Lễ Vật Của Thần Linh

Chương 6




17.

Trước hôn lễ, tôi và Trình Hi Uyên bí mật diễn tập vài lần, kiểm tra thời gian cực hạn tiếp xúc của Trình Hi Uyên với cơ thể con người là bao nhiêu.

Cách quần áo vẫn được, còn tiếp xúc làn da trực tiếp tối đa chỉ được năm phút là sắc mặt anh bắt đầu trắng bệch.

Trình Hi Uyên nói rằng trong quá trình điều trị tâm lý trước đây anh cũng đã từng thử kiểm tra, bây giờ phản ứng của anh với tôi đã được xem là tốt rồi. Sau đó anh bướng bỉnh đề nghị thử thêm vài lần nữa.

Sau khi giám đốc Trình bị giày vò đến nỗi khóe mắt rưng rưng, ​​anh rốt cuộc cũng bỏ cuộc.

Tôi rót cho anh ly nước, vừa bực mình vừa buồn cười: "Đến lúc đó rồi chọn kiểu lễ phục phù hợp là được, sao anh phải tự làm khổ mình thế."

Anh mím môi, không nói lời nào.

Thấy anh uể oải không hiểu sao tôi lại cảm thấy tội nghiệp anh.

"Không sao đâu." Tôi nói, cũng không biết mình đang an ủi cái gì.

Sự thật đã chứng minh Trình Hi Uyên thật sự lo lắng quá nhiều, đám cưới hai nhà Trình Tống không có loại người không có mắt gây ồn ào, lần tiếp xúc trực tiếp duy nhất giữa Trình Hi Uyên và tôi chính là khoảnh khắc anh cố chấp nắm lấy tay tôi và đeo chiếc nhẫn vào cho tôi.

Anh cúi đầu đeo nhẫn cho tôi, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Tôi đeo một đôi găng tay bằng ren.

Có lẽ điều này làm cho Trình Hi Uyên không khó chịu, anh làm không nhanh, ngược lại chậm đến mức thành kính.

Tôi bị lây nhiễm bởi sự nghiêm túc này, cũng đáp lễ anh.

Tôi nhìn thấy mu bàn tay anh nổi lên một tầng da gà, muốn rút tay lại, vừa ngước mắt lại nhìn thấy anh cong môi, mắt mang ý cười.

Ánh sáng tinh tế từ chiếc đèn pha lê trên đầu khúc xạ vào mắt anh, giống như một dòng sông đầy sao.

Đầu óc tôi nóng lên, bất ngờ nhanh chóng mà nhẹ nhàng dùng móng ngón tay út chọc chọc ngón tay anh.

Ngón tay của anh trong nháy mắt mất tự nhiên mà cử động vài cái.

"Đừng nghịch." Anh nhỏ giọng nói.

Tôi đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ, giống như ngày xưa về nhà thấy mẹ đã chuẩn bị sẵn chiếc bánh ngọt nhỏ mà tôi yêu thích, vui vẻ mà hài lòng.

Phù dâu Đỗ Thời Ý trừng mắt nhìn tôi.

Sau đám cưới, Đỗ Thời Ý đã gửi cho tôi hàng chục bức ảnh trai đẹp trên mạng, tất cả đều là gu tôi, ý đồ làm cho tôi biết mình lầm đường mà quay đầu.

Tôi nhìn thẳng vào mấy bức ảnh một lúc, phát hiện trong lòng không còn rung động như trước đây, giống như nhìn thấy hoa cỏ xinh đẹp, tuy vẫn thích nhưng chỉ đơn thuần là thích mà thôi.

Sau này tôi mới dần dần hiểu ra từ lúc đó đã hơi không đúng rồi.

18.

Tôi sống cùng Trình Hi Uyên trong một căn hộ rất gần công ty của anh.

Nhà không rộng lắm, có ba phòng ngủ và một phòng khách thông thường.

Để đối phó với khả năng cha mẹ hai bên đến thăm, Trình Hi Uyên đã đập thông phòng ngủ chính và phòng ngủ dành cho khách, dùng tủ quần áo thẳng đứng làm vách ngăn. Cửa phòng ngủ cho khách bị khóa lại. Quần áo của anh được đặt trong phòng ngủ chính, buổi tối anh tự lấy quần áo của mình mang về phòng ngủ cho khách.

