Lễ Vật Của Thần Linh

Chương 2




4.

“Đỗ Thời Ý, có chuyện gì với cô vậy? Cô không phải là nữ chính sao?” Tôi hận rèn sắt không thành thép. (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)

“CMN tôi cũng muốn biết đây trời.” Đỗ Thời Ý vén váy, mặc kệ hình tượng đặt mông ngồi bên cạnh tôi. “Uổng công nửa tháng nay tôi đã giảm cân để có thể trở nên giống một Tiểu Bạch Hoa ôn nhu, ai dè tên họ Trình kia lại không muốn “mua” chứ.”

(Tiểu Bạch Hoa: Một cô gái dáng vẻ yếu đuối, đáng thương, xinh đẹp như hoa, hơi một chút là rơi nước mắt nhưng sâu bên trong lại là kẻ âm hiểm, độc ác, dựa vào vẻ bề ngoài của mình mà lấy được sự đồng cảm – Theo Baidu).

Cô ấy nghĩ đến điều gì đó, hít một hơi thật sâu, cười dữ tợn nói: “Anh ta còn nói tôi rất nặng.”

Vẻ mặt cô ấy hiện rõ “Bà đây muốn giết ch.ế.t hắn ta.”

“Cô nhớ lại cốt truyện ban đầu đi.” Tôi cắt ngang lời cô ấy nói, tránh cho cô ấy bùng nổ ngay tại chỗ “Chẳng lẽ miễn dịch của Trình Hi Uyên với cô là phải tăng dần á?”

“Không thể nào?” Đỗ Thời Ý cẩn thận suy nghĩ lại: “Tôi nhớ rõ theo cốt truyện ban đầu thì hình như là một buổi tiệc rượu? Hoặc có lẽ là một cuộc đàm phán ở công ty? Tôi đoán hẳn là tôi vô ý đụng phải anh ta, sau đó anh ta phát hiện bệnh cuồng sạch sẽ của mình không có phản ứng với tôi nên anh ta đã rất sốc ……”

Hình như, tôi đoán, hẳn là……

Tôi cạn lời luôn rồi.

Các vị thần đã tặng cho Đỗ Thời Ý một kịch bản lấy cô ấy là nhân vật chính, đáng tiếc có vẻ như do đã đưa quá sớm, mười năm sau, cô gái này đã quên gần như toàn bộ, hơn nữa còn cách xa thiết lập của bản thân cả vạn dặm.

Từ một bông sen trắng ngây thơ biến thành nữ vương Zuan gắt gỏng.

(Zuan: Nhân vật trong game Liên Minh, rất ghê gớm, mắng chửi gắt gỏng).

Trình độ mắng đến nỗi thần nghe cũng sẽ tức đến chết.

Sự kinh thường trên mặt tôi quá rõ ràng, Đỗ Thời Ý lườm tôi một cái, đúng lý hợp tình nói: “Chẳng lẽ cô không còn nhớ 《 Nhạc Dương Lâu Ký 》 mà cô đã thuộc lòng hồi năm mười hai tuổi sao?”

Những gì cô ấy nói nghe rất có lý, nhưng đáng tiếc tôi không hề cảm thấy đồng cảm chút nào.

“Mười hai tuổi, tôi không thể đọc thuộc lòng 《 Nhạc Dương Lâu Ký 》, đó là đề thi đầu vào của đại học.”. Ngôn Tình Hay

Tôi tốt bụng nhắc nhở cô ấy.

5.

Khoảng chừng mười lăm phút sau, Trình Hi Uyên mới quay trở lại.

Sắc mặt anh ta hơi trắng bệch, cổ áo và cà vạt dính đầy vệt nước.

Trong nháy mắt Đỗ Thời Ý thu ngay lại sắc mặt vốn đang cãi vã với tôi, biến thành danh môn thục nữ, nhẹ nhàng yếu đuối xin lỗi và đưa cho anh ta một tấm danh thiếp: “Xin lỗi anh Trình. Tôi không cố ý đâu, khi nào anh rảnh thì để tôi mời lại anh một bữa cơm nhé.”

Cô ấy vuốt vuốt tóc, mím môi cười “Tôi là Đỗ Thời Ý, là bạn tốt của Ứng Ngọc.”

Trình Hi Uyên gật đầu, nhận lấy tấm danh thiếp rồi đặt nó lên bàn.

“Tôi và cô Tống còn có chuyện muốn nói, cô Đỗ có thể ngồi bên cạnh đợi một chút được không?” Trình Hi Uyên nói chuyện rất ôn hòa, nhưng giọng điệu lại không khoan nhượng, không thèm để cho người khác từ chối.

