Lệch Đường Ray

Chương 35: Pháo hoa.




Trịnh Nghiên dắt con gái đi, bỏ mặc Hứa Dực Tú ở cổng soát vé.

Cả khuôn mặt dần trở nên vặn vẹo, không kìm được cảm xúc đập mạnh vào cửa kính thu hút sự chú ý những người xung quanh. Ả biết mình làm ra hành động mất hết mặt mũi nên nhanh chóng rời đi.

Ả đi rất xa, chỉ muốn đến nơi không có một bóng người để phát tiết. Hứa Dực Tú đi vào lối mòn hẻo lánh sau khu công viên, vượt qua rào chắn cửa biển.

Chiều tà, tia nắng ngày càng ít ỏi chiếu rọi xuống những bước chân in sâu vào cát mịn. Gió nhẹ thổi bay lọn tóc dài, che phủ tầm nhìn.

Thật chướng mắt.

Vốn dĩ, Hứa Dực Tú không thích kiểu tóc dài, càng không thích màu đen đơn điệu. Thời trẻ, ả từng ngông cuồng nhuộm đủ màu tóc, tạo đủ phong cách hoang dã. Cứ nghĩ, sau này vẫn tiếp tục sống như thế…

Kiêu ngạo.

Tùy ý.

Nhưng một lần Trịnh Nghiên vu vơ nói thích tóc đen ả liền nhuộm đen suốt năm năm.

Ả thu liễm tất cả móng vuốt, trở thành một người vợ tốt, mẹ hiền. Càng sống chung, ả nhận ra bản thân ngày càng giống Nguyên Tranh, Nghiên muốn ả trở thành bản sao cô ta.

Hứa Dực Tú cắn răng chịu đựng bao nhiêu năm.

Kết cục, chẳng giữ được trái tim Trịnh Nghiên.

Ả không can tâm tình nguyện thừa nhận mình đã thua.

Những lúc bị xua đuổi, Hứa Dực Tú thường chạy ra biển Nam Hà, nơi Nguyên Tranh gieo mình xuống. Chỉ có cách đó mới khiến trái tim lẫn trí trí yên tâm.

Người đã chết thì lấy gì tranh với ả.

Thủy triều dâng càng cao, mực nước đến đầu gối. Hứa Dực Tú lẳng lặng nhìn mặt biển không quan tâm sóng dữ dưới chân muốn nhấn chìm mình. Ả biết bơi, thậm chí là bơi rất giỏi. Không giống như Nguyên Tranh, kỹ năng sinh tồn yếu kém nên phải chết thôi.

Hứa Dực Tú phì cười một cách hả dạ, âm thanh sắc nhọn vang vọng xen kẽ tiếng rít gào của gió biển: "Đúng là âm hồn bất tán, nhưng thời gian nhất định sẽ cuốn trôi mọi dấu tích của cô thôi, Nguyên Tranh à.''

Ả tự tạo cho mình một niềm tin vĩnh cửu, tự cứu mình khỏi đống tro tàn. Đột nhiên, bầu trời phát ra tiếng nổ lớn phá vỡ khung cảnh tĩnh lặng.

Một tia sáng lấp lánh bất ngờ vụt lên từ xa, Hứa Dực Tú không nghĩ nhiều còn thản nhiên ngẩng đầu ngắm màn trình diễn ánh sáng tuyệt đẹp.

Ban đầu, pháo hoa tạo thành những hình thù độc đáo trên bầu trời, kết thành mặt biển, hoa hồng lộng lẫy đầy mơ hoặc lòng người khiến Hứa Dực Tú không thể rời mắt khỏi màn trình diễn.

Ả vô cùng phấn khích khi những cánh hoa pháo nổ tung, đến những tia lửa nhỏ bay lượn trên bầu trời rồi vụt tắt hoàn toàn.

Xinh đẹp có ích gì chứ, chẳng phải vẫn biến mất trước mặt ả sao?

Móng tay màu đỏ có điểm xuyến vài cánh hoa trắng vuốt lọn tóc tung bay trước gió, đôi môi đỏ mọng bật thốt: "Đem người khác giẫm dưới chân là chuyện dễ nhất đời người.''

Chốc lát, những đóa hoa trên bầu trời tách ra rơi lả chả đột nhiên tụ lại thành hình thù kỳ lạ.

Hứa Dực Tú vừa nhìn một cái, sắc mặt trở nên tái nhợt không còn vẻ kiêu ngạo ban nãy. Ngón tay chỉ lên bầu trời, khóe môi run rẩy không bật thốt nên lời.

"Hứa tiểu thư, hẹn gặp cô dưới đáy biển.''

Pháo hoa ngưng tụ thành chín chữ trên bầu trời, dừng rất lâu, tựa như thách thức quy luật thời gian, mãi chưa chịu tan biến.

Tại sao?

Đồng tử ả khẽ giao động, hai tay bụm chặt miệng không tin.

Cùng lúc đó, Trịnh Nghiên với con gái đang yên ổn ngồi trên vòng quay chuyện trò vui vẻ.

"A Âm, ước mơ của con là muốn ngắm cực quang đúng không?''

Trịnh Âm há miệng rồi nhanh chóng gật đầu lia lịa. Vòng quay đang lên đỉnh đúng lúc nhìn thấy pháo hoa nở rộ từ phía xa mặt biển.

Con bé thì thầm: "Cực quang giống pháo hoa trên kia không ba ba?''

"Nó có nhiều vệt sáng đủ màu sắc trên bầu trời, là tự nhiên luyện hóa đương nhiên là đẹp hơn.'' Trịnh Nghiên nắm chặt tay con gái, từa như đứa trẻ trước mặt bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất: "Con có thể ngắm nó cả đêm. Không giống tia pháo hoa kia, nở rộ rồi nhanh chóng vụt tắt.''

"Nghe hay quá, khi nào mình đi, con muốn đến Thụy Điển ngắm dải cực quang.'' A Âm phấn khích dẩu môi lên tiêếng.

"Một mình con đi được không?''

"Không có ba.'' Đứa trẻ mở to mắt không tin.

''Ừm!''

Trịnh Âm im bặt cúi đầu, nghĩ ngợi một lúc sau mới nói: ''Nhưng mẹ không muốn con rời xa ba dù chỉ một tí xíu.''

Thời gian qua hắn đã quá ham công tiếc việc, bỏ mặc con gái cho Hứa Dực Tú nuôi dạy. Có một số chuyện hắn không hiểu rõ, đặc biệt là suy nghĩ của con bé.

Ngày càng lệch hướng.

Trịnh Nghiên tươi cười, vuốt ve vành mắt ướt sũng, tò mò hỏi: ''Không thích ngắm tia cực quang nữa sao?''

"Không thích, tài sản quan trọng hơn.'' Giọng nói non nớt của đứa trẻ bốn tuổi vang lên: "Còn phải chia rẽ ba ba và anh trai.''

Trịnh Nghiên nhắm chặt mắt, cười lạnh.

Giỏi lắm, Hứa Dực Tú, gửi gắm hết thảy mọi tâm địa xấu xa lên người con gái. Biến con bé thành công cụ sống, níu giữ hắn thôi chưa đủ, ả còn muốn đoạt lấy tài sản nhà họ Trịnh.

Hứa Dực Tú ơi Hứa Dực Tú, cô phạm phải cấm kỵ của Trịnh Nghiên rồi.