Tôi nghĩ không cần phải phiền phức như vậy.

Trình Hi Uyên nói: "Em không hiểu mẹ tôi đâu."

Anh nói đúng, nhưng hiển nhiên là mẹ anh hiểu anh càng rõ hơn.

Bà Trương Mộc Tê lần đầu tiên đến đã phát hiện ra bí mật, bà buồn bã ngồi trên sô pha trong phòng khách.

Bà Trương nói thẳng vào vấn đề: "Ngọc Ngọc chắc là đã biết bệnh của Hi Uyên rồi." Bà thở dài: "Chuyện này là nhà Trình chúng ta có lỗi với con, nhưng Ngọc Ngọc à, chạy trốn cũng không giải quyết được vấn đề, các con không thể lúc nào cũng tách ra được."

Tôi như gà con gật đầu mổ thóc, không dám lên tiếng.

"Hi Uyên cũng thật là. Vậy đi, chuyện này để mẹ giải quyết."

Bà ấy muốn làm gì? Tôi sợ hãi nhìn bà.

Trương Mộc Tê trực tiếp gọi người đến khóa tủ quần áo lại, sau đó cũng thay khóa cửa phòng ngủ cho khách.

Tôi khổ sở nói đỡ, nhưng bất kể nói thế nào cũng đều bị các loại lý do không nặng không nhẹ của bà đẩy trở về.

Dù sao bà ấy cũng là mẹ của Trình Hi Uyên, tôi cũng không thể quá phận.

Tôi dường như đã cảm nhận được cảm giác của cha Trình ngày đó rồi.

Người phụ nữ này thật đáng sợ.

Tuyến nước mắt của tôi bắt đầu không kiểm soát được, tôi trực tiếp biến thành *đầu mèo rơi nước mắt.

*Đầu mèo rơi nước mắt: thuật ngữ thông dụng trên mạng "Tôi là đầu mèo rơi nước mắt, tôi không chửi bới, tôi chỉ rơi nước mắt."

"Con thế nào mà lại khóc rồi?" Trương Mộc Tê kinh ngạc lau nước mắt cho tôi: "Bảo bối, ủy khuất cho con rồi, hai người các con sống chung cho tốt." Bà trìu mến vỗ nhẹ vào tay tôi, bước đi rất tiêu sái.

Ai là bảo bối của bà ấy chứ!! Tôi tức giận đến mức lập tức gọi điện cho Trình Hi Uyên.

"Vừa mới họp, sao vậy?"

Sao vậy cái gì, nhà bị trộm rồi oa.

Tôi cố gắng hết sức để kìm tiếng nức nở, giải thích ngắn gọn toàn bộ câu chuyện.

Tôi hơi áy náy, cảm thấy mình vô dụng vì không thể ngăn được bà.

“Không liên quan tới em đâu.” Trình Hi Uyên thấp giọng nói, anh có chút vụng về dỗ dành: “Đừng khóc, đợi tôi quay lại, chúng ta cùng nhau giải quyết.”

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc suy nghĩ biện pháp đối phó trong lúc đợi anh về.

Trương Mộc Tê người này thoạt nhìn ôn nhu, thực tế không thể bá đạo hơn, chuyện bà đã quyết định rồi cho dù người khác nói thế nào cũng vô ích. Nhất là đối với Trình Hi Uyên, ham muốn kiểm soát của bà ấy mạnh mẽ đến mức khiến tôi sợ hãi.

"Chúng ta không thể cứ thế chịu đựng được, tôi muốn trực tiếp nói cho bà ấy biết, hiện giờ gia đình của chúng ta tự chúng ta làm chủ, bà ấy không có quyền khoa tay múa chân như thế." Tôi nói với Trình Hi Uyên như vậy.

Sắc mặt Trình Hi Uyên dịu đi, thần sắc thả lỏng một chút: "Lợi hại".

Tôi trong nháy mắt có thêm sức mạnh: "Được, lần sau nếu bà ấy đến chúng ta sẽ nói như vậy. Đương nhiên tôi sẽ nói uyển chuyển một chút."