Đỗ Thời Ý cố ý tìm một chỗ cách xa rồi ngồi xuống.

Tất nhiên cô ấy không có ý định từ bỏ, cô ấy ngồi nghiêng nửa người, từ góc độ bàn của chúng tôi có thể thấy được phần bên trái của khuôn mặt của cô ấy dưới ánh nắng.

Cô ất thật sự rất đẹp, đặc biệt là phần bên trái của khuôn mặt, đến mức ngay cả một người phụ nữ như tôi tim cũng đập liên hồi khi nhìn thấy cô ấy.

Nhưng Trình Hi Uyên lại không để ý, hắn nhìn chằm chằm vào tôi rồi nói thẳng “Chắc hẳn cô Tống cũng đã phát hiện ra, thật xin lỗi, tôi đã không viết điều này rõ ràng trong hợp đồng.”

Anh ta ngừng một chút, có lẽ đang suy nghĩ nên nói như thế nào: “Tôi có một bệnh tâm lí tương đối nặng. Cô có thể hiểu rằng đây là một chứng thích sạch sẽ, tiếp xúc thân mật với người khác khiến tôi cảm thấy khó chịu, đặc biệt là phụ nữ.”

Dù sao bệnh tâm lí cũng là chuyện rất riêng tư, tôi không ngờ anh ta sẽ nói thẳng thắn với tôi.

Tôi thích người thẳng thắn, ấn tượng trong lòng đối với anh ta đã tăng lên không ít. Nhưng khi nghĩ đến tất cả những chuyện này là do tôi và Đỗ Thời Ý sắp đặt, tôi lại thấy có chút chột dạ và áy náy đành phải ngượng ngùng nhấp một ngụm cà phê và không trả lời.

“Mức độ tiếp xúc vừa rồi.” Anh ta chỉ vào bàn tay bị Đỗ Thời Ý nắm qua, “Tôi cũng rất khó chịu đựng được.”

Anh ta thấy hơi khó mở lời nên cụp mắt xuống, như đang tự giễu “Điều này khiến cho tôi muốn nôn ra.”

Tôi liếc nhìn sắc mặt và vết nước trên người anh ta, trong lòng tôi đại khái biết có lẽ anh ta không hề muốn, nhưng vừa rồi anh ta thực sự đã đi nôn.

Xong rồi, cảm giác áy náy đang dời núi lấp biển trong lòng tôi.

Thật đáng tiếc, tôi thật sự không phải là một người tinh tế hiểu cách an ủi người khác, im lặng một hồi lâu, tôi mới gọi người phục vụ mang đến một ly nước ấm, ngập ngừng nói “Vậy anh Trình, uống một chút nước ấm đi.”

Sau khi nôn thì uống một chút nước ấm sẽ tốt hơn nhỉ.

Có lẽ vậy.

Tôi không chạm vào cốc nước, ý bảo anh ta tự lấy

Trình Hi Uyên thế mà lại hơi cười thầm, nhưng rất nhanh thu lại vẻ mặt, vẻ vui mừng trong nháy mắt đó như là hòn đá ném vào trong hồ nước, nhanh chón biến mất.

Anh ta khôi phục lại bộ dáng ăn nói thận trọng ý tứ như trước.

“Ý của tôi là, nếu chọn tôi làm đối tượng cưới xin, cô Tống không cần phải lo lắng chuyện nghĩa vụ vợ chồng phiền toái” Anh ta nói. “Trong hợp đồng còn có ba trang điều khoản, đều là những bồi thường cho cô Tống”

Anh ta nhìn thẳng tôi, nhìn đến khi lòng tôi có một chút dao động, đưa ra thêm một ưu đãi. “Ngoại trừ cái này, đối với tập đoàn Tống thị do anh trai cô đảm nhiệm, tôi cũng sẽ có những trợ giúp trong khả năng cho phép.

Tôi im lặng trong chốc lát: “Tôi sẽ cân nhắc”

Trình Hi Uyên đứng dậy rời đi.

Lần này anh ta đi thật.

Danh thiếp của Đỗ Thời Ý còn ở trên bàn, anh ta không hề cầm.

6.

“Vậy là cô thật sự cân nhắc đến việc gả cho Trình Hi Uyên hả?” Đỗ Thời Ý bực bội ngậm điếu thuốc, cô ấy không còn mặc bộ váy trắng ban sáng nữa. “Anh ta không xứng với cô.”

Tôi vui vẻ, vỗ vai cô ấy: “Nhóc Ý, đừng nhìn tôi qua nhiều lớp filter như vậy.”

