Tề Khiêm cũng vô cùng hiếu kì về thân phận của tôi, nhưng tôi lấp liếm rằng mình chính là cháu ngoại đằng xa của Hạ Trọng Đường, lần này tới kinh thành để thăm người thân. Thực tế, tôi đoán hắn đã cho người theo dõi Thanh Thanh và biết việc cô bé về phủ Hạ. Giờ nếu như tôi có bất cẩn để lộ ra điều sơ hở gì mà hắn biết được, nói như vậy cũng coi là hợp tình hợp lí.
Không biết tại sao, nói chuyện với Tề Khiêm, tôi cảm thấy cực kì dễ chịu, thậm chí còn có cảm giác tiếc nuối vì đã gặp hắn quá muộn. Xét ra, tôi và Tề Khiêm cũng có điểm tương đồng trong tính cách, thích du sơn ngoạn thủy, không câu nệ tiểu tiết. Tề Khiêm kể cho tôi nghe về bốn nước Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ với những phong cảnh khác nhau, phong tục tập quán phong phú, khiến tôi vô cùng hứng thú. Nếu như được, tôi muốn một thời gian nữa, sau khi đã làm rõ mọi chuyện, có thể kiếm một khoản tiền lớn để du ngoạn, thăm thú các nước này. Nghĩ vậy, tôi liền bông đùa với Tề Khiêm rằng, lần sau nếu có muốn du ngoạn nơi nào thì đừng quên rủ tôi đi cùng.
Mải nói chuyện với mĩ nam, tôi quên khuấy mất việc đã hứa với Thanh Thanh là sẽ quay về phủ sớm. Khi tôi đứng lên ra về thì mặt trời đã lặn đằng tây. Tôi vội vã từ biệt Tề Khiêm, trước khi đi còn nói, “Mong rằng sớm gặp lại.”
Lúc về đến Vương phủ, Thanh Thanh vừa nhìn thấy tôi đã căng thẳng đến mức thét lên một tiếng lớn, như thể sợ rằng tôi đã đột nhiên biến mất khỏi trái đất này vậy. Thanh Thanh nói, hôm nay trong cung có người đến chuyển lời, nói rằng Mai Phi muốn gặp tôi, nhưng cả ngày không thấy tôi đâu, cho nên công công đó đã quay về cung trước, còn dặn tôi trở về thì lập tức phải hồi âm cho cung Tây Thừa. Còn hai ngày nữa là đến lễ tế Hoa thần, vị tiểu cô cô trẻ trung xinh đẹp mà tôi chưa từng gặp này chắc lại muốn bàn với tôi về buổi lễ tế Hoa thần đây mà....Song..lequydon...
Nghĩ vậy, tôi bảo Thanh Thanh phái người hồi âm cho cung Tây Thừa, nói rằng sáng mai tôi sẽ nhập cung bái kiến Mai Phi. Thanh Thanh vội vã đáp lời rồi lui ra. Tôi đang tính hoàn thành bức tranh của Nhược Lan, ai ngờ vừa quay người lại đã thấy Thanh Thanh dọn ra bữa tối, hiệu suất làm việc của cô bé đúng là thần tốc. Nhưng trời ơi, tôi ăn suốt từ buổi trưa cho đến tận chiều tối, giờ còn phải ăn nữa, không no chết mới lạ.
Tôi bảo Thanh Thanh dọn thức ăn đi, còn bảo cô bé muốn ra ngoài làm gì thì làm, tôi phải hoàn thành nốt bức tranh cho Nhược Lan. Thanh Thanh nghe thế chu miệng lên, bê thức ăn ra ngoài, đóng cửa lại. Còn tôi cũng dần tĩnh tâm, tập trung tinh thần bắt đầu hoàn thiện những công đoạn cuối cùng của bức tranh.
Một lúc lâu sau, bức tranh rốt cuộc cũng được vẽ xong. Vừa hay, Nhược Lan ôm hộp gấm đến tìm tôi. Nhìn thấy Nhược Lan, tôi lập tức kéo cô ấy lại xem bức tranh. Thật ra Nhược Lan khiến tôi rất tò mò. Cô ấy càng lạnh nhạt, khó gần, tôi càng cảm thấy hiếu kì, muốn tìm hiểu cho thật rõ ràng. Không biết cô ấy đã gặp phải chuyện gì, tôi đoán cô ấy nhất định đã đau khổ vì tình, biết đâu bức tranh này của tôi lại có thể làm cô ấy mở rộng tấm lòng đem tặng nó cho người mình yêu trong lễ tế Hoa thần lần này. Nhược Lan nhìn vào bức tranh một hồi, ngây người như bị mất hồn. Tôi ra sức xua tay trước mặt cô ấy và khó khăn lắm mới gọi được ba hồn bảy vía của cô ấy trở về.
Nhược Lan sau khi lấy lại tinh thần liền giao chiếc hộp gấm trong tay cho tôi, nói rằng đây là thứ mà thời gian trước tôi đã dặn cô ấy đi làm. Lúc tôi mở hộp gấm ra xem, ha ha, thì ra là bộ mạt chượt! Không biết do người thợ nào làm, nhưng tay nghề đích thực là tuyệt hết chỗ nói! Độ lớn của quân mạt chượt này rất thích hợp, toàn bộ mặt sau các quân đều làm từ phỉ thúy thượng hạng. Cầm trong lòng bàn tay có cảm giác mát lạnh, trơn chu và dễ chịu vô cùng! Mặt trước làm bằng ngà voi, còn khắc hình, bóng bẩy, sáng loáng. Ra tay hào phóng quá! Làm Vương phi đúng là quá thoải mái, có thể bỏ ra bao nhiêu tiền vì một bộ mạt chượt mà thôi!