"Không cần, lần này em cũng có thể nói thế." Trình Hi Uyên lấy điện thoại di động ra: "Bất quá không cần em phải làm kẻ xấu."

Anh không tránh mặt tôi mà gọi thẳng cho Trương Mộc Tê.

Tôi không hiểu sao cảm thấy mình giống như cô vợ nhỏ cáo trạng với chồng, tùy tiện tìm một cái cớ tránh đi.

Anh sẽ giải quyết như thế nào đây?

Tôi có một dự cảm không lành, luôn cảm thấy anh sẽ giải quyết rất thô bạo.

Lúc trở về phòng khách, tôi vừa vặn nghe thấy anh nói: "Mẹ xong chưa?"

Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, nhưng ai có tai cũng có thể hiểu là anh đang đè nén cơn tức giận.

"Con cảnh cáo một lần cuối cùng, đừng tới làm phiền con nữa." Anh trực tiếp cúp điện thoại.

Tôi bị sốc, giơ ngón cái lên với anh.

Trình Hi Uyên dở khóc dở cười. Anh trông có vẻ mệt mỏi: "Không làm như vậy thì sẽ vô dụng. Người như mẹ tôi, em chỉ cần có thái độ ôn hòa một chút, bà ấy sẽ được voi đòi tiên."

Anh cố nói đùa: “Từ hơn mười năm đấu tranh bằng máu và nước mắt mà đúc kết được."

"A." Tôi không thấy buồn cười.

Tôi không dám tưởng tượng nếu Trương Mộc Tê là mẹ ruột của tôi, tôi sẽ sống như thế nào, ở cạnh bà ấy mấy tiếng đồng hồ tôi cũng sẽ không thở nổi mất.

"Dù sao tôi cũng đứng về phía anh." Tôi xấu hổ mà cuốn cuốn sợi tóc ở đầu ngón tay: "Tuy rằng tôi không am hiểu loại chuyện này cho lắm, nhưng lần sau, tôi có thể giả chết không cho bà ấy đi vào."

Đừng hỏi, hỏi thì tôi sẽ không ở nhà. Chỉ cần bà ấy tới, tôi nhất định sẽ không có ở nhà.

Với thân phận là bà Trương, hẳn là sẽ không trực tiếp cạy cửa từ bên ngoài.

"Ý kiến hay." Trình Hi Uyên đứng lên: "Hôm nay làm em bị sợ hãi rồi, đi thôi, tôi mời em ra ngoài ăn cơm."

19.

Ăn tối xong trở về, tôi mới biết người mở khóa ngày mai mới tới. Nói cách khác, tối nay chúng tôi sẽ phải ngủ chung một phòng.

Trình Hi Uyên đã sớm đoán được: "Tôi ngủ trên ghế sofa ở phòng khách là được rồi. Ngày mai tôi có một cuộc họp sớm, cách đây khá gần."

Anh không muốn tối nay một trong hai người sẽ phải ngủ ở khách sạn.

Không vì nguyên nhân gì cả.

"Vậy anh ngủ ở ghế sofa trong phòng tôi đi, sofa trong phòng khách không sạch sẽ lắm." Tôi nói.

Trình Hi Uyên nhìn tôi một cái: "Được."

Anh để tôi đi tắm trước.

Anh rất lịch sự, một mực cúi đầu nhìn màn hình máy tính của mình, chờ tôi tắm xong một lúc lâu sau mới đi vào.

Lúc tôi tắm tôi không biết anh có ý nghĩ gì không, chắc có lẽ là chẳng có gì cả.

Nhưng khi nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, đầu óc tôi tràn ngập những thứ không thể miêu tả.

Tôi thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh Trình Hi Uyên mặc áo sơ mi trắng bị dính nước.

Áo sơ mi ướt dán vào da thịt, màu da như ẩn như hiện, nhất là gương mặt cũng dính hơi nước...

A! Tôi chết mất.

Tôi lăn một vòng ở trên giường.

Trình Hi Uyên vừa ra khỏi phòng tắm:?

Về sau sẽ lại ngủ riêng, tôi nên tận dụng cơ hội này đúng không? Tôi khích lệ bản thân mạnh dạn một chút, lén lút liếc hết lần này đến lần khác.

