Lệ Quỷ Ở Ngay Bên Người

Chương 105: Đảo Ngược Của Đảo Ngược




Chương 105: Đảo Ngược Của Đảo Ngược.

"Bây giờ liệu ngươi có còn cảm thấy, ta không thể giết ngươi nữa không?"

Ánh mắt Miên Dương khi nhìn về phía hai huynh đệ Tiểu Nhạc và khi nhìn về phía An Mạc Diễn, căn bản chính là hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau.

"Ngươi hẳn là Mộng Yểm, người chơi xếp thứ hai trên BXH, có đúng không?"

Bất ngờ bị chỉ mặt điểm tên, mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng Mộng Yểm vẫn lựa chọn đáp lời: "Phải, là ta."

Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, Miên Dương cũng đã đoán được thân phận của người trước mặt.

Không phải lệ quý, nhưng lại có thể trốn khỏi tầm mắt của mấy vị hung thần bên cạnh y, ẩn núp trong bóng tối lẩu như vậy, chắc hẳn cũng giống với An Mạc Diễn, là Linh Sư ký kết huyết khế với hung thần.

Người chơi có thể đạt đến cấp độ đó, ngoại trừ Mộng Yềm thần bí kia ra, y cũng đã không nghĩ đến được cái tên nào khác nữa.

Đối với vị "đồng hương" không quen không biết này, thái độ của Miên Dương vẫn xem như hữu hảo: "Giống với

An Mạc Diễn, ta cũng sẽ không ép buộc ngươi phải hợp tác với ta."

"Việc ngươi cần làm, chỉ là giữ vững thái độ trung lập, chờ xem bên nào thắng thì theo bên đó là được."

Miên Dương không cần đối phương trợ giúp mình, chỉ cần đối phương đừng dùng chiêu trò, bất ngờ đâm sau lưng y, làm heo đồng đội là đủ.

Không thể không nói, so với những lời lôi kéo hay dùng đạo đức thúc ép, hành động tôn trọng ý kiến bản thân này của Miên Dương, đã khiến Mộng Yềm dễ nghe lọt tai hơn rất nhiều.



Gật đầu, suy nghĩ một chút, hẳn liền lựa chọn lui lại, không xen vào ân oán riêng của hai bên.

"Ngươi quả thật rất giỏi mang tới bất ngờ cho ta." Bàn tay bên dưới ống tay áo có hơi siết chặt lấy tay vịn, nhưng sắc mặt An Mạc Diễn vẫn không thay đổi chút nào.

"Nhưng chớ vui mừng quá sớm, cũng đừng vội tỏ thái độ gay gắt với nhau như vậy. Có thêm một hung thần nữa thì đã sao? Muốn mở cánh cửa đó ra, ngươi chẳng phải vẫn còn cần hai vị hung thần, cần sự trợ giúp của ta hay sao?"

"Chuyện này ngươi nói sai rồi..." Phần thắng đã nằm gọn trong tay, Miên Dương cũng lười đôi co tiếp với đối phương: "Thật ra không cần hai hung thần, hiện tại chỉ cần một nữa thôi.."

"Một? Ngươi vẫn còn một hung thần nữa sao?" Nói thật, một lão quái vật như An Mạc Diễn, thời khắc này cũng đã bắt đầu bị Miên Dương làm cho có chút đờ đẫn.

Dường như thế giới quan và tất cả hiểu biết trong những năm qua đều tan biến không còn gì.

Kẻ này rốt cuộc là có mị lực gì, tại sao lại có thể khiến vô số hung thần vây quanh vậy chứ?

Hung thần bây giờ đều không đáng giá như vậy sao, tùy tiện liền có thể hốt được một bó sao?

"Ngươi rốt cuộc là có ý gì?"

Ngay khi An Mạc Diễn vẫn chưa kịp phản ứng, lúc này, một bàn tay lạnh lẽo cũng đã bất ngờ chộp lấy cổ gã.

Trong nháy mắt, sức mạnh linh dị bắt đầu lan tràn, trực tiếp khiến cổ và nửa bên mặt của gã biến thành giấy!

Hai mắt mở to, An Mạc Diễn rõ ràng là không dám tin vào dị biến bất ngờ phát sinh này.

Từ bên cạnh, rất nhanh cũng đã truyền tới tiếng rít chói tai của Si Mị: "Lục Hào!"



( Lục Hào = số 6.)

Nếu là người bình thường, trong lúc không kịp phòng bị, bị hung thần tập kích ở khoảng cách gần như vậy, nhất định là đã chết không kịp trăn trối.

Nhưng thân là Linh Sư, sinh mệnh của An Mạc Diễn hiển nhiên cũng sẽ không yếu ớt như vậy.

Âm khí của hai hung thần trong cơ thể gã, lập tức cũng đã bộc phát, không ngừng chống cự, xua đuổi sức mạnh linh dị đang xâm lấn, khiến gã ở trong một trạng thái rất quỷ dị.

Cả khuôn mặt đều đã biến thành giấy, không còn chút sinh khí, nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh, thậm chí có thể trò chuyện bình thường: "Lục Hào, ngươi đang làm gì?"

Si Mị cũng không đứng nhìn, trong nháy mắt đã mở ra quỷ vực của mình, điều khiển vô số hồ điệp bay về phía kẻ phản đồ trước mặt.

Chỉ là, ngay khi hồ điệp sắp chạm đến người giấy, muốn thiêu cháy đối phương thành tro, thì vô số tóc đen cũng đã bất ngờ bủa vây, cường thế xoằn nát đám hỗ điệp đó.

Lúc này, ngoại trừ Miên Dương và An Vũ Hiên, toàn bộ hung thần đang đứng ở đây, bao gồm cả An Mạc Diễn, cũng đều đã ngây dại.

Lục Hào, tức quỷ người giấy, lúc này, sau khi phát hiện công kích bất thành, đôi mắt được vẽ bằng mực của nó cũng đã bắt đầu chảy xuôi hai dòng huyết lệ.

Rõ ràng trên khuôn mặt vẫn là nụ cười tà dị vĩnh viễn không thay đổi, nhưng không hiểu vì sao, lại mang cho người ta cảm giác gì đó rất bi thống.

Ngay khi nó sắp sửa ra tay thêm lần nữa, thì âm thanh của Miên Dương cũng đã bất ngờ truyền đến: "Lục Hào, đừng phí sức nữa, mau qua đây, một mình ngươi không thể đấu lại hắn ta đâu."

Làm người ta không ngờ chính là, quỷ người giấy thế mà lại nghe lời Miên Dương, thật sự cưỡng ép thu tay lại, nhanh chóng đi đến, đứng ở bên cạnh An Vũ Hiên.

"Vất vả rồi." Ba chữ này của An Vũ Hiên, cũng đã đủ khiến Lục Hào có thể lau đi huyết lệ.