Đỗ Thời Ý cười nhạo một tiếng, trút bỏ lớp ngụy trang ban ngày, cô ấy trực tiếp bộc lộ bản chất của mình và bắt đầu công kích cá nhân: “Anh ta không thể đụng vào cô, vậy kết hôn với anh ta và làm góa phụ có khác gì nhau.”

“Nếu nghĩ theo hướng tốt thì anh ta cũng sẽ không ngoại tình. Hơn nữa cô nhìn điều khoản này xem, Trình tổng vừa không cần tiền tài của tôi vừa không cần tôi có sắc đẹp, ngoại trừ một cái danh phận thì thực ra nó giống như cứu trợ người nghèo mà.”

Đỗ Thời Ý nghẹn lại một chút, “Nhưng cô không thích anh ta.”

Cô nhìn tôi với vẻ mặt rất nghiêm túc: “Ứng Ngọc, tôi hy vọng cô có thể làm những gì mình thích, kết hôn cùng với người mình yêu.”

Ba mẹ tôi cũng nói vậy.

Vì vậy trong những năm qua, tôi chưa từng bị ép học cách quản lý nghiệp vụ công ty, những thứ mà tôi muốn học hoàn toàn phụ thuộc vào sở thích của tôi.

Đỗ Thời Ý thường xuyên nói rằng so với cô ấy, tôi mới càng giống cái gọi là nữ chính trong tiểu thuyết hơn.

Gia thế giàu có, được mọi người yêu mến, tâm ý kiên định một đường đi đến hôm nay.

Một bông hoa hồng nhỏ được nuôi dưỡng trong lâu đài bằng ngà voi.

Mặc dù tôi hơi chậm chạp hơn so với người khác, nhưng cũng không phải là một kẻ ngốc, tôi biết rõ mấy năm nay qua Tống gia đã xuống dốc.

Lúc sự nghiệp gia tộc được tổ tiên truyền lại ở trong tay của ba tôi cũng đã giảm bớt nhiều. Ba đã từng là một họa sĩ, nửa chừng lại bị buộc phải học quản lí kinh doanh, có thể miễn cưỡng cầm cự được cũng đã cố gắng hết sức.

Anh trai tôi lớn hơn tôi một tuổi, anh còn quá trẻ.

Hơn nữa, nửa năm nay bọn họ về nhà càng ngày càng muộn.

Là con cháu Tống gia, hơn 20 năm tôi đã được hưởng thụ sự che chở của gia đình, một cuộc liên hôn thích hợp có lẽ là thứ duy nhất tôi có thể đền đáp.

Nhìn trong số toàn bộ các chàng trai ở độ tuổi phù hợp, Trình Hi Uyên có lẽ là lựa chọn tốt nhất.

Lớn lên ưa nhìn, có năng lực lại còn biết giữ mình trong sạch.

“Sau ba năm, Tống tiểu thư, cô có thể quyết định kết thúc đoạn hôn nhân này hay không thì tuỳ.” Trình Hi Uyên đã từng nói như vậy.

Ba năm kết hôn trên danh nghĩa đổi lấy ba năm nhận được sự giúp của Trình Hi Uyên, một thỏa thuận đáng giao dịch.

Thực sự có chút giống như giúp đỡ người nghèo.

Tôi lại cảm thấy có chút buồn cười: “Cô cũng không phải không biết tình hình hiện tại của nhà chúng tôi.” Tôi nói “Chỉ cần cô không có ý với anh ta, tôi lập tức sẽ đưa ra quyết định!”

“Nói nhảm, cô không biết gu của tôi như thế nào sao? Tôi chỉ là……”

Đỗ Thời Ý phun ra một luồng khói, ánh sáng từ ngọn lửa chiếu vào trong mắt cô ấy, một lúc lâu sau cô ấy cũng không lên tiếng nữa.

Hồi lâu sau mới hàm hồ nói “Ứng Ngọc, tôi không nhớ rõ lắm, nhưng Trình Hi Uyên không phải là một chỗ dựa tốt, trong lòng cô hẳn là cũng biết.”

Cô ấy dấy lên ý chí chiến đấu, khí phách nắm chặt tay lại: “Dù sao chờ mấy năm nữa tôi cũng sẽ lấy được Đỗ gia vào tay, đến lúc đó cô trực tiếp ly hôn, người chị em này nuôi cô!”

“Được đó!” Tôi cười hì hì tiến lên cướp lấy điếu thuốc của cô ấy: “Đã đồng ý mỗi ngày hút một điếu, hôm nay không được hút nữa!”