Lưng của anh thật trắng, eo thật nhỏ oa oa oa...

Cơ bắp trên người cũng đẹp, cách một tầng áo mỏng nên trông không rõ ràng lắm, nhưng đường nét rất đẹp.

Người đàn ông này, vì sao lúc bình thường cứ phải mặc âu phục kiểu bảo thủ chứ! Tôi hận!

Đàn ông có thân hình đẹp tại sao không thể trau chuốt hơn một chút, chú ý đến trang phục hơn một chút, tạo phúc một chút cho vô số chị em phụ nữ chứ, đội ơn anh đó!

Trình Hi Uyên như cảm thấy cái gì đó, anh xoay người lại liền đối diện với ánh mắt sáng rực của tôi.

Ngực anh cũng thật đẹp! Tôi hận không thể chụp ảnh ngay.

Trình Hi Uyên im lặng, anh vô thức dùng ngón tay siết chặt chiếc khăn tắm buộc ngang eo: "Cái đó, Tống Ứng Ngọc..."

Tôi đoán là anh ấy đang nghĩ làm thế nào để uyển chuyển mà không mất lễ độ khuyên tôi dè dặt hơn một chút.

Nhưng hôm nay tôi thực sự có sự phấn khích không giải thích được, có thể là do tôi đã uống chút rượu trong bữa tối, hoặc có thể là do sau chiến dịch này, tôi cảm thấy tình đồng chí của chúng tôi tiến thêm một bước ngày càng sâu sắc, có thể đưa ra một số yêu cầu đối với mối quan hệ này.

Miệng tôi hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của não, tôi nói: "Cái đó, Trình Hi Uyên, anh biết tôi vẽ truyện tranh mà. Tôi là con gái, không quen thuộc lắm với cơ thể nam giới, lúc vẽ thấy hơi lạ. Tôi mấy khi được xem tư liệu sống, anh đừng hẹp hòi như vậy chứ!"

Tôi thậm chí trở nên “phúc chí tâm linh”, nói ra một câu mà ngay cả đàn ông cũng không chịu nổi: “Tất nhiên nếu anh không phiền, tôi có thể ra ngoài tìm mấy cậu con trai làm người mẫu”.

(Phúc chí tâm linh: khi vận may đến thì người ta cũng linh hoạt khôn ngoan hơn).

"Không được!" Trình Hi Uyên hình như hơi tức giận: “Không được phép tìm người mẫu khỏa thân ở bên ngoài.”

"Sau này cần có thể tìm tôi." Anh nói thêm: "Dù sao thì chúng ta cũng kết hôn rồi."

Chết tiệt, tối nay tôi chỉ muốn tranh thủ chiếm tiện nghi thôi, không ngờ lại trực tiếp nhận được vé miễn phí dài hạn.

Tôi cố nén kích động trong lòng, ra vẻ tiếc nuối nói: "Được thôi."

Trình Hi Uyên cúi đầu coi tài liệu, không để ý đến tôi nữa.

20.

Trình Hi Uyên làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, trừ khi lượng công việc quá lớn, nếu không thì đúng mười giờ sẽ đi ngủ.

Tôi lại có thói quen thức đêm. Đối với giới văn nghệ sĩ mà nói, ban đêm thường hay khiến cho người ta có nhiều cảm hứng, nhưng thực tế là lúc đêm khuya yên tĩnh, hồi tưởng lại ban ngày tầm thường vô vị của mình, cảm giác lo âu sẽ khiến chúng ta bò dậy làm việc nghiêm túc.

Nhưng đêm nay, nghệ thuật và hiện thực hòa quyện vào nhau.

Nàng thơ ấy đã chăm sóc tôi, cảm xúc của tôi giờ nay mạnh mẽ dâng trào.

Đèn trong phòng ngủ đã tắt.

Tôi đợi một lúc, đoán rằng Trình Hi Uyên đã ngủ rồi, lặng lẽ mở máy tính bảng ra.

Vẽ trên máy tính bảng không tiện bằng máy tính bảng kỹ thuật số, nhưng tôi không thể kiềm chế được nữa.

