Lệch Đường Ray

Chương 41: Tìm kiếm.




Trịnh Nghiên gật gật đầu, khóe môi cười nhạt.

Cô đặt chén trà lên bàn, vẫn là mùi vị cũ, lá trà tựa hương hoa đồng nội thêm chút mật ngọt. Tiếc là, Nguyên Tranh chỉ cảm nhận được vị đắng chát trong khoang miệng, ngữ khí bình tĩnh:

"Ngài cười cái gì?''

"Vô tình nhớ lại một số chuyện cũ không nhịn được bật cười thôi.'' Giọng hắn âm trầm: "Tiếc quá, cô đến không đúng lúc rồi, a Âm không có ở nhà.''

Nguyên Tranh nghiêng đầu, đáp: "Tôi không phải đến tìm a Âm.''

"Ồ!'' Trịnh Nghiên làm bộ ngạc nhiên, giọng điệu hời hợt như mọi khi: "Chúng ta đâu thân thiết đến mức phải gặp nhau tại nhà riêng, công việc thì nên đợi giờ hành chính hẳn nói, hôm nay là cuối tuần tôi muốn nghỉ ngơi. Không nhắc đến công việc.''

Không những rào lại giới hạn, hắn còn phủ đầu đối phương một nhát. So với lòng nhiệt tình hợp tác ban đầu, lần này Trịnh Nghiên cố ý thẳng thừng đuổi người về. Thậm chí, không mời cô vào nhà mà đặt một bàn trà nhỏ giữa sân vườn tiếp khách.

Hay cho một Trịnh Nghiên tàn nhẫn.

Có một điều hắn nhầm, cô không phải đến khóc lóc cầu xin chỉ muốn tìm lại một món đồ thú vị. Dường như, ông trời nghe thấy tiếng lòng, nhân từ giúp đỡ một lần.

Từ xa, bà quản gia hối hả chạy tới, nói nhỏ vào tai Trịnh Nghiên một hồi. Hắn lập tức nói dăm ba câu rồi rời đi ngay, bỏ mặc cô lại một mình giữa biển hoa hồng.

"Gâu…gâu.'' Em trai không biết từ đâu chạy đến, ngửi ngửi vài cái quanh người cô rồi nhanh chóng dụi đầu cọ nguậy như thể cả hai quen thân từ lâu. Nguyên Tranh không ngần ngại duỗi tay vuốt ve lớp lông vàng nhạt của nó, nhỏ giọng: "Ngoan, chị dẫn cưng đi tìm anh trai nhé!''

Cuối cùng người duy nhất nhận ra cô chỉ có em trai, là do bọn họ máu lạnh vô tình hay không đặt nặng vị trí của cô trong lòng.

Men theo lối mòn quen thuộc, vượt qua tầng tầng lớp lớp cây hoa hồng đỏ rực cuối cùng cũng đặt chân vào lãnh địa quan trọng của hắn.

Người làm đang lau kính lên tiếng chào hỏi nhưng không có ý định ngăn cản cô bước sâu vào ngôi nhà. Tất cả đều thấy cô gái này vừa mới trò chuyện với ông chủ, là khách quý phải tiếp đãi nên hết mực phải cung kính nhường đường. Với lại, bên cạnh còn dắt theo em trai, bình thường nó có chút hung dữ, không vui liền cắn người nên không ai dám đến gần.

Từng bậc thang lót đá cẩm thạch xanh lục phát ra hơi lạnh xuyên đến gót chân. Dọc vách tường treo đầy bức tranh nghệ thuật nổi tiếng, nhưng theo Nguyên Tranh thấy nó không hề đẹp chút nào, nét vẽ loạn xa như trẻ con tập vẽ.

Cô cố gắng để giảm nhẹ tiếng bước chân nhất có thể, mong rằng tiếng nước róc rách từ đài phun nước đặt giữa tầng hai và tiếng gió thoảng qua cửa che đậy giúp mình

Em trai: "Ẳng..ẳng…''

Ngón trỏ đưa lên môi làm dấu yên lặng, tiếp tục lối mòn quen thuộc.

Một khe cửa nhỏ để lộ bóng dáng cao lớn đang dựa người vào thành ghế, có vẻ như đang tiếp một cuộc điện thoại quan trọng, lông mày người đàn ông dãn ra thỏa mãn, khóe mắt đều là ý cười nồng đậm.

Người có thể khiến Trịnh Nghiên thu hết mọi móng vuốt trên đời này chắc chỉ có mỗi a Âm.

Nguyên Tranh nhanh chóng lướt qua, đi tiếp một đoạn nữa. Cô dừng lại trước một cánh cửa gỗ cũ kỹ có vô số vết xướt trên bề mặt. Tay trái chạm vào tóc, kéo mạnh xuống chiếc ghim cài tóc cùng dăm ba sợi tóc yểu mệnh, ghim cài được chuẩn bị sẵn từ trước vô cùng sắc bén, chỉ một phút ngọ nguậy trong ổ khổ, cánh cửa đã thành công mở ta.

''Két…''

Em trai theo cô vào phòng, nó nhảy loạn lên tựa như quen thuộc, tựa như nuối tiếc đã lâu không đến chơi. Nguyên Tranh đặt trán mình chạm vào đỉnh đầu nó, nhỏ giọng: "Ngoan, ra ngoài chơi, lần sau…''

Cô khựng lại, làm gì có lần sau. Cô chán ghét nơi này như vậy, tuyệt đối không muốn đặt chân đến.

"Ra ngoài chơi đi.'' Khó khăn lắm cô mới đẩy được em trai ra ngoài nhưng nó không chịu rời đi, kiên quyết thè lưỡi đứng bên ngoài đợi cô.

Cánh cửa lần nữa đóng kín.

Ánh sáng ngoài cửa kính bị rèm che cửa phủ mất, chỉ có một ít ánh sáng nhỏ nhoi lọt vào tạo thành vô số vệt bóng loang lổ trên mặt sàn.

Chiếc bóng dài của cô cũng đổ trên mặt đất.

Chỉ một mình cô.

Ký ức xưa cũ ùa về, vọng theo tiếng nói đùa của Bích Giản nhưng hiện tại không có thời gian ôn lại kỷ niệm. Nguyên Tranh rón rén ngồi bệch xuống đất, bàn tay nhỏ khẩn trương luồng dưới gầm giường như đang tim kiếm đồ vật quan trọng nào đó.

Trán Nguyên Tranh rịn một tầng mồ hôi mỏng.

Năm đó, cô gắn lại vật nhỏ trên thành giường không biết có bị người làm tưởng đồ bỏ đi dọn dẹp mất không?

Nhìn đồ vật trong phòng không có một chút thay đổi, cô đặt thêm một chút lòng tin, ra sức tìm kiếm, cả người gần như chui lọt xuống gầm giường.

"Két…két…''

Đột nhiên, cánh cửa cũ kỹ phát ra âm thanh, dù người bước vào đã cẩn thận nhưng cánh cửa đã lâu không sử dụng khó tránh phát ra tiếng kêu chói tai.

Tim cô giật thót, chui thẳng vào gầm giường, toàn thân như cứng đờ.