Tôi rất hiếu kì về giá tiền của bộ mạt chượt này, liền hỏi Nhược Lan đã dùng hết bao nhiêu ngân lượng, không ngờ câu trả lời của Nhược Lan khiến tôi hết sức kinh ngạc. Cô ấy nói, tất cả phỉ thúy cùng ngà voi để làm bộ mạt chượt này đều do Thượng Quan Tầm đích thân dặn dò Lí tổng quản đi tìm về, phí dụng làm ra thứ này cũng do Thượng Quan Tầm sai người quản tiền chi trả.
Cái gì? Vật liệu do Thượng Quan Tầm tìm về, phí dụng cũng do hắn chi trả sao? Lẽ nào người ở cái chốn này lại điên cả rồi! Từ lúc nào hắn trở nên tốt bụng như vậy chứ? Liệu có phải do lần trước làm cánh tay tôi bị thương, Thượng Quan Tầm trong lòng áy náy, nên mới tốt bụng bỏ tiền tài trợ? Thôi bỏ đi, dù là thật hay giả vờ áy náy, nể tình số phỉ thủy và ngà voi này, tôi cũng đại nhân không trách tiểu nhân, đành miễn cưỡng nhận lấy. Thật quá hay! Tối nay không phải buồn rầu, ủ rũ vì không có máy tính, ti vi tiêu khiển nữa rồi!
Đợi thắp sáng đèn lên, tôi liền gọi Thanh Thanh, Nhược Lan và cả nha đầu Cẩm Tú, tuổi tác khá lớn nhưng làm việc nhanh nhẹn, tính cách vui vẻ tới, bốn người lập thành một nhóm chơi mạt chược.
Tôi bội phục sát đất vị tiền bối năm xưa, người đã phát minh ra trò chơi mạt chược này. Có người cho rằng đó là Trịnh Hòa, cũng có người nói là do một hòa thượng ở thời nhà Đường nghĩ ra. Có điều, sau cùng chẳng lời giải đáp nào rõ ràng cả. Thật đáng tiếc cho vị kì tài này! Đáng lẽ ngài phải được lưu danh sử sách, để người đời mãi mãi ngưỡng mộ, tôn vinh mới đúng!
Đối với trò chơi mới mẻ này, Thanh Thanh và Cẩm Tú ca ngợi hết lời. Trong lúc đánh còn không ngừng than vãn, hàng ngày họ chỉ có thể chơi đổ xúc xắc cược tiền. Bây giờ cuối cùng đã có thể tìm ra được trò chơi thú vị hơn rồi....Song..lequydon...
Tôi nghe vậy lập tức lên tiếng: “ Giỏi lắm! Thuê các em vào Vương phủ làm việc, lẽ nào để mấy em đến đây cược tiền đánh bạc hay sao? Lần sau ta còn thấy, cẩn thận không ta sẽ đánh gãy tay đấy!”
Thanh Thanh và Cẩm Tú đều đưa tay lên miệng lén cười, hỏi vặn lại, không cược tiền thì tính thắng thua thế nào?
Đúng thế, không cược tiền thì chơi mạt chược còn thú vị gì nữa? Lẽ nào, học theo hồi còn học đại học, mấy nữ sinh viên nghịch ngợm cùng nhau chơi, ai thua sẽ phải dán giấy lên mặt hoặc cởi bỏ từng món y phục, đợi sau khi chơi xong, sẽ ngồi đọ xem ai nhiều giấy dán nhất, rồi bắt người thua vừa nhảy vừa thét: “ Ai dâm đãng hả? Tôi dâm đãng! Cô dâm đãng, tôi dâm đãng..” hay sao?
Nhưng không được, cách đó không thể áp dụng được, ngộ nhỡ tôi bị thua, dán giấy lên người sẽ tổn hại vô cùng đến hình tượng bá đạo của Vương phi. Sau này làm sao có thể tỏ ra uy phong trước mấy con nha đầu này được. Còn nếu thua phải cởi bỏ từng món y phục, tuy rằng tôi rất muốn nhìn làn da trắng trẻo ngọc ngà của Nhược Lan nhưng bất cẩn để lộ việc này ra ngoài, mấy đứa nó làm sao còn mặt mũi nào gặp người khác chứ. Càng không thể bắt chúng vừa nhảy vừa hét mấy lời làm tổn thương lòng tự trọng của người phụ nữ cổ đại như vậy được.
Tôi xua tay rồi nói: “ Thôi bỏ đi, bỏ đi. Cược tiền thì cược tiền, hôm nay dù là ai thắng ai thua, tất cả đều tính lên đầu ta hết. Được rồi, bắt đầu thôi!”
Thanh Thanh và Cẩm Tú đồng loạy hò reo ầm ĩ. Tôi hiển nhiên không quên lộ ra vài ngón tráo bài thuần thục. Ngược lại, Nhược Lan sau khi chơi một vòng, tốc độ đánh bài rất nhanh, ăn hết những con có lợi về mình. Xem ra cô ấy đã nắm được tám, chín phần tinh túy của trò chơi. Nếu như không phải tôi biết trước Nhược Lan lần đầu đánh mạt chược, nhìn khí thế của cô ấy còn tưởng là một lão làng sành sỏi rồi cũng nên.
Sau một trận hỗn chiến đến tận nửa đêm, đánh đúng tám ván,. người nào người nấy ngáp ngắn ngáp dài quay về phòng ngủ. Tôi thì ngồi ở đầu giường đếm bạc, chỉ trong một buổi tối, tôi đã thua hơn một trăm lạng, không ngờ nha đầu Cẩm Tú lại bốc bài may vậy. Chuyện này đối với tôi thực đúng là quá sỉ nhục! Con tiểu nha đầu này không biết lúc này có đang trốn trong chăn cười sung sướng một mình hay không?