Tôi chưa bao giờ hạ bút một cách xuất thần như thế này, Trình Hi Uyên với chiếc áo sơ mi trắng hơi ướt trong tưởng tượng dần dần hiện ra, có thể nói đây là bức vẽ chất lượng nhất của tôi trong mấy năm nay.

Đây chính là sự kì diệu mà năng lượng XP mang đến sao, tôi cảm động cực kì, quyết định vẽ thêm mấy tấm nữa.

Ai biết ngày mai còn có cảm hứng và trạng thái như hiện tại hay không.

Tôi thậm chí còn muốn lén lút vào phòng làm việc mở máy tính.

"Mấy giờ rồi, mau đi ngủ." Trình Hi Uyên đột nhiên lên tiếng.

Tôi giật mình, cảm giác có thể bị đương sự bắt quả tang thật kinh khủng. Trong nháy mắt tôi liền trở nên khô héo, tiến vào giai đoạn trở thành hiền nhân, luống cuống lưu lại ảnh rồi tắt máy tính bảng: "Vậy thì ngủ, ngủ thôi."

"Ngày mai rồi vẽ tiếp." Thấy tôi hình như bị dọa sợ, Trình Hi Uyên dịu giọng lại.

“Ngày mai sẽ không có cảm xúc vẽ trai đẹp nữa.” Tôi vẫn không cam lòng, ủy khuất nói: "Tôi sang phòng làm việc, anh ngủ đi.”

Không khí đột nhiên yên tĩnh.

"Ngủ!" Giọng nói của Trình Hi Uyên giảm ít nhất mười độ, anh dường như thấy vẫn không đủ, nói: "Sau này tôi giám sát cô ngủ, mỗi ngày thức đêm thân thể sẽ bị tổn thương."

Sấm sét nổi lên giữa trời xanh! Hai mắt tôi trợn to.

Nhưng tôi không dám phản bác, nếu không Trình Hi Uyên mà đòi xem thử những gì tôi vẽ, anh có thể sẽ giết tôi mất.

"A." Tôi vừa tức vừa chột dạ, quyết định tối nay không chúc anh ngủ ngon nữa.

21

Trình Hi Uyên vẫn không ngủ được.

Mỗi lần tranh chấp với Trương Mộc Tê xong, đến đêm anh đều không ngủ được, trong đầu đều là hình ảnh của quá khứ.

Quan hệ giữa anh và Trương Mộc Tê vẫn luôn như vậy, căng thẳng và khó chịu.

Thế nhưng đêm nay, trong đầu anh lúc thì là Tống Ứng Ngọc trịnh trọng nói "tôi đứng về phía anh”, lúc thì là ánh mắt nóng bỏng của cô.

Trình Hi Uyên là một người đàn ông trưởng thành, anh biết trong ánh mắt này có dục vọng cùng sự yêu thích.

Anh một mặt mừng thầm cơ thể của mình có thể thu hút cô, mặt khác lại phỉ nhổ chính mình, dù sao, dù sao thì...

Đồng thời, anh cũng đã hiểu được tâm tư của chính mình.

Thực ra anh sớm đã biết rồi.

Nhưng anh luôn một mực nhắc nhở chính mình, anh không phải là một người bình thường, anh không thể cho Tống Ứng Ngọc một cuộc sống hôn nhân bình thường.

Anh không còn là thiếu niên mười mấy tuổi nữa. Anh biết chỉ dựa vào một chút tình yêu và lòng dũng cảm đơn độc thì chẳng có tác dụng gì hết. Những cặp đôi bình thường còn phải trải qua bao gập ghềnh mới có thể chịu đựng được thử thách của cuộc đời, chứ chưa nói đến chuyện của anh và Tống Ứng Ngọc.

Chưa nói đến chuyện vợ chồng “yêu nhau”, thậm chí ngay cả một cái ôm hay cái hôn anh cũng không thể cho cô ấy.

Một mối quan hệ như vậy không thể kéo dài được lâu.

Hôn lễ ngày đó, anh nghĩ, coi như là anh mặt dày vô sỉ trộm về được một cô gái tốt. Anh chỉ mong có một khoảng thời gian ngắn thuộc về hai người, chờ một ngày cô ấy gặp được người thích hợp, anh sẽ trao cô ấy cho đối phương, với tư cách là một người bạn hoặc là anh trai lớn.

