưphụ đó. Còn nếu tam đệ muội khiêm tốn, vật ta thật sự muốn mở rộng tầmmắt". Từ " Thụy vương phi" chuyển sang " tam đệ muội", Thượng Quan Doãnrõ ràng là không muốn buông tha cho tôi đây mà, không biết có phải muốnlợi dụng cơ hội này để khiến tôi và Thượng Quan Tầm mất mặt không nữa.
Thượng Quan Tầm không trả lời, khẽ nheo mắt, nhìn tôi có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.
Vì bữa tiệc cung đình ngày hôm nay mà tôi đã chờ đợi trong khổ sở bấy lâu, nên tôi không muốn cuộc nói chuyện chán ngắt này ảnh hưởng đến khẩu vịcủa mình. Vì thế cho dù hắn có nói gì, tôi cũng chuẩn bị " chuồn lẹ."
Tôi quay người định rời đi lần nữa thì nghe tiếng của Thượng Quan Tầm vanglên: " Ừm... Thật ra đệ cũng chưa từng nghe nàng ấy ngâm thơ lần nàohết, chứ đừng nói đến thưởng thức tài năng, văn vẻ gì cả. Còn về sưphụ...chắc cũng là chuyện trước khi xuất giá. Lúc nãy có lẽ là Bảng nhãn Châu đã nghe nhầm, chuyện này khiến mọi người phải cười chê rồi!"
Cười chê? Lúc này hắn đang muốn để mọi người thật sự cười chê hay đang khiến tôi khó xử đây? Lẽ nào cái cô nương mang tên " Hạ Chi Lạc" không hợptuổi với tên khốn này, cho dù là Hạ Chi Lạc thật sự, hay một hồn pháchlưu lạc như tôi? Trong lòng phút chốc trào dâng cảm giác tự giễu, tôingước mắt nhìn hắn rồi mỉm cười đầy khinh bỉ: " Khi nãy đúng là Bảngnhãn Châu đã nghe nhầm, mấy câu thơ mà Hạ Chi Lạc này tiện miệng đọc rachẳng có gì là xuất sắc cả. Nếu Thái tử điện hạ cùng các vị không ngạithì Hạ Chi Lạ xin múa rìu qua mắt thợ một lần."
Thượng Quan Doãn nghe vậy mỉm cười nói: " Xin rửa tai lắng nghe!"