Anh theo bản năng không nghĩ tới chuyện này nữa, dù sao cũng là chồng trước, người ta làm sao có thể để cho Tống Ứng Ngọc sống chung cùng với anh.

Nhưng đêm nay, chiếc màn che lừa mình dối người bị đâm thủng.

Anh rốt cuộc thừa nhận anh không phải thánh nhân, anh chỉ là một người đàn ông bình thường, có khi lòng dạ còn hơi nhỏ nhen một chút. Đừng nói đến việc Tống Ứng Ngọc sau này sẽ gả cho người khác, ngay cả việc cô ấy nói muốn tìm người mẫu, anh cũng cực kì ghen tuông.

Không nên như vậy.

Anh đau khổ nhắm hai mắt lại.

Trình Hi Uyên nghe được cô không ngủ, đầu bút rơi xuống màn hình tiếng vang không nhỏ, còn có thể nghe được tiếng thở gấp gáp vì hưng phấn của cô ấy.

Anh nhìn về phía cô.

Ánh sáng của màn hình phản chiếu lên mặt cô. Anh muốn để cô bật đèn lên, để không làm hại mắt, nhưng anh lại tham lam không muốn phá vỡ sự yên tĩnh này.

Có lẽ sẽ không bao giờ có một đêm như thế này nữa.

Có lẽ hôm nay Trương Mộc Tê cũng không tính là làm xấu chuyện. Mặc dù không thể ngủ chung một giường, nhưng thế này cũng tốt rồi.

Anh suy nghĩ miên man.

Chờ cô cuối cùng cũng dừng bút. Anh mở điện thoại lên, thấy đã là rạng sáng.

"Mau ngủ đi." Anh nói.

Anh khống chế sự dịu dàng trong lời nói để giọng điệu giống như bình thường.

Tống Ứng Ngọc trả lời anh: "Tôi còn phải vẽ trai đẹp."

Mọi dịu dàng đều biến mất trong khoảnh khắc đó, Trình Hi Uyên hít một hơi thật sâu, kiềm chế bản thân không quá khích.

Anh chỉ là chồng trên hợp đồng, anh không nên can thiệp vào tự do của cô.

Anh thử tự an ủi mình, sau đó thành công tự làm mình trở nên tức giận hơn.

Đáng lẽ ra tối nay anh nên ngủ ở phòng khách.

Nhìn bầu trời dần dần sáng ngoài cửa sổ, Trình Hi Uyên nghĩ thầm.

_________

Tác giả lảm nhảm: Cuộc so tài thầm mến tuyệt nhất của hai bên bắt đầu! Kịch bản kế tiếp là nam nữ chính trực tiếp tấn công thẳng, yêu nhau không ngại ngùng!

22.

Khi tôi tỉnh dậy, Trình Hi Uyên đã rời đi rồi.

Tôi ôm chăn ngồi ở trên giường một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào tác phẩm tâm đắc trên máy tính bảng, cuối cùng gãi tóc, rú lên một tiếng.

Tôi xong đời rồi.

Thế mà tôi lại có lòng bất chính với Trình Hi Uyên.

Tôi không biết tình cảm bắt đầu từ khi nào, chỉ biết con nai nhỏ trong lòng tôi đang điên cuồng đập đầu vào lan can, kêu gào đòi lao ra ngoài nhặt lá non.

Tôi hẹn gặp Đỗ Thời Ý.

Gần đây cô ấy có vẻ rất bận rộn, hiếm khi được ngày cô ấy ra ngoài mà không trang điểm, trông cô tiều tụy rõ rệt.

"Có chuyện nói luôn." Cô gắt gỏng múc một thìa lớn bánh ngọt.

"Không có gì, chỉ là mùa xuân đã đến rồi." Giọng của tôi đầy rạo rực.

Đỗ Thời Ý nhìn lá cây đã rụng hết ngoài đường phố, mắng một câu ngu ngốc.

Tôi hít một hơi thật sâu: “Haiz, tớ mới phát hiện ra tớ rất vừa ý Trình Hi Uyên.”

Đỗ Thời Ý không hề ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm: “Dù đã biết trước là không có kết cục tốt đẹp, câu vẫn muốn thử sao?”

Vẻ mặt của cô ấy có chút xót xa.

"Ở trong kịch bản, tớ cũng cưới Trình Hi Uyên và yêu anh ấy à?"

Đỗ Thời Ý không nói gì, cô ấy lo lắng xoa xoa ngón tay.

Cô ấy nói không phải cô ấy không thể chấp nhận tôi yêu Trình Hi Uyên, mà là không thể chấp nhận tôi đi theo vận mệnh giống như nội dung kịch bản.

Cô ấy đã đấu tranh mười mấy năm vì điều này.

Tôi sắp xếp lại lời nói một chút: “Nhưng tớ không bị điều khiển phải thích anh ấy, tớ có thể cảm nhận được rung động của mình xuất phát từ trái tim.”

"Nếu như ngay cả thử cũng không dám thì mới là thất bại thực sự chứ đúng không?" Tôi nhìn cô ấy: "Gần đây cậu thế nào rồi?"

Từ khi tôi tiếp xúc với Trình Hi Uyên, không, từ trước đó rồi, cô ấy đã trở nên hơi kỳ lạ.

Tôi đã dò xét mấy lần mà cô ấy vẫn không chịu nói, bây giờ nhìn trạng thái của cô ấy còn kém hơn trước nữa.

Đỗ Thời Ý nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt không có tiêu điểm: "Năm nay tớ luôn chạm mặt Lý Tây Châu."

"Số mệnh đã để chúng tớ gặp nhau." Cô ấy mỉa mai: “Nếu số phận là một kết cục được định sẵn thì nỗ lực của tớ có ích gì chứ?"

Trông cô ấy có vẻ suy sụp như sắp khóc.

Trong một khoảnh khắc, tôi lại nhìn thấy Đỗ Thời Ý mười tám tuổi, đầy đau khổ và lo sợ không yên.

"Chẳng lẽ cậu yêu anh ta à?" Tôi ngắt lời cô.

"Làm sao có thể chứ." Đỗ Thời Ý cười lạnh: "Tớ..."

"Vậy thì cậu đã thay đổi rất nhiều chuyện rồi."

“Giống như chơi một trò chơi tán tỉnh, nếu chưa kết thúc, a, không phải...” Tôi vắt óc, cố nhớ lại những lời triết lý mà thầy giáo đã dạy để khuyên bảo bạn tốt của mình, để cô ấy có thể đứng trên vai người khổng lồ mà nhìn xuống thế giới, bắt đầu suy ngẫm về thứ vĩ đại như vận mệnh và sống còn.

Nhưng thầy quên nói với tôi rằng trong tình hình thực tế, dù là trí tuệ của người xưa đi nữa cũng không phải muốn trích dẫn là trích dẫn được, nhất là khi không có công cụ tìm kiếm và sách vở.

Đỗ Thời Ý lẩm bẩm: "Tớ hiểu rồi."

Rõ ràng là cô ấy hiểu.

Nhưng tôi không biết cô ấy hiểu cái gì.

Nói chung là cô ấy thay đổi thái độ, làm một bộ mặt: "Không sai, nên là hôm nay có rượu hôm nay say", gửi một tin nhắn đi.

"Không thử một chút thì làm sao biết được?" Cô vui vẻ lặp lại lời nói, khen ngợi: "Cậu thật là một người thông minh mà giả dốt."

Tôi không biết có nên cảm ơn cô ấy vì lời nói khó mà xem là khích lệ này hay không.

Hai mươi phút sau, một người đàn ông đến tiệm bánh ngọt đón Đỗ Thời Ý.

Người đàn ông có khí chất ôn hòa, có phong độ của người trí thức. Chuẩn gu của Đỗ Thời Ý.

Đỗ Thời Ý cười với tôi: "Chúng tớ đi trước nhé!"

"Lần sau giải thích cho cậu." Cô ấy nói với tôi bằng khẩu hình.

Cái trò gì vậy?

Tôi như rơi vào sương mù.

Tôi còn tưởng rằng hôm nay có thể khoe khoang tình yêu mới đâm chồi của mình với Đỗ Thời Ý, không nghĩ tới vô duyên vô cớ lại trở thành người thầy chỉ lối nhân sinh cho người ta.

Đáng ghét